"Là ai?" Ma vương hỏi lại, ngữ khí có chút lạnh lẽo, thậm chí mang điểm cảm giác chất vấn.

Khắc Lạc Duy đứng dậy, khuôn mặt hoa mỹ không có biểu tình, làm cho Ma vương nhìn thấy phát lạnh, lãnh đạm đối với Ma vương nói, "Ngươi không có tư cách biết." Sau đó xoay người rời đi.

Ma vương nhìn người xoay thân rời đi, không giữ lại, chỉ hắn biết, trong lòng hắn vừa rồi có rối rắm cùng không cam nguyện, thậm chí không biết vì sao hơi hơi đau đớn, không bén nhọn, đó là một loại đau chậm. Đối với tâm tính như thế Ma vương rất nghi hoặc. Sau khi Khắc Lạc Duy biến mất, cũng rời khỏi phòng khách.

Buổi chiều kết thúc không vui vẻ, làm cho bữa tối tiến hành thật trầm mặc, hai người Khắc Lạc Duy cùng Ma vương đều không nói chuyện, trên bàn cơm có chút áp khi nặng nề.

Doro sau khi biết Brad đi theo sau chính mình tiến vào rừng làm cái gì, hung hăng mắng Brad, đáng tiếc Brad không để ý tới hắn, bình tĩnh thu hồi bảo thạch và văn thư trên tay, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Khiến Doro một bụng lửa giận muốn đối với người sai sử Brad tạo ra hành vi này nổ súng, nhưng không khí quỷ dị trên bàn cơm, làm cho hắn cũng không dám nói nhiều.

Mà áp khí của Ma vương rất lạnh, thật trầm, ẩn chứa phong bạo. Nhân loại tên Khắc Lạc Duy này khiến cho chính mình vô cùng hứng thú, có cảm giác chinh phục, thậm chí mang theo vài phần dục vọng, chỉ thế đã rất không tầm thường, điều này chính mình không nghĩ tới, cảm xúc như vậy rất nguy hiểm, thậm chí đã từng động sát tâm đối Khắc Lạc Duy.

Nhưng khi nhìn đến Khắc Lạc Duy, lại có vài phần không muốn chính mình đều không hiểu còn có..., ngay cả mình cũng không biết là cái gì, bản năng nói cho hắn không thể giết người này.

Ma tộc là sinh vật trung thành với bản năng, Ma vương lúc này cũng chỉ loáng thoáng cảm giác được Khắc Lạc Duy bất thường, đặc thù đối với chính mình. Về phần yêu a, thích a, Ma vương tuyệt đối không thể nghĩ tới, bởi vì trong tư tưởng hắn cao cao tại thượng, tuyệt không cho rằng chính mình sẽ yêu một nhân loại nhỏ yếu hèn mọn, hơn nữa Ma vương vô tình trước sau như một lại như thế nào biết yêu là gì. Làm cho thời điểm có một ngày hoàn toàn giác ngộ, cũng chính là lúc Ma vương hoàn toàn luân hãm.

Khắc Lạc Duy một chút cũng không chịu ảnh hưởng, chậm rãi tao nhã ăn cơm, Brad đồng dạng không chịu ảnh hưởng hầu hạ chủ nhân, thật giống như bên cạnh không có những người khác.

Đúng vậy, y cảm giác được sát khí của Ma vương, không nghĩ tới chính mình thế nhưng có thể làm Ma vương không khống chế được, mà Ma vương lại không trực tiếp động thủ, thật sự là kỳ quái, bất quá, chỉ cần Ma vương dám động thủ, như vậy y cũng sẽ không ngồi chờ chết, người chết tuyệt đối không phải mình.

Đối với nguyên nhân Ma vương động sát khí, Khắc Lạc Duy cũng đoán ra vài phần, từ ngày đầu tiên nhìn thấy Ma vương, vị Ma vương cuồng tứ cùng vô tình này vốn không có che dấu, nhưng thời gian ba ngày ngắn ngủi, thời điểm Ma vương đối mặt y, ánh mắt sẽ hiện lên chút mê mang, Ma vương phiền não cái gì, Khắc Lạc Duy không có hứng thú biết, cũng không miệt mài theo đuổi, nhưng thời điểm Ma vương đối mặt y, cảm xúc dao động rất rõ ràng, đối với một vương giả, một vương giả quân lâm thiên hạ, Ma giới chi vương cao ngạo không có nhược điểm mà nói, không không chế được như vậy là không cho phép, cho nên sinh ra sát ý.

Sinh ra sát ý cũng không động thủ, vị Ma vương này thật sự không quả quyết. Khắc Lạc Duy âm thầm ai oán một chút, sau đó bình tĩnh ăn xong bữa tối.

Đêm nay hẳn là bắt đầu náo nhiệt.

Một ngày này mưa chung quy không có rơi xuống, bất quá gió rất lớn, thổi qua cửa sổ phát ra âm thanh vù vù, cây cối theo nó rào rào rung động không ngừng, không bình thản của ban ngày, ban đêm thanh âm như thế có vài phần bi ai, cùng tiếng gió vang lên khủng bố như vậy.

Nhưng dù sao cũng là ban đêm, thuộc về thời gian nghỉ ngơi, người chìm vào giấc mộng căn bản không nghe được âm thanh khủng bố này.

Trong thành Thêm Nhĩ Cách chỉ còn lại đèn làm đẹp cửa cùng đèn hành lang của các quý tộc, thị vệ tuần tra giơ cây đuốc để hành động, địa phương bình dân ở đã muốn tối đen một mảnh.

Cửa thành đã phong bế, thị vệ thủ vệ không ai tán gẫu cùng thì đánh ngáp một cái, có người suy yếu cầm vũ khí, người a, sẽ ngại tình cảm giao hảo mà đem một ít người không phải tinh anh đưa đến địa phương thuộc về tinh anh, tỷ như cửa thành này, nhiều béo bở, công tác không rắc rối, chỉ cần ngoan ngoãn không gây chuyện, có thể bình an, cái gì phần tử khả nghi a, thật có lỗi, đó không phải người thủ vệ quản, bọn họ có thể lưu ý, nhưng tuyệt đối không thể tự chủ trương, cái gọi là thị vệ thủ vệ Thêm Nhĩ Cách chính là một mặt tiền cửa hàng, phòng ngự chân chính không phải bọn họ, đây là mọi người ở tại Thêm Nhĩ Cách nhiều năm biết đến, cho nên trừ bỏ ngoài chút chán ghét buổi tối trực đêm, phân công này thật sự không tệ.

Lửa trong chậu than bị gió thổi đến hỗn độn, bóng dáng trong nháy mắt trở nên lay động.

Tóm lại là một đêm yên tĩnh.

Nhưng lúc này đã có một số người thần bí mang theo sát khí tránh được thị vệ thủ vệ, ly khai Thêm Nhĩ Cách, phương hướng là trang viên ngoài thành ai đó sở hữu.

Bọn họ hành động cũng không giấu diếm được một vài gia tộc chân chính có thực lực, những người này muốn làm gì, bọn họ đoán ra được, thậm chí một nhà thiếu kiễn nhẫn kia, bọn họ cũng biết, bọn họ thoải mái ra khỏi cửa thành như vậy là do mấy nhà ngầm đồng ý, bọn họ bảo trì trầm mặc. Nếu không chỉ với đủ loại ma pháp đặc thù trên tường thành có thể làm cho bọn họ ra không được.

Nhóm sát thủ thần bí mới không thèm quản những thứ đó, bọn họ chỉ cần giết chết mục tiêu là được.

Tòa trang viên kia cách cửa thành cũng không tính rất xa, nhóm sát thủ nhanh chóng đến nơi.

Trang viên chỉ có đại môn, cùng cửa phòng ở thắp đèn, trong phòng không có là dự liệu trước.

Nhóm sát thủ liếc mắt nhìn nhau, mục tiêu nơi này có hai dong binh thực lực không tồi, còn có hai người không biết thực lực, mục tiêu chủ yếu thực lực quỷ dị, cụ thể cấp bậc gì còn chưa biết, nhưng không được khinh thường, cho nên không thể trực tiếp đối địch.

"Gió rất lớn, đêm cũng muộn, vài vị khách nhân nếu có việc thỉnh ngày mai lại đến." Thanh âm lễ phép vang lên.

Nhóm sát thủ cả kinh, phản ứng nhanh chóng lui ra phía sau, đề phòng nhìn người tới, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười nhìn như thân thiết, một trong các mục tiêu, Brad.

Nguy rồi, bị phát hiện. Nhưng nhiệm vụ không thể không hoàn thành.

Phân ra hai người đối phó người này, còn lại hướng phòng ở tiến đến.

"Không được chủ nhân mời, không thể đi vào." Thanh âm lễ phép thân thiết nhắc nhở.

Mà lúc này, thanh âm thụ cầm nhẹ nhàng vang lên, trong tiếng gió lúc ban đêm yên tĩnh truyền đến quỷ dị tao nhã.

"Những khách nhân liều lĩnh, mời các người đi tìm cái chết đi." Brad trở tay, lưu loát xuất ra một thanh kiếm ngân sắc cùng của chủ nhân hắn Khắc Lạc Duy thật tương tự, đâm xuyên qua cổ họng một người, từng giọt máu rơi rơi, rút kiếm về, làm cho thân thể người này tự nhiên ngã xuống, biểu tình không có gì chuyển biến nhìn người tiến lên, lắc mình một cái biến mất tại chỗ.

Huyết ở trong gió bắt đầu xuất hiện, thụ cầm duyên dáng tạo ra những âm sắc hoa mỹ tàn khốc.

Không biết khi nào, một cánh cửa sổ thủy tinh bị mở ra, gió thổi bay tấm rèm, kim sắc rực rỡ lóe lên một chút trong đêm tối, nếu thật sự nghe kỹ, thanh âm thụ cầm chính là từ nơi này truyền đến.

Có lẽ do thanh âm thụ cầm dần yên tĩnh, nên gió từ từ nhỏ lại, tầng mây thật dày tản ra, ánh trăng sáng tỏ bắt đầu chiếu rọi đại địa, soi sáng tiên huyết tàn khốc nơi này.

Ở sau một cánh cửa sổ khác, một thân ảnh ngồi trên bệ cửa, không xem trình diễn thảm kịch phía dưới, mà nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe thanh âm thụ cầm. Giai điệu duyên dáng kia, cùng chủ nhân nó đồng dạng mang theo hoa lệ dị thường, nhưng lại bất đồng chủ nhân nó, không có phân trương dương ồn ào náo động, ngược lại giống như bóng đêm yên tĩnh, tịch mịch như thế, làm cho người ra muốn tiến vào yên giấc vĩnh hằng, không hề tỉnh lại.

Sát ý mãnh liệt như vậy, Ma vương sớm cảm giác được, không có gì kích động, khoác một kiện quần áo mỏng manh, ngồi ở bên giường, hắn biết Doro cùng Thain bị sát khí mãnh liệt bừng tỉnh, thân là Ma tộc mẫn cảm, sát ý mãnh liệt như vậy bọn họ như thế nào có thể không tỉnh, nếu không có điểm năng lực ấy, cũng không xứng làm trợ thủ đặc lực của hắn.

Đối nhân loại kia Ma vương thật mâu thuẫn, với người có thể ảnh hưởng đến mình, hẳn phải giết chết, nhưng bản năng lại nói không được, là bản năng hay là lý trí, lần đầu tiên hắn gặp được tình huống bản năng cũng lý trí đối chọi, nguyên nhân bởi vì một nhân loại.

Nhóm sát thủ tiếp cận, Ma vương vẫn như cũ không hề động, nhưng hơi thở của Doro cùng Thain đã muốn bắt đầu hành động, người thường sẽ không phát hiện, nhưng làm người mạnh nhất nơi này, Ma vương không có lý do không cảm giác được, một người ở cửa phòng mình, là Thain, một người đã ở ngoài phòng, là Doro. Truyền âm nói cho bọn họ, không nên cử động. Nếu nhân loại kia chết trong tay những người này, như vậy mâu thuẫn làm cho mình phức tạp liền tiêu thất, nếu nhân loại đó không chết, như vậy liền tuần thủ ước định kia, thời gian một năm, hắn sẽ biết rõ vì sao nhân loại này có thể ảnh hưởng đến mình, thời gian một năm, chính mình sẽ chinh phục nhân loại này.

Thời điểm không thể quyết định, Ma vương lần đầu tiên đem lựa chọn giao cho thứ không biết, tỷ như chú định của bóng đêm, tỷ như vận mệnh.

Thời điểm nghe được thanh âm Brad, Ma vương chỉ biết chính mình nguyên lai càng có xu hướng theo bản năng, không muốn người kia chết, nếu không như thế nào có thể quên cho dù không có bọn họ, còn có Brad thần bí khó lường kia, lấy thực lực cua những người này làm sao là đối thủ của Brad, nếu muốn nhân loại đó chết, chính mình đã sớm ước thúc Brad hành động.

Thời điểm thanh âm thụ cầm vang lên, Ma vương biết nhân loại làm cho chính mình mâu thuân kia cũng tỉnh, một người thông mình như vậy lại như thế nào sẽ không biết sau việc y làm ra sẽ phát sinh cái gì, hẳn là sớm có chuẩn bị đi.

Đứng dậy, đi đến ngồi xuống bệ cửa, lẳng lặng nghe âm nhạc từ phòng cách vách truyền đến. Tâm tình táo bạo, cùng mâu thuẫn dị thường hôm nay dưới tác dụng của tiếng đàn tiêu tán, khôi phục bình tĩnh. Liền như thế đi, không giết y, một năm sau rồi nói.

Nơi này không có người, không có ai nhìn thấy, ngay cả chính Ma vương bệ hạ cũng không biết, miệng mình bất giác gợi lên độ cong như thế nào, là nhu hòa không thuộc về tà mị tùy ý nên có, chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của Ma vương.

Âm nhạc đình chỉ, thảm kịch phía dưới cũng chấm dứt, một bãi thi thể đặt ở nơi đó, máu chậm rãi chảy đi, xâm nhiễm thổ địa, dưới ánh trăng, nam tử anh tuấn đối với phương hướng cửa sổ mở ra hơi hơi khom người, phảng phất như chào cám ơn người xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play