Ninh Thư đến tiệm bánh ngọt của người Tây để mua cho Tư Viễn một chiếc bánh kem nhỏ, hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Chúc Tư Viễn, không lâu nữa, Tư Viễn sẽ đi học rồi.

Ninh Thư chỉ hy vọng trước khi ra chiến trường có thể sắp xếp ổn thỏa cho Tư Viễn.

Ninh Thư rất muốn đưa Tư Viễn đi cùng mình, nhưng cô bây giờ là quân y chiến trường, đưa theo một đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện. 

Chiến trường cũng rất ác liệt, trẻ con sẽ dễ bị lây bệnh.

May mắn là hiện tại Ninh Thư mới chỉ là bác sĩ quân y thực tập, chưa bị điều ra chiến trường, vẫn còn vài năm nữa mới đến thời gian kháng chiến chống Nhật toàn quốc.

Cô vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên chăm sóc cho Tư Viễn. 

Chăc chắn cô sẽ phải ra chiến trường, bởi vì cô đã ký vào tờ giấy đó, nếu bây giờ hối hận thì kết cục sẽ càng bi thảm hơn.

Sinh ra tại thời kỳ loạn lạc, tính mạng con người là rẻ mạt nhất, tâm nguyện lớn nhất của Ninh Thư là bảo đảm an toàn cho Tư Viễn, cố gắng nuôi dưỡng Tư Viễn thật tốt, không để thằng bé sống trong cảnh nghèo khó nữa.

Về đến nhà, Ninh Thư thắp nến trên chiếc bánh kem, nói với Tư Viễn: “Tư Viễn, con hãy nhìn vào chiếc bánh và ước đi.” 

“Điều ước là gì hả mẹ?” Tâm Viễn bối rối.

Ninh Thư đáp: “Tư Viễn muốn làm điều gì nhất?”

“Tư Viễn muốn sống với mẹ cả đời.” Tư Viễn nói. 

Ôi, câu nói này thật ấm áp làm sao.

Ninh Thư và Tư Viễn cùng thổi nến, cắt bánh sinh nhật, hai mẹ con cùng ăn hết chiếc bánh.

Sau khi tắm rửa cho Chúc Tư Viễn, cô cùng Tư Viễn lên giường nằm kể chuyện cổ tích, nhìn Tư Viễn thiếp vào giấc ngủ, Ninh Thư xoa đầu thằng bé, trong lòng lại thở dài một tiếng. 

Chúc Tư Viễn không có được sự quan tâm của cha mẹ, cha thì không nói làm gì, ngồi trước mặt nhau nhưng không nhận ra nhau, Tư Viễn lại càng không nhận ra đó là cha của mình.

Còn Chúc Tố Nương thì ban ngày vất vả đi bán hàng, tối lại miệt mài nấu đậu phụ kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc cho Tư Viễn, sau này thì tính cách trở nên tiêu cực, thằng bé cũng cảm thấy trong lòng bị đè nén, phải chịu sự đối xử như vậy từ cha mẹ, chắc thằng bé cũng không mong mỏi gì cao sang hơn.

Một đứa trẻ thiếu đi tình thương gia đình. 

Chờ đến khi Tư Viễn ngủ say, Ninh Thư lấy trong túi mình nhưng thứ đồ cướp được từ Chúc Nghiễn Thu, có áo khoác và áo đồng phục trường, còn chiếc đồng hồ giá một nghìn tiền đại dương và một chiếc bút máy.

Ninh Thư nhìn chiếc bút này có vẻ được khắc rất tinh xảo, ở trên thân bút có khắc chữ, đó là chữ Nghiễn Thu, Ninh Thư cầm dao cạo bỏ vết chữ khắc trên đó.

Sau đó, lật đi lật lại chiếc áo đồng phục xem, phát hiện phía trên nút áo có khắc chữ Nghiễn Thu, Ninh Thư lấy kim chỉ khâu chèn lên hai chữ đó, sau đó mang áo đi giặt thật sạch vì chiếc áo đã bị bụi bẩn bám vào rất nhiều. 

Chờ đến khi quần áo khô, Ninh Thư mới đem gói lại cẩn thận, cầm đến hiệu cầm đồ, mang áo khoác, chiếc bút và đồng hồ đem bán.

Chiếc đồng hồ trị giá một nghìn đồng đại dương bây giờ chỉ bán được 500 đồng đại dương, Ninh Thư không vui cho lắm, chiếc đồng hồ này nhìn bên ngoài cũng mới 90%, sau khi trả giá qua lại, cuối cùng đồng ý bán với giá 650 đồng đại dương.

Chiếc bút máy và áo đồng phục cầm cố chỉ được hơn 10 đồng đại dương, thế là nhiều rồi. 

Quả nhiên cướp của nhà thì không thương tiếc, Chúc Nghiễn Thu móc rỗng hết cả gia sản nhà Chúc gia rồi.

Lấy được hơn 600 đồng tiền đại dương, Ninh Thư cảm thấy bản thân mình rất giàu có, có tiền rồi, Ninh Thư bắt đầu nghĩ tới chuyện tích trữ lương thực.

Cái thời đại này vật giá không ổn định, Ninh Thư không muốn những đồng tiền này sau này lại tuột khỏi bàn tay mình, cô quyết định đi mua một căn phòng, mua một khu đất trống, đất trống rất rẻ, Thượng Hải tuy là một thành phố hoa lệ, nhưng vẫn còn nhiều nơi chưa được khai phá. 

Nghĩ đến giá nhà đất sau này đắt cắt cổ, Ninh Thư rất muốn mua thật nhiều đất, nhưng bây giờ cô chỉ dám mua một mảnh đất nhỏ, lại còn là mảnh đất xa trung tâm thành phố, cô bây giờ cũng không có nhiều tiền để mua mảnh đất lớn ở gần trung tâm.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô cũng sẽ rời khỏi thế giới này, Ninh Thư hy vọng mẹ con Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Tham gia xong khóa huấn luyện, Ninh Thư đến bệnh viện thực tập làm bác sỹ, Chúc Nghiễn Thu sau khi bị Ninh Thư đánh cho một trận thừa sống thiếu chết cũng được đưa tới bệnh viện. 

Nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu trong bộ dạng thê thảm nằm trên giường, Ninh Thư chỉ có thể nói đó là tai họa tích tụ nghìn năm, cô muốn đánh chết Chúc Nghiễn Thu nhưng lại bị tuần cảnh phát hiện.

Trong lòng Ninh Thư rất buồn bực, cô chỉ muốn giết chết Chúc Nghiễn Thu hàng trăm lần.

Phương Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh giường, ánh mắt chỉ chực khóc, nhìn Chúc Nghiễn Thu và hỏi: “Rốt cuộc là ai làm, thật quá đáng.” 

Chúc Nghiễn Thu bị đau họng nên không nói ra thành tiếng, bị người lạ bóp cổ đến mức suýt nữa thì đứt cổ, Chúc Nghiễn Thu cũng không biết mình đã đắc tội với ai, không những cướp sạch tiền của trên người hắn, lại còn muốn giết hắn.

Chúc Nghiễn Thu nghĩ lại cảnh đó vẫn còn nổi hết cả da gà, đối phương thật sự muốn giết chết hắn, trên người toàn là sát khí.

Bây giờ Chúc Nghiễn Thu đúng là sức cùng lực kiệt, hắn bị thương thành thế này, lại không có tiền trả viện phí. 

Hắn liên tục gửi điện báo về nhà, nhưng người nhà không thèm trả lời hắn, Chúc Nghiễn Thu đoán chắc người nhà đã xảy ra chuyện gì, còn định về nhà một chuyến, nhưng bây giờ thì thành ra thế này, không đi đâu được.

Đầu hắn vẫn còn đang quay cuồng, lúc nào cũng có cảm giác buồn nôn, bụng bị người ta đánh đến giờ vẫn còn đau, bác sĩ nói hắn bị chấn thương não bộ, xương đùi còn bị nứt.

“Cậu nói xem, trước đó vẫn còn khỏe mạnh mà.” Phương Phỉ Phỉ lo lắng nói, đôi mắt mở rất lớn, dáng vẻ rất phẫn nộ. 

Chúc Nghiễn Thu muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể nói được.

Ninh Thư bước tới, nhìn Chúc Nghiễn Thu có chút kinh ngạc nói: “Sao cậu lại thành ra thế này, lúc trước không đến nỗi nghiêm trọng thế này mà.”

Chúc Nghiễn Thu cố gắng mở to mắt ra để nhìn, nhìn thấy Ninh Thư đang bịt khẩu trang đứng đó, đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức, lại là cái cô y tá độc ác đã thoa thuốc cho hắn ngày hôm qua à. 

Vị y tá thoa thuốc cho hắn lúc nãy nhẹ nhàng hơn cô y tá này rất nhiều, Chúc Nghiễn Thu nghĩ trong lòng Ninh Thư hãy cút đi, cút…

Ninh Thư cầm cái kẹp rồi nhúng bông vào thuốc, định thoa lên vết thương cho Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu cố gắng tránh ra xa, Ninh Thư tức giận nói: “Tránh cái gì?”

Ninh Thư chỉ muốn thoa thuốc cho Chúc Nghiễn Thu, lần này cô không muốn dùng sức, Ninh Thư cũng không muốn làm hắn ngất đi, lát nữa còn có một việc tệ hơn nữa đang chờ Chúc Nghiễn Thu. 

Ninh Thư thoa thuốc khắp gương mặt bị đánh đến mức thảm hại của Chúc Nghiễn Thu, gương mặt này sưng lên rất to, thật phí thuốc quá.

“Bác sĩ dặn cậu phải nằm viện, bây giờ phải đi trả tiền viện phí thuốc men, tổng cộng tất cả là 5 đồng đại dương.” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Chúc Nghiễn Thu nghe thấy 5 đồng đại dương, mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng vừa giận vừa gấp gáp, đừng nói 5 đồng đại dương, ngay cả 1 đồng đại dương hắn cũng không có. 

Hiện tại hắn đang bị thương nặng như vậy, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên, Chúc Nghiễn Thu rất sợ bản thân bị xấu xí, xương cốt bị đứt gãy, Chúc Nghiễn Thu rất sợ bị tàn phế.

Hắn không muốn bị đuổi ra khỏi bệnh viện, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới đó là Chúc Tố Nương, nếu như Chúc Tố Nương có mặt ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách xoay tiền cho hắn.

Ninh Thư nhìn sang Phương Phỉ Phỉ, nói: “Cô là người yêu của cậu ta đúng không, bây giờ cậu ta không thể trả được tiền viện phí, cô giúp cậu ta trả đi.” 

Phương Phỉ Phỉ lặng người đi một lát, mím môi không nói một câu nào.

“Phỉ Phỉ, toàn bộ số tiền trên người tớ đều bị người ta cướp hết rồi.” Chúc Nghiễn Thu cố gắng nói, tiếng khàn khàn rất khó nghe.

Nói dối! Mày làm gì có đồng tiền nào, ai cướp của mày cơ chứ, Ninh Thư trợn tròn con mắt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play