Tô Tín nói cả buổi, mặc dù Đường Hiển có động tâm nhưng không gật đầu đồng ý.
Đối với lão hồ ly như hắn mà nói, tuyệt đối không thấy thỏ không thả ưng, nghĩ muốn dùng những lời này đả động hắn, khó càng thêm khó.
May mà là Tô Tín còn ẩn giấu, tin tưởng Đường Hiển nhìn thấy nó sẽ đáp ứng sung sướng.
Tô Tín lấy Lưu Ảnh Thạch trong túi giới tử ra ngoài, quán chú chân khí vào trong đó, lúc này một bóng người quen thuộc xuất hiện, chính là Thái vương Cơ Ngôn Thành.
Đường Hiển khó hiểu, hiển nhiên hắn còn nhớ rõ hình ảnh này chính là lúc bọn họ vạch trần thân phận Lưu Tuyên Thành trong lúc diễn ra Lạc Dương lôi.
Tất cả mọi người đã rời đi, chỉ có một mình Cơ Ngôn Thành với vẻ mặt âm trầm đứng ở đó, ngữ khí âm lãnh nói:
- Thái giám chết bầm! Chờ sau khi bổn vương leo lên ngôi vị hoàng đế, chuyện thứ nhất ta làm chính là tịch thu gia sản, bắt ngươi và đám con nuôi của ngươi ra giết.
Chuyện Lưu Tuyên Thành lúc trước không phải chuyện nhỏ, hơn nữa có chút quan hệ với Cơ Ngôn Thành, cho nên sau khi mọi người giải tán, mật thám Lục Phiến Môn vẫn nhìn chằm chằm vào Cơ Ngôn Thành và Thanh Thành kiếm phái Trâu Thanh Huyền, thậm chí còn vận dụng Lưu Ảnh Thạch.
Cơ Ngôn Thành chính là hoàng tử, Trâu Thanh Huyền là người Thanh Thành kiếm phái, hai người này sức nặng đủ nặng.
Nếu như Cơ Ngôn Thành và Lưu Tuyên Thành cấu kết rắp tâm hại người, nếu như không có Lưu Ảnh Thạch làm bằng chứng, cho dù mật thám Lục Phiến Môn chính tai nghe thấy cũng vô dụng.
Chỉ có điều chẳng ai ngờ rằng trong Lưu Ảnh Thạch lại ghi chép cảnh này.
Sắc mặt Đường Hiển đã âm trầm tới cực điểm.
Ngày bình thường hắn bởi vì thân phận bản thân nên không muốn liên hệ với các hoàng tử, huống chi hắn ỷ vào mình là tâm phúc nhân hoàng Đại Chu cho nên thật sự không đặt những hoàng tử này vào trong mắt.
Dù sao hắn là thái giám thiếp thân bên người nhân hoàng Đại Chu Cơ Hạo Điển, thời gian ở bên cạnh hắn còn dài hơn cả các hoàng tử.
Có thể nói chỉ cần Đường Hiển tùy tiện nói vài câu bên tai Cơ Hạo Điển, lập tức có thể giảm bớt ấn tượng trong nội tâm Cơ Hạo Điển, cho nên đám người Cơ Ngôn Thành ngày bình thường rất khách khí với Đường Hiển, không dám có chút đắc tội.
Cho nên Đường Hiển cũng không nghĩ tới Cơ Ngôn Thành lại nói lời này trong bóng tối, hắn cũng không cho rằng Cơ Ngôn Thành đang nói nhảm, việc này làm Đường Hiển có cảm giác thân thể lạnh lẽo.
Một Cơ Ngôn Thành đã nghĩ như vậy, thái độ hắn đối đãi với các hoàng tử khác cũng như vậy, có trời mới biết tâm tư của bọn họ nghĩ như thế nào.
Đường Hiển là cường giả Dung Thần Cảnh đỉnh phong không giả, nhưng hắn thân là đại nội tổng quản Đại Chu vương triều, đương nhiên biết rõ thực lực triều đình Đại Chu khủng bố cỡ nào.
Ngày sau khi tân hoàng đăng cơ muốn giết hắn, cho dù Lục Phiến Môn hay là quân đội, hoặc là những cường giả hoàng thất tiềm tu cũng có thể dễ dàng giết hắn.
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng, Đường Hiển sống quá lâu, chính bởi vì thế nên sẽ có quán tính như vậy.
Lúc Đại Chu còn là một Nam Man tiểu quốc, vừa mới thành lập đất nước tại Tương Nam, Đường Hiển cũng đã đi theo hoàng đế đầu tiên của Đại Chu.
Về sau Đường Hiển đột phá đến Hóa Thần Cảnh liền bắt đầu đảm nhiệm chức vụ đại nội tổng quản, mấy đời sau vẫn là như thế.
Khi đó Đại Chu chẳng qua là Nam Man tiểu quốc mà thôi, có thể có bao nhiêu cường giả? Thực lực cường giả tầng cao nhất còn không sánh bằng tông môn nhị lưu, cho nên Đường Hiển là cường giả Nguyên Thần Cảnh rất được xem trọng.
Hơn nữa hắn thật trung thành và tận tâm với Đại Chu, phục thị mấy đại hoàng đế, mấy đại hoàng đế đều xem hắn là tâm phúc.
Hơn nữa bởi vì hắn bị thương cảnh giới giảm xuống, đoán chừng cũng bị thương trong lúc Đại Chu tranh bá Trung Nguyên vài chục năm trước.
Chính vì thái độ trung tâm của hắn, cho nên cho dù hiện tại cường giả Đại Chu xuất hiện lớp lớp, Đường Hiển vẫn có thể đúng trên vị trí đại nội tổng quản.
Hắn lại tính sót một điểm, hiện tại Đại Chu đã không phải Đại Chu trước kia, Đường Hiển ngươi không phải không thể thiếu, hoàng đế mới kế vị cũng chướng mắt trung tâm của ngươi.
Loại thời điểm này ngươi còn dám tự cao tự đại, vậy thì thuần túy là tìm chết.
Đường Hiển cho rằng trung tâm với mấy đời hoàng đế là có thể đổi được tất cả, hắn lại quên rằng trung tâm và thực lực, vĩnh viễn đều là thực lực đặt ở vị trí đầu tiên, nếu không thượng vị giả cũng không cần phế vật thuần phục.
Giống như Lục Phiến Môn Thiết gia, Thiết gia vẫn thuần phục nhân hoàng Đại Chu, ai ngồi lên vị trí đó Thiết gia sẽ thuần phục ai.
Dù cho thái độ Thiết gia đối đãi với các hoàng tử hờ hững cũng giống như Đường Hiển, nhưng bằng vào thực lực Thiết gia, cho dù hoàng tử nào kế vị cũng sẽ khách khí với Thiết gia, bởi vì tác dụng của Thiết gia không thể thay thế.
Đường Hiển im lặng nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng nói:
- Chúng ta đáp ứng hợp tác, thành Thịnh Kinh xảy ra chuyện gì, ta có thể cho ngươi mượn cao thủ đại nội cũng có giới hạn, ân oán cá nhân của ngươi, bọn họ là tuyệt đối sẽ không ra tay.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đường công công xin yên tâm, thận phận cao thủ hoàng cung đại nội đặc thù, chuyện của ta không cần bọn họ động thủ.
Đường Hiển sẽ đồng ý, Tô Tín đã sớm nghĩ tới.
Hắn lấy Lưu Ảnh Thạch có chứa lời của Cơ Ngôn Thành, Đường Hiển có trung tâm với Đại Chu thì hắn nhất định phải nghĩ biện pháp chèn ép Cơ Ngôn Thành, không thể để hắn trở thành hoàng trữ.
Hiện tại Cơ Ngôn Thành có xung đột với Tô Tín, với suy nghĩ địch nhân của địch nhân là bằng hữu, Đường Hiển sẽ giúp Tô Tín một tay.
Đường Hiển nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT