Trong Đông Lâm phủ, Tô Tín một mình ngồi trong tửu lâu uống rượu, cả tửu lâu lớn như thế chỉ có một mình hắn ngồi, những võ giả khác đều bồi hồi ngoài tửu lâu, cũng không có ai dám tiến vào.

Vị đại gia này nổi danh hung tàn, trực tiếp giết sạch chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại Đông Lâm phủ a.

Chờ tới lúc Địch Vân Phi trở lại, hắn tất sẽ đánh với Tô Tín một trận, ai thắng ai thua thì không người nào biết rõ.

Bọn họ mà vào trong quán rượu, đợi đến lúc đánh nhau không có đường chạy thì khóc không ra nước mắt.

Lúc này bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào vang lên, có người thấp giọng nói: “Địch Vân Phi trở lại! Hắn đã mang người vào thành!”

Khóe miệng Tô Tín nụ cười đầy lãnh ý, Địch Vân Phi quay trở lại nhanh như vậy, xem ra hắn quả nhiên không có đi Thường Ninh phủ, mà là trực tiếp điều quân trở về Đông Lâm phủ.

Một lúc sau, đám người bên ngoài tách ra, hơn mười tên võ giả đi tới, đầu lĩnh chỉ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo dương cương tuấn lãng nhưng đang nhíu mày âm trầm, hiển nhiên hắn đang tức giận không nhỏ.

Bên trái hắn là đại hán râu quai nón, tướng mạo lỗ võ hữu lực, nhìn bộ dạng như vậy hắn chính là đại đương gia Phi Vân trại, Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân.

Bên phải Địch Vân Phi chính là một lão giả, nhìn có vẽ không ngờ nhưng cũng có được thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, hắn chính là gia chủ Trần gia.

“Ngươi chính là Tô Tín?”

Địch Vân Phi đi đến trước người Tô Tín, lãnh đạm nói.

Tô Tín nâng chén rượu lên và lắc lắc trước mặt Địch Vân Phi: “Địch công tử nóng giận rất lớn ah, uống chén rượu hạ hỏa, không cần tức giận như thế.”

Địch Vân Phi giận quá hóa cười, nói

“Tô Tín ah Tô Tín, ta thật không biết nên nói ngươi vô tri hay nên nói ngươi gan lớn.”

“Ta muốn biết là ai cho ngươi dũng khí, thừa dịp ta không có mặt ở Đông Lâm phủ lại dám giết người của ta.”

Tô Tín lắc đầu, ánh mắt biến thành lạnh lùng, nói: “Ta cũng muốn hỏi Địch công tử ngươi, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí đi hợp nhất Phi Ưng Bang?”

“Tuy ta hiện tại không phải bang chủ nhưng ta một tay sáng lập Phi Ưng Bang, ngươi muốn hợp nhất nó có từng hỏi ý Tô mỗ hay không?”

“Địch Vân Phi ta muốn cái gì chưa từng không có chiếm được.”

Thời điểm nói ra lời này vẻ mặt Địch Vân Phi mang theo không phải cuồng ngạo hung hăng càn quấy, mà là tự tin.

Đúng vậy, chính là tự tin.

Minh chủ Tranh Kiếm Minh Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi là thân ca ca của hắn, mà Địch Vân Phi từ nhỏ được bồi dưỡng thành người thừa kế Tranh Kiếm Minh.

Huynh bồi dưỡng đệ, loại chuyện này là tối kỵ của hoàng thất, loại chuyện này cũng là tối kỵ của thế gia, hết lần này tới lần khác Địch Kinh Phi làm như vậy.

Địch Kinh Phi vẫn chưa lập gia đình, cũng không muốn con nối dõi, tất cả mọi người có thể nhìn ra vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh chi khẳng định sẽ lưu cho Địch Vân Phi.

Chính bởi vì như thế, lần này mấy nhà bọn họ đưa đệ tử đi Tương Nam tôi luyện, thanh thế của Địch Vân Phi là lớn nhất, người tới nương tựa cũng nhiều nhất.

Tuy Tiêu Ma Vân là đệ tử một đàn chủ trong Niên Bang nhưng Niên Bang có tới bốn đàn chủ.

Một người khác là đệ tử Thượng Quan thế gia Thượng Quan Ngạn Khanh, hắn là đệ tử dòng chính của Thượng Quan thế gia nhưng dòng chính của Thượng Quan thế gia thế hệ này có hơn mười người.

Địa vị của Địch Vân Phi là duy nhất, chính bởi vì như thế nên hắn nắm chắc lớn nhất, chỉ cần Địch Vân Phi ta muốn thì không có không được.

Bỗng nhiên Tô Tín vỗ vỗ tay, khóe miệng tươi cười vui vẻ: “Đặc sắc! Lời này nói quả nhiên đặc sắc, có thể nói ra lời vô liêm sỉ tới cực điểm này, Địch công tử ngươi có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”

Bang Phi Vân đứng sau lưng Địch Vân Phi lạnh lùng nói: “Tô Tín, ngươi muốn chết phải không? Ngươi có tư cách gì vũ nhục Địch công tử?”

Trong vài thủ hạ Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh dưới trướng Địch Vân Phi, cũng chỉ có một mình Bàng Phi Vân chủ động tới tìm nơi nương tựa, những người khác đều là Địch Vân Phi ra tay tự mình thu phục.

Chính bởi vì như thế Bàng Phi Vân mới bị Địch Vân Phi xem như tâm phúc, lần này đi ra ngoài cũng chỉ mang theo một mình hắn.

Bởi vì cái gọi là chủ nhục thần chết, nhìn thấy Tô Tín cũng dám vũ nhục Địch Vân Phi, Bàng Phi Vân là người lên tiếng đầu tiên.

Tô Tín lãnh đạm nhìn hắn, nói: “Chủ nhân nói chuyện, chó cũng có tư cách kêu gào?”

“Ngươi nói ai là chó?”

Bàng Phi Vân tức giận quát một tiếng, hắn đánh một quyền về phía Tô Tín.

Một quyền của hắn mang theo xu thế phong lôi, trong quyền ẩn chứa lôi đình.

Tô Tín điểm ra một chỉ như bôn lôi, ngón tay nhỏ nhắn va chạm với nắm đấm lớn, Tô Tín vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, Bàng Phi Vân là Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong lại lui về phía sau ba bước, nắm đấm của hắn run rẩy liên tục.

Tô Tín thản nhiên nói: “Nói ngươi là chó là tiện nghi ngươi, những năm qua ngươi cướp bóc thương đội lui tới rừng rậm Tương Nam, dựa vào những thu nhập này tu hành tới Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play