Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Bạch Nhất còn đang ngủ, Tiêu Diệc Nhiên đã lặng yên đứng dậy.
Nhìn gương mặt bình thản ngủ say của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng cúi người hôn hôn trán đối phương một chút, sau lại đem ngọc bội tùy thân đặt ngay bên gối, liền xoay người ra cửa.
“Ta đã phái người đi tiếp ứng việc an trí cho đại quân, ngươi cầm theo lệnh bài của ta có thể tiến vào, trên đường cũng tiện hành sự hơn.” Ngoài cửa, Vân Thanh Nhiễm mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đi vào sân, đưa ra một tấm lệnh bài.
Tiêu Diệc Nhiên tiếp nhận để vào trong ngực, gật gật đầu, “Đa tạ, giúp ta chiếu cố hắn thật tốt.”
“Đương nhiên.” Vân Thanh Nhiễm đáp lời, lại nói: “Ta mặc dù không biết vì sao ngươi lại rời đi quân doanh, nhưng phỏng chừng cũng là vì những chuyện ở Thịnh Kinh, nếu vị kia đã muốn ra tay, lần này trở về ngươi phải hết thảy cẩn thận.”
“Ân, lần này là ta sơ suất, sau khi trở về ta sẽ tìm Mục Kỳ Hoài Viễn thương lượng làm việc.” Là hắn quá mức khinh suất, nóng lòng hồi kinh xác nhận mới có thể bị đối phương thừa dịp hãm hại.
“Nhớ lấy, phải báo lại cho ‘Hắn’ biết, không thể tái mềm lòng làm hỏng việc.” Vân Thanh Nhiễm trầm giọng dặn dò, đối với người nắm quyền lực tối cao đang thống trị trong kinh thành, nàng đã bất mãn thật lâu.
“Ta biết rồi.” haehyuk8693
Cuối cùng nhìn thoáng qua cửa phòng đã đóng kín, Tiêu Diệc Nhiên xoay người bước ra sân, phi thân rời đi.
Vân Thanh Nhiễm đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn thiên không, nhỏ giọng nói: “Nhất vô tình đế vương gia, Dung Sở Hoa, ngươi không hiểu nổi hắn đâu.” (Nhất vô tình đế vương gia, cái nài chắc dễ hiểu, kẻ vô tình nhất chính là bậc đế vương)
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Vân Thanh Nhiễm cũng lẳng lặng rời đi.
…
Sau khi Tiêu Diệc Nhiên rời đi phủ thành chủ liền một đường hướng thẳng về phía đông.
Dọc đường nhờ có lệnh bài của Vân Thanh Nhiễm nên cũng thông suốt không hề bị chút ngăn trở, rất nhanh liền ra khỏi cửa thành, vào lúc chạng vạng hắn đã đuổi tới địa điểm mà đại quân đang đóng giữ.
Tiêu Diệc Nhiên không có lập tức hồi doanh, đợi cho đến khi tối muộn, mới lặng lẽ lẻn vào chủ trướng. Trong nội trướng, Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt đang nói chuyện với nhau, trái lại không thấy Phong Cảnh. Nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện, hai người cũng đều lập tức phản ứng lại, đứng dậy hành lễ.
“Tướng quân!”haehyuk8693
“Không cần đa lễ, các ngươi đã vất vả nhiều rồi.” Phất tay bãi miễn việc hành lễ của hai người, hai bên liền bắt đầu ngồi xuống hỏi hang sự tình,”Tình hình trong quân gần đây thế nào?”
Nghe được câu hỏi của Tiêu Diệc Nhiên, Mạc Ngôn đáp: “Sau khi Tướng quân đi rồi, Tiểu Cảnh liền dịch dung thành bộ dáng tướng quân trấn giữ quân doanh, lại nói với bên ngoài Tiểu Cảnh vì có nhiệm vụ khác đã rời đi trước. A Mạt mang binh xuất kích, ta trợ giúp ở phía sau, đã tẫn tốc đánh lui địch quốc, tin tức tạm thời còn chưa để lộ.” Dừng một chút, mới nói tiếp, “Trái lại sau khi tướng quân rời đi, Tần Lâu liền truyền đến tin tức xác thực, Đế Vương vẫn bình yên, Lạc Vương tạm thời không rõ động tĩnh. Bọn ta đợi mãi, vẫn lo lắng tướng quân gặp chuyện không may, dù âm thầm điều tra tin tức của tướng quân cũng không có phản hồi, không biết trong đoạn thời gian này tướng quân đã như thế nào?”
“Trên đường hồi kinh ta đã gặp phải sát thủ mai phục, ta trúng độc bị thương, được người cứu giúp, sau nhớ tới các ngươi sẽ đi qua thành Vân Hà liền tới đây hội hợp.” Tiêu Diệc Nhiên đơn giản giải thích một chút tình huống của mình.
“Thương thế của tướng quân làm sao rồi? Thần y có xem qua chưa?” Vừa nghe tướng quân bị thương, Tiêu Mạt có chút lo lắng hỏi.
“Hiện đã vô trở ngại.” Lắc lắc đầu ý bảo chính mình vô sự, Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên phát hiện, từ lúc tiến vào đến giờ vẫn không nhìn thấy người luôn thích cãi nhau kia, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy Phong Cảnh?”
Câu này vừa ra khỏi miệng, hai người còn chưa đáp lời, chợt nghe từ trong gian chủ trướng truyền đến một tiếng ho khan mỏng manh, ba người đều đồng thời biến sắc. Còn Tiêu Mạt vì tình thế cấp bách nhất thời cũng quên bận tâm đến Tiêu Diệc Nhiên liền nhảy vào nội thất.
Thấy Mạc Ngôn cũng là vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Diệc Nhiên giận tái mặt, đi vào bên trong.
Lúc này, Tiêu Mạt đang ngồi ở bên giường nhỏ, còn Phong Cảnh thì sắc mặt không có chút máu đang nằm trong lòng hắn, bên miệng không ngừng nôn ra máu đen, đã thấm ướt cả y phục trên ngực.
Tiêu Mạt sắc mặt lo lắng, vươn tay lau đi vết máu bên môi, một tay còn lại thì đặt ra sau lưng, vì đối phương truyền vào nội lực bảo vệ tâm mạch.
Một hồi lâu, Phong Cảnh mới đình chỉ nôn máu, Tiêu Mạt nhẹ nhàng thu hồi bàn tay đỡ lấy y, trừ bỏ mới đầu bọn họ nghe thấy được thanh âm ho khan ở bên ngoài thất, thì trong quá trình đối phương vẫn không nói được câu nào.
“Đây là có chuyện gì?” Tiêu Diệc Nhiên trầm giọng hỏi.haehyuk8693
“Hai ngày trước Tiểu Cảnh bị thương, nhưng sợ quân y tiết lộ hành tung của tướng quân, nên vẫn chưa…”
“Chẳng lẽ trong quân doanh của Trấn Bắc đại quân, ngay cả một quân y có thể tin tưởng đều không có?” Tiêu Diệc Nhiên đánh gãy lời Mạc Ngôn, âm điệu có chút cao lên. Vừa quay về đã nhìn thấy thủ hạ tâm phúc trọng thương, hắn dĩ nhiên đang vô cùng tức giận, lại càng tức giận chính mình liều lĩnh hành động, mới làm liên lụy đến nhiều người như vậy.
“Tướng quân... Ngài đã trở lại...?” Tựa hồ nghe thấy giọng nói của Tiêu Diệc Nhiên cùng Mạc Ngôn đối thoại, Phong Cảnh khôi phục chút *** thần, mở mắt ra nhìn sang hắn. Trông thấy Tiêu Diệc Nhiên đã trở về, y liền lộ ra một nụ cười ngây thơ, cố gắng mở miệng, thanh âm còn lộ rõ sự suy yếu,”Tướng quân không nên trách A Mạt A Ngôn, là ta không để cho bọn họ tìm quân y.” Thoáng thở hổn hển nghỉ ngơi một hồi, Phong Cảnh mới nói tiếp: “Vốn không có gì, không nghĩ tới đại đao kia lại có độc, ta chỉ bị chém một nhát vào người! Kỳ thật nghỉ ngơi thêm vài ngày để bức độc ra là tốt rồi.” Nói xong y lại có chút hơi thở gấp, Tiêu Mạt phía sau lập tức vuốt nhẹ tấm lưng của y.
Tiêu Diệc Nhiên đến gần Phong Cảnh, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu đối phương, “Không cần nhiều lời hảo hảo nghỉ ngơi.”haehyuk8693
Mạc Ngôn, Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh không chỉ là ba thuộc hạ vô cùng đắc lực của Tiêu Diệc Nhiên, mà họ còn là tâm phúc hắn *** tưởng nhất. Tiêu Mạt là người thuộc Tiêu gia, Mạc Ngôn cùng Phong Cảnh đều là sư đệ của hắn, ba người đã ở bên cạnh hắn cùng nhau lớn lên. Tuy rằng vẫn không biết cách giao lưu với người khác, nhưng hắn đã sớm xem bọn họ như huynh đệ mà đối đãi.
Người dĩ vãng chỉ cần bị chút bệnh nhẹ, bị chút vết thương đã kêu đau hết buổi sáng, hiện tại lại vì thay hắn giấu diếm hành tung mà ẩn nhẫn như thế, nội tâm của Tiêu Diệc Nhiên không khỏi nổi lên một trận áy náy.
Nhìn nhìn Tiêu Mạt đang ôm chặt Phong Cảnh trong lòng, hắn liền trầm giọng phân phó: “Ngày mai ta cùng Mạc Ngôn mang đại quân đi trước, ngươi mang Tiểu Cảnh vào thành tìm Mặc Chi, sau khi thương thế tốt lên mới được hồi kinh.”
Không nhiều lời nữa, đem buồng trong nhường lại cho Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh, Tiêu Diệc Nhiên mang theo Mạc Ngôn ra chủ trướng, đến trướng quân sư của Mạc Ngôn tiếp tục bàn bạc.
“Kể lại thật rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đến ngoại thất, Tiêu Diệc Nhiên mới hướng Mạc Ngôn nghiêm túc hỏi.
“Hai ngày trước, A Mạt phát hiện trong quân có mật thám đang hỗ trợ truyền tin tức cho người bên ngoài, vốn muốn âm thầm bắt giữ, không nghĩ tới võ công của đối phương cũng không kém, khi tiếp xúc liền biết người nọ cũng là cao thủ, nhất thời ngược lại bị vây khốn, Tiểu Cảnh vì cứu A Mạt mới thụ thương. Lúc ấy quả thật trừ bỏ vết thương bị đao chém thì không còn bệnh trạng khác, nên bọn ta liền không tìm quân y tới. Nhưng sáng nay Tiểu Cảnh bắt đầu hộc máu, chúng ta mới biết y đã trúng độc. Cũng may là đã đến thành Vân Hà, chúng ta vốn muốn thừa dịp hạ trại nghỉ ngơi ở nơi này, liền mang Tiểu Cảnh đến cho thần y khám, không nghĩ tới tướng quân cũng đã tới thành Vân Hà, hiện tại chúng ta phải đổi lại kế hoạch hành sự.” Nói đến chổ này, Mạc Ngôn lắc đầu cười cười một chút, “Kỳ thật lần bị thương này của Tiểu Cảnh trái lại còn nhận được thêm chút vui vẻ, ít nhất đã làm cho A Mạt hiện tại đối với y nói gì đều nghe nấy.”
Tiêu Diệc Nhiên nghe xong lời giải thích liền biết, kẻ mật thám trong quân doanh chắc chắn cùng một bọn với đám sát thủ đuổi giết hắn.
Lúc ấy hắn trúng độc cũng giống như vậy, bắt đầu không có bất kỳ bệnh trạng gì, đợi cho đến khi chất độc đã lan tràn toàn thân, sẽ liền không ngừng hộc máu, thẳng đến khi huyết tẫn mà chết.
May mắn hắn lúc ấy đã sớm phát hiện, đúng lúc dùng nội lực áp chế, sau lại có Bạch Nhất giúp hắn giải độc. Mà Phong Cảnh lúc này, nếu như những gì đã nói thì chất độc chắc hẳn đã lan tràn, hiện tại chỉ có thể trông vào Tiêu Mạt dùng nội lực áp chế, tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nói chất độc này rất lợi hại, nhưng Tiêu Diệc Nhiên vẫn rất tin tưởng vào y thuật của Vân Mặc Chi, liền cũng thoáng yên lòng, bất quá nghĩ đến những lời Mạc Ngôn nói, hắn mới biết được nguyên lai Phong Cảnh vẫn luôn để ý Tiêu Mạt. Khó trách vì sao trước kia đối phương lúc nào cũng thích theo sau Tiêu Mạt.
Nhưng còn suy nghĩ trong lòng Tiêu Mạt đối với Phong Cảnh rốt cuộc là như thế nào, nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Tiêu Mạt ở buồng trong, Tiêu Diệc Nhiên biết, ít nhất hắn cũng không phải hoàn toàn thờ ơ. Nếu như là trước kia, Tiêu Diệc Nhiên chắc hẳn sẽ không tài nào đoán ra, nhưng nay đã có Bạch Nhất trong lòng, đối với Tiêu Mạt có vài phần suy nghĩ cùng tư tưởng giống mình, hắn vẫn có thể đoán được vài phần.
Quay lại suy nghĩ ban đầu, Tiêu Diệc Nhiên tiếp tục hỏi, “Tên mật thám cùng sát thủ đã bị bắt lại rồi chứ?”haehyuk8693
“Sát thủ kia đã bị A Mạt lỡ tay đánh chết, còn tên mật thấm đã tự mình nuốt độc …Bất quá thuộc hạ phát hiện tên mật thám kia không giống người của Chiêu Quốc ta.”
“Hả?”
“Ở một góc tối trên người hắn có khắc một Anh Điểu, chính là thần thú hộ quốc của địch quốc trong truyền thuyết. Nghe đồn tử sĩ của địch quốc đều sẽ có hoa văn này trên người.”
“Chỉ là một cái hình xăm không thể xác định được gì, bất quá trong việc này sợ địch quốc cũng có phần liên quan.”
“Tướng quân cho rằng… Lạc Vương cấu kết cùng địch quốc?” Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, phóng thấp thanh âm nhỏ giọng hỏi.
“Không loại trừ khả năng này… Nhưng Lạc Vương luôn luôn thân cận cùng Diên Quốc, cũng có thể đây là vì đánh lừa mắt nhìn của mọi người. Tin tức này trước đừng truyền ra, thi thể của hai người kia đã xử lý tốt chưa?”
“Ta cùng với A Mạt đều kiểm tra qua, đã xử lý sạch sẽ.”
“Ân, sau khi hồi kinh, để cho Hoài Viễn điều tra động tĩnh của Lạc Vương.”
“Dạ.”haehyuk8693
Sau khi giao phó toàn bộ công việc, Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Lần này là ta đã vội vã, liên lụy các ngươi, thực xin lỗi.”
“Tướng quân, việc Tiểu Cảnh bị thương là ngoài ý muốn, còn chuyện tin tức giả lại là lỗi của Tần Lâu, là thuộc hạ quản lý bất lực.” Mạc Ngôn lắc đầu lý giải.
Kéo kéo khóe miệng cười cười một chút, Tiêu Diệc Nhiên phất tay, cũng không muốn tiếp tục rối rắm trong cái đề tài này nữa, đơn giản dặn dọ Mạc Ngôn một chút về hành trình kế tiếp, hắn liền đi nghỉ ngơi.
…
Giờ phút này, ở trong chủ trướng.
Tiêu Mạt thấy hô hấp của Phong Cảnh đã dần dần vững vàng, nhẹ nhàng đỡ người nằm xuống, liền chuẩn bị rời đi. Nhưng còn chưa đứng dậy, hắn liền bị Phong Cảnh giữ chặt.
“A Mạt, ngươi đừng đi, ta khó chịu.” Phong Cảnh túm chặt ống tay áo của Tiêu Mạt không buông, nhỏ giọng suy yếu nói.
Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt lòe lòe đánh thương của Phong Cảnh, ánh mắt Tiêu Mạt lập tức u ám, người bình thường vẫn luôn căng tràn sức sống mười phần, hiện tại lại bởi vì hắn mà ốm đau nằm ở trên giường…Cầm lấy bàn tay đang nắm y phục của mình, nhẹ nhàng rút quần áo ra, Tiêu Mạt ôn nhu nói: “Ta không đi, vẫn ngay tại đây, ngươi ngủ đi, không thoải mái cứ bảo ta.”
“Khụ ân… Ngươi mau lên tháp ngủ cùng ta. Ngươi ngồi ở bên cạnh ta ngủ không được!”
Lo lắng cho tình huống hiện tại của Phong Cảnh, Tiêu Mạt cũng không giống thường ngày nói ra lời cự tuyệt, mà là thuận theo nằm ở bên cạnh Phong Cảnh.
“Tốt lắm, mau ngủ đi, ngày mai ta mang ngươi đi tìm Vân thần y.”
Phong Cảnh thỏa mãn cười cười, nhắm lại hai mắt. Y thích A Mạt cũng đã gần hai mươi năm, A Mạt lại như đều không hay biết, còn luôn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ bộ dạng của y, hại y vẫn luôn đau khổ. Tuy rằng lần này bị thương khó chịu muốn chết, nhưng có thể làm cho A Mạt ôn nhu đối xử với mình như vậy, thật sự cho dù có bị thương thêm vài lần, y cũng nguyện ý!
Mặc dù sự quan tâm của đối phương trước mắt chỉ là như một người huynh đệ quan tâm đồng môn, nhưng cũng không sao, chỉ cần trước khi A Mạt thích người khác, y đã đem đối phương đuổi tới tay là được rồi.
Nghĩ như thế, Phong Cảnh dần dần mang theo ý cười ngủ say, một bên Tiêu Mạt vẫn là bộ dạng bảo hộ che chở cho đối phương, suốt một đêm không chợp mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT