Không biết là ai nhìn thấy trên biển xuất hiện ngọn đèn dầu, một truyền mười, mười truyền trăm, còi hiệu trên bến tàu cũng được kéo vang, hải cảng trong đêm đen như bị người đột nhiên đánh thức, cường tráng nam đinh trong nhà không cần người gọi liền tự tới bến tàu hỗ trợ. Nữ nhân trong nhà cũng không nhàn rỗi, một đám nấu từng bát canh gừng nồng đậm cùng lương khô đều được chuẩn bị sẵn chờ nam nhân trở về khư hàn đỡ đói.

Đông Dương cũng bị tiếng còi hiệu hấp dẫn, không để ý mưa to chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải tiểu tư báo tin vừa chạy trở về.

Tiểu tư cũng bất chấp lễ nghi, trực tiếp vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân, quay về rồi, thương thuyền đã trở lại rồi!”

Vương chưởng quỹ ở trong phòng nghe thấy thế, cường ngạnh đẩy nha đầu đang canh cửa phòng sinh, vọt vào trong, cầm lấy tay đổ đầy mồ hôi của Dịch Vân Thục nói: “Nghe được không? Thục nhi nghe thấy không? Đại ca đã trở lại, thương thuyền đã về rồi.Thục nhi, ngươi nghe thấy không?”

Dịch Vân Thục tinh thần hoảng hốt sa sút mấy ngày nay nghe thấy vậy, cố gắng giữ vững tinh thần, há miệng thở dốc, thanh âm mỏng manh: “…Đã về? Ngươi không gạt ta chứ?”

Người ta thường nói nam nhân đổ máu không đổ lệ, nhưng lần  này Vương chưởng quỹ đã muốn quên cái gì mà mặt mũi nam tử hán đại trượng phu, vụng về dùng tay áo lau đi nước mắt, gật đầu: “Không lừa ngươi, không lừa ngươi, ngươi nghe được tiếng còi đang vang thật lớn ở bến tàu kia không? Đó là quan sai đang tụ tập dân chúng đến bến tàu hỗ trợ đó.”

“… Trở về là tốt rồi… Trở về là tốt rồi…” Thân dưới vẫn còn rất đau, Dịch Vân Thục không biết lấy đâu ra khí lực, mạnh  mẽ dùng sức, một tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vọng cất lên.

Mới đi được không xa, Đông Dương nghe được tiếng khóc, ngạc nhiên quay đầu lại.

Hai đại nha hoàn đang che dù cho Đông Dương cũng vui vẻ tột cùng: “Thiếu phu nhân, ngài nghe thấy không? Cô nãi nãi đã sinh rồi!”

Tiểu tư đi theo bên cạnh vui vẻ, luôn miệng nhắc tới Bồ Tát phù hộ, kì thật hắn cũng đã quên hắn trước nay không có tin phật.

Mưa to vẫn đang rơi, hải cảng tuy có thể tránh gió nhưng nước biển đánh vào thân thuyền khiến cho thuyền không thể buộc vào nhau được, lúc này chỉ có thể thuần túy dùng sức người.Dây kéo thuyền to bằng cả cánh tay, một đầu đưa cho dân chúng trên bờ, đầu còn lại thì buộc ở thuyền, theo tiếng hét khàn khàn của người chỉ huy, dùng sức, kéo dây, đứng vững, lại dùng sức, kéo dây, đứng vững, cho đến khi hơn năm mươi thương thuyền được kéo an toàn vào bờ.

Dịch Vân Khanh đi ra, nói với thông phán: “An bài người túc trực, kiếm đại phu cùng chuẩn bị dược liệu tốt cho nhóm thuyền viên. Còn có cho người đi chuẩn bị hai tòa trạch thoải mái, yên ắng.Sứ thần của Tamna quốc và Triều Tiên cùng đoàn thương thuyền đang trong đội tàu rồi.”

Thông phán trừng lớn mắt, lắp bắp nói: “….Sứ sứ sứ thần?!”

“Đến từ nước Tamna quốc là thái tử cùng tướng quốc, từ Triều Tiên là công chúa cùng quốc cữu,” khi nói chuyện thì hai đội nhân mã ăn mặc trang phục kì lạ cũng từ hai chiếc thuyền gần bến tàu đi xuống, nam cao lớn nữ tử quần áo có chút hở hang, nhìn thấy nữ tử mặc trang phục lộ ra da thịt khiến cho dân chúng hán tử xung quanh không thể không biết xấu hổ mà dời tầm mắt.

*Tamna quốc hay nước Tamna: là quốc gia cai trị đảo Jeju trước khi nó sát nhập vào HQ (xem them ở Wiki )

*Tướng quốc: Tướng ở đây là chức quan tướng cầm đầu cả trăm quan.  ◎ Như: tể tướngthừa tướngtướng quốc hay Wiki

*Quốc cữu: anh hay em trai của nữ hoàng hay hoàng hậu

Dịch Vân Khanh đi ra nghênh đón, trang phục rồi ngoại văn khiến thông phán hai mắt vựng hoa, nhưng cũng may bên ngoài cũng không để lộ sự khiếp sợ hay quá tò mò khiến triều đình mất thể diện. Đúng tình đạt lễ đem người hộ tống tới tòa trạch đã được chuẩn bị xong, lại để cho người am hiểu ngoại văn thay hắn biểu đạt sự mến khách, lúc sau mới xoay người vội rời đi.

Đông Dương đứng ở chỗ cao, xuyên qua đám người nhìn thấy Dịch Vân Khanh, mặc dù trời đêm tối đen, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ cây đuốc, nhưng y vẫn nhìn thấy.

Tiểu tư nha hoàn vẫn còn đang rướn cổ lên nhìn.

Chỉ cần thấy người an toàn, Đông Dương cũng thấy yên tâm. Quay lại nói với tiểu tư: “Ngươi ở đây đợi đại thiếu gia.”

Hai đại nha hoàn hồ nghi: “Thiếu phu nhân, ngài không đợi?”

Lắc đầu.”Nơi này chỉ sợ cả đêm cũng không xong.” Mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên khí sắc như thế nào y cũng tự biết rõ, nếu bị nam nhân phát hiện y đứng ở đình lý hứng gió lại dính mưa, vậy việc đầu tiên khi trở về chắc chắn là sẽ thu thập y. Cuối cùng Đông Dương còn dặn dò tiểu tư cùng nha hoàn: “Vạn lần không cần nói cho đại thiếu gia biết ta đã tới, cứ nói là ta vẫn luôn ở nhà chờ.”

Trở về nhà, Đông Dương thay đổi xiêm y sạch sẽ, định tới xem Dịch Vân Thục, thì chạm phải Vương chưởng quỹ đang muốn xuất môn.

Vương chưởng quỹ sợ run lên vội hỏi: “Đại tẩu có thấy đại ca?”

Gật đầu: “Gặp được, đại thiếu gia đang bận xử lý chuyện đội tàu, nhất thời chưa thể về được. Vân Thục cùng đứa nhỏ sao rồi? Đã để cho đại phu xem mạch chưa?”

“Dạ, đại phu đã cho Thục nhi uống thuốc nay cũng vừa mới ngủ, đứa  nhỏ ăn no cũng đã ngủ rồi. Đại phu nói nữ nhân sinh con cũng giống như vừa đi dạo quanh quỷ môn quan vậy, đều phải xem lão thiên gia có cao hứng hay không. Bà đỡ cũng nói nếu đụng phải gia đình bình thường, may mắn thì bảo hộ được một người, bất hạnh thì chỉ sợ cả hai đều không giữ được, cũng may đại tẩu cho nhân sâm giúp điếu mệnh cho Thục nhi. Vừa rồi Thục nhi cũng dặn dò ta nếu gặp đại tẩu phải hảo hảo cảm tạ, nếu không có đại tẩu, chỉ sợ một nhà chúng ta không được đầy đủ.” Nói xong, Vương chưởng quỹ khom người thật sâu trước Đông Dương. Trong lòng thật tâm cảm kích Đông Dương, nếu không phải Đông Dương dùng nhân sâm trân quý cứu mệnh cho Dịch Vân Thục, cho dù may mắn bảo hộ được một người thì đối với toàn gia vẫn là một đả kích trầm trọng.

Đông Dương vội đỡ lấy, nói: “Nói cảm tạ, tạ ơn này thật quá khách sáo. Vân Thục với người đều gọi ta một tiếng đại tẩu, đứa nhỏ sinh ra sau này cũng gọi ta một tiếng tiểu cữu cữu, mặc kệ là dùng dược liệu trân quý thế nào để cho mẫu tử bình an thì đều đáng giá.” Đem người nâng dậy hỏi: “Đại phu khai dược có thiếu cái gì không?”

“Không thiếu, đều đã có đủ. Đại phu cũng nói chỉ cần sống qua cửa này về sau điều dưỡng là được. Bất quá cũng có nói về sau sợ không thể lại mang thai.” Vương chưởng quỹ sờ sờ đầu, nếu là nam nhân khác, vừa nghe tức phụ không thể mang thai chỉ sợ trong lòng sẽ mất hứng, nhưng Vương chưởng quỹ trải qua một đêm kinh hách này, hận không thể mong Dịch Vân Thục đừng sinh đứa bé này. Một đêm mất đi nửa cái mạng, lại đến một lần nữa thật không thể chịu được. “Thục nhi đã sinh cho ta ba đích tử, như vậy là đủ rồi.”

Đông Dương đáp lại ngay: “Là nam hài tử? Nhưng ta thấy ý tử của Vân Thục là nàng muốn có nữ hài tử nha.”

Vương chưởng quỹ gãi đầu nói: “Loại sự tình này sao có thể chọn được? Quan tâm ba nhi tử là đủ rồi, nếu thật sự muốn có nữ hài tử, thì sau này để lão đại sớm thành thân một chút, đem tức phụ yêu thương như đích nữ là được.”

Nha hoàn cũng bà đỡ cúi đầu buồn cười, đích nữ cùng tức phụ sao giống nhau được? Ở trong mắt người ta, đích nữ là bảo bối còn tức phụ chỉ là cỏ dại.

“Đại ca còn đang ở bến tàu sao?Vậy ta đi nhìn xem có cái gì giúp đỡ được không?”

Thấy Vương chưởng quỹ kiên trì Đông Dương cũng không ngăn cản nhiều, căn dặn tiểu tư chú ý an toàn, để cho quản sự mang theo đám nha hoàn đi nghỉ chút, bản thân cũng liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Y cho là chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì ngày hôm sau khí sắc hồng hào có thể làm cho Dịch Vân khanh bớt giận, nhưng chẳng ngờ Vương chưởng quỹ chạy tới, hai ba câu đã vô ý mà đem Đông Dương đi bán. Thậm chí là bán không còn một mảnh, khiến tiểu tư đi theo bên cạnh hận không thể giơ chân đạp hắn một cái, chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn.

Dịch Vân Khanh nghe xong, ý vị thâm trường cười cười. Không nghe lời coi như xong, còn dám bằng mặt không bằng lòng, đã thế còn nói dối, chờ! Trở về thu thập ngươi!

Cả đêm loạn thu thập tàn cuộc, sáng sớm hôm sau Dịch Vân Khanh cuối cùng cũng có thể trở về nhà nghỉ ngơi. Nha hoàn vội vàng mang nước ấm tới, hầu hạ tắm rửa thay xiêm y sạch sẽ, hai tùy tùng thông minh mang cháo nóng từ phòng bếp bưng tới. Dịch Vân Khanh một hơi giải quyết xong bát cháo, lau miệng, vào trong phòng, nhẹ nhàng xốc chăn lên nằm xuống cạnh Đông Dương. Nhìn gương mặt, hơi thở quen thuộc, tâm lo lắng suốt ba tháng qua lúc này mới buông xuống được, nhịn không được mà lại gần hôn lên môi y rồi cẩn thận đem người ôm vào trong lòng, lúc này mới an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai người đều đã vài ngày không ngủ đủ giấc, nay được yên tâm, lúc tỉnh dậy đã qua giờ cơm trưa thật lâu rồi.

Đông Dương tỉnh trước, chính là không dám động đậy, sợ đánh thức người đang ôm lấy y. Nhắm mắt lại, lại qua gần nửa canh giờ mới thấy Dịch Vân Khanh tỉnh.

“… Đã sớm tỉnh?” Gần ba tháng bị gió biển thổi lại trải qua đêm  mưa to hôm qua, giọng nói của Dịch Vân Khanh đều đã khàn khàn.

Đông Dương đứng dậy rót nước,ngẫm lại, lại đem cả ấm trà tới.

Dịch Vân Khanh cười hạ, không khách khí liền uống ba chén nước mới thấy cổ họng thoải mái. Ý bảo Đông Dương đem bình chén thả xuống, nắm lấy tay y, thanh âm khàn khàn nói: “Ngày hôm qua, là ngươi sai thông phán đến từng nhà dân yêu cầu từng nhà đều phải thắp đèn sao? Hải đăng bị hỏng cũng là ngươi sai quản sự lên núi nhóm lên đống lửa?” Thấy y gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi lại cứu ta một lần nữa. Cũng cứu tất cả mọi người trong đội tàu, rất nhiều người đều muốn đích thân tới cám ơn ngươi.”

Nếu không có Đông Dương sai quản gia lên núi nhóm lửa, lại yêu cầu dân chúng thắp đèn, lại không có hải đăng dẫn đường, Dịch Vân Khanh cùng đội tàu chắc chắn trong bão táp mà bị mất phương hướng, với tình hình bão táp ác liệt như vậy lại mất phương hướng, vậy nhất định là thập tử nhất sinh!

“Ta chỉ là, làm những gì phải làm…”

Dịch Vân Khanh nghe xong không cười nữa, nhìn người trong lòng, nghiến răng nói: “Đây là chuyện phải làm, vậy còn chuyện phải làm kia đâu? Không nghe lời, gầy đi hai vòng, mưa gió còn chạy tới bến tàu, bằng mặt mà không bằng lòng, đã vậy còn nói dối, lời ta nói là gió thổi bên tai sao?”

Đông Dương cấm ngữ, ánh mắt kinh ngạc tựa như đang hỏi “làm sao ngươi biết.”.

“Nếu không muốn người biết, thì đừng làm.Thật là, càng ngày càng lớn gan mà.” Bàn tay nhanh chóng ở trên cái mông ai đó đánh một cái, ác thanh nói: “Nói, còn dám như thế nữa hay không?”

Đau thì không đau, nhưng đã lớn như vậy còn bị đánh mông, điều này thật đáng xấu hổ khiến Đông Dương vài ngày đều không dám gặp người: “… Ta chỉ là lo lắng cho ngươi…”

“Còn dám tranh luận phải không?” Lại thêm một cái nữa: “Lo lắng cho ta thì sai tiểu tư cùng quản gia đi một chuyến không được sao? Không nên chính mình chạy tới nơi gió lạnh như thế kia, thân thể chính mình thế nào lại không biết? Hơn nữa còn nói tiểu tư nha hoàn gạt ta, thật sự là hư mà!”

Bị đánh khiến tính nết Đông Dương biến mất hết, buồn buồn chui vào chăn muốn trốn.

Dịch Vân Khanh nhìn thấy, cơn giận cũng tiêu tan không ít, nghĩ tới ba tháng rời đi bặt vô âm tín, Dịch Vân Thục lại khó sinh, trong lòng Đông Dương cũng không chịu nổi, tuy rằng không nghe lời chăm sóc tốt cho thân thể, nhưng xét đến cùng cũng là vì hắn. Suy nghĩ tới đó liền mềm lòng, lại gần hống y nửa ngày cũng không chuyển biến tốt.Một trận lửa nóng ma xát xuống dưới, bảo đảm cái tính tình gì cũng mất hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play