Diệp Tích thỏa hiệp, có quá nhiều chuyện đang đè nặng lên vai cô ta, cô ta không thể không thỏa hiệp, thêm vào đó trong lòng cô ta lại có tình cảm sâu nặng với Cảnh Thiếu Trạch.

Cô ta muốn ở bên cạnh người đàn ông này, thêm được chút thời gian nào hay chút đó.

Đợi đến khi Cảnh Thiếu Trạch chán ghét cô ta thì cô ta mới có thể quyết tâm rời xa được hắn. 

“Bây giờ anh viết cho em một tấm chi phiếu.” Cảnh Thiếu Trạch lấy ra một tờ séc, có vẻ anh ta đã chuẩn bị từ trước, hắn chắc chắn cô ta sẽ đồng ý với điều kiện của hắn.

Diệp Tích cầm lấy tờ séc, xem một cách tỉ mỉ, rồi gật đầu nói: “Ngày mai em sẽ ra đi.”

“Còn nữa…” Cảnh Thiếu Trạch nâng cằm Diệp Tích lên: “Em không được nói chuyện này với Nghê Tịnh, không được để cô ấy biết tất cả những gì về anh và em, em càng không được đến tìm Nghê Tịnh, em sẽ mãi vẫn chỉ là một tình nhân, không được mong chờ điều gì khác.” 

“Nếu như em vi phạm vào giao ước của hai chúng ta, thì anh sẽ khiến cho công ty của cha em bị phá sản ngay lập tức.” Cảnh Thiếu Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Tích.

Diệp Tích cắn môi: “Em biết rồi.”

“Ngoan lắm.” Cảnh Thiếu Trạch gật đầu hôn lên môi của Diệp Tích, Diệp Tích chủ động ôm lấy cổ Cảnh Thiếu Trạch. 

Ninh Thư: …

Ôi chao, Ninh Thư cứ nghĩ rằng bản thân mình đã trải qua nhiều chuyện, nhưng lần này bị nhốt ở chốn này, cảm thấy bản thân vẫn còn quá non nớt, nên có chút ngạc nhiên.

Ha ha, Diệp Tích cũng biết bày trò đấy, rốt cuộc thì ai lợi dụng ai, còn không thể nói chắc chắn được. Có chết cũng không thể rời đi thì có nghĩa là cô ta sẽ cứ đợi Cảnh Thiếu Trạch à? 

Ninh Thư lại lưu video vào máy tính, vừa cất máy tính vào ngăn kéo rồi lên giường ngủ tiếp.

Cứ nghĩ rằng cú sốc không thể sinh con có thể khiến cho Cảnh Thiếu Trạch suy sụp, nhưng không ngờ hắn có thể vượt qua được, ngược lại còn sống tùy tiện hơn trước, bây giờ còn có tâm trạng muốn cùng lăn lộn với Diệp Tích.

Lại còn chưng cái bộ mặt “Tôi rất yêu vợ tôi, cô đừng hòng đụng vào vợ tôi.” 

Trước đây sao cô không tiện tay đâm cho hắn một nhát, khiến hắn tàn phế luôn cho rồi.

Ngày thứ hai, Diệp Tích thu dọn đồ đạc, chắc là chuẩn bị đến chỗ mà Cảnh Thiếu Trạch chuẩn bị cho mình, bị Cảnh Thiếu Trạch nhốt vào trong lồng rồi.

Bà Cảnh trông thấy Diệp Tích chuẩn bị đi, cảm thấy như con gà chọi vừa mới đấu thắng vậy, rất vui vẻ vì đã đuổi được một kẻ đáng ghét. 

Bà Cảnh rất sợ chồng của bà sẽ bị con đàn bà đê tiện Diệp Tích quyến rũ.

Vì tiền có thể quyến rũ con trai bà, thì tất nhiên cô ta cũng có thể vì tiền mà dụ dỗ chồng bà.

Lúc này bà hoàn toàn quên mất bản thân bà đã dùng tiền để thỏa hiệp với cô ta trước đây. 

Hai mẹ con nhà Cảnh gia đúng là cùng một giuộc.

Bà Cảnh quay đầu nhìn Ninh Thư đang ngồi ăn sáng, trong lòng vừa đố kỵ lại vừa lo lắng sợ sệt, con đàn bà ngu ngốc, chồng mình và người đàn bà khác chung sống với nhau mà cũng không biết.

Ninh Thư uống xong cốc sữa, quay về phòng mình lấy máy tính đút vào balo, cầm theo thuốc trợ tim rồi về nhà mẹ đẻ. 

Bà Cảnh nhìn thấy Ninh Thư định đi ra ngoài, hỏi: “Con đi đâu đấy?”

“Con về nhà, trong nhà mình không có người giúp việc, con thấy không được thoải mái, về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.” Ninh Thư hất cằm nói không chút khách khí.

Bà Cảnh tức muốn chết: “Ba lần bảy lượt muốn về nhà mẹ đẻ, con bây giờ là người của Cảnh gia đấy.” 

Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ không phải nữa rồi.

Ninh Thư không thèm để ý đến bà ta, về Nghê gia, nhìn thấy ông bà Nghê câu đầu tiên cô nói là: “Cha, mẹ, con muốn ly hôn.”

Ông Nghê trợn tròn mắt hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy?” 

Ninh Thư chọn một vài video rồi mở cho ông bà Nghê xem, sau đó nói: “Con không thể tha cho bất cứ ai nhà Cảnh gia.”

Ông Nghê xem xong video, tức đến mức cao huyết áp, bà Nghê vội vàng lấy thuốc cho ông uống mới khôi phục được sức lực.

“Những thứ ghê tởm này.” Ông Nghê cắn răng nghiến lợi rồi nói: “Ly hôn, nhất định phải ly hôn, những kẻ khốn nạn này.” 

Ông Nghê gọi điện ngay cho Nghê Ngôn đang đi làm, bảo hắn lập tức trở về nhà.

Nghê Ngôn - anh trai của Nghê Tịnh sau khi về đến nhà, nhìn thấy ông Nghê trong bộ dạng tức giận liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Con hãy xem đi, một lũ súc sinh.” Ông Nghê mở máy tính rồi đưa đến trước mặt của Nghê Ngôn. 

Nghê Ngôn nhướn mày xem video, biểu cảm càng ngày càng lạ lùng, sau khi xem xong quay sang hỏi Ninh Thư: “Làm sao em có được những thứ này?”

“Đương nhiên là em quay lại.” Ninh Thư đáp.

Nghê Ngôn chép miệng, “Xem xong những thứ này, em vẫn chưa phát tác bệnh tim là kiên cường lắm rồi đấy.” 

Anh ta đang khen cô đó ư?

“Không thể tha cho người nhà Cảnh gia được.” Ông Nghê tức đến mức hô hấp không được tốt.

Nghê Ngôn nói với Ninh Thư: “Anh nghĩ em nên ly hôn, tiếp tục ở lại trong cái nhà đó, đối với bệnh của em không tốt chút nào, ai biết được mấy người đó còn định làm gì tổn thương đến em, họ đang bày mưu tính kế, giấu giếm sau lưng em để đối phó với Nghê gia.” 

“Anh à, em nhất định sẽ ly hôn, em đã tìm luật sư rồi, chờ ngày xét xử của tòa án, chờ thẩm phán xử tội cho Cảnh Thiếu Trạch.” Ninh Thư nói.

Ông Nghê cũng gật đầu: “Ly hôn đi, cha sẽ nuôi con, cha không còn sống thì anh con sẽ nuôi con.”

“Có cần anh làm gì không?” Nghê Ngôn hỏi. 

“Tạm thời em không cần gì.” Nhờ vào những thứ hiện có trong tay, có thể khiến danh tiếng Cảnh gia bị hủy hoại.

Cô cũng không cần phải lo lắng về điều gì, đừng quên gia sản của Nghê gia cũng không thua kém gì gia sản nhà Cảnh gia.

Ninh Thư ở lại Nghê gia, bà Nghê làm rất nhiều món ngon mà Nghê Tịnh thích, không ngừng gắp thức ăn cho Ninh Thư, còn hơi sụt sùi nước mắt. 

Bà Nghê gắp cho cô ăn thứ gì, cô đều ăn hết, cô cũng không kén ăn, cho dù điều kiện khó khăn thế nào, cô cũng ăn được.

Nghê Ngôn chậm rãi ăn cơm, nhìn Ninh Thư và nói: “Cũng may là em chưa bị lộ, nếu để Cảnh gia biết được, thì nói không chừng em sẽ không quay về được, vốn sức khỏe em đã không tốt, cho dù có xảy ra chuyện gì họ cũng sẽ nói là do bệnh tim tái phát, nhà mình cũng không có cách nào cứu em.”

Ninh Thư ừ một tiếng, không phải vì thế thì sao cô phải nhịn đến lúc này, nếu như bị Cảnh gia nhốt lại, thân thể lại rất yếu đuối, đi được hai bước đã không còn hơi rồi. 

Ninh Thư chắc chắn sẽ không thể thoát ra được căn nhà ấy.

Ninh Thư gọi điện cho luật sư, nhanh chóng chuẩn bị các tài liệu để hầu tòa, thúc giục tòa án định ngày xét xử.

Cảnh Thiếu Trạch đang ở cùng với Diệp Tích, mua rất nhiều đồ dùng để trang trí nhà cho Diệp Tích, tuy chỗ này hơi hẻo lánh nhưng bên trong lại được bày biện rất xa hoa. 

Lúc hai người đang ôm ấp nhau, điện thoại của Cảnh Thiếu Trạch vang lên, đầu dây bên kia là tiếng của ông Cảnh hét lớn: “Đang ở đâu, mau về nhà ngay, tòa án gửi đơn xét xử tới.”

Cảnh Thiếu Trạch có phần khó hiểu, chuyện khiến cha hắn la hét trong điện thoại chắc chắn là chuyện lớn rồi, hắn lập tức quay về.

Diệp Tích ôm lấy eo của Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch nhẹ nhàng vỗ vào tay của Diệp Tích: “Anh về nhà đã, hôm nay em ở lại nghỉ ngơi đi.” 

Diệp Tích ngoan ngoãn vâng một tiếng, nhìn Cảnh Thiếu Trạch rời đi.

Cảnh Thiếu Trạch về đến nhà, trước mắt hắn là một tờ giấy, ông Cảnh giật dữ hét vào mặt hắn: “Nhìn xem đây là thứ gì, Nghê Tịnh muốn ly hôn với con, lại còn kiện con lên tòa nữa.”

Cảnh Thiếu Trạch bối rối, không nói được lời nào: “Sao lại ly hôn, ai muốn ly hôn?” 

Cảnh Thiếu Trạch nhìn tờ giấy của tòa án gửi tới, quá đột ngột, sao Nghê Tịnh lại muốn ly hôn với hắn, trước giờ không hề có biểu hiện gì.

Ông Cảnh mệt mỏi xoa xoa trán: “Bây giờ Nghê Tịnh về nhà mẹ đẻ rồi, con hãy mau đến đó gặp Nghê Tịnh, thái độ thành khẩn vào.”

“Ly hôn thì ly hôn, tôi cũng không cần loại con dâu như vậy.” Bà Cảnh bĩu môi. 

“Câm miệng, đồ đàn bà không có đầu óc.” Ông Cảnh tức giận quát lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play