Đã muốn đánh bạc, Huyền Minh sẽ phát huy tỷ lệ thắng lợi lớn nhất.

Cùng là Dương Thần Cảnh, trong Thiếu Lâm tự còn có nhiều người mạnh hơn hắn.

Huyền Minh rất có lòng tin vào mình nhưng hắn không có lòng tin vào đám người Không Kiến.

Đám người Không Kiến là Dương Thần Cảnh không giả, bọn họ là cao tăng Thiếu Lâm tự không sai, nhưng tuổi bọn họ đã lớn, cũng gần ba trăm tuổi.

Đối với võ giả Dương Thần Cảnh, gần ba trăm tuổi sẽ không hao hết thọ nguyên, nhưng bởi vì lớn tuổi nên trạng thái của bọn họ cũng hạ thấp.

Đối với võ giả Hóa Thần Cảnh mà nói, trước tám mươi tuổi xem như tráng niên, đối với võ giả Dung Thần Cảnh mà nói, tuổi này chính là một trăm năm mươi tuổi.

Đối với võ giả Dương Thần Cảnh, trước hai trăm tuổi xem như tráng niên, cho dù là võ giả Dương Thần Cảnh qua hai trăm tuổi, khí huyết bản thân sẽ không gia tăng.

Chờ qua vài chục năm, khí huyết của những võ giả này sẽ bắt đầu hạ thấp, đương nhiên hạ thấp rất nhỏ bé, từ đó tỏ vẻ bọn họ không còn đạt tới đỉnh phong.

Mặt ngoài không thấy bọn họ biểu hiện gì nhưng khí huyết đã hạ thấp rất nhiều.

So sánh các người Dương Thần Cảnh trong Thiếu Lâm tự hiện tại với đám người chữ lót Không, bọn họ đã hơn hai trăm tuổi, thực lực của người trẻ tuổi tuyệt đối mạnh hơn đám người Không Kiến.

Chỉ có điều Huyền Minh vừa nói như vậy, Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Huyền Minh đại sư, ngươi nói thế là không đúng.

- Ngươi quay trở lại Thiếu Lâm tự chọn kỹ lựa khéo tìm người, như vậy Tây Cương Mật Tông cũng quay về Tây Cương tìm người thì sao?

- Tất cả mọi người là Dương Thần Cảnh, chẳng lẽ ngươi còn muốn gọi Huyền Khổ Phương Trượng đến đây?

Huyền Minh vừa định nói cái gì đó, nhưng đám người Không Kiến bọn lại cau mày nói:

- Huyền Minh sư điệt, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta đánh không mấy tên man di Tây Cương Mật Tông hay sao?

Đám người Không Kiến rất bất mãn, bọn họ biết Huyền Minh có ý về Thiếu Lâm tự tìm người, cho dù đây là hảo ý và muốn gia tăng khả năng thắng lợi, nhưng đám người Không Kiến không cách nào tiếp nhận.

Huyền Minh làm như vậy chẳng khác gì nói bọn họ quá mức phế vật, thậm chí đánh không lại đám man di Mật Tông, cần quay trở lại Thiếu Lâm tự tìm người mới được?

Võ giả cấp bậc như Không Kiến rất coi trọng thể diện của mình.

Hôm nay Không Kiến ở chỗ này, kết quả Huyền Minh lại quay về Thiếu Lâm tự tìm những võ giả khác tới, đối với đám người Không Kiến, việc này là nhục nhã bọn họ.

Huyền Minh xoa xoa đầu, hắn rất đau đầu.

Hắn cảm giác lần này mình mang đám người Không Kiến tới đây chính là sai lầm.

Trừng phạt không được, mắng không được, hết lần này tới lần khác người ta còn không nghe chính mình.

Cuối cùng Huyền Minh cắn răng nói:

- Có thể! Nhưng ta có điều kiện, nếu như đám người Mật Tông thua, bọn họ nhất định phải quay lại Bắc Cương, trong vòng ba trăm năm không được bước vào Trung Nguyên một bước!

Hiện tại Thiếu Lâm tự tứ bề đều địch, Tạo Hóa Đạo môn quật khởi, người Đạo môn đang nhìn chằm chằm.

Vết thương lần trước của Thiếu Lâm tự đến nay chưa khỏi hẳn, lần này Thiếu Lâm tự không muốn sinh ra sự cố, nếu như Tây Cương Mật Tông chủ động lui bước, Thiếu Lâm tự sẽ không truy kích.

Ba trăm năm sau, người chữ lót Huyền như bọn họ đều chết sạch, đến lúc đó người thừa kế Thiếu Lâm tự thế hệ mới có thể tái hiện huy hoàng của Thiếu Lâm tự hay không, hắn không thể quản những việc này, tối thiểu hiện tại có cơ hội, Huyền Minh sẽ đá Mật Tông quay trở lại Tây Cương.

Tô Tín nhìn về phía đám người Đại Thế Chí Thượng Sư, dù sao đây là việc của người ta, Mật Tông có đồng ý hay không cũng phải xem chính bọn họ.

Đại Thế Chí Thượng Sư truyền âm với các cường giả Mật Tông một hồi, sau đó trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Kỳ thật bọn họ đang được ăn cả ngã về không.

Nếu Mật Tông bọn họ chọn kỹ lựa khéo vẫn không thể thắng được Thiếu Lâm tự tùy tiện phái ra vài lão tăng, như vậy bọn họ đừng đi Trung Nguyên truyền đạo, về nhà ngủ sớm đi.

Nhìn thấy Mật Tông đồng ý, Tô Tín gật đầu nói với Huyền Minh:

- Mật Tông đã đồng ý, như vậy kính xin Huyền Minh đại sư xuất ra thành ý.

Huyền Minh chau mày nói:

- Thành ý gì? Ngươi còn nghĩ muốn cái gì?

Tô Tín lấy Phật Cốt Xá Lợi của mình ra, nói:

- Phật Cốt Xá Lợi nằm trong tay ta, Thiếu Lâm tự các ngươi thắng cứ trực tiếp cầm lấy Phật Cốt Xá Lợi.

- Nhưng các ngươi cũng phải lấy ra Kim Cương Bất Phôi Thần Công và bản ghi chép Bất Diệt Kim Thân mới được.

Huyền Minh cau mày nói:

- Nếu các ngươi thắng, chúng ta tự nhiên sẽ giao công pháp ra.

- Đường đường công pháp truyền thừa của Thiếu Lâm tự, không có bao nhiêu người có thể luyện, tất cả đều đặt trong Tàng Kinh các, ai lại mang nó theo người?

Tô Tín cười lạnh nói:

- Huyền Minh đại sư nói như vậy không cảm thấy xấu hổ hay sao.

Tô Tín chỉ vào một lão tăng thân thể cao lớn sau lưng Huyền Minh:

- Bàn về tình báo, trên giang hồ này hiện tại, Lục Phiến Môn ta không thua bất cứ người nào.

- Vị này chính là ‘ Nộ Mục Kim Cương ’ Không Hành, hắn có danh tiếng rất lớn vào trăm năm trước, từng đảm nhiệm tổng giáo đầu võ tăng Đạt Ma viện, thời điểm Hóa Thần Cảnh đã từng xông vào một phân đường của Bạch Liên giáo, chiến với mấy tên võ giả cùng giai mà bất bại.

- Về sau tấn chức Dung Thần, đảm nhiệm tổng giáo đầu võ tăng Đạt Ma viện Thiếu Lâm tự, về sau hắn bế quan tấn chức Dương Thần nên lựa chọn từ bỏ vị trí thủ tọa Đạt Ma viện.

- Tuy vị Không Hành đại sư này sau khi tấn chức Dương Thần ít xuất hiện, nhưng theo ta được biết, hắn tu luyện chính là Kim Cương Bất Phôi Thần Công, bản ghi chép Bất Diệt Kim Thân cũng nằm trên người hắn mới đúng.

- Tàng Kinh các không phải nơi tu luyện, trừ điển tịch chứa võ đạo chân ý không thể phục chế ra, các công pháp điển tịch khác đều có bản sao.

- Không Hành đại sư quanh năm bế quan, tự nhiên không thường xuyên đi Tàng Kinh các, ta nghĩ hắn có mang theo công pháp trên người.

Sắc mặt đám người Huyền Minh thay đổi.

Đều nói người xuất gia không nói dối, kết quả hiện tại Huyền Minh bị Tô Tín vạch trần lời nói dối tại chỗ.

Kỳ thật Huyền Minh không muốn mất đi công pháp này, hắn chỉ cẩn thận theo thói quen mà thôi, nhưng không nghĩ tới lại bị Tô Tín chọc thủng tại chỗ.

Năng lực tình báo của Lục Phiến Môn rất khủng bố, phải biết rằng Không Hành không lưu lạc trên giang hồ bao lâu, danh tiếng của hắn không lớn.

Hơn nữa hắn từng đảm nhận chức vị tổng giáo đầu võ tăng Đạt Ma viện Thiếu Lâm tự, đây là chức lớn nhất dưới thủ tọa Đạt Ma viện.

Chỉ có điều không ai xem trọng Không Hành, hơn nữa hắn có thể đảm nhiệm chức vụ thủ tọa Đạt Ma viện, nhưng lúc đó hắn bế quan đột phá Dương Thần Cảnh, cho nên hắn buông tha chức thủ tọa và đi bế quan.

Chờ đến lúc hắn đột phá Dương Thần Cảnh, hắn chưa bao giờ ra tay, vừa ẩn tu đã trôi qua thời gian trăm năm.

Có thể nói thời gian Không Hành biến mất trên giang hồ, đừng nói Đại Chu và Lục Phiến Môn, Đại Chu khi đó còn là một Nam Man tiểu quốc đấy, có trời mới biết bọn họ làm thế nào móc ra tư liệu của Không Hành.

Tô Tín tươi cười với Huyền Minh, ngươi có thể không hiểu đồng minh của mình, nhưng ngươi nhất định phải hiểu địch nhân của mình.

Nếu không đối phương có thể âm thầm đâm ngươi một đao mà ngươi không hề hay biết.

Đã bị Tô Tín cho vạch trần, Huyền Minh cũng không che dấu, hắn cười gượng và nói:

- Quả nhiên tình báo của Lục Phiến Môn rất tinh chuẩn, ngay cả ta quên Không Hành sư thúc tu hành công pháp gì, không nghĩ tới tình báo của Lục Phiến Môn lại biết rõ như vậy.

Tô Tín cười cười, hắn không vạch trần, hắn thản nhiên nói:

- Như vậy xin mời Huyền Minh đại sư lấy công pháp ra.

Huyền Minh biến sắc nói:

- Tô đại nhân, ngươi không tin ta?

Tô Tín lắc đầu nói:

- Vấn đề không phải tin hay không tin, chúng ta đang đánh cược, tự nhiên phải tìm mấy người trung gian mới được.

- Cho dù là Phật Cốt Xá Lợi trong tay ta hay công pháp trong tay ngươi, tất cả đều giao cho người trung niên, như vậy mới có thể bảo trì công chính tuyệt đối.

- Tô đại nhân muốn ai làm trung gian? Ai có tư cách làm người trung gian?

Huyền Minh trầm giọng hỏi.

Bọn họ đều là cường giả Dương Thần Cảnh, đánh cược của bọn họ cần cường giả Chân Vũ cảnh ra mặt mới có tư cách làm trung gian, nhưng vấn đề là Tô Tín có tư cách mời cường giả Chân Vũ cảnh hay sao?

Tô Tín cười nói:

- Không biết triều đình có tư cách làm trung gian hay không?

Huyền Minh lập tức nghẹn lời, Tô Tín nói triều đình chính là nói Cơ Hạo Điển, chỉ cần Cơ Hạo Điển mở miệng, hắn cơ tư cách đảm nhiệm vị trí trung gian.

Trầm mặc một lát, Huyền Minh nói:

- Đương nhiên là có.

- Ta sẽ đi xin ý chỉ của bệ hạ.

Tô Tín cười cười, hắn quay người trực tiếp rời đi.

Nơi này không phải Thiếu Lâm tự, mà là thành Thịnh Kinh, ở chỗ này Huyền Minh là thủ tọa La Hán đường Thiếu Lâm tự cũng phải dựa theo quy củ của Đại Chu.

Sau khi Tô Tín đến hoàng thành, hắn bảo người thông báo một tiếng sau đó đi vào trong.

Như lúc trước Tô Tín muốn gặp được Cơ Hạo Điển sẽ không dễ dàng như vậy, hiện tại Tô Tín là một trong tứ đại thần bộ, là trọng thần của Đại Chu, hơn nữa hiện tại còn là người lập nhiều công lớn vì Cơ Hạo Điển, có thể nói là người tâm phúc trước mắt Cơ Hạo Điển, hắn hiện tại muốn gặp Cơ Hạo Điển dễ dàng hơn nhiều.

Cơ Hạo Điển vẫn giữ dáng vẻ bệnh hoạn kia, bởi vì nghiên cứu bạch ngọc thạch bản có chút tiến triển, cho nên Cơ Hạo Điển hiện tại có tinh thần không tệ.

- Tô Tín, ngươi tìm trẫm có chuyện gì không?

Cơ Hạo Điển hỏi.

Tô Tín là thần tử biết làm việc lại hiểu quy củ, bình thường không có chuyện gì sẽ không đi quấy rầy hắn.

Tô Tín nói:

- Bệ hạ, thần có một cơ hội đồng thời suy yếu Mật Tông và Thiếu Lâm tự, bệ hạ có nghĩ thử một chút hay không?

Ánh mắt Cơ Hạo Điển lộ ra một tia hứng thú:

- Ah? Cơ hội gì? Nói xem.

Đại Chu đứng ở mặt đối lập với tất cả tông môn giang hồ, cho dù Đại Chu hiện tại liên hợp với Mật Tông, nhưng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Đại Chu cực kỳ cảnh giác với Thiếu Lâm tự.

Một là vì thực lực của Thiếu Lâm tự, một nguyên nhân khác là vì vị trí của Thiếu Lâm tự.

Hà Nam đạo quá gần Bắc Nguyên đạo, bên cạnh giường không cho phép có người ngủ ngáy, bên cạnh Đại Chu có hàng xóm cường đại như Thiếu Lâm tự, Cơ Hạo Điển không dễ chịu.

Cho nên hiện tại nghe Tô Tín nói có kế hoạch suy yếu hai phái, Cơ Hạo Điển cảm thấy hứng thú.

Tô Tín gật đầu, ngay sau đó hắn nói tất cả mọi việc ra, hắn cũng không có giấu diếm cái gì.

Cuối cùng Tô Tín nói:

- Nếu như lần này Thiếu Lâm tự thua, công pháp điển tịch thuộc về ta. Tây Cương Mật Tông đánh một trận thành danh, sẽ có đủ uy danh trong võ lâm Trung Nguyên, cũng có hi vọng dừng chân nơi này, đến lúc đó Thiếu Lâm tự khẳng định không cam lòng, song phương sẽ đại chiến với nhau, kết quả của nó chính là song phương tổn thương nguyên khí, chỉ có điều khác nhau là một bị thương nặng, một bị thương nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play