Mục tiêu của Ninh Thư bây giờ chính là muốn trở thành nhiệm vụ giả trung cấp, như vậy thì có thể tự lựa chọn nhiệm vụ để làm rồi, lại còn có thể đối diện trực tiếp với người ủy thác để nói chuyện với nhau, có thể hiểu càng rõ người ủy thác muốn gì, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.
Quan trọng nhất là còn có thể mặc cả, tốt quá đê.
Ước chừng làm tiếp ba nhiệm vụ nữa là có thể trở thành là nhiệm vụ giả trung cấp rồi, hiện tại Ninh Thư muốn tiết kiệm điểm tích lũy để trở thành nhiệm vụ giả trung cấp, cảm giác thành nhiệm vụ giả trung cấp xong mới có được một chút quyền phát ngôn xíu xíu vậy thôi.
Có thể chọn làm nhiệm vụ mà mình muốn.
"2333, chúng ta làm nhiệm vụ đi." Ninh Thư nói với 2333: "Lần này đừng có trở thành nam nhân nữa đấy, ta đã nói với ngươi..."
Ninh Thư còn chưa nói hết lời, đã cảm giác “ong” đầu một cái, má nó, 2333 cái đồ đần độn này...
Cảm giác linh hồn của mình đang hòa cùng một thân thể, bên tai vang lên một giọng nữ, chỉ là cô gái này giọng có vẻ hơi to một tí: "Bệ hạ, đến giờ rời giường rồi."
Ninh Thư vẫn thấy hơi khó chịu, nhưng vừa nghe đến xưng hô “bệ hạ”, chợt mở mắt, nhanh chóng sờ xuống phía dưới của mình một cái, phù, may quá, là nữ nhân.
Bệ hạ?
Là nữ đế?
Thấy Ninh Thư trợn mắt xuất thần, nữ quan bên cạnh còn nói thêm: "Bệ hạ, sắp đến giờ vào triều rồi."
Ninh Thư bây giờ còn chưa tiếp nhận kịch bản, đang mờ mịt nè, nữ nhân bên tai lại cứ nói mãi, Ninh Thư chỉ có thể đứng lên, lại có một đoàn người hầu đi vào, giúp Ninh Thư thay y phục.
Một chén nước được đưa đến trước miệng Ninh Thư, Ninh Thư cúi đầu uống một ngụm, khục khục một tiếng nuốt xuống rồi.
"Bệ hạ, xin hãy súc miệng." Nữ quan bên cạnh thấy Ninh Thư uống nước luôn, vội vã lên tiếng.
Ninh Thư:...
Sao không nói sớm đây là nước súc miệng, Ninh Thư vẫn ra vẻ bình thản lại uống một ngụm, ngậm trong miệng súc súc, có cung nhân đang cầm ống nhổ, Ninh Thư phun ra nước trong miệng.
Cuộc sống này thật xa xỉ, áo đến thì giơ tay cơm đến thì há mồm.
Đám cung nhân lại chải đầu cho Ninh Thư, vấn một búi tóc vô cùng phức tạp, sau đó cắm đầy các loại trâm gài tóc đắt tiền lên trên, xa hoa không gì sánh được.
Ninh Thư cảm giác cổ của mình sắp trật luôn rồi, hơi không dám cử động.
Sau khi được một đám người vây quanh, Ninh Thư cái gì cũng không biết đã đến nơi vào triều, bên người đột nhiên có tiếng người cao giọng hô: "Nữ hoàng bệ hạ giá lâm, bách quan quỳ xuống nghênh giá."
Ninh Thư bị âm thanh nữ quan dọa sợ, sau đó, chậm rì rì đi tới ngồi lên ghế rồng, thấy phía dưới nhiều người quỳ như vậy, lại đứng lên, cao giọng nói: "Bình thân."
Mọi người quỳ ở phía dưới đồng loạt đứng lên, Ninh Thư vốn định ngồi xuống, nhưng khi nhìn xuống phía dưới thấy toàn bộ đều là nữ nhân, vẫn hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ là Nữ nhi quốc?
Ninh Thư ho khan một tiếng nói: "Có chuyện thì nói đi, ta... Trẫm hơi đau đầu."
Ninh Thư vừa dứt lời, phía dưới có một người mặc đồ xanh nhạt, đôi mắt như đá quý khiến nàng trông rất lanh lợi lại chứa vẻ mềm mại đáng yêu của con gái, trong mắt mang theo sự lo lắng dành cho Ninh Thư, hỏi: "Mẫu hoàng, người không sao chứ, tại sao lại đau đầu?"
Mẫu hoàng? Ninh Thư nhìn người thiếu nữ này, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, có con lớn như vậy, tuổi tác nguyên chủ chắc cũng không nhỏ đâu.
Ninh Thư không biết nha đầu này là ai, chỉ nói: "Chỉ là chưa nghỉ ngơi tốt thôi."
Cô gái ồ một tiếng.
"Mẫu hoàng, có cần truyền thái y đến xem không?" Một người khác mặc quần áo vàng chói hỏi.
Ninh Thư vốn không phải nhức đầu, nhưng giờ thì đau thật rồi, không tiếp nhận kịch bản quả thực ngơ cả người.
Nữ quan bên cạnh thấy Ninh Thư có vẻ mất kiên nhẫn, vội vã hô: "Có việc thì khởi tấu, không có thì bãi triều."
Mