Cố Thanh Bùi mở cửa xe, mới vừa khởi động, Nguyên Dương đã muốn đuổi tới, một phen giữ hắn lại.

Cố Thanh Bùi quay đầu, đôi bên chòng chọc nhìn đối phương, không khí giương cung bạt kiếm.

Nguyên Dương nghiến răng,"Xuống xe."

Cố Thanh Bùi nghĩ muốn mở miệng mỉa mai, song nhìn đến máu me ghê người trên mặt Nguyên Dương, hắn nháy mắt liền như khí cầu bị rò khí, thân thể có chút phát nhũn. Hắn ngồi bẹp trên chỗ ngồi, nhìn nhìn tay mình, đến giờ vẫn còn đang phát run.

Ngoại trừ thuở nhỏ không hiểu chuyện đánh nhau, hắn chưa bao giờ ra tay đả thương người, chẳng ngờ người đầu tiên phải thấy máu, lại là Nguyên Dương.

Hắn thật sự bị Nguyên Dương chọc giận đến hồ đồ, hắn không biết là vì tuổi tác hai người cách nhau quá nhiều, hay tính cách của Nguyên Dương không giống người thường. Hắn chưa bao giờ cảm thấy trên thế giới có một người khó xử lý như thế, hắn thậm chí cảm thấy bản thân căn bản là không thể giao tiếp cùng Nguyên Dương.

Rãnh ngăn cách giữa hai người càng lúc càng sâu, nhưng chẳng thể thay đổi được gì, ngược lại càng đi càng xa.

Cố Thanh Bùi mệt mỏi nhìn y, "Tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Không cần."

Cố Thanh Bùi muốn vươn tay xem đầu y, nhưng không may lại chạm vào miệng vết thương, hắn thở dài: "Đến bệnh viện đi, đừng cậy mạnh nữa."

Nguyên Dương cố chấp nhìn y sau một lúc lâu, mới nói: "Đường nơi này không dễ đi, để tôi lái xe."

"Không được, tình trạng cậu thế này lái xe sao được."

Cố Thanh Bùi nhéo nhéo cằm y, "Nhanh lên, lên xe đi."

Nguyên Dương lúc này mới ngồi vào ghế lái phụ.

Cố Thanh Bùi dọc theo đường núi lái ra ngoài. Trời tối quả thật tương đối khó đi, đường vừa gập ghềnh lại khúc khuỷu, một đường đi mạo hiểm vạn phần. Cố Thanh Bùi hết sức chăm chú, tốc độ không dám đi quá nhanh, sợ lật xe rơi xuống núi, song lại chẳng thể quá chậm, hắn sợ Nguyên Dương xảy ra vấn đề gì.

Đi được nửa đường Cố Thanh Bùi rốt cục bị giày vò đến chịu không nổi, "Cậu mẹ nó chọn cái chốn khỉ gió gì thế này, bệnh viện có còn xa nữa không!"

Nguyên Dương thấp giọng nói: "Sắp đến rồi."

Cố Thanh Bùi lại lái thêm mười phút nữa, rốt cục mới đến được thị trấn, lúc này hắn mới biết được bản thân đang ở phụ cận một thị trấn nhỏ giáp ranh giữa Hà Bắc cùng Bắc Kinh. Hắn tìm người hỏi thăm vị trí bệnh viện, khẩn cấp lái tới.

Tới cửa bệnh viện cửa, Nguyên Dương cho dù thần sắc trấn định, nhưng sắc mặt tái nhợt, áo cũng bị máu nhuộm ướt.

Trong lòng Cố Thanh Bùi  có chút áy náy, bình thường miệng lưỡi lanh lẹ, lời gì cũng có thể nói ra miệng được, lúc này lại không biết nói một câu như thế nào. Hai người vào viện cấp cứu, bác sỹ yêu cầu Nguyên Dương đi chụp X quang.

Nguyên Dương lại nắm lấy tay Cố Thanh Bùi không buông, rõ ràng là sợ hắn chạy mất.

Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nói: "Tôi đi cùng cậu."

Nguyên Dương lúc này mới chịu tiến vào phòng X quang.

Thương tích của Nguyên Dương cũng không tính là quá nghiêm trọng, đầu khâu ba mũi, Cố Thanh Bùi không nhớ nổi thời điểm đập vào đầu y trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đại khái là bị bức đến nóng nảy, trong đầu trống rỗng.

Hiện tại nhìn thấy một vòng băng gạc quấn trên đầu Nguyên Dương, có chút hối hận.

Bác sỹ để Nguyên Dương nhập viện hai ngày, Nguyên Dương không bằng lòng, nhưng lúc chẳng ai có đủ thể lực để lái hơn nhiều giờ trên đường núi kia nữa. Huống chi Cố Thanh Bùi căn bản là không muốn quay lại, cho nên hắn vẫn cương quyết làm thủ tục nhập viện, thuê cho Nguyên Dương một gian phòng bệnh đơn.

Hai người đêm đó đều ở lại trong bệnh viện.

Giường là loại một thước năm, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc bên trên như thế nào cũng rất không thoải mái, huống chi Nguyên Dương còn khăng khăng ôm hắn.

Sau khi gây tê, Nguyên Dương có chút buồn ngủ, y dựa vào ý chí chống chọi, không muốn ngủ, y cảm thấy một khi ngủ, Cố Thanh Bùi khẳng định sẽ đi mất.

Cố Thanh Bùi phát hiện y vẫn gắng gượng mở to mắt, nhìn thời gian, đã muốn hơn ba giờ, hắn biết Nguyên Dương chống đỡ không được bao lâu, dứt khoát nhắm mắt lại, tự mình ngủ trước.

Giấc ngủ này thật sự không ổn định, đầy đầu óc hắn toàn là những sự việc, có liên quan đến Nguyên Dương, có liên quan đến Nguyên Lập Giang, có liên quan đến vụ kiện đấu thầu, hỗn loạn phức tạp, tràn ngập hết thảy suy nghĩ của hắn, làm cho hắn ác mộng liên tiếp, càng ngủ càng thêm mỏi mệt.

Thời điểm tỉnh dậy, trời tang tảng sáng, hắn nhìn nhìn Nguyên Dương, quả nhiên đã muốn ngủ rồi, hơn nữa nhìn qua ngủ thật sự rất say. Mấy ngày nay Nguyên Dương vì trông giữ hắn, khẳng định không được ngủ mấy, lúc này còn chịu đựng được cũng đủ kỳ quái.

Cố Thanh Bùi trong bóng tối cứ như vậy nhìn khuôn mặt Nguyên Dương, dùng ánh mắt miêu tả từng chỗ trên ngũ quan tinh tế của Nguyên Dương, ngắm nhìn thật lâu.

Sau đó hắn nhẹ nhàng bò khỏi giường, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Thời điểm hắn chạy tới công ty vừa vặn là thời gian đi làm, mỗi một người thấy hắn cơ hồ đều dùng ánh mắt "Cuối cùng cũng quay về rồi" để nhìn hắn. Hắn còn chưa đi đến văn phòng, thư ký của hắn đã liền thở hồng hộc chạy tới, "Cố tổng a, cuối cùng ngài cũng đã quay về rồi! Vương tổng liều mạng tìm ngài đó. Ngài ấy giờ chưa có đến, tôi đã gọi điện thoại, ngài ấy lập tức sẽ tới công ty."

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng tiến vào văn phòng, triệu tập mấy cán bộ của bộ xử lý tài sản đến.

"Cố tổng, cuối cùng ngài cũng đã trở lại rồi, bốn ngày nay ngài rốt cuộc là đến chốn nào nghỉ ngơi a."

Cố Thanh Bùi khoát tay, "Đừng nói chuyện này nữa, mau báo cáo tình hình cho tôi đi."

Bốn năm người cùng mở một cuộc họp nhỏ, đem tình hình cùng phát triển của sự việc báo cáo hết một lượt cho Cố Thanh Bùi.

Bọn họ đơn thuần chỉ cho rằng Cố Thanh Bùi là tắt di động tìm một chốn để hoàn toàn nghỉ ngơi, căn bản không thể tưởng tượng mấy ngày nay Cố Thanh Bùi đã phải trải qua điều gì.

Nửa giờ sau, Vương Tấn đến công ty, khẩn cấp triệu kiến hắn.

Thời điểm Cố Thanh Bùi vào văn phòng, Vương Tấn trầm mặt nhìn hắn một cái, rốt cuộc cũng không cáu gắt, chính là nói: "Thanh Bùi, những lời trách cứ tôi không cần nói nữa, tôi tin tưởng trong lòng cậu còn rõ ràng hơn tôi."

Làm cán bộ lãnh đạo của công ty, một ngày hai mươi tư giờ bảo trì liên lạc thông suốt là yêu cầu cơ bản, cho dù mệt mỏi như thế nào, cũng không nên không tiếp điện thoại,  chính là để phòng bị những sự việc khẩn cấp như thế này phát sinh. Đạo lý này Cố Thanh Bùi đương nhiên hiểu được, hắn bình thường đều yêu cầu bản thân cùng cấp dưới như vậy, nhưng hắn cũng không có cách nào giải thích với Vương Tấn chuyện bị Nguyên Dương giam giữ, chỉ có thể áy náy nói: "Chuyện này là lỗi của tôi, tôi nguyện ý toàn quyền phụ trách."

"Hiện tại nói điều này cũng vô dụng, cậu đã hiểu rõ tình hình hay chưa?"

"Đã rõ."

"Lát nữa gọi mọi người đến đây, mở một cuộc họp, chúng ta thảo luận cụ thể một chút xem kế tiếp nên làm như thế nào."

"Được."

Vương Tấn nói: "Hai ngày nay tôi có nhận được một ít tin tức, nói rằng người trình báo đến từ công ty thứ ba, rõ ràng chính là nhằm về phía tôi cùng Nguyên Lập Giang. Sau lưng bọn họ không biết là kẻ nào, có lá gan lớn như vậy để khiêu chiến cùng chúng tôi, chuyện này nhìn có vẻ không đơn giản. Bất quá tin tức này cũng chỉ là nghe nói, không thể xác nhận. Lãnh đạo trực tiếp của trợ lý liên đới kia cũng đang bị điều tra, lần đấu thầu này rất có khả năng sẽ bị xử lý hủy bỏ, tôi nghĩ đây là mục đích lớn nhất của kẻ trình báo, nghĩ muốn dựa vào chuyện này khiến cho chúng ta bị kiện. Chứng cứ hoàn toàn không đủ, nhưng tạo nên áp lực dư luận, khiến cho tập đoàn X Cương mở lại đấu thầu, là hoàn toàn có thể được. Đến lúc đó tôi cùng Nguyên Lập Giang bởi vì khủng hoảng danh dự, chỉ có thể tự động rời khỏi, nhìn qua, hưởng lợi lớn nhất chính là công ty thứ ba, vậy nên hắn là đáng nghi ngờ nhất."

Cố Thanh Bùi biết Vương Tấn là không hay chân tướng, trong lòng sầu lo không thôi. Khó trách Nguyên Dương đã định liệu trước muốn thúc đẩy X Cương hủy thầu, dựa theo tình hình phát triển trước mắt, hủy thầu là câu trả lời tốt nhất đối với công chúng.

Trước mắt cổ phiếu ba công ty đều đã bị ảnh hưởng không nhỏ, đặc biệt X Cương là nghiêm trọng nhất, một đường sụt giá, tiếng kêu than vang khắp trời đất, giá trị cổ phiếu trong vòng 3 ngày đã bay hơi mất hơn bốn mươi triệu, Khánh Đạt cũng bám sát theo đó. Nguyên Lập Giang tuy rằng so ra vẫn tốt hơn một chút, nhưng dưới tình huống thông qua đút lót biết giá thầu thấp nhất mà vẫn bại dưới tay Vương Tấn như cũ, khiến ông mất sạch thể diện.

Sự tình đã phát triển đến mức độ này, chẳng một ai có thể nghĩ đến việc toàn vẹn rút lui.

Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Chuyện này, tôi nhất định sẽ đem tổn thất hạ xuống đến mức thấp nhất."

Vương Tấn đi tới, vỗ vỗ bờ vai hắn, "Chuyện vô cớ mất tích, cậu quả thật có chút thất trách, bất quá riêng chuyện đấu thầu, cậu làm cũng đã đủ tốt, hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất rồi, nếu không có cậu thống lĩnh toàn cục, chỉ e hiện tại đứng nơi đầu sóng ngọn gió không phải X Cương, mà là chúng ta. Lần này là không thể liều mạng, bằng không từ đầu tới cuối đều sẽ phí công, cậu không cần tự trách quá mức, chúng ta còn có cơ hội."

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Đi thôi, chúng ta đi họp thôi."

Cố Thanh Bùi sau khi họp xong, liền tự mình mang theo người đi tìm quan hệ, cả ngày đều không có nhàn rỗi.

Di động của hắn còn ở trong tay Nguyên Dương, thậm chí cả chìa khóa nhà cũng chưa lấy lại, toàn thân trên dưới vẫn là một bộ quần áo, tiền thuê xe đều là công ty tạm ứng trả trước, buổi tối như thế nào về được nhà cũng là một vấn đề.

Nhưng hắn không có thời gian lo lắng, hắn chỉ muốn trước khi Nguyên Dương tìm tới trước cửa, có thể giải quyết được hết những chuyện trong tay.

Cố Thanh Bùi sau khi tan tầm ở lại công ty tăng ca, buổi tối dứt khoát liền ngủ tại công ty. Dù sao trong văn phòng hắn có phòng tắm có giường, chính là buổi tối không ăn, tới hơn mười giờ liền đói đến đau dạ dày.

Hắn đang muốn gọi điện thoại gọi chút đồ ăn ngoài, máy bàn lại vang lên trước, Cố Thanh Bùi nhấc điện thoại lên.

"Tôi ở dưới công ty ông, ông đến tột cùng là lúc nào mới hết giờ làm." Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm lạnh như băng của Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi ngay cả khí lực để tức giận cũng không có, hắn thấp giọng nói: "Tôi còn có rất nhiều việc phải xử lý. Nguyên Dương, cậu đừng ép tôi nữa. Dự án này kết thúc, tôi sẽ từ chức, tôi sẽ cách Vương Tấn thật xa, cậu có thể buông tha tôi được không?"

Nguyên Dương thoáng trầm mặc, "Tôi cho ông khoảng thời gian này, nhưng tôi khuyên ông đừng uổng phí khí lực. X Cương nhất định sẽ hủy thầu, ông nếu không muốn tốn công vô ích, thì xử lý mọi việc rõ ràng, nhanh chóng rời khỏi đi."

Cố Thanh Bùi lẳng lặng nghe, hắn trầm mặc  trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Nguyên Dương, tôi trước kia luôn hy vọng cậu có thể trưởng thành, nhưng khả năng của cậu là đã dùng sai hướng rồi." Cậu đã đem khoảng cách giữa hai chúng ta, kéo càng lúc càng xa.

Nguyên Dương nghiến chặt răng, "Ông đến tột cùng là muốn tôi thế nào đây?"

"Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu muốn tôi thế nào? Cậu muốn tôi không có sự nghiệp, không có giao thiệp, tốt nhất là giống như ả đàn bà bám theo cậu, mọi chuyện đều vâng theo cậu. Nguyên Dương, cậu cho rằng có khả năng sao?"

"Tôi không muốn như vậy."

"Vậy cậu nhốt tôi lại là muốn làm cái gì?"

Nguyên Dương thô giọng nói: "Tôi chỉ là không muốn để ông gặp Vương Tấn."

"Tôi gặp ai, lựa chọn công tác thế nào, đều là tự do của tôi, chỉ bởi vì cậu không chịu hiểu tôi có tự do lựa chọn cuộc sống của mình, cho nên chúng ta mới không thể giao tiếp. Nguyên Dương, cậu hãy nhớ, Cố Thanh Bùi tôi chỉ thuộc về bản thân tôi, cậu hết lần này đến lần khác bức ép tôi, quấy nhiễu cuộc sống của tôi đến long trời lở đất. Danh dự cùng thành tựu tôi củng cố hơn mười năm, bị cậu dễ dàng phá hủy, tôi hiện tại không thể công tác, không thể sinh hoạt bình thường, hy vọng kết quả này khiến cậu thỏa mãn. Nhưng đây là lần cuối cùng, Nguyên Dương, đây tuyệt đối là lần cuối cùng."

Cố Thanh Bùi lần đầu tiên dùng khẩu khí bình tĩnh hòa nhã như vậy nói hết những việc Nguyên Dương từng làm, lại khiến cho Nguyên Dương nghe đến sống lưng phát lạnh. Nguyên Dương nhịn không được muốn xác nhận lại, "Ông thật sự sẽ từ chức sao?"

"Đúng." Cố Thanh Bùi thấp giọng nói, "Trong khoảng thời gian này, đừng đến nữa"

Sau khi cúp điện thoại, tựa lưng vào ghế ngồi, nửa ngày cũng không hít thở được bình thường.

Văn phòng rộng lớn mịt mù trống trải, liếc mắt nhìn qua, tối đen, im lặng đến dọa người. Hắn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, kéo rèm nhìn, quả nhiên thấy được Nguyên Dương cùng xe của y dưới lầu, song cũng chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ.

Từ đây nhìn xuống, Nguyên Dương lại hiện lên nhỏ bé như vậy.

Vành mắt Cố Thanh Bùi nóng lên, nước mắt rớt xuống.

Hắn không ngờ bản thân sẽ khóc, cứ lặng lẽ không hề báo trước như vậy......

Hắn sờ sờ mặt mình, hắn không nhớ nổi lần trước mình rơi lệ là khi nào. Hắn cứ ngây ngẩn nhìn chất lỏng trong suốt nơi đầu ngón tay, có chút không biết làm sao.

Thời điểm Cố Thanh Bùi tỉnh dậy ngày hôm sau, công ty đã muốn có người đi làm. Cố Thanh Bùi đem bản thông báo đã sửa chữa nhiều lần đưa thư ký giao cho bên quan hệ cộng đồng, để bọn họ chớ nói bậy bạ.

Sau khi ăn sáng, hắn tính toán mang luật sư đến cục một chuyến để nghe ngóng chút tình hình.

Mới vừa dùng cơm xong, Vương Tấn đã liền tới.

Cố Thanh Bùi có chút ngoài ý muốn, Vương Tấn dù sao cũng là  chủ tịch công ty, nào có cái đạo lý chủ tịch tới cửa tìm mình chứ.

Cố Thanh Bùi đứng dậy, "Anh Vương, làm sao vậy?"

Biểu tình của Vương Tấn cũng rất không bình thường, anh nâng văn kiện trong tay lên, "Giải thích một chút cho tôi, đây là cái gì?"

Cố Thanh Bùi khó hiểu, mở ra liền thấy, thế nhưng lại là một lá đơn hủy hợp đồng. Hắn lúc này mới nhớ đến, Nguyên Dương ngày đó có nói, đã ký đơn hủy hợp đồng gửi Vương Tấn, qua hai ngày vừa vặn đã nhận được. Hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, phiền toái lại phát sinh thêm, song hắn đã không còn khí lực mà nổi giận, chỉ còn lại có cảm giác vô lực thật sâu.

Cố Thanh Bùi thành thật nói: "Là Nguyên Dương ký gửi đến."

Vương Tấn thoáng sững người, "Nguyên Dương ư, cậu vẫn còn tiếp xúc với cậu ta sao?" Âm lượng của Vương Tấn đột nhiên bất giác nâng cao một chút, "Bốn ngày cậu mất tích kia, là ở chung một chỗ với cậu ta ư?"

Cố Thanh Bùi mệt mỏi xoa ấn đường, "Anh Vương, chuyện của chúng tôi, tôi cũng giải thích không nổi, anh có thể đừng hỏi nữa hay không, tôi hiện tại chỉ muốn xử lý xong vụ kiện này, để trận phong ba này qua đi."

Vương Tấn thở dài, "Cậu chuyên tâm ứng phó người của tổ chuyên án đi, bên X Cương tôi cũng đang giải quyết. Bất quá, không có hy vọng gì, hủy thầu cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền rồi."

Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, loại tư vị nỗ lực hết tâm huyết kết quả là công dã tràng này, thực sự khiến người khó chịu đến khủng khiếp.

Vương Tấn vỗ vỗ bờ vai hắn, "Tổ chuyên án cuối tuần này sẽ đưa ra một kết quả điều tra, công bố với đại chúng, có thể vãn hồi hình tượng công ty hay không, chính là tại chỗ này đây."

"Anh Vương, xin yên tâm, tôi có nghe ngóng qua, bọn họ chứng cớ không đủ, căn bản không thể lập án. Hiện tại chủ yếu là vấn đề danh dự của công ty, tôi sẽ nghĩ biện pháp."

Buổi sáng cùng ngày, Cố Thanh Bùi dẫn người đến tổ chuyên án, triệt để thăm dò trên dưới người phụ trách. Người nọ trước kia từng có tiếp xúc với hắn, đối với hắn rất khách khí, cũng thành thật nói, quả thật không thể lập án, chỉ có thể xem như quản lý cấp cao kia của tập đoàn X Cương vi phạm kỷ luật. Tập đoàn X Cương cũng không khởi tố, chỉ hy vọng dàn xếp cho ổn thỏa.

Chuyện hệ trọng nhất hiện tại của Cố Thanh Bùi chính là thông báo vụ kiện của bọn họ phải viết ra sao. Người phụ trách kia đem bản thảo đưa cho hắn xem, Cố Thanh Bùi chọn ra mấy ý liên quan đến Khánh Đạt, thay đổi cách nói khác, ý tứ chẳng hề thay đổi, nhưng theo ám chỉ tâm lý, có thể đem trách nhiệm đẩy sang cho X Cương nhiều hơn.

Người phụ trách kia nhìn hắn mấy lần, lắc lắc đầu, "Cố tổng, chúng tôi là cơ quan chính phủ, phải ưu tiên bảo hộ xí nghiệp quốc doanh, thông báo này......"

Cố Thanh Bùi cười nói: "Ý tứ căn bản không thay đổi mà, chuyện diễn đạt này, toàn bộ đều do người đọc tự lý giải. Lưu cục linh hoạt một chút, tiểu đệ cùng Vương tổng vô cùng cảm kích a."

Lưu cục gõ gõ tập bản thảo mỏng manh kia, "Tôi sẽ cùng người thương lượng một chút, đến lúc sẽ lại liên hệ với cậu."

"Lưu cục, buổi tối xin hân hạnh được mời dùng bữa chứ."

"Không được không được, bận quá, hôm nào, để hôm nào đi."

Cố Thanh Bùi mang theo người rời khỏi văn phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói với cấp dưới, "Đi thăm dò quan hệ tổ chức của Lưu cục trưởng, phải nhanh chóng hạ thủ, bản thảo kia một chữ cũng không đề cập tới Nguyên Lập Giang, cố tình nêu lên Khánh Đạt, rõ ràng là muốn chĩa nòng súng vào chúng ta cùng X Cương. Xem ra Nguyên Lập Giang sớm đã có hành động, chúng ta chậm mất rồi."

"Vâng, Cố tổng."

"Đưa di động của cậu cho tôi."

"A? Di động, cho tôi mượn dùng hai ngày, sau đó kêu thư ký Chu mua cho tôi một chiếc di động, cả thẻ điện thoại nữa."

"A, vâng."

Cố Thanh Bùi ở trên xe gọi điện nói chuyện cùng Vương Tấn nửa ngày, muốn anh lập tức tìm quan hệ, sửa lại thông báo vụ kiện, kiên quyết không thể đề tên của Khánh Đạt.

Hai người hai đầu tìm quan hệ, không ngừng bận rộn, mất đi khí lực cực đại, mới xóa được tên Khánh Đạt khỏi bản thông báo vụ kiện, đổi thành "Công ty cá biệt".

Thông báo vụ kiện vừa được công bố, Khánh Đạt Ngay sau đó liền tổ chức họp báo, nhào nặn Khánh Đạt thành xí nghiệp lương tâm nặng gánh nhẫn nhục được tẩy rửa oan khuất, cũng hứa hẹn sẽ tham gia đấu thầu một lần nữa.

Mà một mặt khác, Nguyên Lập Giang lại rời khỏi cuộc đua.

Một hồi phong ba vang dội cứ như vậy trôi vào quá khứ, tập đoàn X Cương sau khi tuyên bố hủy thầu, quyết định tiến hành chấn chỉnh nội bộ, sau hai đến ba tháng một lần nữa đấu thầu.

Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn cũng có thời gian để thở, tiếp tục thu dọn những vấn đề còn sót lại.

Cố Thanh Bùi ở lại công ty đến ngày thứ ba, Nguyên Dương gửi ví tiền cùng chìa khóa lại cho hắn, cũng gửi một tin nhắn cho hắn, nói: Không dám gặp ông, nếu đến gặp, thì liền muốn vác ông mang về nhà.

Cố Thanh Bùi đối diện tin nhắn ngẩn người nửa ngày, thở dài một hơi.

Hắn cùng ngày rốt cục cũng trở về nhà, lấy hợp đồng mình ký với Vương Tấn ra, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Hủy hợp đồng......

Hắn cùng Vương Tấn ký hợp đồng một năm, hắn nhậm chức còn chưa đến một tháng, vốn tưởng rằng có thể làm ra chút gì đó cho công ty, không nghĩ tới kết quả ngược lại chọc ra một phiền toái lớn. Cho dù Vương Tấn không có trách hắn, nhưng chính bản thân hắn lại phiền muộn trong lòng.

Kết quả sự việc tồn đọng còn chưa có xử lý sạch sẽ, hắn lại từ chức......

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, người công ty sẽ coi hắn như thế nào. Hắn tưởng đâu sẽ lại có những tháng ngày trọng chấn hùng phong*, qua chưa đầy một tháng, đã liền mặt xám mày tro cuốn gói khỏi vị trí này.

* Trọng chấn hùng phong (  重振雄风): ý chỉ sau một hồi thất bại suy yếu, lại một lần nữa trở nên phát đạt thịnh vượng.

Sao có thể không hận Nguyên Dương cho được? Có bao nhiêu yêu thích, mà phải chịu đựng sự giày vò như thế này?

Hắn cầm điện thoại, hết lần này đến lần khác nhìn số điện thoại của Vương Tấn trên màn hình, nhưng không dám gọi đến, hắn căn bản không có mặt mũi nói chuyện cùng Vương Tấn.

Vương Tấn lại tại đúng thời điểm đó gọi điện thoại đến.

Cố Thanh Bùi hoảng hốt, điều chỉnh cảm xúc một chút, tiếp nhận điện thoại, "Alo, anh Vương."

Thanh âm của Vương Tấn thực âm trầm, "Thanh Bùi, đầu tư Trung Hiển mang theo đối tác hẹn gặp tôi, vì chuyện đấu thầu X Cương, cậu đoán xem, người bọn họ mang đến là ai?"

Trung Hiển chính là công ty tham dự đấu thầu còn lại, so sánh với bọn họ, quy mô nhỏ hơn rất nhiều, hiện tại ngược lại thành công ty trong sạch nhất.

Trái tim Cố Thanh Bùi chợt run rẩy, "Ai?"

Vương Tấn nghiến răng nghiến lợi, "Nguyên Dương."

Làn môi Cố Thanh Bùi có chút run rẩy, "Nguyên Dương......"

"Tôi hiện tại mới hiểu được, Nguyên Lập Giang vì cái gì lại rút lui dứt khoát như vậy, ông ta chỉ e đã biết trước tôi một bước. Còn cậu thì sao, Thanh Bùi? Cậu là khi nào thì biết được?"

Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Anh Vương, tôi là đến giờ mới biết." Lời hắn nói, cũng không phải là nói dối, hắn chỉ biết chuyện Nguyên Dương trình báo lộ thầu, nhưng hiện tại mới biết được, Nguyên Dương là đối tác của Trung Hiển.

Vương Tấn thoáng trầm mặc, "Thanh Bùi, tôi có thể tin tưởng cậu được không? Cậu ngay tại thời điểm nguy cấp lộ thầu bị trình báo, công ty rơi vào nguy cơ tín dụng trọng đại biến mất bốn ngày, ở cùng với Nguyên Dương, không tiếp điện thoại, không trả lời mail, quả thực là như bốc hơi khỏi nhân gian, tiếp đó, để tôi hiện tại biết Nguyên Dương cũng tham gia vào sự kiện này. Thanh Bùi, cậu nói cho tôi biết, tôi có thể tin tưởng cậu được không?"

Cố Thanh Bùi trang nghiêm nói: "Anh Vương, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với công ty, có lỗi với anh, điểm này, anh có thể tin tưởng tôi."

Vương Tấn buông chậm giọng điệu, "Tôi hiện tại lấy thân phận cá nhân hỏi cậu, bốn ngày kia cậu cùng Nguyên Dương đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì. "

"Tôi cùng cậu ấy...... Không có gì."

Vương Tấn thất vọng thở dài, "Thanh Bùi, dự án đấu thầu này, cậu đừng quản nữa, chỗ tôi còn mấy vụ tranh chấp quyền tài sản, cũng đủ để cậu bận rộn."

Cố Thanh Bùi há hốc miệng, chuyện từ chức, vô luận như thế nào cũng chưa chẳng thể nói ra.

Cúp điện thoại của Vương Tấn không bao lâu, hắn lại nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số lạ, hắn mang máng cảm thấy dãy số nhìn thấy quen thuộc, lại nghĩ không ra. Sau khi tiếp nhận, hắn mới biết được, là số điện thoại của Nguyên Lập Giang mà hắn đã muốn xóa bỏ.

Nguyên Lập Giang lúc này gọi điện thoại, hơn phân nửa không tốt lành gì, Cố Thanh Bùi khống chế thanh âm pha chút bình tĩnh trầm ổn, thản nhiên hỏi Nguyên Lập Giang có chuyện gì cần.

Thanh âm của Nguyên Lập Giang không có một tia tình cảm dao động, "Tình hình cậu hiện tại tôi nhiều ít đã đoán ra được, cậu ở chỗ Vương Tấn, sẽ không được lâu. Vương Tấn đa nghi, tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng một kẻ có khả năng hai lòng ở bên cạnh mình."

Cố Thanh Bùi nói: "Nguyên đổng, ngài từ khi nào lại quan tâm đến tôi vậy."

"Bất kể cậu có tin hay không, tôi đối với chuyện bản thân đã làm, có chút hối hận. Tôi không có suy xét đầy đủ hậu quả, dẫn đến con tôi hiện tại đối nghịch với tôi khắp chốn, khiến tôi vô cùng đau đầu."

Cố Thanh Bùi lẳng lặng nghe.

"Chuyện giữa hai người, tất cả tôi đều biết, gồm cả chuyện mấy hôm trước tại Hà Bắc. Cố tổng, đứa con này của tôi, từ nhỏ đã hồ đồ, đối với ai cũng vậy, đặc biệt là những người thân cận, tôi hiện tại cảm thấy, cậu cũng thật đáng thương."

Gân xanh trên trán Cố Thanh Bùi giật giật, lạnh nhạt nói: "Tôi thật sự không quá cần Nguyên đổng thương xót."

"Tôi biết cậu oán tôi, không sao, chí ít hiện tại chúng ta có cơ hội để hợp tác."

"Là có ý gì."

"Tôi hy vọng con trai mình tách khỏi cậu, mà cậu, chỉ e cũng không muốn lại bị nó dây dưa, tôi nói vậy không sai chứ."

"Nguyên đổng có chuyện gì xin chớ ngại nói thẳng."

"Chức vị tại Canada lần trước tôi nhắc đến, vẫn hữu hiệu như cũ, bất cứ lúc nào cũng hữu hiệu, chỉ cần cậu gật đầu một cái, bên Vương Tấn, tôi sẽ giải quyết sạch cho cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đi. Nguyên Dương không thể xuât ngoại, chỉ cần hai người tách ra hai năm, rất nhiều mâu thuẫn đều có thể giải quyết dễ dàng*, nó chung quy cũng sẽ trưởng thành, mà cậu cũng mở mang được chân trời mới, đây không phải là chuyện nhất cử đa tiện sao."

*Nguyên văn:  迎刃而解  (nghênh nhận nhi giải): dùng để ví với vấn đề chính đã được giải quyết thì những vấn đề có liên quan cũng nhân đà đó mà giải quyết dễ dàng.

Cố Thanh Bùi bật cười, "Nguyên đổng lúc nào cũng suy tính hoàn hảo như vậy."

"Cậu khỏi cần mỉa mai tôi, người thông minh thì mới có thể nói chuyện được với nhau, sở dĩ tôi lựa chọn lúc này gọi điện thoại cho cậu, bởi vì thời điểm đã đến rồi. Sau hai năm, cậu muốn trở về lúc nào cũng được."

Lúc này đây, Cố Thanh Bùi lại chẳng thể không chút do dự mà cự tuyệt, hắn trầm mặc.

Nguyên Lập Giang trầm giọng nói: "Thanh Bùi, tin tôi đi, trong lòng Vương Tấn chỉ cần có mầm mống ngờ vực, sẽ liền mọc rễ nẩy mầm, huống chi còn có Nguyên Dương châm dầu vào lửa, từng bước áp sát, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ không dung nạp được cậu nữa. Cậu nếu đợi đến ngày đó mới đi, thì đã quá muộn rồi."

Bàn tay cầm di động của Cố Thanh Bùi, không thể khống chế bắt đầu run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play