Chính là bởi vì như thế, Tô Tín mới chuẩn bị xử lý bọn họ, thanh trừ chướng ngại cuối cùng giúp Yến Khuynh Tuyết.

Trong nhà lão đại Yến Thư Hằng, Yến Thư Hằng lúc này đang bực bội đ tới đi lui trong nhà, miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Dựa vào cái gì phụ thân lại lựa chọn tiện nhân Yến Khuynh Tuyết mà không chọn ta? Cho dù chết cũng trải sẵn con đường cho nàng.”

“Còn nữa, tiện nhân Yến Khuynh Tuyết kia không cho phép chúng ta tham gia tang lễ, nàng có ý gì? Còn có đặt huynh trưởng như ta vào trong mắt hay không?”

Hiện tại võ giả bên cạnh Yến Thư Hằng đều bỏ chạy mất dạng, trong trạch viện cũng chỉ còn lại vài tên hạ nhân lo liệu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Ngoài cửa còn có hai tên võ giả Tiên Thiên nhưng hai tên này tới đây giám thị hắn.

“Không phải Yến Khuynh Tuyết không cho phép, mà là phụ thân của ngươi từng phân phó, sau khi hắn chết ai trong các ngươi dám bước ra khỏi nhà liền trực tiếp tru sát!”

Tô Tín thản nhiên đi từ cửa vào.

“Mạnh Thanh Trạch! Ngươi tới làm gì?”

Ánh mắt Yến Thư Hằng lộ ra vẻ oán độc.

Hắn cho rằng nhóm người mình thất bại hoàn toàn chính là vì nam nhân trước mặt.

Nếu không có hắn trợ giúp Yến Khuynh Tuyết, nữ nhân kia tuyệt đối không thể trở thành thành chủ thành Thương Sơn hiện tại.

“Ta tới làm gì? Ngươi nói ta tới là làm gì?”

Tô Tín rút Du Long Kiếm bên hông ra, trên mặt hắn tươi cười quái dị.

Ánh mắt Yến Thư Hằng lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Ngươi muốn giết ta? Không có khả năng! Yến Khuynh Tuyết nàng tuyệt đối sẽ không hạ mệnh lệnh này!”

Trước kia hắn chưa từng chú ý tới muội muội Yến Khuynh Tuyết nhưng hắn quá hiểu tính cách của Yến Khuynh Tuyết.

Cho dù bọn họ đã từng muốn lấy mạng Yến Khuynh Tuyết nhưng Yến Khuynh Tuyết cũng tuyệt đối sẽ không ra lệnh đuổi tận giết tuyệt.

Tô Tín thở dài lấy lắc đầu: “Tính cách Yến Khuynh Tuyết quá mức lương thiện một ít, những con trùng ngu xuẩn như các ngươi nên trực tiếp giết, như vậy có thể tránh phiền toái về sau.”

“Mạnh Thanh Trạch! Không có lệnh của Yến Khuynh Tuyết, ngươi dám giết ta?”

Yến Thư Hằng lớn tiếng hét lên, kỳ thật hắn muốn hai tên võ giả Tiên Thiên ngoài cửa đi vào nhưng đáng tiếc cũng không có việc gì.

Hiện tại tất cả võ giả thành Thương Sơn đều biết, Yến Khuynh Tuyết dựa vào Mạnh Thanh Trạch trợ giúp mới có thể làm thành chủ thành Thương Sơn.

Hơn nữa Yến Hoàng Cửu sắp chết cũng chỉ triệu kiến hai người duy nhất, trừ con gái Yến Khuynh Tuyết ra, người còn lại chính là Mạnh Thanh Trạch.

Bọn họ xem ra, Yến Hoàng Cửu cũng đã tán thành quan hệ của hai người, về sau người có quyền nói chuyện trong thành Thương Sơn không chỉ có một Yến Khuynh Tuyết.

Yến tiểu thư tâm địa thiện lương, không đành lòng đi xử trí những huynh đệ tỷ muội dồn mình vào chỗ chết, nhưng Mạnh Thanh Trạch ra tay thanh lý phiền toái này thay nàng, những võ giả Tiên Thiên này xem ra đây chỉ là việc bình thường.

Cho nên cho dù bọn họ nghe được Yến Thư Hằng gào thét cũng không có ai đứng ra, ngược lại hai người làm như không nghe thấy.

Ánh mắt Yến Thư lộ ra vẻ tuyệt vọng, Tô Tín cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp xuất kiếm.

Đi tới cửa sân, Tô Tín nói với hai võ giả Tiên Thiên: “Giải tán đi, từ nay về sau không cần ngươi trông coi nơi này nữa.”

Hai tên võ giả Tiên Thiên vội vàng chắp tay nói: “Vâng, Mạnh công tử.”

Mười hai đứa con của Yến Hoàng Cửu đều bị Tô Tín xử lý trong ca buổi.

Nhiệm vụ trong thành Thương Sơn đã hoàn thành, hiện tại hắn có thể rời đi.

Hắn hoàn thành nhiệm vụ Lục Phiến Môn nhưng không phải nhiệm vụ hệ thống.

Sau khi trở lại phủ thành chủ, Tô Tín phát hiện Yến Khuynh Tuyết không có ở phủ thành chủ, hỏi nha hoàn Lục Ly, hắn mới biết được Yến Khuynh Tuyết sau khi xử lý xong tang lễ Yến Hoàng Cửu đã một mình đi tới vách núi phía tây.

Thành Thương Sơn trừ một mặt là cửa thành, ba mặt khác đều là vách núi.

Tô Tín đi tới vách núi phía tây, Yến Khuynh Tuyết đang một người ngồi ôm gối trên vách núi nhìn phong cảnh phương xa.

Trước kia khi còn bé vào thời điểm không vui, Yến Khuynh Tuyết sẽ môt mình tới nơi này ngồi nhìn cảnh tượng rừng rậm Tương Nam xa xôi, khi đó tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.

Chỉ có điều sau khi nàng mười lăm tuổi, nàng liền rất ít tới nơi này, bởi vì sau khi hiểu chuyện, có chuyện không vui nàng cũng che dấu trong lòng.

Tô Tín thở dài sau đó nói khẽ: “Yến tiểu thư.”

Nghe được Tô Tín nói chuyện, thân thể Yến Khuynh Tuyết chấn động, nàng đứng lên, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói: “Mạnh công tử, sao ngươi tới đây.”

Kỳ thật với trí tuệ của Yến Khuynh Tuyết đã sớm biết mục đích Tô Tín tìm nàng.

Nàng đoán không được Mạnh công tử tức chết phụ thân nhưng biết rõ phụ thân gọi hắn vào chính là nói chuyện hôn sự của nàng.

Cuối cùng Mạnh công tử cũng không có nói chuyện khác với nàng, Yến Khuynh Tuyết liền đoán được Mạnh công tử cuối cùng lựa chọn rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play