Bọn họ không phải kính bối phận của Huyền Quan, cũng không phải thực lực của hắn, mà là hắn với tư cách tiền bối đã cống hiến cho Thiếu Lâm tự.

Trong Tàng Kinh Các có không ít lão tăng như bọn họ, mặc dù bọn họ cũng đã tiêu hao gần hết thọ nguyên nhưng bọn họ vẫn như cũ là muốn phát huy khả năng của cũng lưu lại một chút nhiệt lượng thừa, phàm là đệ tử vào Tàng Kinh Các học tập điển tịch cũng có thể đạt được bọn họ chỉ điểm.

Những lão tăng này làm mọi việc vì Thiếu Lâm tự, đây là điểm bọn họ được tôn kính.

Thiếu Lâm tự, thủ tọa La Hán đường chính là ‘ Hàng Ma La hán ’ Huyền Minh, hắn là một trong hai võ giả Dương Thần Cảnh Thiếu Lâm tự bày ra ngoài sáng có, một người khác là thủ tọa Giảng Kinh đường Huyền Chân.

Người bình thường muốn gặp thủ tọa La Hán đường không dễ dàng, Huyền Quan muốn gặp hắn thì không cần thông báo, trực tiếp đi vào là được.

Hơn nữa Huyền Minh nhìn thấy Huyền Quan đến đây, vội vàng nghênh đón nói:

- Sư huynh, làm sao ngươi tới đây?

Huyền Quan thở dài nói:

- Giác Nghiêm bị giết.

Mí mắt Huyền Minh co giật:

- Ta biết rõ, thù của Giác Nghiêm, Thiếu Lâm tự chúng ta sẽ không bỏ qua như vậy.

- Hiện tại phương trượng đã nói, Tô Tín co đầu rút cổ trong thành Thịnh Kinh không ra ngoài, cho dù chúng ta ra tay cũng vô dụng.

- Huống chi bây giờ đang thời buổi rối loạn, chúng ta đi thành Thịnh Kinh tìm phiền toái, nếu thật sự xung đột với triều đình, như vậy rất bất lợi với Thiếu Lâm tự chúng ta.

Huyền Quan thản nhiên nói:

- Ta sáu tuổi gia nhập Thiếu Lâm tự, đến năm nay ba trăm năm mươi sáu tuổi, trong thời gian hơn ba trăm năm, ta đã vì Thiếu Lâm tự chém giết hơn một ngàn tà ma, dạy bảo mấy trăm đệ tử.

- Thẳng tới khi ta chết, thi cốt cũng sẽ bị mang vào Xá Lợi tháp làm lực lượng cuối cùng thủ hộ Thiếu Lâm tự.

Huyền Quan nhìn thủ tọa La Hán đường, bình tĩnh nói:

- Phương trượng là phương trượng Thiếu Lâm tự, cho nên hắn phải suy nghĩ vì Thiếu Lâm tự, cân nhắc vì cái nhìn đại cục.

- Nhưng ta cân nhắc vì Thiếu Lâm tự cả đời, hiện tại ta muốn tùy hứng một lần, cân nhắc vì mình không được sao?

- Giác Nghiêm chết, nếu Thiếu Lâm tự không đi đòi công đạo, như vậy Giác Nghiêm chết sẽ không nhắm mắt.

- Tính tình đứa bé kia bướng bỉnh, bất kể các ngươi có mang Tô Tín từ thành Thịnh Kinh trở về hay không, ta chỉ muốn thái độ mà thôi.

Huyền Minh hơi đau đầu xoa xoa đầu.

Lão tăng như Huyền Quan tại Thiếu Lâm tự có tuổi và bối phận rất lớn.

Hơn nữa bọn họ thật sự dùng cả đời tận tụy vì Thiếu Lâm tự, cho dù sau khi chết cũng muốn đi vào Xá Lợi tháp tự hành luyện hóa thành xá lợi, sẽ làm một phần của hộ tông đại trận bảo hộ Thiếu Lâm tự.

Chính bởi vì như thế, Huyền Quan đã nói ra lời này, Huyền Minh mới không dễ cự tuyệt.

- Sư huynh ngươi nghe ta nói trước…

Huyền Minh muốn giải thích rõ nhân quả chuyện này với Huyền Quan, nhưng Huyền Quan lại cắt lời hắn.

- Sư đệ, đây là một lần cuối cùng ta gọi ngươi là sư đệ.

Huyền Quan nhìn thẳng đôi mắt Huyền Minh, nói:

- Lúc trước cơ hội tu hành Tiểu Lôi Âm tự bởi vì ta tuổi quá lớn, thiên phú cũng không bằng ngươi, cho nên là ta chủ động yêu cầu phương trượng lúc ấy nhường cơ hội cho ngươi.

- Về sau ngươi quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công đột phá Dương Thần, đứng hàng Địa Bảng, danh chấn giang hồ, đổi thành ta, ta tuyệt đối không có làm tốt như ngươi.

- Đây không phải khiêm nhường, chỉ lợi ích hóa lớn nhất vì Thiếu Lâm tự mà thôi, cho nên những năm qua ta không báo oán, cho dù ngươi đột phá Dương Thần Cảnh, sống lâu hơn ta vài chục năm ta cũng không báo oán.

- Bởi vì thực lực ngươi mạnh, thiên phú ngươi cao, cho nên ngươi càng thích hợp với cơ hội này hơn ta.

- Hiện tại ta lợi dụng danh nghĩa sư huynh thỉnh ngươi, giúp ta lấy công đạo vì Giác Nghiêm, ngươi có đáp ứng hay không?

Huyền Minh lắc lắc đầu nói:

- Sư huynh ngươi không cần phải nói, ta đáp ứng là được.

Huyền Quan cả đời không cầu người thậm chí còn nhắc lại chuyện ân huệ lúc trước, lần này Huyền Minh không có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đáp ứng.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Huyền Quan, hiển nhiên Huyền Minh không phải đáp ứng hắn đi chuyến này, hắn khẳng định sẽ lấy cớ rời đi.

Dù sao Huyền Quan cũng là sư huynh của mình, Giác Nghiêm thân là võ tăng La Hán đường, cũng đồng thời là người được hắn xem trọng, kết quả lại chết ở thành Thịnh Kinh, kỳ thật Huyền Minh còn tức giận không nhỏ hơn Huyền Quan.

Hiện tại hắn đã chuẩn bị đi thành Thịnh Kinh đòi công đạo vì Giác Nghiêm, như vậy hắn sẽ cí hành động thật sự.

Tối thiểu cũng phải như Huyền Quan nói, cho dù không cách nào mang Tô Tín trở lại, cũng muốn phải cho người thiên hạ biết thái độ của Thiếu Lâm tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play