Cơ Hạo Điển tỏ ra thái độ ba phải làm cho Trì Minh Thượng Sư không vừa ý, nhưng Tô Tín lại gật đầu nói:
- Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.
Nói xong, Tô Tín còn không thèm nhìn Trì Minh Thượng Sư một cái đã rời khỏi cung điện.
Loại thái độ này làm cho Trì Minh Thượng Sư giận dữ, sắc mặt hắn không dễ nhìn, rốt cuộc hắn cũng nhịn cục tức này xuống.
Dù sao nơi này là hoàng cung, cho dù hắn hung hăng càn quấy hơn nữa cũng không dám sinh sự trong hoàng cung.
Cho nên Trì Minh Thượng Sư hừ lạnh một tiếng sau đó quay người rời đi.
Nhìn thấy thái độ của Trì Minh Thượng Sư như vậy, Cơ Hạo Điển hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia không vui.
Đường Hiển nói nhỏ bên người Cơ Hạo Điển:
- Xin bệ hạ bớt giận, những man di kia đã thiếu giáo hóa, cho dù tu luyện tới Dung Thần cảnh cũng giống như vậy, cho nên bệ hạ không cần tức giận.
Đường Hiển nói đám người Trì Minh Thượng Sư là man di cũng không phải hạ thấp bọn họ xuống, mà là đang nói sự thật.
Từ khi thượng cổ Nhân Hoàng thành lập nhất thế hoàng triều tới hiện tại, phàm là người bên ngoài Trung Nguyên đều bị mọi người xem là man di.
Phương bắc Kim Trướng Hãn Quốc là man di, Tây Vực ba mươi sáu nước cũng là man di, những dị tộc tây bắc cũng là man di.
Về phần Tây Cương không lập quốc nhưng Đại Chu cũng không muốn thống trị nơi đó.
Hoang vắng, thổ địa cằn cỗi, nếu như Đại Chu muốn thống trị Tây Cương, bọn họ không chỉ đầu nhập đại lượng tài nguyên và nhân thủ, còn phải xung đột với Tây Cương Mật Tông, việc này được không bù mất.
Ánh mắt Cơ Hạo Điển lộ ra một tia hàn quang, sau đó hắn hỏi:
- Nghiên cứu bạch ngọc thạch bản thế nào rồi?
Đường Hiển nói:
- Điển tịch của đám Tây Cương Mật Tông kia là thật, trong đó ghi lại một ít nghiên cứu có tác dụng lớn trong việc giải mã thạch bản.
- Mấy tên thượng sư của Mật Tông còn tìm được một ít đầu mối, có lẽ chỉ cần thời gian vài năm là có thể giải mã toàn bộ bạch ngọc thạch bản.
Ánh mắt Cơ Hạo Điển lộ ra một tia nguy hiểm, hắn lẩm bẩm:
- Cần thời gian mấy năm sao?
Bạch ngọc thạch bản quan hệ đến bí văn thượng cổ, trong đó còn có bí mật trường sinh, thời gian mấy năm nghiên cứu ra bí mật trong đó đã là rất nhanh, nhưng đối với Cơ Hạo Điển mà nói lại quá chậm.
Thân thể của hắn, hắn tự biết rõ, đã không chống đỡ được bao nhiêu thời gian, có lẽ hắn còn chịu được vài năm, có lẽ hắn không kéo được thời gian mấy năm, cho nên tất cả xem ý trời.
Đột nhiên Cơ Hạo Điển hỏi:
- Đúng rồi, những hoàng tử đã vào kinh thế nào?
Đường Hiển sững sờ, hắn không theo kịp phương thức nói chuyện thiên mã hành không của Cơ Hạo Điển, vừa rồi còn nói bạch ngọc thạch bản, hiện tại nhảy tới mấy hoàng tử, trước kia Cơ Hạo Điển không có tật xấu như vậy.
Đường Hiển vẫn nói:
- Vẫn tính là trung thực, sau khi mấy vị hoàng tử vào kinh đều đóng cửa đọc sách hoặc luyện võ, cho dù có một ít công hầu Đại Chu đến thăm cũng bị bọn họ từ chối.
Cơ Hạo Điển thoả mãn gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Xem như thức thời, đồ của trẫm, cho dù các ngươi là con ta cũng không thể đoạt!
Đường Hiển nghe Cơ Hạo Điển nói câu này thì thân thể hắn lạnh buốt, hắn phát hiện tính cách Cơ Hạo Điển mấy năm gần càng ngày càng âm trầm.
Kỳ thật Cơ Hạo Điển làm như vậy không ổn, tối thiểu hắn với tư cách thần tử Đại Chu cho rằng Cơ Hạo Điển làm như vậy sẽ làm Đại Chu suy bại.
Cơ Hạo Điển có năng lực không tệ, đám con của hắn không bằng hắn nhưng cũng có người không tệ, ví dụ như Sở vương và Tương vương, bọn họ có thủ đoạn ngoan độc lại có thể ẩn nhẫn, tâm cơ tính toán cũng không tính là ngu xuẩn.
Nếu tương lai do bọn họ kế vị, tuy Đại Chu không có khả năng cường thịnh lần nữa nhưng tối thiểu giữ vững cơ nghiệp hiện tại không phải vấn đề.
Kết quả hiện tại tốt rồi, mấy vị hoàng tử có năng lực lúc trước đều bị Cơ Hạo Điển phế, hiện tại đám hoàng tử đến Thịnh Kinh thành chỉ là kẻ nhát gan nhu nhược ngu xuẩn, hoàn toàn không đáng trọng dụng.
Còn có một ít hoàng tử thực lực không tệ, ví dụ như Thục vương Cơ Ngôn Tú, nhưng bọn họ bị Cơ Hạo Điển dọa không dám tới Thịnh Kinh thành,
Nếu hắn làm như vậy, chẳng lẽ tương lai không sợ Đại Chu phân liệt sao?
Chỉ có điều Đường Hiển không quan tâm những chuyện này, dù sao hắn không cần lo việc như thế.
Đường Hiển năm nay đã gần ba trăm tuổi, tuy hắn là Dung Thần cảnh nhưng từng có thực lực Dương Thần cảnh, bởi vì bị thương nên phong bế thực lực, không cách nào vận dụng lực lượng Dương Thần cảnh.
Nhưng thọ nguyên của hắn vẫn được tính là Dương Thần cảnh, cho nên hắn hiện tại không già nua nhưng kỳ thật đã tiến vào tuổi già.
Đại Chu có thể truyền thừa mấy đời đã không quan hệ lớn tới hắn, sau khi ta chết thì đâu thèm quan tâm hồng thủy ngập trời?
Hắn là thái giám, cũng không có con nối dõi, hắn cũng không lưu lại truyền thừa gì.
Tuy hắn có không ít nghĩa tử, nhưng những nghĩa tử kia chỉ là thủ hạ trong tay hắn, đối với Đường Hiển mà nói, bọn họ chỉ là công cụ, hắn không thèm để ý.
Cho nên Đường Hiển hiện tại suy nghĩ cứ hầu hạ Cơ Hạo Điển tốt là được, hắn không quan tâm việc khác, chỉ cần có thể bảo trụ quyền thế hiện tại là đủ.
Lúc này, Tô Tín rời khỏi hoàng cung với tâm tình không tệ, bởi vì hắn thăm dò rõ thái độ của Cơ Hạo Điển.
Cơ Hạo Điển cũng không thích đám phiên tăng Mật Tông, hắn chỉ lợi dụng đám phiên tăng Mật Tông mà thôi.
Lợi dụng bí điển trong tay bọn họ nghiên cứu bí mật bạch ngọc thạch bản, lợi dụng quan hệ giữa phiên tăng và Thiếu Lâm tự sau đó suy yếu thực lực của Thiếu Lâm tự.
Tô Tín hiện tại là tâm phúc trong tay Cơ Hạo Điển, cho nên hắn có ra tay với đám phiên tăng Mật Tông, Cơ Hạo Điển cũng không trừng phạt hắn, nhiều lắm chỉ nói hai câu không đầu không cuối cho xong.
Bởi vậy Tô Tín có thể hoàn toàn yên tâm, tối thiểu trong quy củ hắn có thể làm Tây Cương Mật Tông ăn thiệt thòi, hơn nữa là thiệt thòi rất lớn.
Thậm chí hắn muốn hiểm ác một chút, đợi đến lúc Cơ Hạo Điển nghiên cứu xong bí mật trên bạch ngọc thạch bản, nói không chừng sẽ trực tiếp đá bọn chúng sang một bên, làm bọn chúng quay trở về Tây Cương.
Tô Tín trở lại Lục Phiến Môn, Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành vội vàng hỏi:
- Đại nhân, bệ hạ bên kia nói như thế nào.
Tô Tín khoát tay nói:
- Không cần quản chuyện khác, tất cả như bình thường, nơi này là Thịnh Kinh thành, không phải Tây Cương của bọn chúng, tất cả xử lý theo quy củ.
Phân phó Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành làm việc, Tô Tín một mình một người tiến vào thư phòng, hắn không xử lý công vụ, mà là suy nghĩ nên đối phó đám Tây Cương Mật Tông như thế nào.
Đối với một thế lực võ lâm mà nói, có đôi khi ưu thế địa vực là rất lớn.
Một thế lực võ lâm đỉnh cấp phát triển tại chỗ vượt qua trăm năm, khi đó bọn họ sẽ bố trí ra một mạng lưới quan hệ rắn chắc như thép.
Ví dụ như Tiêu gia tại Giang Nam đạo, thời điểm Tô Tín chưa tới, Tiêu gia có thể nhất ngôn cửu đỉnh tại Giang Nam đạo, thậm chí lời nói của bọn họ còn có tác dụng hơn cả triều đình.
Hơn nữa hai thế lực cách nhau quá xa, như vậy tác chiến sân khách tổn thất tương đối lớn.
Ví dụ như một trận chiến ngày xưa giữa Dịch Kiếm Môn và Cản Thi Phái, thực lực Dịch Kiếm Môn mạnh hơn Cản Thi Phái quá nhiều, kết quả Dịch Kiếm Môn cường công Tương Tây Cản Thi Phái, cả hai lại lưỡng bại câu thương, chỉ có điều Cản Thi Phái tổn thất còn lớn hơn rất nhiều mà thôi.
Đại Chu có thực lực nghiền ép Thanh Thành kiếm phái cho nên không xuất hiện vấn đề này.
Hiện tại người Tây Cương Mật Tông bắc thượng tiến vào Trung Nguyên, kỳ thật căn cơ của bọn họ mới là yếu nhất, bốn phía đều đầy ác ý.
Tô Tín lại có uy danh hiển hách trong Đại Chu, còn là tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn, nếu Tô Tín nói một câu muốn nhằm vào Tây Cương Mật Tông, tuyệt đối có một trăm phương pháp hãm hại bọn họ.
Có một số việc chính là như vậy, hỗ trợ rất khó khăn, muốn phá hư lại vô cùng đơn giản.
Tô Tín không có biện pháp giúp trợ Tây Cương Mật Tông truyền đạo, nhưng nếu hắn muốn phá hư Tây Cương Mật Tông truyền đạo, việc này rất đơn giản.
Chỉ có điều hắn không làm như thế, bởi vì Tô Tín cảm thấy không đáng phí nhiều khí lực nhắm vào Tây Cương Mật Tông.
Mật Tông lần này bắc thượng truyền đạo không ảnh hưởng gì tới Đại Chu, bọn họ có việc còn phải làm phiền Đại Chu giúp đỡ, nhưng Tô Tín lại ngửi thấy cơ hội.
- Mật Tông, Thiếu Lâm tự. Thiếu Lâm tự, Mật Tông.
Tô Tín thì thào tự nói một câu, nghĩ đến viên Thần Tú Xá Lợi mình vừa rút thưởng cách đây không lâu, hắn nghĩ dùng việc này nhờ Mật Tông hãm hại Thiếu Lâm tự.
Trong thiên hạ có rất nhiều thế lực có thù với Tô Tín, nhưng kỳ thật thế lực chính thức kết tử thù lại không có bao nhiêu.
Danh Kiếm Sơn Trang Hà Vô Sơn từng nói với Hà Hưu, Tô Tín là người không lợi không dậy sớm.
Những thế lực từng có chút thù hận với Tô Tín cũng ôm thái độ như vậy đối đãi với Tô Tín.
Bọn họ có thù với Tô Tín không giả, nhưng thù hận này không đáng bọn họ dây dưa không dứt với Tô Tín, thậm chí dốc hết lực lượng tông môn tới giết hắn.
Dùng thực lực và thân phận của Tô Tín bây giờ, muốn giết hắn mà không trả cái giá lớn là không thể thành công.
Cho nên vừa nghĩ tới cái giá lớn khi muốn giết Tô Tín, những tông môn kia đều im lặng.
Bọn họ không làm việc giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, cho dù tự tổn năm trăm cũng làm bọn họ đau lòng.
Vì một ít thù hận lựa chọn không chết không thôi với Tô Tín, tông môn như vậy tuyệt đối là não tàn trong não tàn, đừng nói truyền thừa trăm năm trở lên, cho dù truyền thừa vài chục năm cũng tốn sức.
Ví dụ Tô Tín đã từng giết người Bích Huyết Thanh Sơn Đường, kết quả Bích Huyết Thanh Sơn Đường nhân cơ hội Huyền Quan muốn giết Tô Tín ám toán qua hắn, sau khi việc bại lộ cũng im lặng không nói gì.
Tô Tín từng đắc tội không nhẹ với con gái Thất Hùng hội ‘ Bình Thiên Vương ’ Trầm Vô Danh, kết quả Trầm Vô Danh rất đau lòng con gái nhưng không đi gây phiền phức cho Tô Tín.
Như Thanh Thành kiếm phái và Thiếu Lâm tự,Tô Tín có thù hận không chết không thôi với Tô Tín.
Một khi có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ dồn Tô Tín vào chỗ chết.
Thời điểm Thanh Thành kiếm phái công nhiên tuyên bố tất sát lệnh nhắm vào Tô Tín trên giang hồ, khi đó hai bên đã triệt để vạch mặt, Tô Tín sẽ không khách khí với bọn họ, sau khi nắm lấy cơ hội cũng diệt môn Thanh Thành kiếm phái.
Thiếu Lâm tự xem như ẩn nhẫn, tuy bọn họ có thù hận với Tô Tín không nhỏ hơn Thanh Thành kiếm phái, nhưng bọn họ chưa bao giờ ra mặt ồn ào cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT