Từ ngày hôm đó, Tuyên Hoài Phong luôn ở bên cạnh Bạch Tuyết Lam trong thời gian dưỡng thương.
Y là người nho nhã tuấn tú, nhưng từ nhỏ đã có một chút cố chấp, say mê cái gì là không dứt ra được. Y cảm thấy ăn lộc của vua thì phải giải quyết nỗi ưu phiền của vua, nếu làm việc cho người ta thì phải tận tâm tận sức, tấm lòng có thể sánh ngang với trời đất.
Cho dù chống lại tên vô lại như Bạch Tuyết Lam thì cũng phải hết lòng tuân thủ quy tắc của mình.
Cho nên, mấy ngày Bạch Tuyết Lam dưỡng thương, Tuyên Hoài Phong vô cùng có trách nhiệm, mỗi ngày đều tới phòng của hắn, đem cuốn tiểu thuyết tiếng Anh kia đọc cho hắn nghe khoảng hai ba tiếng đồng hồ.
Bạch Tuyết Lam sợ y quá mức vất vả khiến cổ họng bị thương nên cứ cách mười lăm phút lại kêu y dừng lại, cùng nhau ngồi bên chiếc bàn tròn, uống chút trà nóng. Tuyên Hoài Phong thường mượn khoảng thời gian đó để giảng cho Bạch Tuyết Lam về cấu trúc ngữ pháp của tiếng Anh, Bạch Tuyết Lam lập tức tươi cười mà gọi y là “Thầy giáo Tuyên.”
Ngẫu nhiên hai người cũng cần giải quyết công việc ở cục hải quan, dần dần có chung một đề tài. Hơn nữa, lúc nói tới việc cấm nha phiến, hai người trò chuyện vô cùng hứng thú.
Tuyên Hoài Phong kinh ngạc không thôi, đúng là việc không thể nào đoán được.
Y không nghĩ mình và Bạch Tuyết Lam khi tán gẫu lại hợp nhau như vậy.
Sau đó, Tuyên Hoài Phong lại đồng ý với Bạch Tuyết Lam, ba bữa cơm đều không tới phòng ăn mà sẽ dọn tới phòng của hắn, hai người cùng nhau ăn cơm.
Bạch Tuyết Lam cũng có tật xấu. Từ nhỏ đã được mọi người trong gia đình nuông chiều, coi trời bằng vung, tùy hứng làm bậy, làm việc gì cũng theo ý mình, một khi đã thỏa mãn tâm trạng của hắn thì muốn gì cũng được.
Hắn thấy Tuyên Hoài Phong đối xử ôn hòa với mình, đương nhiên vô cùng thỏa mãn, lập tức đem toàn bộ sức lực dồn lại đây, luôn luôn dịu dàng hòa ái, cẩn thận săn sóc, nhưng ngẫu nhiên cũng nhịn không được mà lộ ra bản tính, trêu đùa vài câu. Nếu thấy sắc mặt Tuyên Hoài Phong không tốt, hắn sẽ nhanh chóng chuyển đổi cách nói chuyện.
Dùng toàn bộ bản lĩnh của mình, hắn đã đem “tình cảm đồng nghiệp” giữa mình và Tuyên Hoài Phong nâng lên một tầm cao hoàn toàn mới.
Mặc dù Tuyên Hoài Phong không có cảm giác yêu thương nhớ nhung, những cũng không giống như trước kia, coi Bạch Tuyết Lam như ôn thần, cứ thấy hắn là né thật xa.
Bạch Tuyết Lam vô cùng hài lòng với chuyện này, tâm trạng cũng tốt, miệng vết thương cũng nhanh chóng lành lại, qua vài ngày cũng không cần tiếp tục nằm ở trên giường. Tuyên Hoài Phong bị hắn quấn lấy, không còn cách nào khác, đành phải cùng hắn đi dạo khắp nơi trong dinh thự.
May mắn, dinh thự này nguyên bản là một đại vương phủ (phủ vương gia) của triều nhà Thanh đổi thành như vậy, núi giả suối trong, cầu cong đường thẳng, thật sự rất đáng để tản bộ thưởng thức.
Hôm nay, hai người cũng đi dạo một chút, đang nghỉ chân ở dưới hiên, thảo luận về sự đối xứng trong kiến trúc của Đại Thanh và kiến trúc ngoại quốc, ưu nhược điểm của hai thứ này, bỗng nhiên quản gia lại chạy tới: “Bác sĩ tới, ngài ấy nói muốn kiểm tra định kỳ cho vết thương của tổng trưởng. Còn nữa, băng tay của Tuyên sĩ quan cũng có thể tháo ra.”
Tuyên Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sớm tháo ra mới đúng, cũng không phải vết thương nặng gì cả, luôn phải quấn thứ này trên tay thực sự rất bất tiện.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu luôn miệng nói tôi phải cẩn thận chú ý tới vết thương, chú ý tới vết thương, sao cậu lại qua loa với vết thương của bản thân như vậy?”
Tuyên Hoài Phong phản bác: “Vết thương do đạn bắn qua làm sao có thể giống với vết thương do bị thủy tinh cắt trúng?”
Hai người vừa nói chuyện một chút đã ra tới cửa.
Bác sĩ Từ cùng trợ lý đã chờ ở bên trong từ sớm, thấy bọn họ tới liền đứng lên chào hỏi.
Bạch Tuyết Lam không cho bọn họ kiểm tra vết thương của mình trước, chỉ vào Tuyên Hoài Phong, nói: “Kiểm tra vết thương trên tay của Tuyên sĩ quan trước, cẩn thận một chút, đừng để lại sẹo.”
Tuyên Hoài Phong muốn từ chối nhưng lại bị Bạch Tuyết Lam giao cho bác sĩ.
Lúc tháo băng gạc, Bạch Tuyết Lam đứng phía sau y, ánh mắt đó khiến bàn tay Tuyên Hoài Phong cảm thấy ngứa ngáy.
Phó viện trưởng Từ thường xuyên tới dinh thự Bạch gia nên biết được tầm quan trọng của Tuyên Hoài Phong ra sao, động tác vô cùng cẩn thận, tháo băng gạc, quan sát vết thương, tươi cười báo tin vui: “Tốc độ phục hồi rất tốt, lúc vẩy tróc ra sẽ không để lại sẹo.”
Tuyên Hoài Phong tự mình nhìn, quả thật đã phục hồi hết bảy tám phần, những vết cắt trước kia đều đã kết vảy, màu nhàn nhạt.
Phó viện trưởng Từ dặn dò hai câu chú ý cách ăn uống, lúc ngứa thì không nên gãi, để lại cho Tuyên Hoài Phong hai tuýp thuốc mỡ: “Sáng và tối bôi lại một chút, rất nhanh sẽ lành lại thôi.”
Tuyên Hoài Phong thuận miệng đồng ý.
Bạch Tuyết Lam cũng rất cẩn thận, tự mình cầm thuốc mỡ nhìn thoáng qua, còn đem giấy hướng dẫn bên trong lấy ra, xem một lượt giống như chuyên gia, nêu ý kiến: “Không cần thứ này, mấy thứ thuốc liền sẹo này ở chỗ chúng tôi cũng có.”
Đương nhiên Phó viện trưởng Từ cũng không muốn tranh cãi vấn đề này với tổng trưởng cục hải quan, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, trong nhà tổng trưởng có thiếu thứ tốt nào đâu? Nói đến thuốc phục hồi da thịt, từ trước đến nay, ai cũng nói trong cung đình triều Thanh cất giấu không ít phương pháp bí mật, cũng chẳng biết có phải là thực hay không nữa.”
Bạch Tuyết Lam cười mắng: “Ông già chết tiệt này cũng gian giảo thật đấy, tại sao lại biết trong tay tôi cất giấu phương thuốc bí mật của hoàng cung triều Thanh? Lấy được thứ đó cũng khiến tôi mất không ít công sức đâu.”
Trò chuyện một lượt, sau đó để hắn kiểm tra vết thương cho mình.
Mỗi lần tới lúc này, Bạch Tuyết Lam nhất định phải đuổi Tuyên Hoài Phong ra ngoài, nói: “Vừa có máu vừa có thuốc, rất bẩn, lát nữa cậu mà nhìn thấy sẽ nôn ra mất. Hơn nữa, tôi cũng không thích bị người ta nhìn chằm chằm vào vết thương của mình như vậy, máu me nhầy nhụa một đống, khó coi chết đi được.”
Tuyên Hoài Phong cũng không cứng rắn muốn ở lại, được quản gia cung kính mời đến căn phòng bên cạnh.
Khoảng nửa tiếng sau thì bên kia mới kiểm tra xong.
Quản gia tới đây mời Tuyên Hoài Phong trở lại.
Khi Tuyên Hoài Phong vào phòng thì bác sĩ đã rời đi, chỉ còn một mình Bạch Tuyết Lam nằm ở trên giường, miệng vết thương lại được băng bó một lần nữa, nhưng tinh thần của hắn lại vô cùng sáng lạn.
Bạch Tuyết Lam thấy y lại đây, vẫy vẫy tay muốn y tới gần hơn chút nữa.
Tuyên Hoài Phong bước tới, hỏi hắn: “Bác sĩ nói như thế nào? Miệng vết thương đã khép lại chưa?”
“Mọi chuyện đều tốt cả.” Bạch Tuyết Lam chờ y đến gần hơn một chút, nắm lấy cổ tay của y, nói điềm đạm: “Để tôi nhìn tay cậu một chút.”
“Chẳng có gì hay mà xem cả.”
“Để tôi xem một chút đi, tôi sắp đau lòng đến chết rồi đây.”
Tuyên Hoài Phong nghe hắn nói chân thành như vậy, nhất thời cũng có chút mơ hồ, nghĩ ngợi, thả lỏng năm đầu ngón tay, để hắn nhìn kỹ bàn tay mình.
Bạch Tuyết Lam xem qua tay phải, lại chuyển qua tay trái. Mỗi bên đều nhìn chằm chằm hết năm sáu phút, bao nhiêu thương cảm đều không thể che dấu, viết hết lên trên gương mặt.
Ngược lại, việc này khiến Tuyên Hoài Phong không khỏi ngượng ngùng, khuyên hắn: “Không phải vết thương nặng gì cả, cần gì phải để trong lòng.”
Bạch Tuyết Lam miễn cưỡng nghe lời, lúc này mới nới lỏng tay, tự mình lấy một chiếc hộp ngọc màu tím dưới gối, rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay cái.
“Nghe nói đây là thuốc mà các phi tử trong cung triều Thanh thường hay sử dụng, đến Từ Hi lão phật gia cũng dùng nó, khi thoa lên miệng vết thương sẽ không để lại dấu vết. Cậu ngồi xuống đây, tôi giúp cậu thoa một chút.”
Tuyên Hoài Phong luôn luôn không thích ngồi bên cạnh giường của Bạch Tuyết Lam. Có điều, nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn lúc nãy, chỉ sợ mình từ chối sẽ khiến hắn tưởng rằng mình vẫn tức tối chuyện kia, như vậy thì mình thực quá nhỏ nhen.
Tuyên Hoài Phong lập tức ngồi xuống cạnh giường của hắn.
Bạch Tuyết Lam giúp y mở hai bàn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, chính mình dùng bàn tay không bị băng bó để mở nắp hộp, lớp thuốc mỡ trong suốt bên trong lộ ra.
Không biết thuốc mỡ kia được làm từ thứ gì, vừa mở nắp đã tỏa ra hương thơm nức mũi, khiến người ta không kiềm chế được mà thoáng ngạt thở.
Bạch Tuyết Lam dùng móng tay lấy một chút thuốc quét lên lòng bàn tay của Tuyên Hoài Phong, đầu ngón tay cẩn thận xoa đều ra khắp bàn tay.
Ban đầu, Tuyên Hoài Phong còn tưởng rằng sẽ khiến vảy vết thương tróc ra, không ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn khác, động tác của hắn nhẹ nhàng như lông vũ, tuyệt đối không đau, nhưng động tác xoa xoa nhẹ nhàng như vậy lại khiến cảm giác ngứa ngáy như có như không, càng thêm khó bình tĩnh.
Y cảm thấy bàn tay có chút run rẩy, nhịn không được liền rụt lại, không ngờ bị đôi tay của Bạch Tuyết Lam nhanh chóng bắt được, quét mắt liếc y một cái, thấp giọng nói: “Động đậy cái gì? Tôi đang thoa thuốc cho cậu mà. Nếu cậu không nghe lời thì sau này cậu bảo tôi phải chăm sóc vết thương cẩn thận, tôi nhất định sẽ không nghe lời.”
Vừa nói vừa nhích người lại gần.
Tuyên Hoài Phong để hắn tới gần, hai vầng trán cơ hồ dính vào nhau.
Trên mặt nong nóng, đều là hơi thở quen thuộc của Bạch Tuyết Lam.
Tuyên Hoài Phong luôn suy nghĩ, nhất định bản thân phải kiềm chế, không được phép để lộ vẻ sợ hãi, nhưng thân thể giống như đã sớm nhớ lại những ký ức dây dưa mật thiết trước đó, toàn bộ đều tự động phản ứng, nên hồng thì hồng, nên nóng thì nóng, trái tim đập ‘thình thịch’, Tuyên Hoài Phong hoảng hốt đến nỗi không biết phải làm sao.
Chỉ vài giây ngắn ngủi lại dài như mấy chục năm.
Y quả thực không thể chịu đựng nổi, lại ngượng ngùng muốn rút tay về.
Sao Bạch Tuyết Lam có thể để y rút tay về được, bàn tay khép lại, giữ chặt mấy ngón tay thon dài của y.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
Lòng can đảm bỗng nhiên lung lay, ý chí chiên đấu cũng không hề dâng lên.
Rất nhẹ.
Cảm giác ẩm ướt cùng hương thơm cổ xưa quẩn quanh, chỉ một giọt nhỏ cũng đã lấp kín khe hở giữa hai người.
Nháy mắt đã biến mất không chút tăm hơi.
“Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong…” Bạch Tuyết Lam gọi tên y, thanh âm kín đáo giữ ở bên môi, gọi mấy lần, thở dài một hơi: “Cậu luôn khiến tôi băn khoăn, kết quả, tất cả biến thành một ngọn gió, chỉ để lại một chữ “hoài”* hay sao?”
(Hoài: Là Hoài trong Hoài Phong, từ Hoài này cũng có nghĩ là nhớ nhung.)
Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền cảm thấy ngực thắt lại buồn bã, do dự một lúc mới cắn răng nói: “Nếu anh còn tiếp tục nói hươu nói vượn như vậy thì chức sĩ quan phụ tá này tôi cũng ngồi không nổi nữa.”
Bạch Tuyết Lam vốn đang dùng ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn y, bỗng nhiên lại chuyển thành âm lệ, giống như hận không thể dùng ánh mắt đục hai lỗ trên cơ thể kẻ vô tâm đang đứng trước mặt.
Không khí trong phòng nhất thời lạnh buốt, tĩnh mịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT