Người đi đường qua lại trong sân trường dưới tòa nhà, đối diện là sân thể dục trải thảm cỏ, Trần Tử Thanh bước xuống bậc thang, rất dễ dàng nhìn đến thiếu niên dáng người gầy yếu lại cao ngất, đứng trước dưới tàng cây ngô đồng cái miệng nhỏ uống nước ấm trong cái chén giữ ấm.

Vẻ mặt của Lê Chanh ở dưới hơi nóng bốc lên thấy không rõ, ẩn ẩn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tựa như chính mình ở trong mắt Lê Chanh là 1 người hoàn toàn xa lạ. Như thế nào có thể chứ, đây chính là……..người gã thích, chiếm được rồi, liền nhất định không thể mất đi. Móng tay Trần Tử Thanh đâm vào trong lòng bàn tay.

Gã bước nhanh đứng trước mặt Lê Chanh, như là đang nhìn 1 đứa trẻ nghịch ngợm, dở khóc dở cười, “Như thế nào đột nhiên nổi cơn vậy hả? Tớ không phải đã nói, cho dù là tức giận, cũng phải nói cho tớ biết lý do…….Tớ không hy vọng sự tình đi tới nông nỗi không thể vãn hồi, nhất là đối với cậu ——”. Xoa chân mày, mỏi mệt thở dài, “Chanh tử, con người luôn sẽ phạm sai lầm, nếu tớ có xúc phạm tới cậu, xin cậu nhất định phải phải để tớ biết”.

“Cậu xem, Lan Thu Sanh ở bên cạnh cậu khiến tới ghen tị tới phát điên, ánh mắt cô ta nhìn cậu bất thường, Chanh tử, trên đời này có rất nhiều người có mưu đồ, chỉ có tớ là thật lòng đối với cậu, cậu cũng như vậy”. Lúc Trần Tử Thanh dỗ dành người ta còn không quên bóc mẽ Lan Thu Sanh, gã gai mắt nữ sinh này rất lâu rồi, Chanh tử không phải người những người khác có thể mơ ước? Ngoại trừ gã ra, ai cũng không được!

Trong lòng Trần Tử Thanh trăm mối tơ vò, trên mặt tỉnh bơ, đôi mắt lại hơi hơi ửng đỏ, chần chờ vươn tay, “Bất cứ lúc nào đều không được tách khỏi nhau, được không?”.

Ánh mắt Lê Chanh nhìn về phía bàn tay phải vươn ra của Trần Tử Thanh, dưới ánh mắt chờ mong của cậu ta, đưa nước ấm trong cái ly giữ ấm qua, nói: “Uống miếng nước?”. Cộng thêm vẻ mặt [cậu nói nhiều như vậy chẳng lẽ không khát nước hay sao?].

Trần Tử Thanh: “…….”

Thấy Trần Tử Thanh không cầm, Lê Chanh động tác tự nhiên hất bỏ nước trong chén, hờ hững cất cái chén đi, thản nhiên nói: “Thật ra tớ cho rằng, bắt đầu từ ngày hôm qua, chúng ta cũng đã chia tay rồi”.

“Cậu nói cái gì?”. Trần Tử Thanh biến sắc, “Tớ không đồng ý!”.

Ngày hôm qua? Tại sao là ngày hôm qua?

Ngày hôm qua đúng là ngày đầu tiên gã xác định quan hệ thân thể cùng Ân Vinh Hoa, từ chập tối tới rạng sáng, gã vẫn cùng một chỗ cùng Ân Vinh Hoa, chẳng lẽ tại thời gian này có người mật báo với Chanh tử? Trong đầu Trần Tử Thanh nhảy ra bóng người của Đường Hà, rất nhanh bóng người kia lặng yên tan rã, không có khả năng là Đường Hà, nếu không hôm nay tên mập kia nhìn thấy mình sẽ không là phản ứng giống như ngày thường.

