Đảo mắt lại qua hai tháng, Khang Uyển Nhi vốn không còn hi vọng lại mang thai, ba tháng sau ngự y xem mạch, đoán là nam hài, lão thái gia cùng lão phu nhân vô cùng cao hứng, tháng năm năm sau liền sinh hạ một nam hài, lão thái gia lão phu nhân chủ trì đem làm con thừa tự của Vệ gia, cuối năm hai vị lão nhân đều qua đời.
Đại lão gia cùng Dư thị chịu tang sáu năm, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương chịu tang ba tháng, Dịch Khiêm thỉnh mộc hưu hơn một tháng ở nhà chiếu cố hai người. Đột ngột mất đi hai người thân, đại lão gia bi thương quá độ liền ngã bệnh, trong thời gian chịu tang sáu năm dù mỗi ngày đều có ngự y xem mạch, uống thuốc, nhưng bệnh vẫn như cũ, có có biến chuyển, sau một năm chịu tang, liền nhiễm phong hàn mà qua đời.
Khang Uyển Nhi cùng Dịch Khiêm toàn quyền tiếp nhận tang sự, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương mỗi ngày đều không rời Dư thị.
Dư thị xoa xoa hai mắt đỏ hồng, vỗ vỗ tay Dịch Vân Khanh, lại kéo tay Đông Dương, nói: “Các ngươi không cần lo lắng, ta đã nghĩ thông suốt. Ta và phụ thân các ngươi thành thân đã được vài thập niên, chuyện gì còn chưa trải qua, còn có cái gì không đáng giá đâu? Lúc trước ở Bình Dương, tuy rằng phụ thân ngươi có vài thiếp thất, nhưng lại càng kính trọng ta. Sau lại có hơn mười, hai mươi năm toàn tâm toàn ý với ta, so với các cặp phu thê gần nhau lâu hơn nhưng lại bằng mặt mà không bằng lòng mà nói, ta đã thỏa lòng rồi.”
“Nương,” Dịch Vân Khanh nghe Dư thị nói như vậy, trong lòng cũng yên tâm được một chút. “Chỉ cần người không có việc gì, vãn bối chúng con cái gì cũng tốt.”
Dư thị chụp lấy tay Dịch Vân Khanh, nhớ tới hỏi: “Hiếu kì Hoàng thượng ân chuẩn bao lâu?”
Gật đầu: “Ân chuẩn một năm.”
“Một năm là tốt rồi. Vân Khanh a, ngươi hiện tại, mặc dù là trọng thần của triều đình, Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng người cũng không thể chủ quan, có biết hay không? Quyền lực lớn trách nhiệm càng nặng, nhớ phải nghiêm khắc, kiềm chế bản thân, lấy đức phục người. Nhưng cũng không được để bản thân mệt mỏi, công vụ xử lý không xong.” Nói xong, lại nhìn về phía Đông Dương, ấn ấn mắt, nói: “Bất quá có Đông Dương chiếu cố ngươi, ta cũng yên tâm.”
Khang Uyển Nhi được nha hoàn nâng tới. Ngoại trừ nhi tử lớn nhất cùng nhi tử thứ hai cho làm con thừa tự Vệ gia, trong bảy năm qua, Khang Uyển Nhi lại cấp thêm cho Dịch gia hai nam tôn, có lẽ ở trong kinh, thân phận phu nhân của nàng không phải cao nhất, nhưng lại sinh được bốn nhi tử còn được phu quân kính trọng, trong nhà cũng chỉ có mình nàng là thê tử, coi như cũng chỉ có mình nàng. Bảo dưỡng khéo, thân hình cân xứng, dung nhan dù chưa được trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp, còn có phong thái đoan trang hiền thục, đều là điều mà Khang Uyển Nhi khác biệt hẳn với các nữ tử khác. Tiến lên, khom người hành lễ: “Lão phu nhân.”
Sau khi lão phu nhân qua đời, Dư thị liền thăng một bậc lên thành lão phu nhân. Từ ái đưa tay nâng người lên, đợi Khang Uyển Nhi hướng Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương hành lễ xong, đứng lên mới hỏi: “Tiểu Hi cùng Thừa nhi đâu? Còn có hai tiểu tằng tôn nữa?”
Khang Uyển Nhi trả lời: “Tiểu Hi mang Thừa nhi tới thư phòng học chữ, hai đứa nhỏ còn lại đang được vú mẫu đem tới tiểu thư phòng chơi.”
Vệ Thừa Hi tuy rằng là con thừa tự Vệ gia, nhưng ở Dịch gia vẫn là Nhị thiếu gia, hơn nữa khác với lão đại Dịch Ninh Hi lão luyện, Vệ Thừa Hi hoạt bát nghịch ngợm, lại biết nói ngọt, khiến cả một nhà già trẻ yêu quý, phàm là có cái gì tốt đều không thể thiếu hắn một phần.
