Edit: Hyukie Lee

Thấy nam nhân đã cất bước, thanh niên bò dậy từ đất đưa tay chùi đi cát bụi trên mặt.

“Đại ca, ngài muốn ăn chay thật hả, nào có đạo lý vịt qua tay rồi vẫn bay được chứ, nếu vậy —–“

“Im lặng.”

Nam nhân có chút không kiên nhẫn ngắt mớ lải nhải của thanh niên, gã ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được khoa tay múa chân lung tung, Triêu Đăng thấy vậy do dự một chút, mở miệng hỏi: “Anh là cái kia… 1500 năm ư?”

Thấy đối phương quay đầu lại nhìn mình, Triêu Đăng cười lên.

“Lúc trước xem tin tức có thấy anh.” Y thoáng dừng lại, như đang xấu hổ: “Vì rất đẹp trai nên nhớ kĩ…”

Thanh niên không thể lên tiếng bên cạnh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Triêu Đăng, mặt mày tràn đầy ý vị trêu đùa, mà nam nhân trẻ tuổi tóc bạch kim chỉ gật đầu nhàn nhạt, bước chân rời đi cũng không dừng lại, Triêu Đăng thấy vậy sờ sờ mũi, y nói tiếng cảm ơn, nhìn theo bóng lưng hai người nọ biến thành chấm nhỏ giữa đất trời tối mịt.

Đại soái ca.

Có chút lưu mạnh lại có chút cao lãnh, điều khiến y lưu ý nhất là âm thanh của đối phương, tuy đã hai ba tháng chưa được nghe Caesar nói chuyện, nhưng loại âm sắc trong suốt phảng phất có thể chạm vào linh hồn này, rất hiếm khi nghe được từ nơi người khác.

Đáng tiếc có hơi cao lãnh, không ghẹo được.

Y tiếp tục đi về hướng có cây ăn quả.

Đi theo con đường trong trí nhớ, không lâu sau Triêu Đăng liền tìm được cây ăn quả đứng lặng trong bóng đêm, khiến y bất ngờ chính là, nơi này cũng không có bất kì người nào, leo cây cũng không phải chuyện khó, lên ngọn cây, y nhớ đại khái phương hướng của mấy ánh lửa, nhanh chóng hái chút trái cây, Triêu Đăng tuột xuống thân cây, y tìm một nơi ăn bữa tối, tránh đi phương hướng có ánh lửa, đi vào nơi sâu xa của rừng rậm.

Nhưng lần này, vận may của td đã xài hết.

Đi vào rừng rậm hơn nửa giờ, đột nhiên trước mắt liền xuất hiện tia sáng, ý thức thú to lớn vọt lên từ mặt đất, hình dáng sư tử khiến người kinh tâm động phách, td bị móng vuốt đè xuống đất, bên tai vang lên tiếng cười của nam nhân xa lạ.

“Đang lo không tìm được con mồi, mày liền tự mình đưa lên tới cửa, lẽ nào không ai nhắc nhở sau khi trời tối không được chạy loạn trong rừng ư?”

Người thứ hai chen miệng nói: “Giao mã số ra đây, cho mày chết sạch sẽ chút.”

“Thoạt nhìn không lớn tuổi cho lắm…”

Có người bước tới xốc vành nón đỏ sậm lên, ánh đèn đâm vào đôi mắt, cường quang trong nháy mắt khiến con ngươi Triêu Đăng co rụt, y nghe được tiếng thốt lên kinh ngạc, nam nhân áp chế y lập tức vội vội vàng vàng muốn mở áo choàng Triêu Đăng ra.

Triêu Đăng nhíu mày, dùng sức đạp đối phương một cước, sau đó nghe được tiếng hô cực kì hưng phấn.

“Đè nó lại đè nó lại! Trói nó lại nhanh lên!”

“Mày điên rồi à…”

“Con mẹ nó mày mới điên rồi, tới xem mặt người ta đi rồi hãy nói.”

“A!”

Trên eo xuất hiện một cánh tay, có ai dùng sức ép y vào thân cây, thấy Triêu Đăng định đá tiếp nên hai chân bị kéo ra trói chết vào cây, từng trận âm cười từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Đầu đau quá…

Có gì đó chạy băng băng trong đầu y, Triêu Đăng cắn mạnh lên môi, mạnh mẽ đè lại tiếng kêu gào sắp bật ra.

“Rất non nha, chắc mới thành niên không lâu.” Nam nhân cười với y, ngón tay vuốt ve bên môi Triêu Đăng: “Cưng được ai ôm chưa? Dưới áo choàng còn không mặc gì, tiến vào là tới luôn thiên đường…”

“Cũng đúng lúc đó, hiếm khi gặp được loại vừa đẹp vừa lẳng lơ thế này, tiểu bảo bối chắc định gặp được tội phạm liền vểnh mông cầu xin đúng không?” Lại có người cười cười ha ha: “Nói cho cưng biết, anh đây cũng rất thích xơi loại này đó.”

Một âm thanh khác từ bên cạnh truyền đến, có người lấy hai tay Triêu Đăng để lên đỉnh đầu, áo choàng cũng bị vén lên qua khỏi bả vai.

“Mềm quá.” Nam nhân than thở đầy thỏa mãn: “Xúc cảm không tồi, lại còn trắng.”

“Mau cởi hết ra nhanh lên, ông muốn fuck cưng —–“

Đau quá!

Sức mạnh không cách nào khống chế nổ tung trong biển ý thức như muốn phun trào ngay lập tức, Triêu Đăng gằn giọng hét lên một tiếng, nam nhân ôm lấy y khựng lại hơi thở, chỉ cảm thấy âm thanh ấy tuyệt đến không thể tuyệt hơn, đưa tay muốn vứt áo choàng td xuống đất.

“A a a a a ——!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong rừng rậm, Triêu Đăng hoảng hốt chốc lát, khi đã hoàn hồn, nam nhân ve vãn y lúc nãy đã đứt mất hai tay, dưới ánh trăng, một bóng hình gầy yếu che chắn trước người td.

Một cô gái.

Mái tóc dài và hai mắt màu đen, da thịt trắng sứ, cô bé nửa là dáng vẻ của người, nửa là bộ xương trắng toát, cô mặc kệ vết máu trên năm ngón tay xương xẩu, nương theo từng động tác, mơ hồ có thể thấy được máu thịt đỏ tươi nơi giao giới nửa người nửa xương.

Nhớ lại loại đau đớn kịch liệt không cách nào ức chế trong biển ý thức, trong nháy mắt Triêu Đăng liền biết được cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt này đại diện cho điều gì.

Đây là ý thức thú của y.

Y…

Máu tanh dày đặc nhuốm đẫm rừng cây, mọi người ở đây đều kinh hãi vì tình huống kì quái đột ngột xuất hiện, mấy giây trôi qua, các tội phạm chiến đấu lâu năm lập tức phản ứng lại, tuy ý thức thú hình người đúng là hiếm thấy, nhưng cũng không phải chưa bao giờ có, chỉ là hình thái con này có chút đáng sợ mà thôi. Sức mạnh mênh mang kéo đến, liên tiếp các loại ý thức thú liện hiện ra giữa rừng rậm, không cần mệnh lệnh của Triêu Đăng, ý thức thú của y liền nhằm vào con sư tử gần nhất.

Bạch cốt đâm vào lồng ngực sư tử, âm thanh xé rách vang lên trong đêm đen vô cùng rõ ràng, bàn tay xương xẩu nâng lên miếng ý thức hạch như thủy tinh của sư tử, bỏ vào miệng tùy ý nuốt, phía sau Triêu Đăng lại một lần nữa truyền đến động tĩnh —-

“Cướp thật đây, giao áo choàng, tha cho một mạng.” Người mới gặp hơn một giờ trước bỗng xuất hiện trước mắt, tựa hồ thanh niên cũng hơi sững sờ khi thấy được td, theo bản năng quay đầu nhìn vị thủ lĩnh không nhúc nhích bên cạnh: “Đại ca…?”

“Cậu cướp mã số.” Âm giọng bình tĩnh của chủ nhân đôi lam xám vang lên: “Tôi thả người.”

“…”

Cái gì?

Dây mây trói chặt Triêu Đăng từ khi đối phương đến gần tự động lỏng ra, người kia đưa tay kéo dây leo sít chặt trên tay Triêu Đăng xuống, cách đó không xa thanh niên đã nhảy vào giúp cô gái xương trắng giết đám tội phạm, nam nhân mắt sói nhíu mày nhìn về Triêu Đăng: “Đó là ý thức thú của cậu?”

“… Vâng.”

Ánh trăng ảm đạm lên cao, tội phạm lẫn ý thức thú liên tiếp ngã xuống, sau khi ăn xong một mớ kết tinh ý thức thú, máu thịt của cô gái bắt đầu nhiều lên, tuy vẫn chưa thể bao trùm toàn bộ khung xương nhưng cũng đã được hai phần ba, lại thêm một lần giết chết một con ý thức thú khác, tựa hồ vì đã tiêu hao hết năng lượng, cô quỳ gối xuống tại chỗ, nữ hài tóc đen quay đầu lại, lẳng lặng trông ngóng Triêu Đăng. Kì thực cô gái có gương mặt rất đẹp, bên trong nét thanh thuần lộ ra sự quyến rũ, khiến người chú ý nhất phải kể đến đôi mắt, không phải mắt hình thông thường, lại ẩn chứa sự quyến rũ không thốt nên lời, được đôi mắt như ô mặc ấy nhìn chằm chằm, gần như khiến người nảy sinh ảo giác chiếm được toàn bộ thế giới.

Đó là ý thức thú của y.

Đó cũng là… bí mật đen tối.

Trong nháy mắt khuỵu gối xuống đất, cô gái xương trắng liền hóa thành từng đợt tro bụi tan biến, y biết đây là tượng trưng cho năng lượng ý thức thú đã cạn kiệt. Thanh niên đứng trong đống người chết bên kia quơ quơ một đóng mã số, tựa hồ gã cũng không ngờ đám tội phạm chết rồi này cướp được nhiều mã số từ dị năng giả phổ thông đến vậy, bất giác trong mắt nổi lên vui sướng.

“Đại ca, quá nhiều quá nhiều luôn —-“

“Kích động cái gì, cũng không phải chưa từng có.” Nam nhân lười biếng mở miệng, thấy Triêu Đăng nãy giờ không nói gì, hắn nói: “Ý thức thú của cậu ít nhất là ba sao, ý thức thú nói lên đẳng cấp thế giới tinh thần của chủ nhân, ý thức thú của cậu rất đặc biệt.”

Hồi lâu không được Triêu Đăng đáp lại, thanh niên tính cách loi choi có chút lúng túng nhìn về phía thủ lĩnh màu mắt lam xám, nhưng ánh mắt người sau hoàn toàn không để ý đến gã.

Cách hồi lâu sau, Triêu Đăng nhỏ giọng nói.

“Có thể nói cho tôi biết, ý thức thú của anh là gì hay không?”

Thực tế, vấn đề này của td đã có chút vượt qua biên giới, trừ khi là bạn bè thân thiết hoặc người yêu, có rất ít dị năng giả biết được chủng loại ý thức thú của dị năng giả khác, thế nhưng —

“Là năng lực ngôn linh đúng không?”

Tuy y và người này chỉ mới gặp nhau không bao lâu, nhưng khi nghe được âm thanh hắn cất lên, lại nhớ đến cô gái xương trắng vừa nãy, lần đầu tiên td muốn điên lên, y muốn tìm một lý do… Một lý do, đáng giá để y đứng tại nơi đây.

“Không phải.”

Triêu Đăng há miệng, bàn tay siết chặt rồi buông ra, cuối cùng vô lực thõng xuống: “Xin lỗi.”

“Ý thức thú của cậu vừa mới thành hình, vẫn còn không ổn định.” Bỗng nhiên nam nhân mắt màu lam xám lên tiếng: “Mang cậu theo ba ngày?”

“Được.” Triêu Đăng đáp một tiếng, nụ cười trên mặt theo thói quen lại một lần nữa nở rộ: “Em là số 99999, hai anh…?”

“Nhiều hơn cậu một, 1.000.000.” Tay nam nhân đưa qua thanh niên bên cạnh: “Cậu ta là 1.000.001.”

Triêu Đăng thuận miệng: “Vậy em gọi anh là Triệu Triệu?”

“… Được.”

“…”

Vậy mà đồng ý thiệt luôn.

Ý thức thú thành hình tiêu hao một lượng lớn thể lực và lực lượng tinh thần của dị năng giả, vì ý thức thú của Triêu Đăng là bị ép thành hình sớm sau khi bị kích thích, ngay rạng sáng đêm đó, y bắt đầu sốt cao, mê man từ đại não truyền đến khiến td không muốn nhúc nhích nửa phần, y và hai tên tội phạm kia cùng nhau ngủ dưới một tàn cây cành lá xum xuê, trong mơ mơ màng màng, Triêu Đăng nghe được âm sắc trầm thấp như nhung tơ rung động lòng người.

“Triêu Đăng?”

Là Caesar ư.

Y miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh băng lam khiến y sững sờ chốc lát, diện mạo anh tuấn đặc trưng của con lai đập vào mi mắt, bàn tay to lớn của nam nhân đặt lên huyệt thái dương Triêu Đăng.

“Bị bệnh sờ huyệt thái dương vô dụng…”

td ngơ ngác nói.

“Em vẫn luôn kêu đau.” Ngón tay thon dài ve vuốt khuôn mặt, làn môi mỏng dắt ra nụ cười có chút ác ý: “Tuốt một phát sẽ không đau nữa, em áp lực quá lớn, phóng thích một chút.”

“Cái gì…!”

Không chờ y nói chuyện, bàn tay ám áp dọc theo vòng eo dẻo dai trượt dến cặp đùi Triêu Đăng, nhung tơ đỏ sậm tương phản với màu da trắng nõn càng thêm đẹp đẽ dị thường, một chốc bị vây lấy, y nỗ lực kiềm chế âm thanh nhỏ vụn suýt nữa thốt lên, Vệ Tiễu biết rõ cơ thể y như lòng bàn tay, dục vọng khống chế của đối phương cắm rễ trong máu đều được thể hiện trên giường, td không cách nào phản kháng, rất nhanh sau đó liền không ngừng run rẩy tựa như co giật trong tay nam nhân.

“Cô bé kia là ai? Nửa người nửa xương.”

Người kia cắn lên vành tai trắng mịn, ngón tay bá đạo lấp kín miệng nhỏ sắp sửa phun trào.

“Không… Thả ra a…”

“Khó chịu ư.” Trên mông bị đánh một cái thật kêu, Triêu Đăng co lại cơ thể theo bản năng, âm sắc nam nhân mỉm cười khiến y bất giác cắn lấy môi dưới: “Ngoan, không lộn xộn, chúng ta nói chính sự.”

“A…!”

Y không nói lời nào, lại một trận nhào nặn đầy khiêu khích như trừng phạt, bộ phận yếu ớt nhất cơ thể bị nam nhân nắm trong tay thưởng thức, Triêu Đăng nằm trong lồng ngực người nọ bị làm loạn đến rối tùng phèo, mà đối phương lại sống chết không chịu để y thoải mái, khi Triêu Đăng bị đùa đến hai mắt hoảng hốt, nước cũng sắp chảy ra thì, y cảm nhận được chủ nhân đôi băng lam liếm lấy khóe môi của mình.

“Lúc em nhìn cô ấy, em đau lòng.”

“…”

“Nói ra thống khổ sẽ giảm phân nửa, có muốn thử không?” Không chờ Triêu Đăng phản ứng, người kia tiếp tục nhẹ nhàng nói lời nhỏ nhẹ: “Cô ấy là ai?”

“…  Chị gái.”

Triêu Đăng rũ mắt.

Y co lại tiến vào lồng ngực người phía sau, tựa hồ đối phương cảm nhận được tâm trạng của y, động tác dứt khoát ôm cả người Triêu Đăng vào lòng, nam nhân nhẹ giọng nói: “Chị của em rất xinh đẹp.”

“Ừ, đẹp.”

“Cô ấy mất rồi?”

“Mất rồi.”

“Bởi vì em?”

“…”

Không chờ lâu lắm, ngón tay vốn khiến y bức bối khó nhịn bỗng nhiên buông ra, thời khắc giải phóng tất cả, td có thể cảm nhận được nhiệt độ của một người khác trên người, giọng nói như có vẻ trêu đùa lại hàm ẩn cả trời ôn nhu.

“Xin lỗi, không…” Nam nhân duy trì tư thế ôm, đầu ngón tay lướt qua vị trí vừa nãy đem lại cho Triêu Đăng sung sướng cực lớn, lòng bàn tay hắn như là có biện pháp giảm bớt áp lực, lại giống như đang nỉ non tâm tình: “Thống khổ giảm phân nửa, có đúng không?”

Đúng đúng đúng, ngài nói gì cũng đúng hết.

Triêu Đăng đáp một tiếng, sau khi cơ thể thả lỏng, buồn ngủ mê man không cách nào ngăn cản ập đến, y kéo lấy tay đối phương theo bản năng, rồi đi vào giấc hôn trầm.

Lúc tỉnh lại chắc đã không còn tăm hơi, hiếm khi nằm một cái mộng xuân, cuộc sống này vẫn còn chút ý nghĩa, không tồi.

Khi Triêu Đăng mở mắt ra, cơn đau đầu đã mờ ám biến mất không còn tung tích, sắc trời còn sớm, vệt hồng nhạt trải dàn phương xa nơi mây mù giăng lối, Triêu Đăng vừa mới giật giật chân, liền nghe được âm thanh trầm thấp của người bên cạnh.

“Chớ lộn xộn.”

“…”

Thanh âm kia vang lên một cái khiến Triêu Đăng giật bắn, khi nhận ra áo choàng trên người hầu như biến mất hết sạch, chính mình cơ thể trần truồng trực tiếp chui vào lồng ngực đối phương, Triêu Đăng triệt để tỉnh táo.

Tóc ngắn nhỏ vụn màu bạch kim, đôi mắt lam xám như hồ nước yên tĩnh, người kia nằm trên cỏ lặng yên nhìn y, một chút xanh nhạt của cỏ cây cọ lên khuôn mặt trắng nõn của tội phạm, thấy Triêu Đăng vội vội vàng vàng muốn lui khỏi ngực mình, tội phạm tùy ý xoa nhẹ mái đầu người nọ, cánh tay thon dài rắn chắc duỗi ra.

“Lúc ngủ chú ý một chút, hả?”

Nghe hắn nói như vậy, bất giác tầm mắt Triêu Đăng dời xuống phía dưới, không giống với vẻ ngoài bình tĩnh của đôi lam xám ấy, bên dưới của đối phương đã căng phồng lên thành một cái lều bự, dù chỉ nhìn thoáng qua như vậy, nhưng đường viền cũng lớn đến mức kinh người, Triêu Đăng hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Không phải anh nói anh không…?”

“Tạm thời không muốn, không có nghĩa là vĩnh viễn không muốn.” Tội phạm mắt lam hời hợt, hắn thu tay về chống đầu, nghiêng qua nhìn Triêu Đăng một chút: “Lần sau cậu cởi sạch trước mặt tôi, lại còn cọ tới cọ lui, chắc chắn tôi sẽ “ngủ” với cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play