Nghe hai chữ như vậy, người Trầm gia lập tức sững sờ, sau đó liền kịp phản ứng Tô Tín nói có ý gì.
Không ngờ Chu gia hao phí khí lực lớn như vậy, không để ý gia tộc tổn thương cũng phải diệt Trầm gia là vì bảo vật này?
Người Trầm gia suy nghĩ và cảm thấy rất hợp lý, nếu không cũng không cách nào giải thích Trầm gia cùng Chu gia bình an vô sự vài chục năm, hiện tại Chu gia lại bỗng nhiên nổi điên quyết chiến với Trầm gia bọn họ.
Trầm Tòng Vũ cẩn thận nói:
- Mạnh công tử, bảo vật này móc ra tính cho Trầm gia?
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng, quả nhiên người Trầm gia đều là kẻ tham lam, thời điểm này còn dám nói ra lời như vậy.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Đương nhiên là của các ngươi, Mạnh Thanh Trạch ta giống người đoạt đồ của người khác hay sao? Chẳng qua ta hiếu kỳ có đồ vật gì chôn giấu trong tài nguyên khoáng sản của Trầm gia, ngay cả các ngươi cũng không biết.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, người Trầm gia lập tức vui vẻ.
Kỳ thật vừa rồi Trầm Tòng Vũ dám nói lời này với Tô Tín là vì thân phận của hắn.
Dù sao nhân phẩm Tông Hạo Dương không thể nghi ngờ, Mạnh Thanh Trạch thân là đệ tử của hắn, nhân phẩm cũng không kém đi nơi nào.
Huống chi Mạnh Thanh Trạch gọi Trầm Tích Quân là sư mẫu, có tầng quan hệ này, nói không chừng hắn không giết người đoạt bảo.
Kết quả Trầm lão gia tử tuổi cao mang người đi cùng Tô Tín tới quặng mỏ đào bảo, mà Trầm Tòng Vũ và Trầm Tòng Nhân dẫn theo đệ tử Trầm gia nghênh chiến Chu gia.
Quặng mỏ Trầm gia nằm bên ngoài Mặc Lăng phủ, khoảng cách phi thường gần, chỉ xa hơn một dặm.
Kỳ thật khu vực này là một phần của Mặc Lăng phủ, về sau phát hiện mỏ Nguyên Từ Thiết nên bị tách ra.
Chu gia và Trầm gia đoạt một nửa quặng mỏ, bọn họ cho rằng chỉ là một mỏ Nguyên Từ Thiết bình thường cho nên không chú ý nhiều, tùy tiện phân thành hai nửa.
Về sau ngoài ý muốn phát hiện có Nguyên Từ Tinh Thiết tồn tại chứ không phải mỏ Nguyên Từ Thiết bình thường, mà là mỏ Nguyên Từ Tinh Thiết trân quý hơn cả trăm lần.
Lúc này lại có võ giả thế lực khác đỏ mắt nhìn chằm chằm vào, người Trầm gia cùng Chu gia cũng không tính là quá ngu xuẩn, kịp thời mang chín thành tiền lời tài nguyên khoáng sản giao cho Dịch Kiếm Môn, lúc này mới miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó.
Lúc này là thời gian Trầm gia chiến tranh với Chu gia, cho nên cho dù quặng mỏ Trầm gia hay quặng mỏ Chu gia đều không có một bóng người.
Cả mỏ Nguyên Từ Tinh Thiết lớn chừng ba ngàn trượng lại bị phan thành hai, chính giữa có tường vây ngăn cách.
Quạng bên phía Trầm gia đã bị khai thác một nửa, nơi sâu nhất đã đào hơn mười trượng, nhất định không cần tìm địa phương như thế, nếu có thứ gì cũng đã sớm bị móc ra.
Cho nên Trầm lão gia tử trực tiếp bảo võ giả Trầm gia đào những nơi chưa bị khai thác.
Trầm lão gia tử dẫn theo võ giả Hậu Thiên cho nên tốc độ còn nhanh gấp mấy chục thậm chí là hơn trăm lần người bình thường làm công việc, chỉ trong nửa ngày bọn họ đã đào xong khu vực chưa khai thác, lại chưa phát hiện manh mối bảo vật.
Lúc này tất cả người Trầm gia đưa mắt nhìn về phía Tô Tín.
Nhưng nội tâm Tô Tín lại khó hiểu, chẳng lẽ mình thật sự đoán sai hay sao?
Sau đó Tô Tín nâng đầu lên, nhìn thấy tường vây quanh quặng mỏ Trầm gia và Chu gia, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Đi đẩy ngã tường vây kia cho ta, tiếp tục đào.
Nếu như là Trầm gia lúc trước tự nhiên không có khả năng đẩy tường vây, hiện tại Chu gia và Trầm gia đã đối đầu sinh tử với nhau, còn ai quản được nhiều như vậy?
Cho nên Tô Tín ra lệnh một tiếng, người Trầm gia lập tức lật tung tường vây và tiếp tục đào.
Lúc này ở phương xa có tiếng kêu đánh hô giết vang lên, nghe được thanh âm này, sắc mặt Trầm lão gia tử biến hóa, bởi vì trong đó có giọng nói của Trầm Tòng Vũ!
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Trầm gia lúc này chỉ còn lại mười mấy người, Trầm Tòng Vũ cùng Trầm Tòng Nhân đã bị thương nặng, miễn cưỡng dẫn người chạy về hướng này.
Người Chu gia sau lưng đuổi theo không bỏ, hơn nữa nhìn người Chu gia không có thương tích gì, nhân số còn hơn trăm người.
Nội tâm Trầm lão gia tử mát lạnh, Chu gia đã bị Tô Tín giết ba võ giả Thần Cung Cảnh, tại sao Trầm gia bọn họ còn thua thảm như thế?
Trầm lão gia tử vừa định yêu cầu Tô Tín hỗ trợ, nhưng Tô Tín lại nhìn chằm chằm mảnh đất kia, lạnh lùng nói:
- Tiếp tục đào!
Những đệ tử Trầm gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Trầm lão gia tử không có lên tiếng, bọn họ đành phải đào tiếp.
Lúc này đám người Trầm Tòng Vũ cũng chạy tới, người Chu gia đuổi theo không bỏ, mắt thấy sắp đến trước mặt Tô Tín, lúc này Tô Tín đã xuất kiếm.
Kiếm quang màu lam chém ra ngoài giống như mặt trời giữa hè nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh buốt như băng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT