Phàm là người dám nhảy ra đứng bên Duẫn Tịch đều là những kẻ tham lam.

Nếu không phải lòng tham của bọn họ không đáy thì làm sao đồng ý với điều kiện của Duẫn Tịch, vì một chút bất mãn đi đối đầu Tô Tín?

Người có lòng tham không đủ, bọn họ ngày thường không có mờ ám gì mới là chuyện lạ.

Trong tám người nơi này, mông của bọn họ không ai sạch sẽ.

Tổng bộ đầu châu phủ như bọn họ có rất nhiều tài nguyên, tất cả tổng bộ đầu châu phủ trong Giang Nam đạo hoặc nhiều hoặc ít sẽ giữ tài nguyên tu luyện cấp trên phát xuống, chỉ có điều đại đa số đều giữ số lượng ít, chỉ cần ngươi không có gây ra công phẫn thì Tô Tín không quản.

Nước quá trong sẽ không có cá, đối với loại chuyện nhỏ nhặt này, Tô Tín từ xưa tới nay mở một mắt nhắm một mắt.

Nếu ngươi cho rằng Tô Tín thật sự phóng túng vậy ngươi sai rồi.

Giống như hiện tại, chỉ dùng thời gian cả đêm mà Tô Tín đã tập trung xong tất cả chứng cớ phạm tội của bọn họ.

Hơn nữa những kẻ không có đứng ra cảm thấy may mắn không thôi.

Tô Tín trước kia không biết ai đầu nhập vào Duẫn Tịch, cho nên hắn không thể nào thu thập chứng cớ hiện tại, giải thích duy nhất là trong tay Tô Tín đã có sẵn, đợi đến lúc ai nhảy ra gây sự thì chính là lúc tính sổ với kẻ đó.

“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, dựa theo quy củ Lục Phiến Môn, chịu tội đáng tru!”

Tô Tín dứt lời, Lý Phôi trực tiếp ra tay cắt đứt yết hầu của Trịnh Thiên Hòa, hắn mang theo ánh mắt không cam lòng nhìn ngã xuống.

Về sau những người khác cũng là ra tay, trong nháy mắt tám người đi theo Duẫn Tịch tranh quyền đoạt lợi đã bị Tô Tín giết chết.

Sau đó Tô Tín lại chọn ra tám tên võ giả Thần Cung Cảnh bên cạnh mình làm tổng bộ đầu thay thế.

Mọi người cảm thấy nội tâm lạnh buốt.

Bọn họ còn cho rằng địa vị của mình quan trọng cỡ nào, nhưng hiện tại bọn họ mới xem như biết rõ người như bọn họ không thiếu trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, chết một sẽ có kẻ khác thay thế ngay sau đó.

Tô Tín ra lệnh một tiếng cả đại sảnh nghị sự Giang Nam đạo sẽ chảy máu không ngừng, Duẫn Tịch chỉ vào Tô Tín và lạnh lùng nói:

“Tám tổng bộ đầu châu phủ Thần Cung Cảnh nói giết liền giết, trong mắt ngươi có pháp luật Lục Phiến Môn hay không?”

Tô Tín cười lạnh nói:

“Pháp luật? Nhân chứng vật chứng đều đủ, dựa theo quy củ Lục Phiến Môn ta hoàn toàn có thể không thông qua tổng bộ tru sát bọn họ, cho dù cấp trên tra xét thì, như thế nào, ngươi có ý kiến gì không?”

Sắc mặt Duẫn Tịch âm trầm chảy ra nước, ngươi đã giết người rồi, ta còn có thể thế nào?

Duẫn Tịch đến bây giờ mới xem như biết rõ, trong Giang Nam đạo hắn không thể vật cổ tay với Tô Tín, những tâm cơ hắn chơi tại tổng bộ Lục Phiến Môn không thể sử dụng trên người Tô Tín.

Tô Tín nhìn Duẫn Tịch và cười lạnh nói:

“Duẫn đại nhân ngươi không phải muốn đi tất cả đại phái võ lâm Giang Nam đạo chấp hành nhiệm vụ sao? Vậy thì tốt, ta cho ngươi cơ hội, nơi này có nhiều tổng bộ đầu châu phủ như thế, chỉ cần có người đáp ứng ngươi, hắn là thủ hạ của ngươi, có thể nghe theo Duẫn đại nhân điều động.”

Nghe xong Tô Tín nói lời này, tất cả tổng bộ đầu các châu phủ đều nói:

“Thật có lỗi Duẫn đại nhân, châu phủ tại hạ còn có sự vụ bận rộn chưa xong, chỉ sợ không thể đi chắp hành nhiệm vụ với Duẫn đại nhân được.”

Tô Tín vừa mới giết người xong, chỉ cần đầu óc của bọn họ không động kinh tuyệt đối sẽ không đứng chung chỗ với Duẫn Tịch.

Tô Tín khoát tay nói:

“Xem ra không có ai rút thời gian đi cùng Duẫn đại nhân được, như vậy phiền toái, nếu không như vậy đi, ta phái hai thủ hạ tinh nhuệ đi cùng Duẫn đại nhân, thuận tiện bảo hộ Duẫn đại nhân an toàn.”

Tô Tín vỗ vỗ tay nói:

“Lý Phôi, Lưu Hạo, từ giờ hai người các ngươi đi theo Duẫn đại nhân.”

Sắc mặt Duẫn Tịch biến hóa, hắn tức giận nói:

“Tô Tín ngươi có ý gì? Phái người giám sát ta sao?”

Lý Phôi và Lưu Hạo đều là tâm phúc của Tô Tín, Tô Tín bảo hai người thời khắc chú ý động tĩnh của hắn, cho dù Duẫn Tịch dùng ngón chân nghĩ cũng biết Tô Tín muốn làm gì.

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

“Không nên nói khó nghe như vậy, không phải giám thị, ta chỉ bảo vệ mà thôi.”

“Hiện tại Giang Nam đạo không an toàn, những dư nghiệt Ngô quốc qua lại thất thường, cho nên phải cẩn thận một ít mới tốt.”

Duẫn Tịch hừ lạnh một tiếng, hắn trực tiếp xoay người rời đi.

Mà Lý Phôi và Lưu Hạo nhìn nhau, bọn theo theo sát sau lưng Duẫn Tịch, làm cho Duẫn Tịch nghiến răng nghiến lợi, hận không thể động thủ với hai người tại chỗ, cuối cùng Duẫn Tịch cũng nhịn xuống.

Lúc này đám người thanh lý thi thể và máu tươi trong đại sảnh, Tô Tín không quan tâm tới Duẫn Tịch.

Người tổng bộ Lục Phiến Môn đã làm quá lên như thế, cho rằng tùy tiện phái một tên như vậy tới là có thể hái quả đào, thật không biết làm như thế là duỗi tay quá dài hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play