Duẫn Tịch chờ mong Giang Hạc Lưu có thể tới nhưng đáng tiếc nguyện vọng của hắn không thể thực hiện.

Trong Giang Nam phủ hiện tại, Giang Hạc Lưu biết được Duẫn Tịch có phiền toái nên chuẩn bị ra tay.

Duẫn Tịch có địa vị càng vững chắc tại Giang Nam đạo thì dư nghiệt Ngô quốc của hắn càng che giấu sâu trong Giang Nam đạo.

Thời điểm Giang Hạc Lưu muốn dẫn theo Nhạc Thanh Bình đi tới Khánh Dương phủ thời, vừa mới rời khỏi Giang Nam phủ đã có người cản bọn họ lại.

Đó là một người mang giáp đội mũ Ngưu Đầu, quái nhân mang mặt nạ Ngưu Đầu tỏa ra khí túc khủng bố như vực sâu, khí huyết trùng thiên, quả thực làm cho Giang Hạc Lưu tưởng rằng Cổ Đông Lai ở trước mặt.

- Các hạ là người phương nào? Vì sao phải ngăn cản chúng ta?

Giang Hạc Lưu cẩn thận chắp chắp tay hỏi.

Ngưu Đầu cười hắc hắc nói:

- Nhận ủy thác của người ta, ta đáp ứng người khác muốn lấy tính mạng của ngươi.

Nội tâm Giang Hạc Lưu rùng mình sau đó trầm giọng nói:

- Tại hạ không có đắc tội với đại nhân vật nào a? Chẳng lẽ các hạ là người triều đình?

Người này thực lực khủng bố nhưng lại thần thần bí bí, Giang Hạc Lưu không cách biết rõ hắn tới từ nơi nào, cách giải thích duy nhất chính là thân phận triều đình của đối phương bại lộ cũng chỉ có lực lượng triều đình âm thầm tạo thành.

- Triều đình? Thật có lỗi, ngươi đoán sai.

Ngưu Đầu lo lắng nói:

- Là Sở Giang Vương xin nhờ ta tới giết ngươi.

Đôi mắt Giang Hạc Lưu mờ mịt, hắn không biết Sở Giang Vương là ai?

- Ah, đúng rồi, nói Sở Giang Vương ngươi khả năng không biết, tên hắn là Tô Tín a?

Nội tâm Giang Hạc Lưu ngạc nhiên sau đó sinh ra hoảng sợ, lúc trước hắn hoài nghi Tô Tín cũng chưa chết, hiện tại xem ra quả là thế, hơn nữa Tô Tín còn mời cường giả khủng bố tới giết hắn, rốt cuộc hắn có được kỳ ngộ gì?

- Chạy!

Giang Hạc Lưu hét lớn một tiếng, Nhạc Thanh Bình bên cạnh hắn cũng chạy trốn, đối mặt với cường giả có thể so với Cổ Đông Lai, hắn không cách nào có thể sống sót dưới lực lượng đối phương bao phủ.

Nhìn thấy hai người đào tẩu, Ngưu Đầu thở dài nói:

- Lão Ngưu ta thiếu nợ nhân tình Sở Giang Vương lớn như vậy, nếu không làm gì được các ngươi chẳng phải là ta quá vô dụng sao?

Hai tay Ngưu Đầu kết ấn, mười ngón tay thô to tung bay, thậm chí còn có mỹ cảm kỳ dị trong đó.

Một ấn rơi xuống tạo thành hắc động tối sầm, nó cũng có hấp lực tự nhiên truyền tới, Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình kinh hãi phát hiện, thân thể của mình đang run rẩy một cách không tự chủ, còn bị hút về phía Ngưu Đầu.

Thời điểm cách Nhạc Thanh Bình vài chục trượng, Ngưu Đầu tiện tay đánh ra một trảo cường đại, Nhạc Thanh Bình bị đối phương đánh thành thịt nát!

Hai mắt Giang Hạc Lưu đỏ thẫm, hắn không ngốc liều mạng với Ngưu Đầu.

Hai tay của hắn kết ấn, nhiều đóa Kim Liên xuất hiện mang theo khí tức thần thánh.

Trên người Ngưu Đầu sinh ra huyết khí trùng thiên, Kim Liên như ảo ảnh, chúng liên tục vỡ vụn.

- Dám chơi ảo thuật với lão tử? Muốn chết!

Ngưu Đầu hừ lạnh một tiếng, hắn đi từng bước về phía Giang Hạc Lưu, khí thế của hắn kinh người, trên người hắn có chiến giáp đen kịt tỏa ra đường vân sáng ngời, Ngưu Đầu giống như ma thần hàng lâm nhân gian.

Thân thể Giang Hạc Lưu lắc lư nên nhanh chóng lui về phía sau, hắn sử dụng Vô Sinh Chỉ tấn công, thế giới cực lạc hàng lâm, tịch diệt thế gian.

Đối mặt với tuyệt kỹ Bạch Liên giáo, Ngưu Đầu nhưng lại đánh ra một quyền, một quyền bá đạo xé nát tất cả.

Hơn nữa Ngưu Đầu không có ngừng lại, ngay sau đó hắn lại oanh kích một quyền, hư không không chịu nổi lực lượng một quyền này và phát ra từng tiếng nổ rất lớn.

Dốc hết thực lực, cho dù Giang Hạc Lưu có sử dụng thần công bí kỹ gì đều bị phá hủy, Giang Hạc Lưu bị thương phun ra một ngụm máu tươi và bay ngược về phía sau.

Ngưu Đầu lại đánh một quyền, quyền phong xé rách không gian, một quyền của hắn như đánh tan ác quỷ, có thần linh gào thét cực kỳ quỷ dị.

Dưới một quyền đáng sợ như vậy, thân thể Giang Hạc Lưu bị đánh bay ra xa và hóa thành một đống huyết vụ biến mất trong thiên địa.

Hắn dùng ba quyền đuổi giết võ giả Hóa Thần Cảnh đỉnh phong thành huyết vụ, tràng cảnh này bị người ta phát hiện nên cực kỳ đáng sợ.

Ngưu Đầu gật gật đầu, hắn rất hài lòng với thành quả chiến đấu của bản thân, bước chân hắn hơi di chuyển liền xuất hiện cách đó vài trăm trượng, chỉ trong chốc lát liền mất không thấy đâu nữa.

Trong quân doanh tại Giang Nam phủ, Cổ Đông Lai mở mắt ra, ánh mắt sinh ra hào quang sắc bén và lợi hại.

Đều là võ giả tu hành công pháp luyện thể, Cổ Đông Lai cảm giác lực lượng cường đại không kém gì bản thân mình.

Lực lượng kia hơi lộ ra ngoài liền biến mất, Cổ Đông Lai cũng không truy cứu, lúc này hắn bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Trước sơn môn Thanh Bình Phái tại Khánh Dương phủ, Duẫn Tịch không thể chờ Giang Hạc Lưu, nội tâm hắn càng rối bời.

Tô Tín lạnh lùng nói:

- Duẫn Tịch cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, bắt hắn lại cho ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play