Nhớ tới tằng tôn, trên mặt Dư thị cuối cùng cũng có ý cười: “Tiểu Hi cùng Thừa Hi nếu đang học chữ, vậy đem hai đứa nhỏ kia tới chỗ ta, đừng quản bọn chúng.” Lão tam cùng lão tứ lần lượt tên là Dịch Văn Hi cùng Dịch Dương Hi, một đứa bốn tuổi, một đứa mới hai tuổi, đúng là tuổi không an phận chạy loạn xung quanh.
Khang Uyển Nhi sợ làm ồn Dư thị, Dịch Vân Khanh lại tiếp lời: “Nếu lão phu nhân muốn gặp, vậy đem hai đứa nhỏ tới đây.”
“Vâng.” Khang Uyển Nhi nghe lời, đi đón hai đứa nhỏ tới.
Có tằng tôn phụng bồi, trên mặt Dư thị dần dần có ý cười, ôm lấy, yêu chiều hai tâm can bảo bối.
Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương trao đổi ánh mắt, đều nhẹ nhàng thở ra.
Linh cữu đại lão gia được Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương hộ tống đưa về Bình Dương hạ táng, bài vị để vào từ đường Dịch gia. Chịu tang bảy bảy bốn chín ngày rồi hồi kinh, Dư thị nghĩ muốn quay lại thôn nhỏ ở Dương Châu kia xem.
Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương thỉnh Hoàng thượng, Thái hậu cho phép, hộ tống Dư thị quay lại Dương Châu.
Khang Uyển Nhi lo lắng muốn đi theo, Dư thị ngăn cản. Dịch Khiêm có công vụ, không thể ly khai kinh thành, bốn đứa nhỏ cũng muốn theo nàng, không chịu để nàng rời đi.
Trước khi ra cửa, Dư thị kéo tay Khang Uyển Nhi, từ ái nói: “Mọi người trong kinh thành đều nói, ngươi gả cho Khiêm nhi là phúc khí cho ngươi, nhưng để nãi nãi nói cho ngươi, Khiêm nhi có thể lấy được ngươi mới là phúc khí cho nó. Hiếu thuận, hiểu chuyện, hiền thục, chính là tức phụ dù có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng khó tìm thấy.”
Khang Uyển Nhi được khen tới đỏ mặt.
Dư thị cười nhẹ.
Dịch Vân Khanh dặn dò Dịch Khiêm một ít chuyện cần chú ý, Đông Dương dặn dò quản gia Hầu phủ, Vệ Thừa Hi tuy là tiểu thiếu gia đứng đầu Hầu phủ nhưng cũng là tiểu nhị thiếu gia của Dịch phủ, có Khang Uyển Nhi cùng Khiêm nhi ở lại chiếu cố, Đông Dương cũng yên tâm.
Bốn đứa nhỏ đều luyến tiếc, đặc biệt là tiểu Thừa Hi đối Đông Dương, ngay cả Khang Uyển Nhi cùng Dịch Khiêm thân là phụ mẫu thân sinh cũng bị gạt qua một bên. Kì thật trong bốn đứa nhỏ, đứa không giống tính cách Đông Dương tý nào nhất chính là tiểu Thừa Hi, hoạt bát hiếu động lại còn nghịch ngợm, miệng lại ngọt, hai ba câu đã hống được người khác rồi lại tái nghịch ngợm, ngay cả Thái hậu thấy cũng đều thích ôm vào lòng sủng nịch, Hoàng thượng cũng thường xuyên ban thưởng, Hoàng hậu cùng Trưởng công chúa càng không cần phải nói, nhưng cố tình chính là so với tính cách Đông Dương, thật đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, bất quá tiểu Thừa Hi lại dính chặt tới Đông Dương. Nói ra đều thật khó giải thích.
“Tiểu gia gia…” Vệ Thừa Hi khuôn mặt nho nhỏ bày ra bộ dáng sắp khóc, vạn phần không muốn, ủy khuất xoay xoay ngón tay, cúi đầu, bộ dáng này khiến Dư thị đau lòng nha, suýt chút nữa sửa chủ ý đem tiểu Thừa Hi theo.
Dịch Vân Khanh đưa tay kéo áo nói, trách mắng: “Hay nha, dám bày mưu ma chước quỷ.”
Tiểu Thừa Hi ủy khuất nhìn về phía phụ thân thân sinh của nó.
Dịch Khiêm ho nhẹ: “Phụ thân, hay là mang theo tiểu Thừa Hi, có nha hoàn, cũng không phải lo nhiều.”
Thừa Hi vội nhìn về phía gia gia, khuôn mặt nhỏ nhắn, ai oán nhu nhu mở miệng gọi: “Gia gia…”
Dịch Vân Khanh chỉ vào trán nó: “Diễn trò với ta. Xiếc này của ngươi năm đó ta đã diễn qua rồi.”
Vệ Thừa Hi che cái trán bị đau, hốc mắt rưng rưng. Dịch Khiêm đối với màn này tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm.
Đông Dương cũng luyến tiếc Vệ Thừa Hi, nhưng hiện tại khí hậu đã dần chuyện lạnh, sợ đứa nhỏ chịu không nổi, nên quyết định không mang theo.
Dư thị đau lòng không thôi, ôm lấy lại hống lại mắng Dịch Vân Khanh, qua một lúc lâu mới lưu luyến không rời mà buông ra, lên xe ngựa. Dịch Khiêm mang theo quản gia đưa tiễn tới ngoài cửa thành, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
Khang Uyển Nhi chờ ở môn khẩu, thấy người trở về liền nhanh chân tới đó. Vào trong phòng lại tự mình giúp Dịch Khiêm cởi áo choàng, dâng trà nóng.
“Thừa Hi lúc các ngươi đi liền khóc nháo, Ninh Hi, Văn Hi, Dương Hi cùng nhau hống mãi mới nín, khóc một hồi, mệt mỏi liền ngủ mất. Ninh Hi tới tiểu thư phòng, Văn Hi ở cùng Dương Hi” nói xong, tiếp nhận lò sưởi từ nha hoàn đem đặt cạnh chân Dịch Khiêm.
Dịch Khiêm xua tay: “Không cần, ta còn phải ra ngoài. Ngươi cũng cần để tâm chút, việc trong nhà, bên ngoại cùng Hầu phủ đều phải để tâm nhiều hơn một chút, mỗi lần đầu tháng cùng mười lăm đều chuẩn bị vài thứ để Thừa Hi vào cung thay tiểu phụ thân thỉnh an Thái hậu. Thừa Hi là một đứa thông minh, quy củ vào cung không cần lo lắng, chỉ là lễ vật sợ phải kĩ lưỡng một phen. Còn có, nếu tam thúc, tứ thúc cùng đại cô nãi nãi bọn họ tới cửa tống tiền, ngươi châm chước xử lý, nếu cầu ngươi chuyện khác, vạn lần không được tự tiện tác chủ.” Nha hoàn đã tự động lui ra, Dịch Khiêm trầm ngâm nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong thời gian phụ thân túc trực bên linh cữu vừa trôi qua, chỉ sợ sẽ lại có biến động.”
Nghe vậy, Khang Uyển Nhi cả kinh. Trong bảy năm qua, Dịch Vân Khanh đã là quan nhị phẩm, nếu nhúc nhích, chẳng phải là quan nhất phẩm sao?! Đừng xem nhẹ sự khác biệt giữa quan nhất phẩm và quan nhị phẩm, có những chuyện mà nhị phẩm không thể làm được.
“Hiện giờ phụ thân cùng tiểu phụ thân đều không ở kinh thành, khó tránh khỏi sẽ chút bọn đạo chích đỏ mắt chút chủ ý, cho nên, vạn phần phải chú ý đừng để người ta tìm được chỗ hở.”
Khang Uyển Nhi đối với chính sự cũng không hẳn là không hiểu gì, biết được tầm quan trọng của việc này, liền gật đầu nói: “Thiếu gia yên tâm, ta sẽ không để trong nhà xảy ra chuyện.”
“Hầu phủ có Thái hậu ở, hẳn là không ai dám thừa dịp tiểu phụ thân không ở thì đi trêu chọc. Ngươi chỉ cần nhắc nhở Hầu gia quản sự để ý tới nhóm tôi tớ, đừng để bị người lợi dụng. Còn có,” tay nắm lấy tay Khang Uyển Nhi, nói: “Nhiều việc cũng như ít việc, nếu về thăm Hầu lão phu nhân, lễ vật chuẩn bị nhiều chút không sao, đừng sợ người ta nhàn thoại. Xuất môn xã giao muốn đi thì đi, không muốn đi liền thôi, hiện giờ nhà chúng ta cũng không sợ chút việc vặt đó ảnh hưởng. Còn có, nếu có nữ nhân tới cửa bái phỏng, muốn từ liền từ, nói trắng ra là không cần khách khí mà đuổi đi.”
Khang Uyển Nhi đỏ bừng mặt, nhẹ tay tránh tránh cái nắm tay này: “…Thiếu gia yên tâm, ta đều nhớ kỹ. Thiếu gia ở bên ngoài cũng phải cẩn thận, phụ thân cùng tiểu phụ thân đều không ở kinh thành, thiếu gia vạn lần không cần đem mọi chuyện đều để mình gánh chịu. Ta mặc dù là nữ nhân, không thể giúp, cũng không thể cho cái gì chủ ý, nhưng ít ra có thể giúp thiếu gia nói ra mọi điều, không cần giấu ở trong lòng.”
Dịch Khiêm cười khẽ ứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT