- Tô Tín là thần tử Đại Chu, cũng chỉ trung với bệ hạ, vị trí hoàng trữ do ai đảm đương, tự nhiên sẽ do bệ hạ nói mới tính.
Mọi người nơi này đều sững sờ, Tô Tín có ý gì? Hắn muốn trực tiếp đắc tội tất cả hoàng tử Đại Chu sao?
Ngươi tùy tiện giao Nhân Hoàng kiếm cho một hoàng tử, về sau hắn khẳng định sẽ cảm động đến rơi nước mắt với Tô Tín.
Như vậy mặc dù sẽ có hoàng tử khác ghi hận, nhưng tối thiểu Tô Tín sẽ có một hoàng tử che chở.
Kết quả hiện tại Tô Tín không cho ai, nội tâm các hoàng tử sinh ra oán khí, hắn tội gì làm thế?
Quả nhiên, nhìn thấy Tô Tín giao thanh kiếm cho Cơ Hạo Điển, sắc mặt tất cả hoàng tử tối tăm, trong nội tâm mắng chửi Tô Tín không thôi.
Tô Tín quả thực là hại người không lợi mình, ngươi không muốn Nhân Hoàng kiếm, vì sao không cho chúng ta?
Lúc này Cơ Hạo Điển lại phát ra tiếng cười to, nội tâm tất cả mọi người nơi đây căng thẳng, liền tập trung lực chú ý vào Cơ Hạo Điển.
- Được, lấy thanh kiếm tới đây.
Cơ Hạo Điển chỉ vào Nhân Hoàng kiếm và nói.
Đường Hiển gật gật đầu, trên mặt không có chút vẻ kinh ngạc, hắn tiếp Nhân Hoàng kiếm trong tay Tô Tín đưa cho Cơ Hạo Điển.
Vuốt Nhân Hoàng kiếm, Cơ Hạo Điển nhìn sang các hoàng tử, nói khẽ:
- Các ngươi đều rất muốn nó có phải không?
Năm tên hoàng tử cúi đầu xuống, bọn họ không biết phụ hoàng nhà mình có ý gì, cho nên đều không có lên tiếng, nhưng trong lòng nói thầm Nhân Hoàng kiếm đại biểu vị trí thái tử, ai không muốn?
Cơ Hạo Điển cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên ném Nhân Hoàng kiếm đại biểu vị trí thái tử xuống mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.
- Các ngươi không phải muốn nó, mà là muốn ngôi vị hoàng đế của trẫm, đúng hay không?
Cơ Hạo Điển lạnh lùng nhìn các con của mình, hắn lạnh lùng nói:
- Ngôi vị hoàng đế này trẫm không có khả năng ngồi cả đời, tương lai nó nhất định là của các ngươi.
- Vị trí này, trẫm cho các ngươi, mới là của các ngươi. Trẫm không cho các ngươi, các ngươi không thể đoạt!
Cơ Hạo Điển chỉ vào mũi mình, nói:
- Trẫm biết rõ mạng mình không lâu, nhưng hiện tại trẫm còn sống đấy, các ngươi đã không chờ đợi được rồi sao?
- Ha ha, Thanh Thành kiếm phái, Thiếu Lâm tự, Thất Hùng Hội, các con của trẫm ngược lại hảo thủ đoạn ah, thời gian mấy năm đã kết giao nhiều tông môn giang hồ như vậy.
- Có phải nếu trẫm còn sống lâu thêm một thời gian, các ngươi muốn dẫn theo thế lực sau lưng giết vào hoàng cung đại nội, kéo trẫm ra khỏi ngôi vị hoàng đế? Có phải hay không!
Vài tên hoàng tử lập tức đổ mồ hôi lạnh, một tiếng ‘ bịch ’ vội vàng quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy không ngớt.
- Phụ hoàng thứ tội! Nhi thần không dám!
Lần này ai cũng suy nghĩ cẩn thận, Cơ Ngôn Thành không thích động não nhất cũng hiểu, Cơ Ngôn Hạo tâm cơ thâm trầm cũng hiểu, cái gì tranh đoạt ngôi vị hoàng trữ, đây chỉ là cái bẫy mà thôi!
Cơ Ngôn Hằng phạm kiêng kị của Cơ Hạo Điển nên bị phế bỏ.
Bọn họ còn âm thầm mắng đại ca Cơ Ngôn Hằng ngu ngốc, đồng thời bởi vì chính mình có vết xe đổ, cho nên nói chuyện trước mặt phụ hoàng đều cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng bọn họ không biết rằng bọn họ tranh đoạt vị trí hoàng trữ cũng phạm vào tối kỵ của Cơ Hạo Điển!
Đúng như Cơ Hạo Điển nói, Cơ Hạo Điển không ngồi ngôi vị hoàng đế bao lâu, nó sẽ là của bọn họ.
Nhưng vấn đề là chỉ cần Cơ Hạo Điển còn sống một ngày sẽ không cho phép người khác nhúng chàm.
Trẫm có thể cho các ngươi vị trí hoàng trữ, nhưng lại không phải ngươi tranh giành, cũng không phải ngươi đoạt, chỉ có thể là trẫm cho ngươi!
Nhìn thấy Cơ Ngôn Hằng bị phế, tâm tư bọn họ liền lung lay, bắt đầu âm thầm nuôi trồng thế lực và lôi kéo công hầu Đại Chu, cấu kết tông môn giang hồ.
Cơ Hạo Điển đều không có quản những chuyện này, hắn cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn nhìn, lá gan những đứa con của mình lớn bao nhiêu, bọn họ còn muốn làm gì.
Hành vi của Cơ Hạo Điển lại bị các hoàng tử này xem thành ngầm đồng ý và phóng túng, cho nên bọn họ càng không kiêng nể gì.
Nhưng bọn họ không biết, những việc bọn họ đang làm đều kiêu chiến điểm mấu chốt của Cơ Hạo Điển, người nhảy nhót càng nhiều, Cơ Hạo Điển càng không thích hắn.
Kỳ thật tranh đoạt Côn Luân bí cảnh là cơ hội cuối cùng Cơ Hạo Điển cho bọn họ.
Nếu như thời điểm này có người đến hoàng cung tìm hắn chủ động buông tha tranh đoạt vị trí hoàng trữ, như vậy Cơ Hạo Điển sẽ cho hắn cơ hội.
Nhưng vừa nghe tin tức này, tất cả hoàng tử đều hưng phấn nhảy vào tranh đoạt trong Côn Luân bí cảnh, căn bản không có người nào chủ động buông bỏ, làm cho Cơ Hạo Điển vô cùng thất vọng.
Cho nên tranh đoạt vị trí hoàng trữ biến thành một cái bẫy, một cái bẫy chuyên môn chuẩn bị cho bọn họ.
Tất cả thế lực ủng hộ các hoàng tử bại lộ trước mặt Cơ Hạo Điển, hơn nữa sau lần tranh đoạt Côn Luân bí cảnh này, thực lực bản thân bọn họ hao tổn, tông môn võ lâm sau lưng càng không có khả năng ủng hộ bọn họ, thậm chí thực lực của bọn họ rơi xuống còn không bằng các hoàng tử bình thường.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên đầu các hoàng tử không tự chủ rơi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT