Sau khi nhận được tin tức, Tiêu Diệc Nhiên lập tức chạy về Tướng quân phủ, kèm theo đó còn có Bộ Hoài Viễn, Mục Kỳ và Tần Chấn Ly đã cùng Tiêu Diệc Nhiên chạy đi tróc nã ‘Mộ Dung Nghiêu’. Mà hai gã tử sĩ bị Mộ Dung Nghiêu phái ra để dẫn dụ đám người Tiêu Diệc Nhiên cũng đã bị bắt lấy. Hai gã tử sĩ thấy đào thoát không được, trong một khắc cuối cùng đã đồng loạt hướng về phía Bộ Hoài Viễn ra tay, rồi trực tiếp bị Mục Kỳ giết chết.

Lúc này, Tiêu Diệc Nhiên mới vừa bước xuống khỏi ngựa, một khắc cũng không ngừng lại, trực tiếp chạy vội vào chủ viện, gặp được Tiêu Mẫn và Cảnh đang lo lắng đi qua đi lại ở đại sảnh, trong lòng của hắn càng thêm lo lắng, sắc mặt thâm trầm hỏi: “A Nhất đâu?”

“Tướng quân?!” Phong Cảnh nghe được thanh âm lập tức phản ứng lại, vội vã bắt lấy tay của Tiêu Diệc Nhiên, giọng có chút bất ổn nói: “Người rốt cục đã trở lại! A Nhất vừa mới được Vân thiếu gia mang vào phòng, nói là sắp sinh non, y…y chảy thiệt nhiều máu! Đều là do ta không chiếu cố y thật tốt…Ta…”

Phong Cảnh thấy Tiêu Diệc Nhiên trở về, lại nghĩ đến có mình và Tiêu Mạt ở bên vẫn khiến cho Bạch Nhất gặp chuyện không may, trong lòng vô cùng bực bội, cứ tự trách bản thân, nhất thời ngay cả việc giải thích diễn biến xảy ra cũng không rõ ràng lắm. May mà Tiêu Mẫn ở bên cạnh cũng coi như bình tĩnh, tiến lên nhẹ nhàng kéo Phong Cảnh ra, ngắn gọn kể lại tình hình hiện tại cho Tiêu Diệc Nhiên, “Đại ca, những chuyện nhỏ nhặt trước không nói. Hiện tại đại tẩu cùng Lan biểu tỷ đều bị thương, Vân biểu ca đang chăm sóc đại tẩu, nói là phải trợ sản, tình huống không tốt lắm…Lan biểu tỷ thì ở một gian phòng khác, đao đâm ngay vào ngực, Chung đại phu sau khi nhìn qua đã nói, nếu không kịp thời rút đao thì sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh, Vân biểu ca bên này lại không rảnh tay, đại ca đã thỉnh ngự y chưa?”

“Ngự y sẽ lập tức tới.” Người nói chuyện là Bộ Hoài Viễn vừa đi theo Tiêu Diệc Nhiên vào phòng, mặt sau còn có Mục Kỳ cùng Tần Chấn Ly. Tiêu Diệc Nhiên vội vã chạy về phủ, làm sao có thời giờ đi thỉnh ngự y trong cung, cũng may trên tay Bộ Hoài Viễn có nhiều thủ hạ, sau khi nhận được tin tức liền phái ảnh vệ chạy vào cung đón ngự y.

Tiêu Mẫn đối với ba người gật gật đầu chào hỏi một chút, hiện tại tình huống nguy cấp nên không chú trọng đến lễ tiết lắm, cũng may ba người họ không phải kẻ hay so đo.

Tiêu Diệc Nhiên trong lòng sốt ruột không thôi, đối với những chuyện khác căn bản không nghe vào tai. Vừa hỏi chổ Bạch Nhất xong, hắn liền bỏ lại mọi người tiến vào phòng, mấy người còn lại tuy rằng cũng rất lo lắng, nhưng chỉ có thể chờ ở đại sảnh, về phần Tần Chấn Ly, tuy rằng nói là vị hôn phu của Mộc Lan, nhưng hôn ước này còn chưa có định ra, hiện tại chỉ tính là người ngoài, nên hắn cũng đành phải ngồi trong đại sảnh chờ đợi cùng mọi người.

… haehyuk8693

Khi Tiêu Diệc Nhiên bước vào trong phòng, Vân Mặc Chi đang đỡ Bạch Nhất đã hôn mê, kề sát chén dược ngay miệng đút cho y uống. Nước thuốc màu đen chảy dọc theo bên miệng Bạch Nhất, tôn lên vẻ mặt đã vô cùng tái nhợt của đối phương.

Bạch Nhất nhắm chặt hai mắt cùng với mùi máu tươi nồng đậm phòng trong đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên chấn động, trong đầu một mảnh mờ mịt, cứ như vậy đứng ngơ ngác ở cửa, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.

“Sửng sờ ở kia làm gì?! Lại đây giúp ta đỡ Tiểu Bạch, ta phải uy dược cho y uống!” Vân Mặc Chi nhìn Tiêu Diệc Nhiên đứng ngây ngốc ở cửa, ánh mắt đảo một vòng rồi rống lớn.

Tiêu Diệc Nhiên nháy mắt lấy lại *** thần, vọt tới bên giường, thật cẩn thận tiếp nhận thân mình của Bạch Nhất từ trong tay Vân Mặc Chi, nhanh chóng ngồi ra phía sau đỡ lấy Bạch Nhất. Nhìn đến thân thể mềm nhũn không có chút sinh khí của Bạch Nhất trong lòng, nổi lo lắng lúc trên đường đi vừa nãy của Tiêu Diệc Nhiên hiện đã bị phóng đại đến vô hạn, hắn thế mà lại tràn ngập sự lo sợ trong lòng đến vậy, ngay cả khi ra trận giết địch hắn cũng chưa từng sợ hãi như thế.

Lấy thân thể chống đỡ cho Bạch Nhất, tay phải của Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Bạch Nhất, khắn khít đan xen, trong lòng một lần lại một lần âm thầm cầu nguyện: A Nhất, mau tỉnh lại…

Sau khi Vân Mặc Chi đem thân thể của Bạch Nhất giao cho Tiêu Diệc Nhiên liền quay người đến trước mặt Bạch Nhất, nắm lấy miệng đối phương đổ nước thuốc vào, thẳng cho đến khi cả chén dược đầy tràn đều đã được rót vào hết, Vân Mặc Chi mới đem bát đưa cho hạ nhân, rồi vươn tay xoa bóp vài chổ trên ngực cùng với vài điểm ở gần bụng Bạch Nhất. Chỉ thấy cuối cùng sau một hồi chờ đợi, Bạch Nhất chợt họ khan vài tiếng nặng nề, màu đen của nước thuốc hòa trộn với màu máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng. Tiêu Diệc Nhiên vội lấy ống tay áo nhẹ nhàng chà sát khóe miệng Bạch Nhất, nhưng mà càng lau lại càng nhiều thêm, Tiêu Diệc Nhiên nắm chặt đấm tay, khuôn mặt luôn luôn không có biểu tình gì nay đã tràn đầy đau lòng.

Vân Mặc Chi thấy Bạch Nhất đã đem máu độc cùng nước thuốc phun ra, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi lại nhấc chăn lên dò xét hạ thể của Bạch Nhất, nhìn đến sản đạo còn chưa có mở ra, y không khỏi nhíu nhíu mày, cao giọng hỏi: “Thuốc trợ sản đã chuẩn bị xong chưa?”

“Lập tức có ngay!” Thanh âm của Viên Nhi cách một bức tường truyền đến, vì để giảm bớt thời gian, Viên Nhi trực tiếp chạy qua căn phòng cách vách nổi lửa nấu dược.

“… Ngô… Ân…” Sau khi nôn ra hết thuốc nước vừa uống, Bạch Nhất rốt cục đã có chút ý thức, ánh mắt hơi hơi hé mở, theo sau lập tức cảm nhận được một cơn đau đớn từ bụng truyền đến, tay trái vô thức đặt lên bụng, các ngón tay gắt gao nắm chặt quần áo trên người, thấp giọng rên rĩ, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập, thân mình bất an vặn vẹo không ngừng.

Tiêu Diệc Nhiên lập tức vòng tay quanh Bạch Nhất, ổn định thân mình của y, một bên lại thấp giọng kêu tên Bạch Nhất, “A Nhất, có ta ở đây, đừng sợ…đừng sợ!” haehyuk8693

Bạch Nhất dường như không có nghe thấy thanh âm của Tiêu Diệc Nhiên, cử động càng thêm mãnh liệt hơn, chân dang rộng sang hai bên co quắp lại, ánh mắt có chút mê mang, hô hấp thì càng ngày càng trầm trọng. Chỉ trong chốc lát, y đã lập tức há miệng từng ngụm từng ngụm hít thở khó nhọc, thanh âm rên rĩ cũng dần lớn hơn, “Cáp… Ân… Ha ha ha… A…” Theo đó, tay trái của y đã nhịn không được bắt đầu đè chặt lên bụng.

Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng bắt lấy tay Bạch Nhất, phòng ngừa Bạch Nhất sẽ làm bị thương chính mình, “A Nhất, không có việc gì, Mặc Chi đang ở đây, rất nhanh thì tốt rồi, nếu đau thì kêu ra.” Ngay sau đó, hắn lại quay đầu hướng Vân Mặc Chi đang chạy đi tiếp nhận chén thuốc, ngữ khí sốt ruột kêu lên: “Mặc Chi, mau!”

Tựa hồ là vì hai tay bị nắm chặt, nên đã làm cho Bạch Nhất có hơi hồi thần, Bạch Nhất hơi hơi ngẩng đầu lên, trong con ngươi mờ mịt dần dần hiện ra khuôn mặt đầy lo lắng của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất nhẹ giọng nỉ non: “Diệc Nhiên?”haehyuk8693

“Là ta, ta đang ở bên cạnh ngươi, A Nhất, ta ở đây.” Tiêu Diệc Nhiên khàn giọng trấn an, lần đầu tiên trong cuộc đời chảy xuống nước mắt. Vào giờ khắc này, hắn thật sự cảm thấy rất sợ hãi cũng rất đau lòng, giống như nổi đau khắc cốt ghi tâm khi mẫu thân qua đời năm đó. Bạch Nhất của hắn vì hắn mà đã chịu quá nhiều khổ cực, nhưng mà bản thân hắn lại không có cách nào bảo vệ y thật tốt…

“Đừng…khóc…Ngô!” Bạch Nhất cảm nhận được nước mắt nóng hổi của Tiêu Diệc Nhiên rơi xuống trên mặt, trong lòng có chút chua xót, vừa định cương lên một nụ cười để trấn an Tiêu Diệc Nhiên, thì đột nhiên một trận co rút đau đớn, mãnh liệt truyến đến từ trong bụng làm cho hô hấp của y nhất thời bị kiềm hãm, trong nháy mắt y lại trở nên thất thần, ánh mắt không còn tiêu cự. Y cảm giac như bụng mình sắp nổ tung ra, mỗi một chỗ đều đau đớn như phiên giang đảo hải, giống như muốn đem cả người y xé rách làm đôi, đối với những xúc cảm khác đã không thể cảm thụ được nữa.

“… A… Ngô ngô ân…Ngô…” Bạch Nhất vùi đầu trong ngực Tiêu Diệc Nhiên, nửa người trên đã ướt đẫm mồ hôi, tóc dán trên mặt, nhìn không thấy biểu tình gì, chỉ có lúc mới bắt đầu thì còn kêu rên vài tiếng, sau đó đối phương lại gắt gao cắn chặt môi, chỉ phát ra một ít thanh âm rất nhỏ.

“Mở miệng y ra ngay, đừng để cho y cắn phải đầu lưỡi!” Vân Mặc Chi vừa bưng thuốc trợ sản trở về, nhìn thấy tình cảnh này liền hô to với Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên lập lức bật người, hơi hơi nâng mặt Bạch Nhất lên, rồi lấy tay mở miệng Bạch Nhất ra, đem tay trái của mình đặt vào, sốt ruột nói: “Đau liền cắn ta! Đừng cắn chính mình!”

Bạch Nhất tựa hồ cũng đã đau đến không còn minh bạch, liền cứ thế cắn mạnh xuống cánh tay của Tiêu Diệc Nhiên. Một ít máu tươi liền chảy xuống dọc khóe miệng Bạch Nhất, tuy vậy Tiêu Diệc Nhiên vẫn không có chút lùi bước. Chút đau đớn này, hắn căn bản không thèm để ý, chỉ càng thêm đau lòng người đang nằm trong ngực của mình. Mà Bạch Nhất tựa hồ đã bị mùi máu tươi thức tỉnh, tuy rằng vẫn vô cùng đau đớn, nhưng y vẫn hơi hơi tựa đầu về phía sau, buông miệng ra.

“Mau, trước đem dược uống hết.” Vân Mặc Chi chạy nhanh hai ba bước tới trước giường, đem thước trợ sản đưa đến miệng Bạch Nhất, “Ngươi còn chưa tới thời gian sinh hài tử, dạ con co rút không bình thường, sản đạo cũng không mở, trước uống thuốc này, nắm chắt thời gian sinh đứa nhỏ ra.” Vân Mặc Chi vẫn còn chưa nói hết, thuốc dược cùng độc huyết mà Bạch Nhất vừa mới phun ra, đối đứa nhỏ ảnh hưởng cũng rất lớn, nếu không thể mau chóng sinh hạ đứa nhỏ đề tiếp tục cấp cứu, chỉ sợ thai nhi sẽ chết trong bụng, mà thân thể Bạch Nhất lại yếu đuối, nếu thai chết lưu thì sẽ không có dịch bôi trơn, đến lúc đó hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Sau khi cơn đau đớn kịch liệt ở bụng trôi qua, Bạch Nhất cũng hơi chút ổn định hơi thở, mặc dù bụng vẫn còn rất đau, nhưng thần trí của y cũng đã rõ ràng hơn, liền phối hợp đem chén thuốc trở sản nhanh chóng uống hết.

Vừa uống thuốc xong không bao lâu, da con của Bạch Nhất liền bắt đầu co rút, bụng cũng trở nên cứng rắn hơn, mà bởi vì tư thế nằm trước đó, đứa nhỏ hiện tại đã trôi rất sâu xuống dưới. Vân Mặc Chi cúi người nhìn nhìn một phen, thấy chỉ mới hơi mở ra ba ngón tay, Vân Mặc Chi nhíu nhíu mày, “Sản đạo mở quá chậm, mau uống thêm một chén.” Thân thể của Bạch Nhất bây giờ hoàn toàn không thể bước xuống đất đi lại, nhưng đứa nhỏ hiện giờ đã trôi sâu xuống gần lối ra, nếu đứa nhỏ đã đến sản đạo mà nơi đó vẫn chưa mở ra, rất có thể đứa nhỏ sẽ bị nghẹt thở, còn tạo thành băng huyết, nhưng mà điều Vân Mặc Chi có thể làm được chỉ là để cho Bạch Nhất uống thêm một chén dược trợ sản. haehyuk8693

Cũng may Viên Nhi luôn ở bên phòng cách vách sắc thuốc, rất nhanh Vân Mặc Chi lại uy Bạch Nhất uống thêm một chén dược, cũng để cho Bạch Nhất nằm ngang xuống, để tránh đứa nhỏ có xu thế ra nhanh hơn, đồng thời cũng kê ở dưới eo đối phương một chiếc nệm mềm mại, để giảm bớt áp lực.

Liên tiếp uống tới hai chén dược trợ sản, lay động ở bụng của Bạch Nhất càng thêm lợi hại hơn, từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy bụng của Bạch Nhất không ngừng phồng lên một cách rõ ràng. Mà Bạch Nhất sau khi trải qua một thời gian ép buộc dài như vậy, lúc này nằm ở trên giường, y đã không còn chút khí lực để động đậy, ngay cả thanh âm cũng thực mỏng manh, chỉ có thể há miệng hô hấp, ngẫu nhiên vì quá đau mới phát ra một hai tiếng rên rĩ nhỏ bé.

Tiêu Diệc Nhiên nửa quỳ bên giường, hai tay nắm chặt lấy tay Bạch Nhất, đầu kế sát bên lỗ tai của Bạch Nhất, bởi vì sợ đối phương sẽ “ngủ” đi, hắn luôn không ngừng nhẹ giọng nói chuyện cùng Bạch Nhất, “A Nhất, tên gọi của bảo bảo ta còn chưa nghĩ ra, ngươi nghĩ xem nên gọi là gì mới tốt? Qua vài ngày nữa sẽ là lễ mừng năm mới, về sau sinh thần của bảo bảo đều sẽ tổ chức cùng dịp với lễ mừng năm mới…Đúng rồi, chúng ta còn phải chuẩn bị hôn sự cho Lan nhi cùng Chấn Ly…Chờ sang năm thân mình của ngươi tốt lên, ta sẽ mang ngươi quay trở về Hoài Định, sống một đoạn thời gian có được không?”

Thanh âm của Tiêu Diệc Nhiên vô cùng trầm thấp, vẫn là giọng điệu không có cảm tình gì như thường ngày, nhưng lúc này vừa nói xong, thanh âm của hắn còn mang theo chút nghẹn ngào, sắc mặt của Bạch Nhất đã trắng đến nổi như trong suốt, mất máu nghiêm trọng cộng với đau đớn kích thích đã làm cho cả người Bạch Nhất nhìn qua như đang bày biện một loại khí tức hết sức bất ổn, nhưng y vẫn kiên cường chống đỡ *** thần, hơi hơi quay đầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên, trong mắt bao hàm rất nhiều cảm xúc, dù dùng thiên thiên vạn vạn câu nói cũng không thành lời.

Tiêu Diệc Nhiên không am hiểu việc xem biểu tình của người khác, nhưng giờ khắc này hắn điều hiểu tất cả những tình cảm đang chất chưa nơi đáy mắt của Bạch Nhất, nhất là cái cảm giác mang tên “không hối hận”, đã làm cho hắn dường như hít thở không nổi. Tiêu Diệc Nhiên nắm lấy đôi tay đang yếu ớt sờ lên hai mắt mình của Bạch Nhất, lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười phi thường khó coi với Bạch Nhất, nhưng cũng truyền đến trái tim Tiêu Diệc Nhiên một tình cảm sâu nặng nhất. Hắn cúi đầu, cuối cùng chỉ nói ra ba chữ, “Ta yêu ngươi.” haehyuk8693

Bạch Nhất nở nụ cười, lệ lướt qua khóe mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play