Cùng thời gian đó, Phó Thúc và Quý Mộng ngồi trong quán cà phê. Nơi này chẳng biết từ lúc nào đã trở thành địa điểm gặp mặt cố định của hai người. Quý Mộng uống một ngụm cà phê: “Trong giờ làm việc gọi em, là nhớ sao?”. Quý Mộng vẫn vậy, không nghe ra chút vui vẻ gì bên trong lời nói. Phó Thúc khẽ cười: “Anh nghĩ em không có hứng với chuyện đó chứ”.

“Thôi, lại muốn lợi dụng em làm gì?”

“Nghe mấy lời dịu dàng từ em khó thật. Cũng không có gì. Thậm chí không cần em phải ra mặt. Vài ngày nữa phát lương sớm cho bộ phận chăm sóc khách hàng”.

“Sớm?”

“Chẳng qua là sớm hơn hai ngày thôi. Không hề ảnh hưởng gì đến em”.

“Sao em phải đồng ý?”

“Vì anh thích em?”. Quý Mộng cười lên. Cô rất thích câu trả lời thông mình của người đàn ông này. Quý Mộng khuấy tách cà phê. Rõ ràng đây là thức uống cô yêu thích, nhưng sao bây giờ lại cảm thấy mùi vị có chút khó chịu: “Anh cũng tận tâm vì An Tử Yến quá nhỉ?”

“Anh có thể hiểu là em đang ghen không?”

“Chi là cảm thán thôi”.

“Anh cũng sẽ tận tâm vì em”. Phó Thúc cho thêm đường vào tách cà phê của Quý Mộng. Sau đó, bàn tay cũng không thu về mà nắm lấy tay Quý Mộng. Cô không rút ra. Nhìn nơi đôi bàn tay, ngẩng đầu lên: “Tối nay có thời gian không? Qua chỗ em đi”.

“Anh không ngu ngốc đến mức sẽ từ chối”.

“Em chưa nói sẽ có chuyện gì”.

“Đến sẽ có chuyện”.

Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều. Kế hoạch của bọn họ có thành công hay không còn phụ thuộc vào quản lý Thôi. Nếu không vì lòng tham vô đáy của ông ta, muốn nhanh chóng thành công thì sẽ chẳng sập bẩy. Đương nhiên hành động của các vị tiền bối trong phòng chăm sóc khách hàng không nằm trong kế hoạch của An Tử Yến. Chính hắn cũng không dự liệu được nốt nhạc đệm này. Về chuyện tại sao không vạch trần ngay. Đơn giản chỉ là An Tử Yến thích vậy. Hắn muốn quản lý Thôi leo lên thật cao rồi từ đó rơi xuống.

Sau khi cuộc họp kết thúc, toàn bộ công ty vẫn còn bàn luận sôi nổi. Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Đến lúc mọi người chú ý, An Tử Yến đã mất hút ở chốn nào.

——

Quản lý Thôi không biết người đàn ông ngồi phía trước đang tính làm gì. Hai người họ ngồi như vậy khoảng chừng một tiếng đồng hồ. Ông nghĩ tới nghĩ lưu cách thoát thân. Nhưng chỉ có thể đập vào cửa xe. Trong lúc lục lọi xung quanh xem có vật gì hữu dụng, ông nghe thấy tiếng động cơ xe. Có người. Ông cố gắng khiến cho người đó chú ý. Đợi chiếc xe dần tới gần, ông dừng động tác. Đó là xe của An Tử Yến.

Người đàn ông phía trước mở cửa bước ra. An Tử Yến cởi áo khoác đi tới. Sau đó ném áo khoác lên mui xe. Hắn mở cửa sau. Không đợi quản lý Thôi phản ứng, hắn tóm lấy cổ áo quản lý Thôi, đấm thẳng vào mặt ông: “Ông có biết tôi nhịn bao lâu rồi không?”. An Tử Yến lại đánh thêm lần nữa: “Đương nhiên là ông không biết rồi”. Bên trong xe taxi chỉ toàn là những âm thanh đau đớn. Quản lý Thôi sợ hãi. Ông biết An Tử Yến không dễ dàng bỏ qua. Ông đập đập cửa kính để cầu cứu người đàn ông đứng cách đó không xa. Anh không giống An Tử Yến, không thể nhìn An Tử Yến đánh người gần chết mà không cứu được. Thế nhưng người đàn ông chỉ đứng đó quan sát tình hình trong xe một cách bình tĩnh đến đáng sợ.

Sự cự tuyệt của người đàn ông khiến quản lý Thôi tức giận: “Tôi không định làm vậy. Cậu chọc nhầm người rồi. Đừng nghĩ đánh tôi rồi bản thân cậu sẽ bình an vô sự. Tôi sẽ tính với ông nội cậu…”. An Tử Yến dùng sức, răng cửa quản lý Thôi rời hàm, máu tươi trào ra: “Còn dám nhắc đến ông nội tôi. Dù một chữ tôi cũng sẽ khiến ông đau đớn đến chết. Đừng quên lời nói của tôi. Đừng bao giờ”. An Tử Yến dứt lời, hắn tặng quản lý Thôi thêm một cú nữa. Vẻ mặt ông nhăn nhó. Hai tay che miệng run rẩy. Máu chảy dài xuống dưới. Sau khi An Tử Yến xong việc, Phó Thúc tiến đến lôi quản lý Thôi ra ngoài. Ông lảo đảo giữ thăng bằng. Cả ba người đứng bên bờ sông.

Phó Thúc đưa khăn giấy cho quản lý Thôi: “Tôi nghĩ ông là một người thông minh. Nếu có ý định trả thù thì quả là ngu ngốc. Đến thành phố khác rồi kiếm việc tốt hơn. Đúng rồi. Ông biết bơi không?”. Toàn thân quản lý Thôi đau đớn, đầu óc mù mờ, thẩn thờ gật đầu. Phó Thúc khoác vai quản lý Thôi: “Vậy được rồi”. Anh không dùng nhiều lực lắm, cả người quản lý Thôi nhanh chóng ngập trong làn nước lạnh như băng. Nhiệt độ của nước khiến ông hô hấp vô cùng khó khăn. Phó Thúc chỉ đứng trên bờ và quan sát. Một phút sau, Phó Thúc quay lại xe taxi. An Tử Yến lấy áo khoác. Hai người lái xe đi về hai hướng ngược nhau.

Mạch Đinh tan việc, về đến nhà không ngừng đi đi lại lại. Chốc chốc lại chạy ra chỗ cửa sổ nhìn xem xe An Tử Yến về chưa. Nghe được tiếng động cơ xe, không kịp đợi hắn đi lên, cậu đã vội chạy xuống. An Tử Yến đổ xe xong, Mạch Đinh thở hổn hểnh: “Hôm… hôm nay…”. Có mỗi một câu cũng không hoàn chỉnh. Lúc này, điện thoại Mạch Đinh có tin nhắn. Cậu thấy màn hình hiển thị số lạ. Nhất định là cái vị thư kí kia rồi. Bên trong chính là một danh sách dài những chuyện xảy ra vào hôm nay.

“Cần phải vậy hả? Chính miệng anh nói cho em biết bộ khó khăn lắm sao?”

“Phiền”.

“Anh có phải tổng thống đâu. Ngay đến nói chuyện cũng bảo người khác giúp hả?”

An Tử Yến khoá xe, đi về phía trước. Mạch Đinh theo phía sau: “Còn nữa, sao anh không cho em biết?”

“Nói cho em biết? Để suy nghĩ gì cũng viết hết lên mặt em phá kế hoạch của anh à?”.

Mạch Đinh không phục: “Làm gì có. Em sẽ giả bộ mà. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được chứ gì”. An Tử Yến khịt mũi cười nhạo. Mạch Đinh liếc xéo: “Làm em lo lắng muốn chết”.

“Anh cho em biết, em sẽ càng lo lắng rồi nghĩ lung tung nhiều hơn”.

“Thôi. Cũng không sai. Nhưng mà chí ít em sẽ chuẩn bị tâm lý trước. Hôm nay làm em sợ muốn chết”.

“Vậy sao em vẫn còn sống?”

“Anh có quan tâm đến trái tim của em không vậy?”

“Anh chỉ quan tâm đến cái mông của em”.

Bạn đang

“Anh nói vậy, trái tim của em sẽ đau lắm đó”.

“Chỉ cần cái mông của em có hứng là được”.

“An Tử Yến!”

– Hết chương 129 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play