Phong Nhược Trần đẩy Phương Kính Tai ra, môi dây dưa cùng một chỗ, lúc tách ra còn lưu lại một sợi chỉ bạc, lóe lên sáng bóng, vô cùng mờ ám.

“Ngươi bảo bọn họ chờ chốc lát, ta lập tức qua.’’

Trên mặt Phong Nhược Trần vẫn còn dâng lên tình dục, giọng nói lại trầm tĩnh như thường. Đem vạt áo mở rộng kéo lại, đang muốn tự mình đứng lên, bị Phương Kính Tai kéo ống tay áo.

Có đạo lý nào người đã làm hơn nửa lại bỏ đi?

Huống hồ hắn còn chưa được làm!

Phương Kính Tai cau mày nhìn về phía Phong Nhược Trần, ba phần khó hiểu bảy phần tức giận, còn có chút khẩn cầu, khư khư giữ tay áo Phong Nhược Trần không chịu buông tay. Hai chữ ‘đừng đi’ viết ở trên mặt.

Chỉnh đốn xong một thân quần áo xộc xệch, tình dục trên mặt Phong Nhược Trần đã như thủy triều lui xuống, từ trong tay Phương Kính Tai mạnh mẽ giật lại tay áo, “Đừng nháo, đó là chuyện quan trọng!”

Đi tới bên cạnh bàn đem chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch, sau đó vội vã rời đi.

Dục vọng chưa phát tiết lại ủ rũ, Phương Kính Tai ngồi dưới đất ngây người một lát mới phản ứng được, y cứ như vậy mà bỏ đi lấy người!

Ở trong phòng Phong Nhược Trần đợi mãi không thấy người trở lại, trên bàn bày đào hoa nhưỡng, điềm hương tỏa khắp, Phương Kính Tai ngồi một chỗ không tự chủ nhớ lại lộn xộn hồi nãy, người nọ nằm dưới thân mình, trần trụi một thân bảo dưỡng trắng nõn non mịn, mắt ươn ướt, ánh mắt mê mang, mị hoặc mà vô lực…

Nghĩ tới đây, trên mặt nóng như lửa đốt, mà dục vọng vừa dẹp loạn đã có xu thể ngẩng đầu, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng định bụng đi hít thở không khí.

Mới vừa bước ra cửa phòng, chợt nghe thấy đầu kia hành lang có tiếng nói chuyện, Phương Kính Tai quay đầu nhìn lại, sửng sốt.

Phong Nhược Trần và những người đó vừa nói vừa đi tới cửa, chắc là đã nói xong chuyện đang muốn tiễn khách, mà Phương Kính Tai sững sờ hoảng sợ chính là, mấy người kia đều là mễ thương sinh ý lớn vùng Giang Chiết.

Sau khi gạo Phương gia xảy ra vấn đề, đại ca cũng từng đi tìm bọn họ, nhưng bọn họ cũng trả lời chắc chắn phải đợi vị thu hoạch sau mới được, thế nên đại ca mới phải đích thân đến Chiết Giang tìm căn nguyên.

Phương Kính Tai nhẹ nhàng đi theo, muốn nghe một chút bọn họ nói cái gì.

“Có thể được mấy lão bản tương trợ, Phong mỗ vô cùng cảm kích, nhất định tạ ơn thỏa đáng.”

“Phong lão gia sao có thể nói vậy, mọi người đều là người làm ăn, ngươi ra điều kiện tốt như thế chúng ta không có lý do chối từ a, trước đó đại chủ Phương gia đến hỏi đều bị ta cự tuyệt, chính là vì chú ý đến mặt mũi Phong lão gia.”

“Đúng thế, khi đó Tô lão bản nói ta tích trữ gạo còn không tin, nghĩ Phong gia muốn gạo làm gì. Hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, hóa ra là làm như vậy, Phong lão bản loại được một quân cờ đúng là tốt a.”

“Không phải nói Phong lão bản tuổi trẻ tài cao, đem Phong gia xử lý tốt như vậy.”

“Các vị quá khen, Phong mỗ chỉ là noi theo cách làm của các tiền bối vẽ hồ lô mà thôi, sau này còn muốn thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn.”

“Lão Lý, ta xem chúng ta vẫn là nên nhanh chóng trở lại đem hàng xếp lên thuyền, Giang Nam đang mùa mưa dầm, làm không tốt gạo liền hỏng hết.”

“Vậy, chúng ta cáo từ trước, Phong lão bản ngươi cũng trở lại đi, hàng ngươi muốn mấy ngày tới sẽ có.”

“Phong mỗ không tiễn.”

Ngực Phương Kính Tai đông lại, tức giận nắm chặt hai tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Hóa ra đều là ngươi dở trò quỷ!

Phong Nhược Trần tiễn người ra cửa, sau đó khẽ thở phào một cái, xoay người, đối diện Phương Kính Tai lộ ra vẻ mặt âm trầm, ngẩn người, rồi lại lập tức khôi phục bình tĩnh.

“Là ta đi lâu quá, không chờ được sao?”

Phương Kính Tai nhìn y, khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt:

“Ta cùng đại ca còn đang thấy kỳ quái, kho gạo đang bình thường sao tự nhiên có thể bốc cháy, cháy rồi thì thôi, vụ hè cũng không phải không thiếu nguồn, thế nhưng mấy mễ thương ở Giang Chiết đều thống nhất tỏ ý đến vụ sau mới được, liền đoán có người ở đó cản trở… Ha ha! Không nghĩ tới sự thật là như thế này.”

Nắm tay siết chặt run rẩy, cuối cùng cũng không vung tới.

“Đều nói ngươi không bao giờ làm ăn khiến mình lỗ vốn, Phương gia khi nào có lỗi với ngươi, mà lại đi tính toán chúng ta?”

“Kính Tai, ngươi nghe ta nói…”

“Ta không muốn nghe ngươi ngụy biện.”

Phương Kính Tai nổi nóng không để Phong Nhược Trần bất luận cơ hội nào giải thích, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, lúc mới từ Hàng Châu trở về nghe Như Họa từng nói.

‘Bởi vì Mạch Ngọc là người của Nhược Trần công tử.’

‘Từ sau khi Nhược Trần công tử cùng Mạch Ngọc tiến vào khách phòng, Mạch Ngọc căn bản không nhận khách nhân khác, sau này có người hâm mộ danh tiếng là mấy vị lão gia đến chọn y, không những bị mặt lạnh đối đãi, mà sau đấy đều gặp chuyện, không phải trong nhà có biến cố thì phương diện làm ăn cũng có vấn đề… Mấy đại gia kia đều hiểu sau lưng Mạch Ngọc có Nhược Trần công tử một tay thao túng…

Đều không phải trong nhà có biến cố thì phương diện làm ăn cũng có vấn đề…’

Một câu nói kích thích Phương Kính Tai, quả thực là bởi vì mình nhất thời vừa ý Mạch Ngọc, thế nên y đang trả thù mình.

Ghê tởm!

Phương Kính Tai hung dữ trừng Phong Nhược Trần, nghiến răng:

“Họ Phong, Xem như ngươi lợi hại! Lão tử sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu, chống mắt nhìn cho ta!”

Dứt lời, phất tay áo rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play