Trong bữa cơm cha mẹ Cố Thanh Bùi một mực hỏi han gia cảnh của Nguyên Dương, bao nhiêu tuổi rồi, người ở nơi nào a, trong nhà có mấy người a, làm công tác gì a, tuy nói không tính là chi ly toàn diện, nhưng là tham chiếu theo tiêu chuẩn của bạn gái con trai dẫn về, những gì nên hỏi bọn họ đều là hỏi hết.

Cố Thanh Bùi ban đầu còn muốn ngăn cản, sau lại phát hiện bản thân căn bản không chen lời nổi, dứt khoát không mở miệng nữa, chính là trầm mặc ăn cơm, nhìn Nguyên Dương cùng phụ mẫu mình nói chuyện phiếm.

Thật giống như bọn họ vốn chính là người một nhà vậy.

Cố Thanh Bùi nhìn hình ảnh, càng thêm xót xa gấp bội.

Cơm nước xong, Cố Thanh Bùi thừa lúc cha mẹ thu dọn bát đũa, rốt cục cũng có cơ hội ở chung một mình cùng Nguyên Dương, hắn rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài một chút đi."

Nguyên Dương còn ngồi ở trước bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hàm chứa oán giận, "Tôi ra ngoài rồi, ông có còn cho tôi bước vào cánh cửa này nữa sao."

"Nhà cha mẹ tôi, cậu vốn không nên đến."

"Dựa vào cái gì mà tôi không thể tới. Triệu Viện đã tới rồi đúng không? Vì sao cô ta có thể đến, mà tôi lại không thể chứ."

Cố Thanh Bùi thở dài, "Đứng dậy, chúng ta ra ngoài nói."

Gân xanh trên trán Nguyên Dương giật mạnh, tựa hồ đang cực lực khắc chế cảm xúc bùng nổ, y cứng ngắc đứng lên.

Bà Cố vừa lúc bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, "Sao thế? Phải đi rồi sao?"

Nguyên Dương không nói gì, Cố Thanh Bùi nói: "Mẹ, chúng con có một số việc muốn nói, đi một lát rồi con về."

"Sao vừa ăn xong đã đi rồi, ngồi thêm một lát nữa đi." Bà Cố không quá bằng lòng buông khay trái cây, lại nhìn nhìn Nguyên Dương, "Mẹ còn chưa nói chuyện xong mà."

Cố Thanh Bùi mặt không chút thay đổi, khẩu khí ngược lại chút cường ngạnh, "Mẹ, để hôm khác đi."

Bà Cố thất vọng cúi đầu, "Con mặc thêm áo len mẹ đan cho đi."

Cố Thanh Bùi mặc thêm đồ cùng áo khoác, dẫn Nguyên Dương xuất môn.

Hắn vốn muốn đưa Nguyên Dương đi xuống, chính là hôm nay thời tiết ấm áp, thời gian lại chưa muộn, dưới lầu khắp nơi đều là người, không có chỗ thích hợp nói chuyện, hắn là sợ Nguyên Dương lại nổi cáu.

Vì thế hắn dứt khoát đưa Nguyên Dương lên sân thượng ở tầng trên cùng.

Bên trên gió lạnh từng trận, chỉ có ánh sáng mỏng manh cung cấp từ mặt trăng, nhưng lại không có một bóng người.

Cố Thanh Bùi quấn chặt áo khoác, ánh mắt trống rỗng nhìn đèn đuốc xa xa, "Tôi thật không ngờ cậu lại đến nhà tôi."

"Ông lưu lại thứ này rồi chạy mất, tưởng rằng tôi sẽ ở Bắc Kinh chờ ông quay về sao?" Nguyên Dương đem mảnh giấy kia ném lên người Cố Thanh Bùi, khí tức có chút bất ổn.

"Nguyên Dương, điều tôi viết bên trên, chính là điều tôi muốn nói. Chúng ta quả thật không hợp, tính cách, từng trải, quan niệm, đều là cách xa cả trời cả vực. Cậu tuổi còn nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu, dựa vào kích động tình cảm nhất thời, là không dài lâu được."

Nguyên Dương một phen nắm áo hắn, "Tôi không muốn nghe mấy lời thối tha đó, Nguyên Dương tôi đời này không thân thiết bất cứ ai, tôi chỉ cần mình ông, tôi không cho phép ông nửa đường lại bỏ cuộc. Tôi bán phòng ở của mình rồi, một dự án điền sản tôi cùng bằng hữu hợp tác tại Thiên Tân đã muốn gom góp đủ tiền vốn, tháng sau có thể khởi động. Tôi sẽ chăm chỉ công tác, ông nói tôi ấu trĩ, tôi sẽ sửa, tôi mẹ nó thay đổi hết, nhưng mà ông......" Nguyên Dương kẹp cằm hắn, trong ánh mắt hung ác lộ nét hỗn loạn, "Ông không thể rời bỏ tôi. Đừng có nói mấy lời nhảm nhí hợp hay không hợp với tôi nữa, thời điểm ông ở dưới thân tôi đạt đến cao trào sao không nói một câu không hợp chứ? Ông rõ ràng là thích tôi, ông mẹ nó dám thừa nhận không? Ngay cả cha mẹ ông còn có thể nhận ra, vì sao ông lại không thể? Vì sao lại không thể chứ!"

Sắc mặt Cố Thanh Bùi tái mét, hắn cắn răng nói: "Vì sao ư? Cha mẹ tôi đều là người thành thật chất phác, cả đời quang minh lỗi lạc, sợ nhất bị người đâm chọc sau lưng. Để bọn họ nhận chấp nhận con trai mình là đồng tính luyến, cậu có biết là có bao nhiêu khó khăn hay không? Bọn họ tuy rằng không có lựa chọn nào khác đành tiếp nhận, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể thản nhiên đối mặt với tất cả ánh mắt của thân thích bằng hữu. Tôi ở chung với cậu, cha mẹ cậu sẽ buông tha cho tôi sao? Sẽ để cho cha mẹ tôi bình an sao? Tôi đã không tính toán tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa, bởi vì nơi đó rất nhanh sẽ không còn chỗ dung thân cho tôi nữa, tôi tại nơi đó phấn đấu mười lăm năm, hiện tại cái gì cũng phải vứt bỏ, cậu có biết tâm tình tôi là thế nào không? Mà cũng không sao, tôi ở quê tìm một công việc, cũng đủ chu cấp phụng dưỡng song thân, chính là tôi chỉ có thể khoan dung nhiều đến vậy mà thôi." Cố Thanh Bùi run giọng nói: "Nguyên Dương, bản thân cậu sống quá thoải mái, cho nên cậu không thấy được chỗ khó xử của người khác. Cậu cảm thấy những thứ tôi không bỏ xuống được kia đều quá tầm thường, đó là bởi vì cậu cái gì cũng không cần nỗ lực không cần trả giá, thì đều có dễ như trở bàn tay. Tôi không giống cậu, Nguyên Dương, chúng ta không hề giống nhau. Chúng ta rất sớm trước kia là nên chấm dứt, hẳn phải nói là mối quan hệ này căn bản không nên phát triển tiếp, kết thúc tại đây đi, hai ta đều có thể bớt bận lòng."

"Ông mẹ nó thúi lắm!" Nguyên Dương hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, "Bớt bận lòng ư? Đá tôi đi rồi ông liền có thể hết bận tâm ư? Cố Thanh Bùi, ông mẹ nó thật là tàn nhẫn, chúng ta chung sống thời gian dài như vậy, đối với ông mà nói chẳng là cái gì sao? Tôi đối với ông không tốt chỗ nào, mà ông dám nói không cần." Nguyên Dương gắt gao đè bả vai Cố Thanh Bùi, trong mắt đầy ắp phẫn nộ cùng thương tâm, biểu tình vặn vẹo, tựa hồ hận không thể nhào đến cắn chết Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi cúi đầu, tựa như đánh mất linh hồn lặp lại, "Chúng ta không hợp, thật sự không hợp." Một chàng trai nhỏ hơn hắn mười một tuổi, tự phụ bá đạo, tự tung tự tác, tuổi trẻ khí thịnh, hành sự chỉ biết đấu đá lung tung, toàn bộ dựa vào cảm xúc, cùng hắn cơ hồ không có điểm chung gì, nhìn thế nào, cũng không thể là một mối lương duyên. Điều này hắn sớm đã biết, song lại vẫn một mực sa vào trong sự thỏa mãn nồng nhiệt cùng Nguyên Dương mà không thể tự kềm chế. Chuyện Nguyên Dương, hắn đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm, mà sai lầm nhất, chính là không nên động tâm với một đối tượng không thực tế như vậy.

Sự thật hiện tại bức ép hắn phải thanh tỉnh, cũng phải đưa ra quyết định sáng suốt. Hắn hiện tại mất đi, là tích lũy nhiều năm tại kinh đô, nếu tiếp tục dây dưa cùng Nguyên Dương, còn không biết sẽ phải mất đi những gì nữa.

Hắn là Cố Thanh Bùi, hắn sao có thể vì thứ tình cảm không thiết thực mà hành sự kích động chứ.

Đó căn bản không phải là hắn.

Nguyên Dương chỉ cảm thấy tâm mình như bị một chậu tiếp một chậu nước đá giội ướt đẫm, cuộc đời y chưa từng trải qua thất bại như vậy. Cơ hồ tất cả ủy khuất, thương tâm, xấu hổ và giận dữ mà y phải nếm trải, đều là do Cố Thanh Bùi trao cho y.

Chỉ có người đàn ông này, có thể khiến y thảm hại đến vậy. Y đã lớn đến ngần này, lại một mực chỉ động tâm với con người này, y căn bản không cách nào tưởng tượng được sau khi Cố Thanh Bùi rời khỏi mình, lại chung sống với một người nào đó. Y sớm đã xác định rằng Cố Thanh Bùi là của y.

Nguyên Dương phẫn nộ khó chịu tới cực điểm, song vẫn không biết làm sao với Cố Thanh Bùi, ngón tay nắm cằm Cố Thanh Bùi không tự giác xiết chặt, mắt thấy Cố Thanh Bùi đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng chẳng hề rên một tiếng, trong lòng lại có khoái cảm méo mó.

Y hung tợn nhìn Cố Thanh Bùi, thanh âm khàn khàn, "Nếu ông không trở về Bắc Kinh, tôi sẽ lưu lại đây cùng ông luôn. Tôi mẹ nó chính là không có tự trọng, chính là thích ông, tôi tuyệt đối sẽ không tách khỏi ông!"

Cố Thanh Bùi giật mình nhìn y, dưới ánh mắt thẳng thắn mà chấp nhất như vậy của Nguyên Dương, khiến hắn không biết xử trí ra sao.

Nguyên Dương vĩnh viễn sống chân thật hơn hắn, so với y, chỉ e dù là thời điểm hắn trẻ hơn mười tuổi, cũng không hề có.

Hiện tại......

Nguyên Dương buông lỏng cằm hắn, vươn tay ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói: "Tôi nhớ ông, mới một hai ngày không thấy, tôi đã liền nhớ, ông nói tôi phải làm sao đây? Ông dám lưu lại một mảnh giấy như vậy rồi chạy mất, thời điểm tôi đến nhà tìm, thật muốn giết chết ông...... Cố Thanh Bùi, có phải ông cảm thấy tôi bất bình thường hay không? Tôi mẹ nó là vậy đấy, tôi sớm đã cảnh cáo ông, đừng chọc giận tôi, hiện tại đã muộn rồi, cả hai ta đều đã muộn. Tôi không có cách nào rời khỏi ông, tôi nhìn thấy ông đứng chung cùng Vương Tấn liền đau đầu, chứ đừng nói tới nhường ông cho kẻ khác. Ông là người của Nguyên Dương tôi, bắt đầu từ tối đó đã là vậy rồi. Tôi sẽ chăm chỉ công tác, cố gắng kiếm tiền, những băn khoăn của ông tôi sẽ loại bỏ, tật xấu của tôi ông chướng mắt, tôi cũng sửa hết, ai bảo tôi mẹ nó chính là thích ông chứ. Đừng nói sẽ rời bỏ tôi nữa, đừng nói cái gì không hợp nữa, ông nếu còn dám nói, tôi không bảo đảm mình sẽ còn có thể nhịn được nữa đâu."

Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, thở dài một hơi, "Nguyên Dương, cậu đừng ép tôi như vậy."

"Nếu không ép ông, ông sẽ lại cất bước bỏ chạy, ông đừng có hòng đi đâu hết."

Cố Thanh Bùi nhìn ngọn lửa bập bùng trong mắt y, lời cự tuyệt không cách nào nói ra miệng. Hắn hiểu rõ tính tình của Nguyên Dương, cũng sớm biết không thể đối nghịch cùng Nguyên Dương, bằng không va chạm với kiểu người không phân phải trái này, thiệt thòi khẳng định là chính hắn. Nếu hắn thật sự nói lời đoạn tuyệt, hắn không biết Nguyên Dương sẽ làm ra chuyện gì.

Hắn thật sự không biết nên làm cái gì.

Vô luận hắn lùi bước như thế nào, Nguyên Dương sẽ lại sải một bước lớn hơn, theo sát bên người hắn.

Có lẽ Nguyên Lập Giang nói đúng, chỉ khi hắn xuất ngoại, hoàn toàn rời khỏi Nguyên Dương, bọn họ mới có thể kết thúc. Nhưng hắn không thể xuất ngoại, sao có thể có thể rời bỏ cha mẹ cao tuổi chạy ra nước ngoài chứ? Hắn vốn một năm chỉ gặp bọn họ chưa được mấy lần, hai năm không trở về, căn bản không thể thực hiện.

Hắn sa vào tình thế lưỡng nan trước nay chưa từng có.

Nguyên Dương ép hắn, Nguyên Lập Giang cũng ép hắn, hắn cùng Nguyên Dương cắt đứt không được, lại chẳng có cách nào thoải mái tiếp tục. Liệu còn có sự tra tấn nào, làm cho hắn thống khổ hơn cảnh khó xử trước mắt hay không.

Di động của Nguyên Dương thình lình vang lên, Nguyên Dương móc ra di động ra nhìn, sắc mặt liền trầm xuống.

Cố Thanh Bùi liếc mắt một cái, nhìn thấy là Nguyên Lập Giang gọi tới, hắn nhân cơ hội đẩy Nguyên Dương ra, quay người định xuống lầu.

Nguyên Dương nắm lấy cổ tay hắn, lật tay vặn, xoay cổ tay hắn ra sau lưng, tay Nguyên Dương khóa lấy cổ tay đẩy hắn vào trong lòng mình, khiến ngực của Cố Thanh Bùi dán sát vào trước ngực mình. Khí lực của Nguyên Dương cực đại, một người đàn ông trưởng thành một thước tám mấy như Cố Thanh Bùi, thế nhưng vùng vẫy mấy cái cũng không thoát ra được.

Nguyên Dương một tay khống chế Cố Thanh Bùi, một tay tiếp điện thoại, "Ba."

"Mày đi đâu vậy?"

Hai người dính sát vào nhau, âm thanh đầu kia điện thoại Cố Thanh Bùi nghe được rõ rành rành.

"Tôi đi đâu, ba khẳng định biết rất rõ, hà tất phải hỏi nữa."

Nguyên Lập Giang hừ lạnh nói: "Mày đi tìm Cố Thanh Bùi."

"Đúng, tôi ở nhà ông ấy, gặp cha mẹ ông ấy."

"Mày gặp cha mẹ hắn?" Nguyên Lập Giang thở gấp mấy hơi, nghiêm nghị nói: "Sao họ không đuổi mày đi chứ."

Nguyên Dương lãnh đạm nói: "Ba, cha mẹ ông ấy còn tiến bộ hơn ba nhiều."

"Đúng, bởi vì bọn họ không phải họ Nguyên!" Nguyên Lập Giang lạnh giọng nói: "Mày hiện tại quay về Bắc Kinh cho tao, thái độ của Cố Thanh Bùi đã muốn thể hiện rõ, mày còn dây dưa không ngừng, ngại chưa đủ mất mặt à?"

Cố Thanh Bùi liều mạng nghĩ muốn đẩy Nguyên Dương ra, nhưng lại không dám làm ra động tĩnh gì, hai người âm thầm đấu sức, đều mặt đỏ tai hồng, tình cảnh có chút buồn cười, chính là ai cũng cười không nổi.

"Ba, tôi không sợ mất mặt, " Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi, châm chọc nói: "Tôi cũng chẳng sống vì cái thể diện này."

"Mày không sợ mất mặt nhưng tao thì có, Nguyên Dương, mày không phải là mắc chứng thần kinh rồi chứ? Cố Thanh Bùi là một thằng đàn ông hơn mày đến chục tuổi, đến tột cùng như thế nào lại khiến mày mê đắm đến như vậy?"

"Tôi không biết, ba, ba lúc ấy lại vì sao lại muốn giao tôi cho ông ấy?"

Nguyên Lập Giang cả giận nói: "Tao là để mày theo hắn học quản lý, học kinh doanh, không phải để mày cùng hắn làm trò đồng tính luyến ái."

Nguyên Dương cười khổ một tiếng, "Quá trễ rồi, ba, ông ấy nếu không tính toán quay về Bắc Kinh, tôi cũng sẽ lưu lại. Tôi cho tới bây giờ chưa từng tính toán rời khỏi ông ấy, bất kể ba phản đối thế nào."

Nguyên Lập Giang trầm mặc, cuối cùng âm lãnh nói: "Mày đừng hối hận." Nói xong bình tĩnh cúp điện thoại.

Nguyên Dương xiết điện thoại nhìn Cố Thanh Bùi, lộ ra một nụ cười đùa cợt, "Ba tôi hẳn là không muốn tôi nữa rồi, ông nếu cũng không cần tôi, thì tôi phải đi đâu đây?"

Tiếng lòng của Cố Thanh Bùi run lên, phần chấp nhất của Nguyên Dương đối với hắn kia, làm cho hắn không thể lảng tránh, hắn từ nhỏ đến lớn được không ít người yêu quý, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai giống như Nguyên Dương, tạo cho hắn rung động như vậy. Nguyên Dương tựa như một con dã thú hung mãnh nhất nhưng cũng đơn thuần nhất, thuở ban đầu nhe răng nanh với hắn, hiện tại lại chỉ phơi bày thịt bụng mềm mại với hắn, dùng tất cả chân thật không chút giấu diếm mà đối diện hắn, dám yêu dám hận. Cố Thanh Bùi nhìn bộ dáng chau mày của Nguyên Dương, tâm lại không thể khống chế bắt đầu đau đớn.

Hắn căn bản không muốn nhìn thấy biểu tình như vậy của Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi quay đầu, khàn khàn giọng nói: "Cậu làm như vậy một chút ưu đãi cũng không có, trước buông ra đã."

Nguyên Dương cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm lên cổ hắn, "Ưu đãi? Ông muốn dùng ích lợi để cân nhắc hết thảy sao? Cũng được, nói cho ông hay, điều duy nhất tôi nghĩ đến chính là ông, tôi có được ông chính là ưu đãi lớn nhất rồi."

Cố Thanh Bùi run giọng nói: "Cậu bé ngốc này...... Tôi thật sự là không có cách nào với cậu rồi, cậu thật sự là......"

Nguyên Dương vẫn như cũ gắt gao mà giữ Cố Thanh Bùi trong lòng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm phương xa, ánh mắt phi thường kiên quyết, "Ông nghe rõ đây, tôi không còn đường lui, ông cũng không có, cho nên không được phép nói chia tay cái gì với tôi. Ngày mai tôi mang ông đi Thiên Tân, chúng ta cùng đi khảo sát dự án. Trung Quốc lớn như vậy, đi đâu buôn bán mà chẳng được, không nhất thiết phải là Bắc Kinh. Chúng ta tự mở công ty của mình, tôi làm trợ lý cho ông cũng được, lái xe cũng được, cái gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ông là được rồi. Tôi cũng không tin chúng ta có thể đói chết."

Cố Thanh Bùi thở dài: "Cậu cho là việc kinh doanh dễ dàng như vậy sao, cậu cho rằng chỉ cần đầu tư vốn thì nhất định có thể sinh lời sao?"

"Vậy nên tôi mới đưa ông đi xem dự án. Ông không phải muốn dạy tôi rất nhiều thứ hay sao, tôi muốn học hết tất cả, tôi sẽ kiếm cho ông thật nhiều tiền, để ông đến đâu cũng được nở mày nở mặt." Nguyên Dương hôn cổ hắn, "Tôi sẽ còn lợi hại hơn cả gã Vương Tấn gì đó kia, để ông đến lúc đó chỉ nhìn đến một mình tôi thôi."

Cố Thanh Bùi lộ ra một biểu tình như khóc như cười, trong lòng chua xót không thôi, "Cậu có thể buông tay không, cánh tay tôi sắp gãy đến nơi rồi."

Nguyên Dương buông lỏng tay ra, y nhìn Cố Thanh Bùi, khóe mắt hơi hơi rũ xuống, "Tôi đêm nay muốn đến nhà ông ngủ."

"Đừng làm bậy."

"Tôi muốn đi, cha mẹ ông cũng rất thích tôi, tôi nhìn ra được mà."

"Bọn họ chính là hy vọng tôi mau chóng tìm một người để ổn định, cậu từ chỗ nào nhìn ra bọn họ thích cậu chứ."

"Cảm giác." Nguyên Dương kéo cánh tay hắn không buông, "Ông dẫn tôi xuống xem chút cũng không được à. Nhà ông cũng đâu phải không ở được đâu, tôi thấy có nhiều phòng mà."

Cố Thanh Bùi không quá muốn để cha mẹ mình tiếp xúc cùng Nguyên Dương quá nhiều, hắn e sợ không khí gia đình vui vẻ hòa thuận như vậy, sẽ làm hắn mất đi sức phán đoán.

Nguyên Dương lại ỉ ôi không chịu buông, muốn cùng hắn về nhà.

Cố Thanh Bùi đuổi cũng không nổi, thật sự không có biện pháp, đành phải lại dẫn y về.

Bà Cố vô cùng kinh ngạc, đơn thuần một câu, "Hai đứa hòa giải rồi à?"

Cố Thanh Bùi có chút lúng túng, "Mẹ, trễ thế này rồi không dễ tìm khách sạn, mẹ dọn khách phòng một chút đi, Nguyên Dương sẽ ở lại đây một đêm."

"À, được."

Ông Cố híp mắt cười cười, nói với Nguyên Dương: "Tiểu Nguyên, cháu có biết chơi cờ không a, cờ vây đó."

"Dạ có."

"Nào, cháu đến chơi mấy ván với bác đi, hai ngày nay đều là Thanh Bùi chơi cùng bác, bác già rồi không hạ nổi nó." Lão gia tử xoa xoa tay, bộ dáng vô cùng hào hứng.

Cố Thanh Bùi liền mang ghế dựa đến ngồi bên cạnh hai người bọn họ, lẳng lặng xem hai người chơi cờ.

Bà Cố bưng trà gừng tới, đặt lên bàn trà bên cạnh bọn họ, tay khoát lên đầu vai Cố Thanh Bùi, một bên nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, một bên xem ra người chơi cờ, thi thoảng mách nước đôi câu.

Cố Thanh Bùi lẳng lặng nhìn sườn mặt chuyên chú của Nguyên Dương, nhìn nụ cười hòa nhã của phụ thân cùng mẫu thân, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Tại một khắc này, Cố Thanh Bùi rõ ràng ý thức được, đây là điều hắn muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play