Chính là trong hẹn hò chân chính biết quan hệ của hai người, kỳ thật cũng không nhiều, ngoại trừ bạn tri kỉ Đường Hà của Chanh tử, cũng chính là mấy người anh em ở lớp khác của gã, cho dù phát hiện quan hệ bất chính của gã và Ân Vinh Hoa, cũng sẽ không chạy tới trước mặt Chanh tử nói lung tung.

Có lẽ không phải vấn đề của Ân Vinh Hoa…….. Trần Tử Thanh đè xuống thần sắc bất an.

“Cậu hẳn là hiểu rõ, tớ ghét nhất bị cái gì, cậu và Ân Vinh Hoa…….Có chút chuyện tớ không muốn nói, không có nghĩa là tớ không biết”. Lê Chanh từ nhỏ không thích mang thù, nhưng Đường Hà và Trần Tử Thanh đều biết rõ, trong lòng cậu vĩnh viễn đều có 1 người bị ghét nhất, đó là chồng cũ của Lê Quế Hoa, cha ruột của Lê Chanh.

Đối với 1 người đàn ông có vợ còn ngoại tình thậm chí vứt bỏ vợ, cho dù trên người chảy huyết thống của đối phương, Lê Chanh cũng tuyệt đối không tha thứ cho ông ta.

Lê Chanh tuổi còn nhỏ và chị gái ôm nhau, siết nắm đấm nghĩ thầm, ai cũng không thể bắt nạt mẹ mình, cha cũng không có thể.

“Cậu sẵn lòng tin lời đồn này, cũng không chịu tin tớ”. Cười chua xót, lắc lắc đầu, Trần Tử Thanh chậm rãi trầm hạ tươi cười, trên mặt rốt cục lộ ra biểu cảm tổn thương.

Biểu cảm này quả thật rất có tính lừa gạt, không phải chính mắt thấy qua đối phương ham muốn chiến đấu hăng hái, chỉ sợ lúc này Lê Chanh sẽ hơi áy náy, cậu nhẫn nhịn, mở di động giơ trước mắt đối phương, “Có tấm hình làm chứng, cậu hẳn là không tư cách nói loại lời nói này chứ”.

Biểu cảm tổn thương lập tức biến thành kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi, nghi hoặc, Trần Tử Thanh chụp lấy di dộng, bấm bấm ấn ấn mấy cái, sau đó khóa màn hình lại, lúc này sắc mặt của gã đã biến thành u ám đen thui, thậm chí đột nhiên sợ hãi run rẩy lên.

Gã suy đoán, chính là ngày hôm qua, chập tối trong WC đột nhiên truyền ra tiếng xả nước, cửa mở 1 nửa, đùn qua đẩy lại, gã và Ân Vinh Hoa xuất phát từ hoài nghi đi vào thăm dò, phát hiện nước trong bồn cầu còn đang lưu động ào ào, bên trong lại không có một bóng người.

“Cậu…….Ai gởi cho cậu?”. Liếm liếm đôi môi khô khốc, Trần Tử Thanh thật sự nghĩ không ra WC như thế nào còn có lối ra thứ 2, gã gắt gao nhìn chằm chằm Lê Chan, lại hỏi một lần, “Là ai gởi cho cậu?”. Thanh âm nhấn mạnh chữ “ai”.

Nếu toàn bộ nói toạc ra rồi, Lê Chanh liền đặc biệt không muốn nói chuyện cùng cậu ta, cảm giác truy hỏi của đối phương làm cho người ta thật nghẹn lời, bất mãn phát biểu trầm giọng nói, “Là em gái cậu!”.

Lời còn chưa dứt, ý thức triển khai của cậu không cẩn thận quấy nhiễu trước người Trần Tử Thanh một chút.

“Là em ấy?!”. Trần Tử Thanh run rẩy tới càng kịch liệt, ánh mắt tan rả. Miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại em ấy tới đây rồi em ấy tới đây rồi, biết rõ không có khả năng, nhưng càng là bị người cường điệu lại càng lưu lại ở trong đầu, xóa như thế nào cũng xóa không xong.

Trước kia Trần Tử Thanh quả thật có 1 em gái, sinh ra liền lớn như mèo con, nhận hết yêu thương của cha mẹ, gã từ nhỏ liền không hề thích, trong lòng bị xem nhẹ khổ sở từng ngày tăng lên, lại hy vọng em gái biến mất đi, sau đó em gái mới sinh được 4 tháng thật sự chết rồi.

Dù sao sống chung 4 tháng, nói chết liền chết nói không bị đả kích cũng không thể không có, Trần Tử Thanh 10 tuổi chung quy cho rằng là chính mình hại chết em gái, sau đó dần dần quên mất…….Cho tới khi sự kiện quỷ dị phát sinh trong WC nam.

Bị dọa rồi.

“Em ấy tới rồi, là lỗi của anh, anh rất xin lỗi em……..”. Trần Tử Thanh đau khổ xoa tóc lung tung, như 1 con trâu đực buồn rầu,  quay đầu dùng sức chạy hướng sân thể dục.

“……..”. Lê Chanh.

Trước kia sao lại không phát hiện? Loại giọng điệu hơi cảm thán này, hiệu quả quả thật cực kỳ tốt nha!

Thời gian lúc nói chuyện luôn trôi qua rất nhanh, chuông vào học chuẩn bị reo rồi, Lê Chanh ôm chén giữ ấm chuẩn bị trở về tiếp tục lên lớp, phía sau truyền đến một đạo tiếng la: “Tiểu Từ tiên sinh, không, trò Lê Chanh xin đợi 1 chút!”.

Lê Chanh thân mình cứng đờ, vừa nghe tới xưng hô “Tiểu Từ tiên sinh” này, cậu theo phản xạ cả người đều không thoải mái.

Cửa nhỏ đóng chặt không biết mở ra khi nào, đang có 1 đội xe chạy qua, xe thương vụ dẫn đầu đã mở cửa xe ra, người đàn ông ngồi ghế trước vô cùng lo lắng giơ camera và microphone vững vàng trước mặt Lê Chanh, sau đó xuống xe chính là người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục váy ngắn chuyên ngành, “Xin chào trò Lê, tôi là phóng viên của đài phát thanh Vĩnh An, có thể xin 1 ít thời gian của cậu để phỏng vấn 1 chút hay không?”.

Lê Chanh nghẹn họng nhìn trân trối: “Em…….”.

“Có thể có thể, đương nhiên có thể”. Phó hiệu trưởng Thôi Chí Hải ưỡn bụng bự khuôn mặt tươi cười nghênh đón vội vàng tiếp lời, bàn tay mập mạp vỗ vỗ bả vai của Lê Chanh, “Trò Lê Chanh à, lần này nếu không phải nhân viên công tác của đài truyền hình liên hệ lại đây, nói sự tích vẻ vang của em, chỉ sợ bây giờ thầy còn chẳng biết tí gì, cậu bạn nhỏ, làm việc tốt, liền nhất định phải nói ra nha, trường học chúng ta liền cần loại học sinh mũi nhọn như em vì trường học dẫn đầu xu hướng”.

Đây là phó hiệu trưởng thần long kiến thủ bất kiến vĩ* trong truyền thuyết của cao trung Hữu Nghị? Lê Chanh nhìn trái nhìn phải, phát hiện vị phó hiệu trưởng bình thường khó gặp ăn mặc đẹp sáng chói, xuất hiện chói sáng.

* thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi): ám chỉ sự bí ẩn

Bày ra ở trước ống kính, nhìn qua còn tích cực hơn so với chụp hình kết hôn.

“Tiểu Lê tiên sinh đã cứu tôi và con gái tôi, còn có rất nhiều đồng nghiệp của tôi, bọn tôi phải cảm ơn thật tốt”. Nữ viên chức lên tiếng chính là  mẹ của bé gái trong ngân hàng ngày đó, cô cầm cờ gấm trong tay giao cho Lê Chanh, hơn nữa cảm kích khom người cúi đầu với 1 thiếu niên.

Tiếp theo mấy viên chức ngân hàng cũng cúi đầu theo.

Cảm giác có cái gì đang thu hút chính mình, Lê Chanh cầm cờ gấm, lá cờ không phải là chất liệu quý báu bao nhiêu, sờ lên là vải 100%, nhưng tay của Lê Chanh mới vừa chạm lên, liền nhìn đến rất nhiều điểm sáng màu trắng thật nhỏ hòa nhập vào thân thể của chính mình, trong lòng cậu kinh hô một tiếng, phát hiện theo ánh sáng trắng kia dũng mãnh vào thân thể, lỗ chân lông quanh thân của chính mình không tự giác bắt đầu mở lớn, đây là một loại trạng thái hoàn toàn thả lỏng.

Cùng lúc đó, vốn ở ở địa cầu không có linh khí để tu luyện đột nhiên tăng lên một nửa, mỗi một viên điểm sáng hòa nhập đều khiến cho linh khí trong cơ thể của Lê Chanh giống như ăn no căng tròn to mập, thậm chí bình chướng (cái màn ngăn trở, ngăn cản) của luyện khí tầng thứ hai cư nhiên cũng có buông lỏng.

Tương đương với đầy đủ thuốc bổ tan mất đói khát trong người, Lê Chanh thậm chí có thể cảm giác được linh khí trong đan điền đang hăng hái reo hò, ra sức hấp thu lực lượng trong ánh sáng trắng, nín nhịn tới khóe miệng liên tục giật giật.

Cả thân thể cậu giống như tiến vào một đoàn bông trong ổ mền, thoải mái mà ấm áp. Thật không thể tưởng tượng nổi,  ánh sáng trắng trên cờ gấm là thứ gì vậy?

Ánh mắt nhìn quét một vòng xung quanh, phát hiện lại có mấy viên điểm trắng nhỏ chậm rãi bay tới trước người, hòa vào thân thể chính mình,  nhìn hướng quỹ tích của điểm sáng, đúng là viên chức và 3 nam viên chức phía sau cô ta, tại lúc nói ra lời cám ơn, trên trán bốn người này sẽ cuồn cuộn không ngừng bay ra một ít điểm sáng trắng, mà lúc im lặng không nói, tần suất điểm sáng trắng bay ra sẽ chậm rất nhiều.

Bọn họ nói rất cảm ơn chính mình, vô cùng chân thành cảm ơn, cho nên sẽ sản sinh rất nhiều……

Giá trị tin ngưỡng?

Tựa như quang hệ âm chúc tại Đại Châu giới, bọn họ sẽ làm ra một ít thần tích hoặc là trợ giúp mọi người chống lại yêu thú thu được cảm kích của mọi người, cuối cùng chính là vì đạt được giá trị tín ngưỡng, gia tốc tu luyện. Nhưng mà ngày trước thời gian dài giá trị tín ngưỡng của Đại Châu giới đã trở nên cực kỳ pha tạp rồi, cho dù dùng để tu luyện cũng khó tiến giai (thăng cấp), bởi vậy quang hệ thể chất ở Đại Châu giới xem như thể chất yếu.

Nhưng Lê Chanh khác biệt, cậu là người địa cầu, có thể dễ dàng trở lại địa cầu. Mỗi một viên giá trị tín ngưỡng của mọi người trên địa cầu đều là thuần trắng trong suốt, chỉ cần cậu làm nhiều việc thiện, tự nhiên có thể thu hoạch tới giá trị tín ngưỡng hoàn mỹ không tỳ vết, thể chất của cậu sẽ không là gân gà nữa, mà là đường tắt.

*gân gà: ăn thì không có vị gì, bỏ thì tiếc, ví những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.  Ý của quả Chanh chính là thể chất cậu ta sẽ không còn là yếu ớt vô dụng nữa, sẽ như đi đường tắt í, sẽ trở nên mạnh mẽ, thăng cấp nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play