Diêu An hiện dám cam đoan, chung quanh hắn chắc chắn có mật thám Lục Phiến Môn đang ẩn nấp, nếu bọn họ dám đi, Duẫn Tịch chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ.
Diêu An có thể nhịn, Bàng Khiêm không nhịn được, hắn trực tiếp chỉ vào mặt hai người quát lớn:
- Khốn nạn, các ngươi tính là cái gì mà dám nói với lão tử như vậy?
- Lúc trước lão tử mang người đi Thanh Bình Phái muốn mảnh đất kia, các ngươi còn không phải không dám phóng rắm, trực tiếp giao đất cho chúng ta hay sao?
- Cho dù là chưởng môn Hóa Thân Cảnh của Thanh Bình Phái các ngươi còn phải làm ra vẻ đáng thương trước mặt Lục Phiến Môn chúng ta, hiện tại còn tiểu nhân đắc chí càn rỡ, nếu đổi lại là trước kia, lão tử có làm thịt các ngươi, Thanh Bình Phái cũng không dám nóng một câu nào.
Hắn vừa nói lời này làm hai tên đệ tử Thanh Bình Phái sững sốt, sắc mặt hai người Trần Hằng cùng Lưu Uyên âm trầm như nặn ra nước.
Thanh Bình Phái thật sự rất khó chịu việc Phí gia lần trước, thậm chí còn bị các thế lực võ lâm khác cười nhạo vô năng.
Thanh Bình Phái bọn họ dám khó xử Phí gia là vì người ta xuất thân Tây Vực ba mươi sáu nước, cũng không có nơi nương tựa trong Giang Nam đạo, cho nên Thanh Binh Phái muốn làm thịt Phí gia thật ác, không nghĩ tới Lục Phiến Môn lại xen vào một chân.
Lục Phiến Môn am hiểu nhất chính là đồ tông diệt môn, Tô Tín không phải mới làm một hai lần.
Cho nên sau khi biết rõ Phí gia nhờ Lục Phiến Môn can thiệp, người Thanh Bình Phái bị dọa sợ, sợ ngày hôm sau Phí gia và người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo xuất hiện dưới sơn môn Thanh Bình Phái, từ đó đồ tông diệt môn bọn họ.
Cho nên về sau tổng bộ đầu Khánh Dương phủ nói muốn mảnh đất kia, Thanh Bình Phái không dám nói hai lời liền giao nó ra, thậm chí ngay cả chưởng môn Thanh Bình Phái cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ Lục Phiến Môn khó chịu tiêu diệt bọn họ.
Chính bởi vì thái độ trước ngạo mạn sau cung kính cho nên người têế lực võ lâm khác chê cười Thanh Bình Phái bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh và không có cốt khí, cho nên đệ tử Thanh Bình Phái bọn họ không thể ngẩng đầu lên được.
Cho nên thời điểm Lục Phiến Môn đến thu thuế hai lần, đệ tử Thanh Bình Phái đều nắm bắt cơ hội châm chọc khiêu khích muốn báo mối thù bị nhục nhã.
Thậm chí chưởng môn Thanh Bình Phái cũng biết rõ việc như âậy nhưng hắn âm thầm đồng ý, kể từ đó các đệ tử mới càng hung hăng càn quấy không ai bằng.
Trần Hăng lạnh lùng nói:
- Dám nói chuyện với ta như vậy, các ngươi muốn chết hay sao? Có tin ta ra lệnh một tiếng, người Thanh Bình Phái phế các ngươi tại nơi này, tổng bộ đầu Lục Phiến Môn các ngươi cũng không dám nói một câu nào cả.
- Khốn nạn! Hôm nay lão tử sẽ phế ngươi trước!
Bàng Khiêm xuất thân đạo phỉ, hắn vốn có tính cách táo bạo, vừa rồi đứng trước sơn môn bị vũ nhục đủ nhiều rồi, kết quả hiện tại bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi, cho nên Bàng Khiêm làm sao có thể chịu được?
Vừa mới dứt lời, Bàng Khiêm trực tiếp rút đao chém về phía hai người Trần Hằng và Lưu Uyên.
Hai người Trần Hằng và Lưu Uyên không nghĩ tới Bàng Khiêm lại dám ra tay trong trường hợp này, hắn không kịp né tránh cho nên ăn thiệt thòi, thiếu chút nữa bị Bành Khiêm cầm cương đao chém tổn thương.
Diêu An bên kia nhìn thấy Bàng Khiêm xông lên, hắn không do dự rút đao tấn công.
Luận thực lực, hai người Trần Hằng và Lưu Uyên còn mạnh hơn hai người Bành Khiêm.
Dù sao bọn họ cũng là đệ tử đích truyền của Thanh Bình Phái, mà Thanh Bình Phái là tông môn đi lộ tuyến tinh anh, đệ tử đích truyền chưa đến trăm người nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cho dù cảnh giới bọn họ đều là Khí Hải Cảnh giống hai người Bàng Khiêm, cho dù nội lực thâm hậu hay trình độ vũ kỹ đều thắng hai người bọn họ.
Bởi vì Bàng Khiêm đột nhiên ra tay đánh lén, hai người Trần hằng không kịp phòng bị cho nên bị đè đánh, trong khoảng thời gian ngắn bị đánh không thể hoàn thủ.
Sắc mặt hai người tối tăm, bọn họ vừa đánh vừa lùi và quát lớn nhắc nhở bốn đệ tử thủ vệ đứng bên cạnh:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau chạy về gọi người.
Lúc này vài tên đệ tử thủ vệ sơn môn kịp phản ứng, có người chạy vào Thanh Bình Phái gọi người.
Lúc này đã qua hơn mười chiêu, đám người Trần Hằng có xu thế suy yếu, trong Thanh Bình Phái có từng tiếng bước chân dồn dập vọng ra ngoài, trên mặt hai người Bành Khiếm xuất hiện nét sợ hãi.
- Rút lui!
Bàng Khiêm quát to một tiếng, hắn thu đao và lui về phía sau, hắn và Diêu An cùng chạy trốn.
Bọn họ không phải người ngu, nơi này chính là sơn môn Thanh Bình Phái, tiếp tục đánh nhau như vậy, cho dù đối phương không dám giết mình nhưng khó tránh khỏi sẽ có đòn hiểm, sau đó chờ Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ đến lãnh ngời.
Nhìn hai người đào tẩu, Trần Hằng và Lưu Uyên vừa muốn đuổi theo, lúc này một thanh niên hơn ba mươi tuổi ngăn cản trước mặt hai người bọn họ.
- Hai vị sư đệ thả bọn chúng đi thôi.
Trần Hằng quay đầu lại không cam lòng nói:
- Đại sư huynh, bỏ qua hai tên hỗn đản kia rời đi hay sao? Hắn cũng dám động thủ trong sơn môn Thanh Bình Phái, quả thật tự tìm cái chết mà.
Đại sư huynh Thanh Bình Phái thở dài một hơi, hắn nói:
- Lục Phiến Môn hiện tại thật sự không dám động tới chúng ta, nhưng chúng ta cũng không dám động Lục Phiến Môn, các ngươi nhục nhã bọn chúng cũng không có gì, nếu thật giết bọn họ, như vậy mâu thuẫn sẽ gay gắt, việc này không tốt với hai bên.
- Cho dù ngươi thực bắt bọn chúng, cao lắm là đánh bọn chúng một trận mà thôi, có ý nghĩa gì chứ?
- Thả bọn chúng đi thôi, lần này bọn chúng không hoàn thành nhiệm vụ, ta đoán sau khi bọn chúng quay về Lục Phiến Môn sẽ bị người tổng bộ trách phạt, kế cục hai người kia cũng không tốt hơn chỗ nào.
Nghe đại sư huynh nói như thế, cho dù hai người Trần Hằng và Lưu Uyên không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quay về.
Đại sư huynh chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Thanh Bình Phái, đã có thực lực Thần Cung Cảnh, bọn họ không dám làm trái lời đại sư huynh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT