Sáng sớm, Lôi Vô Nhai vừa thức dậy liền đến phòng của Tiêu Nhiễm, nhưng lại không thấy y đâu. Nhìn qua chăn màn lại rất sạch sẽ phẳng phiu, căn bản đêm qua y không hề ngủ ở đây. Trong lòng ngập tràn nghi vấn, một nỗi sợ không tên từ đâu xuất hiện trong đầu hắn. Không kịp suy nghĩ thêm, Lôi Vô Nhai chạy như bay ra khỏi phòng của Tiêu Nhiễm, vừa may đã gặp Tiểu Nhu ở ngoài sân. Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, rồi nói cho hắn biết, có thể y vẫn còn đang ở trong hậu viện.
Lúc được Lôi Vô Nhai tìm thấy, Tiêu Nhiễm đã dựa trên thành ghế, ngủ gục suốt đêm ngoài trời.
Lôi Vô Nhai vừa bực, vừa buồn cười, ngủ cái kiểu của y, cổ không đau mới là lạ. Toan bước đến, lay y dậy. Nhưng hắn chợt dừng lại, hắn không thể không chế bản thân, khẽ chạm vào gương mặt của y.
Trong lúc mơ màng ngủ, Tiêu Nhiễm cau mày lại, có cái gì đó ngưa ngứa trên mặt.
“Tiêu Nhiễm, dậy đi.” Lôi Vô Nhai khẽ gọi.
Tiêu Nhiễm vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ, không thèm để ý đến hắn.
“Nếu còn không chịu dậy, ta sẽ hôn ngươi đó.” Lôi Vô Nhai cười nói.
“….” Tiêu Nhiễm mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mắt, liền cảm thấy vô cùng khó ưa.
Tiêu công tử lúc đang ngủ, bị đánh thức đột ngột sẽ sinh khí. Hắn nhất định phải nhớ kỹ chuyện này mới được.
Chợt liếc mắt thấy bầu rượu đang nằm lăn lóc trên bàn, Lôi Vô Nhai nhíu mày: “Của ngươi…?”
Tiêu Nhiễm có chút chột dạ. Nhưng tiếp sau đó liền nổi giận, phất tay áo toan tóm lấy tay của Lôi Vô Nhai, vừa muốn xuống khỏi ghế, đột nhiên nhíu mày lại… cổ đau quá!
“Sái cổ rồi sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
Tiêu Nhiễm tức giận, hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Sao đột nhiên lại nổi giận vậy?” Lôi Vô Nhai cố tình trêu chọc y: “Là vì bị ta phá hỏng giấc mộng đẹp nên nổi đóa? Hay vì Tiêu công tử bị ta phát hiện đã lén lút uống rượu nên thẹn quá hóa giận?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Tiêu Nhiễm nói: “Ta uống rượu thì có liên quan gì đến ngươi? Ta bị sái cổ thì có liên quan gì đến ngươi? Ta thụ thương thì có liên quan gì đến ngươi? Ta rơi vào hiểm cảnh thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Tiêu Nhiễm?” Lôi Vô Nhai ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi tốt nhất nên nhanh chóng thu dọn hành lý, rời khỏi ta càng sớm càng tốt. Trở về phương Bắc đi, trở về Lôi Gia Bảo đi. Không nên tiếp tục nhúng mũi vào chuyện của ta!” Tiêu Nhiễm cau mày nói.
“Ngươi làm sao vậy?” Lôi Vô Nhai đến gần y, muốn vươn tay ôm lấy y.
“Tránh ra, đừng có chạm vào ta! Tránh xa ta ra…” Tiêu Nhiễm phất tay, không cho hắn đến gần.
Lôi Vô Nhai trực tiếp ôm lấy y, gắt gao xiết chặt y vào ***g ngực, không cho y rời ra: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Nhiễm dừng lại, từ từ lấy lại bình tĩnh…
“Ta không phải tức giận vì bị ngươi phá.” Y nói: “Ta chỉ là vừa gặp một cơn ác mộng.”
“Ân?” Lôi Vô Nhai, một tay vẫn ôm trụ thắt lưng của y, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y.
“Ta mơ thấy mẫu thân của ta, nhũ mẫu của ta, còn có một đại thúc tốt bụng mà ta chưa hề quen biết. Cùng với thân nhân của thúc ấy, bọn họ, từng người, từng người một, đều chết trước mặt ta…” Tiêu Nhiễm thấp giọng nói.
“Tiêu Nhiễm… Nhiễm….” Lôi Vô Nhai trấn an y.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao mẫu thân lại phải vì ta mà uống chén độc dược đó… Tại sao nhũ mẫu lại phải liều mạng dẫn ta bỏ trốn, đây căn bản đâu phải chuyện của nàng… Còn đại thúc đó, tại sao lại muốn dẫn ta về, cho ta thức ăn, cho ta chỗ ngủ ấm áp? Tại sao lại muốn đem ta giấu xuống hầm trong khi chính mình phải đối diện với truy binh… Tại sao? Tại sao lại muốn xen vào chuyện của ta…”
“Nhiễm, đừng nói nữa, đều không phải là lỗi của ngươi.” Lôi Vô Nhai thấp giọng an ủi y.
Tiêu Nhiễm cắn chặt răng, oán hận nói: “Ngươi cũng vậy, tại sao nhất định phải giao du với kẻ xấu, sợ rằng mình sống lâu quá sao?”
“Bởi vì ta yêu ngươi.” Lôi Vô Nhai thản nhiên đáp: “Bọn họ cũng vì yêu ngươi. Còn vị đại thúc vô danh kia, cũng vì lòng nhân hậu, bác ái, yêu mến trẻ con, nên đã nguyện ý bảo vệ ngươi…”
“Nhưng là ta tình nguyện… Ta tình nguyện người chết là ta…” Tiêu Nhiễm vùi đầu vào vai của Lôi Vô Nhai, vô lực nói.
“Đó là bởi vì ngươi cũng thương bọn họ.” Lôi Vô Nhai nhẹ giọng nói: “Cho nên, Nhiễm… ta hy vọng ngươi cũng sẽ yêu ta.”
Cách đó không xa, đứng ở của hậu viện, nhìn hai người đang ôm nhau trong đình, Tân Dư thản nhiên cười, hỏi Tiểu Nhu: “Tiêu công tử yếu đuối như vậy, ngươi đã gặp bao giờ chưa?”
“Chưa từng có.” Tiểu Nhu trả lời, trong mắt lại hiện lên tiếu ý.
Lôi Vô Nhai cảm thấy vô cùng ấm ức. Nam nhân này lúc sáng vừa ở trong vòng tay hắn, kích động đến thế. Vậy mà bây giờ đã khôi phục lại vẻ tiêu sái một cách dễ dàng, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Tiêu Nhiễm cũng rất ấm ức, chẳng lẽ vẫn còn chưa tỉnh rượu, cư nhiên lại ở trong vòng tay hắn, suýt kích động đến mất cả chính mình. Sau này bảo y làm sao ngẩng mặt nhìn đời đây?
Mà nam nhân này có gì tốt chứ? Vừa ngu vừa ngốc lại vừa cố chấp lại còn từng tổn thương y sâu sắc đến vậy. Tại sao “sự kiện mười năm mới có một lần” bản thân bị mất kiểm soát, lại ngay trước mặt hắn?
Tiêu Nhiễm giương mắt, nhãn thần cực kỳ lợi hại nhìn hắn. Đối phương cũng không hề yếu thế, chăm chú nhìn ngược lại y.
Nam nhân này, đã cùng y đồng sàng cộng chẩm suốt ba năm. Tuy không có kỷ niệm vui vẻ nào, nhưng luôn mang lại cho y cảm giác an tâm.
Lôi Gia Bảo xưng bá một vùng tại phương Bắc. Vậy mà chủ nhân của nó lại không hề để ý, hay có thể nói, hắn khinh thường mọi lời đồn đại của giang hồ, cùng y dây dưa suốt ba năm. Trong khoảng thời gian này, không phải là không có địch nhân gắt gao truy lùng, mưu hại y, nhưng dường như đều bị Lôi Vô Nhai xử lý. Mặc dù nam nhân đáng ghét này cho tới bây giờ cũng không biết gì về thân thế của y.
Bọn họ lên đường rời Dương Châu, đi thủy lộ tới Hàng Châu. Rất nhanh, chỉ cần một ngày là đã đến nơi.
Kim Ngân giúp y thuê một chiếc thuyền cực kỳ xa hoa. Có bao dương trang trí vô cùng tinh xảo, còn có cả mao xí riêng nữa.
Tiêu Nhiễm đã pha một ấm trà, chính là lá trà lấy ở Kim Gia.
Lôi Vô Nhai liền cầm lấy một chén uống: “Quả nhiên trà mà Tiêu công tử thích có khác, hương vị thật đặc biệt.”
“Ai, rõ ràng cái gì cũng không biết.” Tiêu Nhiễm không cho là đúng.
“Ai nói ta không biết?” Lôi Vô Nhai nhíu mày.
“Vậy ngươi biết cái gì? ” Tiêu Nhiễm cũng nhíu mày.
“Trả lời đúng có được thưởng không?”
“Ngươi muốn gì? ”
“Một nụ hôn, thấy thế nào?”
Tiêu Nhiễm cười câu dẫn: “Được.” Cũng không phải chưa từng hôn qua.
“Ngươi đặc biệt không thích trà ngon, nhưng cũng giống như âm luật vậy, yêu chuộng nhất chính là lá trà tự chế của các dân tộc sơn khu, càng đắng càng chát càng tốt.” Lôi Vô Nhai buông chén trà ra, cười khẽ: “Đồng ý chứ?”
Tiêu Nhiễm trước có hơi ngẩn mặt ra, sau đó liền cười: “Ngươi đó, lúc nào thì biết…”
“Ta lấy phần thưởng của mình được rồi phải không?” Lôi Vô Nhai vừa nói vừa nhích gần lại.
Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe môi: “Ta có muốn ghi sổ cũng không kịp rồi…”
Trái tim bất giác đập liên hồi, mang theo khí tức của hai người đến gần nhau, khí tức ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về. Rõ ràng đều là hai nam nhân kinh nghiệm phong phú. Nhưng giờ phút này, không hiểu sao lại khẩn trương hệt như hai thiếu niên mới biết yêu lần đầu.
Lôi Vô Nhai mở to mắt nhìn Tiêu Nhiễm, y cũng không chịu yếu thế, bình tĩnh nhìn lại hắn. Ngọt ngào bất đắc dĩ này khiến hắn cười khổ một cái, rồi liền nhắm mắt lại, tấn công hai phiến môi mềm mại của y.
Đôi môi dường như dán chặt vào nhau, vĩnh viễn không muốn tách ra.
Lần hôn môi gần đây nhất, kỳ thật bản thân cũng không nhớ là khi nào, chỉ biết là đã lâu, lâu lắm rồi. Tiếc là khi đó hắn quá ngu ngốc, xác định sai đối tượng, không biết quý trọng, nên giờ phải hối hận.
Không ngừng mút vào, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Đầu lưỡi thật thuần thục mà khai mở hai hàm răng, thẳng tiến vào trong. Lướt qua một loạt điểm, rồi nhẹ nhàng liếm vào chân răng vô cùng mẫn cảm. Lôi Vô Nhai vẫn còn nhớ rõ những nơi sẽ làm Tiêu Nhiễm có cảm giác đặc biệt.
Tiêu Nhiễm cũng thật không ngờ, ngay từ đầu cảm giác chỉ là một nụ hôn mà thôi, nhưng như thế này, ách, đúng là mất hồn mà…
Đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, Tiêu Nhiễm đương nhiên không chấp nhận ở thế bị động. Cũng như Lôi Vô Nhai, Tiêu Nhiễm cũng biết một ít, có thể cho là, nhược điểm của hắn…
Nước miếng không kịp nuốt từ từ chảy xuống, lưu lại trên môi một hồng ngân ẩm ướt. Lôi Vô Nhai không muốn buông Tiêu Nhiễm ra, bất giác liền hôn xuống cằm của y.
Cảm giác được tóc mình đang bị người kia dùng sức kéo ra, Lôi Vô Nhai mới bấy đắc dĩ ngẩng đầu lên. Chưa đủ, một điểm cũng chưa đủ, hắn muốn Tiêu Nhiễm, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Đột nhiên nhớ lại, hắn đã vì Tiêu Nhiễm mà thủ thân như ngọc suốt bốn tháng rồi. (Polly: Nhai huynh, anh làm như anh là liệt nữ á, có cần hủ nữ chúng em tặng anh bảng “Trung Trinh Tiết Liệt” không?) Ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút ửng đỏ của Tiêu Nhiễm, nam tính liền cứng lại vài phần.
“Chỉ là một nụ hôn.” Tiêu Nhiễm “tốt bụng” nhắc nhở, hơi thở cũng đã đều đặn lại.
Cư nhiên dám hôn khiêu khích y đến tận bây giờ, mà vẫn chưa thỏa mãn sao?
Lôi Vô Nhai bất đắc dĩ cười khổ, buông y ra, kéo lại khoảng cách giữa hai người: “Xin lỗi, xin lỗi, không thể tiếp một chút nữa sao?”
“…” Tiêu Nhiễm giật nhẹ khóe môi. Dục hỏa nóng bỏng trong mắt hắn, sao y lại không thấy “Xin lỗi, không tiếp được.” Không cần suy nghĩ cũng biết hắn muốn làm cái gì. Chỉ là trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc mình và hắn triền miên không dứt, miệng y bất giác trở nên khô khốc.
Ai ai, tình huống không ổn, không ổn rồi…
Hai người lần này tới Hàng Châu sẽ nghỉ lại ở phân đà của Lôi Gia Bảo.
Người phụ trách phân đà là Vi Lực, sớm đã vì bọn họ mà chuẩn bị chu đáo mọi việc, ngay cả phòng ngủ cũng “vừa khéo” ở cạnh nhau. Đối với sự an bài này, Lôi Vô Nhai vô cùng hài lòng, còn Tiêu Nhiễm lại không nhìn ra cảm xúc.
Thủ hạ của Lôi Gia Bảo đều là những người thành thật nhưng cũng không kém phần thông minh. Đối với mối quan hệ của hai người, dù đã đoán được mấy phần, nhưng chưa bao giờ dám quá phận tò mò, chỉ biết làm tốt trách nhiệm của mình mà thôi. So với người của Thiên Võng, thật sự là an phận hơn rất nhiều. Đương nhiên là người của Thiên Võng cũng rất “an phận” trong chuyện của bọn họ. Ai bảo y thân là đương gia, mà dám ba năm không hỏi thế sự làm gì. Tiêu Nhiễm nghĩ tới đây, không khỏi thở dài. Tự tay rót một chén trà. Dược mà Tiểu Nhu mang lại rất hữu hiệu, không hổ là dược liệu so với vàng còn đắt giá hơn gấp vạn lần. Từ khi dùng đến nay, tay phải của y đã khá lên nhiều. Uống một ngụm trà, y liền nhíu mày, là sản địa của Trạm Trấn Tự – Khổ Đinh Trà. Lôi Vô Nhai vì y mà chuẩn bị…
Có người gõ cửa, Tiêu Nhiễm liền đáp: “Vào đi.”
Là Vi Lực. Tiêu Nhiễm từng gặp qua lúc hắn về Lôi Gia Bảo báo cáo. Hắn già dặn hơn nhiều so với vẻ bên ngoài.
“Tiêu công tử.” Vi Lực cười nói, trên tay bưng một mâm điểm tâm. “Đã lâu không gặp.”
“Hoa Trai lão bản biết hôm nay Bảo Chủ ở lại đây, đặc biệt mang đến rất nhiều điểm tâm. Bảo Chủ dặn ta đem một ít đến cho người dùng.” Vi Lực bước đến, dọn điểm tâm lên bàn.
Tiêu Nhiễm nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn điểm tâm một lúc, rồi mới gắp một khối cho vào miệng. Quả nhiên đến miệng liền tan, hương vị ngọt ngào rất vừa miệng: “Không sai, không sai, quả nhiên không hổ là điểm tâm của Hoa Trai.”
Vi Lực cười nói: “Bảo chủ nói, nếu Tiêu công tử thích, ngày mai sẽ cho người mua thêm vài phần.”
“Ân.” Tiêu Nhiễm vừa cắn thêm một miếng, nghe hắn nói liền lắc đầu: “Kỳ quái, ta rõ ràng không thích ăn đồ ngọt kia mà.”
“Đại khái là, sở thích của con người vốn thay đổi theo tâm trạng.” Vi Lực đáp.
“Có một số việc vặt cần xử lý trước, Tiêu công tử nếu cần bất cứ lúc nào cũng có thể đến thư phòng tìm bảo chủ.”
“Tốt, cảm ơn ngươi.” Tiêu Nhiễm cười nói.
“Ta xin phép lui xuống trước, Tiêu công tử cứ dùng từ từ.” Vi Lục nói xong liền quay người bước đi.
“Hảo, đi thong thả.”
Lúc Lôi Vô Nhai vào nhà, đã thấy Tiêu Nhiễm đang nhắm mắt, nằm trên tháp. Liếc mắt nhìn lên bàn, thấy điểm tâm đều đã được dùng sạch, đưa tay cầm lấy ấm trà, cũng đã cạn.
“Ngô, nước trà rất hợp với điểm tâm, thật sự hết sức ngon miệng.” Tiêu Nhiễm không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, nhìn hắn nói.
“Cho nên ngươi đã ăn không chừa một miếng?” Lôi Vô Nhai buồn cười nói.
“Ha ha.” Tiêu Nhiễm thản nhiên cười: “Khó có dịp ta lại hứng thú với điểm tâm ngọt.”
Tiêu Nhiễm câu dẫn cười: “Khi còn nhỏ ta bị một vị ca ca bắt ăn hết sáu bàn điểm tâm ngọt. Hắn bảo nếu ta ăn xong, sẽ cho ta dược để chữa bệnh cho mẫu thân, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có cho.”
Lôi Vô Nhai không cuời nổi nữa, trên mặt hắn lúc này chỉ lộ ra vẻ đau lòng, vươn tay thử nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Nhiễm: “Ngươi rốt cục đã chịu bao nhiêu khổ?”
“Nhiều hơn so với việc ngươi theo đuổi Lam Ngọc.” Tiêu Nhiễm đáp, cũng không cự tuyệt sự đụng chạm của Lôi Vô Nhai.
Lôi Vô Nhai tự biết khi hắn theo đuổi Lam Ngọc đã chịu không ít khổ. Nhưng ít nhất, hắn và Lam Ngọc luôn ở bên cạnh nhau. Còn Tiêu Nhiễm, cho đến tận bây giờ, vẫn luôn lẻ loi một mình.
Không nói thêm gì nữa, chỉ dùng tay vuốt ve mái tóc của Tiêu Nhiễm từ trên xuống dưới. Thì ra trên đời nay thật sự có một người có thể làm cho hắn vì người đó mà đau lòng. Ngay cả Lam Ngọc cũng chưa từng cho hắn cảm giác mãnh liệt, nồng nàn như thế này.
“Được rồi, ngươi một mực muốn điều tra thân thế của ta, đã có tin tức gì chưa?” Tiêu Nhiễm đột nhiên cười hỏi.
Lôi Vô Nhai liền cười câu dẫn: “Có thể có được sao? Mạng lưới tình báo lớn nhỏ trong cả nước đều nằm trong tay ngươi. Hỏi Trang Kỳ bọn họ nửa lời cũng không chịu tiết lộ cho ta biết. Bất quá hai mươi năm trước, có một tiểu hài tử từng giúp Kim Ngân thoát vòng vây, đầu mối này cũng không tệ.”
“Sao lại thành thật như vậy, không sợ ta sẽ bịt đầu mối sao?” Tiêu Nhiễm hỏi.
“Ngươi nỡ sao?” Lôi Vô Nhai hỏi ngược lại.
Tiêu Nhiễm cười không đáp.
“Nguơi có làm vậy cũng không sao.” Lôi Vô Nhai nói. “Chỉ cần ngươi còn sống, thì đến một lúc nào đó, ta cũng sẽ biết được tất cả về ngươi.”
“Được rồi, ta rửa mắt chờ ngươi.” Tiêu Nhiễm nói. “Cố gắng lên, Lôi Bảo Chủ, nói không chừng đến lúc đó sẽ có phần thưởng lớn nữa.”
Sống yên ổn cùng nhau đã hai ngày. Tiêu Nhiễm cũng chưa từng quá phận, suốt ngày chỉ dạo quanh vườn. Còn không thì chỉ đến thư phòng của tên ngốc Lôi Vô Nhai, an tĩnh đọc sách.
Mỗi khi làm việc xong, thậm chí ngay cả khi đang xử lý công vụ, chỉ cần ngẩng đầu lên ngắm nhìn nam nhân đang nằm trên tháp quý phi, Lôi Vô Nhai liền cảm thấy thỏa mãn. Hắn hận không thể mang Tiêu Nhiễm tùy thời, tùy chỗ đặt vào trong tầm mắt. Chỉ có như vậy hắn mới an tâm.
Tiếng sách rơi trên mặt đất tạo nên một tiếng vang. Lôi Vô Nhai ngẩng đầu lên, thấy đầu Tiêu Nhiễm đã lệch sang một bên, ngủ gục tự khi nào.
Nở một nụ cười câu dẫn đầy sủng nịch, Lôi Vô Nhai đứng dậy, bước đến bên tháp, đem đầu của y đặt lên gối, giúp y chỉnh lại thế nằm. Định trở về bàn tiếp tục công việc, nhưng lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào bờ môi của Tiêu Nhiễm, yết hầu bất giác di chuyển một cái.
Nhẹ nhàng như một bóng ma, Lôi Vô Nhai chậm rãi cúi người xuống. Nếu bây giờ tranh thủ hôn một cái, chắc y sẽ không biết là ai làm đâu nhỉ? Nghĩ là làm, Lôi Vô Nhai liền cúi xuống hôn lên môi Tiêu Nhiễm.
Sau đó chợt thấy có một vật lạnh lẽo kè vào cổ hắn, nhìn kỹ lại thì thanh chủy thủ vô cùng sắc bén đã sát bên cổ họng.
Lôi Vô Nhai bất đắc dĩ phải lui mấy bước, trong đầu hắn liền hiện ra câu nói lần trước của Mai: “Thật đáng tiếc, ngay cả đầu lưỡi cũng chưa kịp luồn vào.”
Ai, mà đáng ra y không nên giấu nhiều chủy thủ vậy trong người. Lần trước lúc bị rơi xuống vực, không phải y đã là mất một thanh rồi sao….
Tiêu Nhiễm lười biếng, tiện tay thu chủy thủ lại, bò vào trong chăn, đáy mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng Lôi Vô Nhai biết, y không hề tức giận.
“Ngày mai ta muốn đi Phong Hoa Uyển một chuyến.” Tiêu Nhiễm lên tiếng.
“Ngươi đến đó làm gì?” Lại là kỹ viện? Lôi Vô Nhai nhíu mày, chẳng lẽ Tiêu Nhiễm trước khi đến với hắn đã từng phong lưu khắp thiên hạ thật sao?
“Để giao dịch.” Tiêu Nhiễm đáp.
Lôi Vô Nhai thầm nghĩ, đại khái chắc cũng sẽ nhân tiện ghé thăm “tri kỷ” nữa rồi.
“Ta…”
“Lần này ngươi không cần đi theo ta.” Tiêu Nhiễm cắt lời hắn. “Nguời bằng hữu mà ta sắp gặp không thích có thêm người ngoài.”
Quả nhiên!
“Mấu chốt chính là, nếu có ngươi ở đó, giao dịch lần này e sẽ không thành.” Tiêu Nhiễm ngẫm lại, nói.
“Hừ.…” Lôi Vô Nhai bĩu môi. “Không đi thì không đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT