Mọi người lập tức thảo luận. Mấy người cũng giơ đuốc lên đi kiểm tra phòng nhỏ trong phòng chính.

Dương Nho nói: “Ý vương gia là, buổi tối mỗi đêm có một người gác đêm, sau khi khóa kỹ cửa thì người đó trốn trong phòng này qua đêm?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Đúng.”

Phùng Bách nói: “Nhưng có thể hung thủ cũng có một bộ chìa khóa khác thì sao?”

Dương Nho nói: “Những người bị khóa lại chắc chắn không thể nào ra ngoài giết người được, điều này có thể khẳng định chắc chắn.”

Lý Thiếu Ngôn nói: “Nói cách khác, nếu buổi tối vẫn có người chết thì người gác đêm chính là hung thủ, hoặc là hung thủ không nằm trong số chúng ta, hiện đang ẩn nấp trong một nơi nào đó trong nhà.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Cơ bản có thể chắc chắn như vậy.”

Lâm Văn Kính phiền não nói: “Nói tới nói lui vẫn không thể bảo đảm an toàn.”

Mọi người im lặng. Dưới tình huống không thể tin nổi ai khác, làm gì có được biện pháp đảm bảo an toàn được đây?

Nghiêm Vân Trì nói: “Biện pháp đó đã là biện pháp tốt nhất.”

Lý Mặc Ngôn gật đầu.

Ngụy Thanh Trì nói: “Vậy giờ ai tới gác đêm?”

Phùng Xán nói: “Không bằng để Hòa vương gác đêm?”

Lâm Văn Kính lập tức nói: “Chuyện tới nước này, ty chức không muốn giấu giếm. Người mà ty chức không tin nhất ở đây chính là vương gia. Vương gia dẫn chúng ta tới nơi này, nhưng lại giấu giếm nhiều chuyện. Thậm chí ty chức cảm thấy, vương gia mới chính là…”

Lý Thiếu Ngôn vội vàng trách: “Bây giờ ai là hung thủ còn chưa rõ ràng, mọi người không thể tự loạn trận tuyến!”

Nghiêm Vân Khải yên lặng một hồi: “Nói như vậy, vẫn là thay phiên nhau gác đêm thì tốt hơn.”

Tình huống hiện tại, hắn còn không quá tin cả Mặc Ngôn và Thiếu Ngôn, trừ thay phiên nhau gác ra thì không còn biện pháp khác.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người yên lặng gật đầu.

Lâm Văn Kính nói: “Ta tình nguyện làm nhiệm vụ tối nay.”

Nghiêm Vân Khải không nhịn được cảm thấy chán ghét tên Lâm Văn Kính này: Người gác đêm có thể khóa trái phòng, chắc chắn là người an toàn nhất. Thật ra tất cả mọi người đều muốn làm việc này, nhưng lại không ai mặt dày được như gã.

Lý Thiếu Ngôn nói: “Hôm nay làm nhiệm vụ rồi thì mai phải đổi người. Lâm giáo úy hiểu rõ chứ?”

Lâm Văn Kính gật đầu: “Đương nhiên.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Nếu vậy thì tối nay Lâm giáo úy làm nhiệm vụ đi.”

Cuối cùng mọi người cũng bàn bạc xong.

Qua một ngày khẩn trương và khổ cực, tất cả đều mệt mỏi không chịu nổi, sôi nổi cáo từ trở về phòng mình.

Nghiêm Vân Khải vẫn nhìn tiểu nhân bằng rơm một lát rồi mới cầm giá cắm nến về phòng. Hắn đốt lửa lò sưởi, đóng kỹ cửa sổ, chờ Lâm Văn Kính tới khóa cửa.

Một lát sau, quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Nghiêm Vân Khải nói: “Tối nay Lâm giáo úy hãy cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.”

Lâm Văn Kính nói: “Tạ vương gia quan tâm.” Gã không dám nhiều lời, nhưng trong giọng lại có bất mãn.

Nghiêm Vân Khải khẽ lắc đầu, cảm thấy Lâm Văn Kính này ở nhà chỉ sợ là kiêu căng thành thói, nhưng cũng không muốn so đo với người này. Chờ cửa được khóa kỹ, tiếng bước chân dần dần đi xa, hắn mới cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện một lần.

Cái chết của Triệu Cảnh và Lưu Hội đều được an bài từ trước, không có chỗ nào được thông suốt, cũng không thể chỉ ra được Tứ Nhận là ai. Lợi hại là, tên Tứ Nhận kia cũng nghiên cứu rất kỹ về mọi người, biết bối cảnh, thậm chí là cả thói quen của từng người. Cho nên, vụ án lần này là y thiết kế căn cứ vào đặc thù của từng người.

Trong lúc đang suy tư từng chi tiết nhỏ, Nghiêm Vân Khải đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau, đồng thời còn có cảm giác buồn nôn. Hắn cảm giác mọi chuyện có chút không đúng, rồi bắt đầu cảm thấy nóng nảy. Nhà cầu ở bên ngoài, bản thân thì bị khóa ở trong, chẳng lẽ phải “xử lí” ở trong phòng sao?

Vừa muốn xuống giường, hắn nghe được mấy phòng xung quanh đều bị gõ cửa một cách liều mạng, sau đó là tiếng mấy người ồn ào.

“Đau bung quá! Muốn đi mao xí!”

“Lâm giáo úy! Mở cửa!”

“Có ở đó không?!”

Trong lòng Nghiêm Vân Khải trồi lên cảm giác không ổn. Mọi người cũng bị đau bụng? Như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chắc chắn là có người thiết kế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Qua rất lâu sau, tiếng kêu đã biến thành tiếng mắng chửi mới có tiếng bước chân vội vã chạy đến. Sau đó, từng cánh cửa được mở ra.

Mọi người không kịp nói chuyện, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh, loạn thành một nùi. Bên phía sân phía đông hình như cũng loạn, chắc tình hình giống hệt bên này.

Sắc mặt Lâm Văn Kính vô cùng khó coi: “Con mẹ nó! Rốt cuộc tối nay đã ăn cái gì vậy!”

Nghiêm Vân Khải có chức quan lớn nhất, những người khác không dám cướp với hắn cho nên hắn là người đầu tiên vào mao xí giải quyết vấn đề. Sau khi hắn đi ra, cả người cảm thấy mệt lả, đầu toát mồ hôi lạnh, thân thể lúc nóng lúc lạnh, cảm giác buồn nôn vẫn không hết. Hắn có thể chắc chắn nhất định đồ ăn tối nay có vấn đề, hơn nữa hình như vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Hắn đi tới sân phía đông, muốn kiểm tra thử tình huống bên kia thế nào, phát hiện cũng không khá hơn bao nhiêu. Bước đi của mọi người đều không ổn định, ôm bụng xếp hàng ngoài mao xí.

Tất cả sau khi thảo luận, cảm thấy tối nay cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể khóa cửa nữa, trước phải qua đêm nay rồi nói sau.

Vì vậy, buổi chiều trong nhà vô cùng náo nhiệt, mọi người rối rít chạy vào mao xí, tình cảnh hết sức hỗn loạn.

===

Khổ cực cả đêm, sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Nghiêm Vân Khải cảm thấy choáng váng đầu óc, cũng bắt đầu sốt cao. Hắn thầm nói không ổn trong lòng, lo lắng hung thủ thừa dịp hỗn loạn đêm qua để ra tay lần nữa, vì vậy đành cố gắng chịu đựng đi tới phòng chính của sân giữa.

Vừa tới nơi, hắn liền thấy ba người Vạn Chính, Phùng Bách và Ngụy Thanh Trì ngồi đây, đang thảo luận chuyện gì đó rất kịch liệt, thần sắc rất tốt. Ba người vừa thấy Nghiêm Vân Khải đến liền vội vàng đứng lên.

Nghiêm Vân Khải cười khổ nói: “Ba vị đại nhân cảm thấy thế nào?”

Vạn Chính nói: “Đa tạ vương gia quan tâm, ty chức không sao.”

Ngụy Thanh Trì nói: “Ba người chúng ta đều không có chuyện, ngược lại những người khác đều bị bệnh. Chúng ta thảo luận nửa ngày ở đây, cảm thấy nhất định là thịt trâu trong phòng bếp có vấn đề.”

“Hửm?”

Phùng Bách vội nói: “Bọn ty chức đều không ăn thịt trâu.”

Lòng Nghiêm Vân Khải vang lên tiếng “lộp bộp”. Chuyện này nhất định là Tứ Nhận cố ý, nhưng rốt cuộc nhằm mục đích gì?

Ngụy Thanh Trì lại nói: “Sáng sớm hôm nay ty chức đến đây, phát hiện cái này…”

Hắn đưa tiểu nhân bằng rơm cho Nghiêm Vân Khải, chỉ thấy đầu tiểu nhân bằng rơm đã bị cắt đâu mất, trước ngực viết hai chữ “Tôn Nghị”.

Nghiêm Vân Khải thầm nói không ổn trong lòng. Đêm qua vô cùng hỗn loạn, thân thể mọi người lại không tốt, bây giờ không có biện pháp chú ý đến mọi người. Hắn đã sớm dự cảm sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên điều này trở thành sự thật.

Hắn vội nói: “Tôn Nghị… Còn đó không?”

Phùng Bách nói: “Không ở trong phòng.”

Nghiêm Vân Khải liền vội vàng đứng lên: “Chúng ta mau mau đi tìm.” Nói xong, thân thể hắn hơi lung lay, đầu óc choáng váng khiến mặt đất trước mặt lắc lư.

Ngụy Thanh Trì đỡ lấy hắn: “Hay là vương gia về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chúng ta tìm kiếm xong sẽ bẩm báo với vương gia.”

Nghiêm Vân Khải vô cùng lo lắng nhưng không còn cách nào khác, suy nghĩ một lát đành nói: “Được. Ta về phòng nằm trước.” Sau đó hỏi: “Tình huống của những người khác thế nào?”

Vạn Chính nói: “Gần giống với tình huống của vương gia, triệu chứng giống nhau. Chẳng qua là Phùng Xán có nói có một tình huống hơi lạ.”

Nghiêm Vân Khải: “Hử? Chuyện gì?”

Phùng Bách nói: “Hắn nói đêm qua phòng trống bên cạnh hắn có tiếng vang.”

Nghiêm Vân Khải cau mày: “Đêm qua hỗn loạn, cho dù có vài tiếng vang thì cũng chẳng có gì lạ.”

Phùng Bách nói: “Không phải. Những tiếng vang kia xuất hiện sau khi phòng phía đông khóa lại. Khi đó, bụng của hắn còn chưa bắt đầu đau. Bởi vì đối diện phòng hắn là phòng xác nên lúc đó hắn rất sợ, chỉ sợ có mấy thứ như quỷ hồn. Nhưng qua một lát thì thanh âm đó ngừng lại.”

Nghiêm Vân Khải nhướng mày: “Phòng phía đông đó cũng khóa, sau khi Lâm Văn Kính rời đi, phòng trống bên cạnh hắn có tiếng?”

Vạn Chính gật đầu: “Phùng Xán nói vậy.”

Ngụy Thanh Trì nói: “Xem ra, trong nhà này chỉ sợ có một người nào đó đang hành hung. Cái người gọi là “Chủ nhân hiếu khách thần bí” đó chính là hung thủ?”

Nghiêm Vân Khải không nói.

Một lát sau hắn nói: “Chúng đại nhân trước hãy đi tìm Tôn Nghị, chuyện sau này để sau này nói.”

Ba người lĩnh mệnh rời đi.

Nghiêm Vân Khải từ từ về phòng mình, trong lòng vô cùng kiềm nén. Tôn Nghị chỉ sợ đã chết, nhưng hắn vẫn chưa có đầu mối. Tứ Nhận đã thắng ba lần.

Tiếng trong phòng trống kia là chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự có người ở? Hay là…

Còn nữa, đầu của tiểu nhân bằng rơm đó tại sao lại không thấy?

Hắn về phòng, nằm dài trên giường, càng ngày càng cảm thấy như đầu và lạnh người, không có cách nào suy nghĩ bình thường. Hắn thắp bếp lò lên lần nữa, cuộn trăn lên người run run.

Không biết qua bao lâu sau, Nghiêm Vân Khải bị người nào đó đẩy đẩy, hắn hoảng hốt mở mắt, liền thấy trong phòng mình đang đứng ba người.

Phùng Bách nói” “Khởi bẩm vương gia, ty chức vốn không dám quấy rầy vương gia nghỉ ngơi, nhưng mà…”

Nghiêm Vân Khải cố gắng ngồi dậy, cắt đứt lời hắn: “Tìm được Tôn Nghị chưa?”

Ngụy Thanh Trì nói: “Tìm được dưới một gố cây trong rừng,”

Nghiêm Vân Khải: “Sao vậy?”

Ba người liếc nhau một cái, Vạn Chính nói: “Ty chức không dám tùy ý động vào thi thể. Không bằng vương gia tự mình đến nhìn thì tốt hơn.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng đứng lên, thân thể vẫn hơi lảo đảo: “Đi xem một chút!”

Vạn Chính đỡ Nghiêm Vân Khải ra ngoài sân, đi từ từ khá lâu mới vào đến rừng cây. Nghiêm Vân Khải lập tức thấy một thi thể không đầu đang đứng dựa vào một thân cây, trên người đầy máu.

Hắn bước nhanh về phía trước, cẩn thận kiểm tra thi thể: “Vóc người và mà da giống hệt Tôn Nghị. Xem từ vết máu, có thể xác định Tôn Nghị bị hung thủ buộc trói vào cây rồi bị chặt đầu.

Hắn chỉ về chỗ bị gãy cổ và dấu vết trên cây: “Hẳn là lúc đang hôn mê bị người chém đứt đầu.”

Ba người còn lại im lặng không nói: “Hành tung của tất cả mọi người đều không thể chắc chắn. Cừa các căn phòng cũng không khóa, Ai cũng có hiềm nghi, còn có người gọi “Chủ Nhân” đó, cũng không thể loại bỏ hiềm nghi.

Nghiêm Vân Khải rút ra một tấm vải từ tay của thi thể, đọc qua một lượt, trong đầu vang lên tiếng vù vù.

Vương gia tra án đến đâu rồi? Đầu của Tôn Nghị đang ở đâu, vương gia biết không? Không bằng vậy đi, ta và vương gia đoán xem. Nếu như vương gia có thể phá giải câu đó này, tìm được đầu của Tôn Nghị, ta sẽ đưa cho vương gia một lễ vật rất đẹp. Nếu như vương gia không đoán được, vậy ta đành đưa cho vương gia phần lễ vật mà vương gia không thích lắm. Trước chúc vương gia thành công!

[Câu đố: Bốn góc tám đầu, 3828]

Nghiêm Vân Khải giấu miếng vải đi, ngực phập phồng. Trong lòng hắn vô cùng tức giận. Nếu như hắn không đoán được, chẳng lẽ Niệm Chi sẽ xảy ra chuyện?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play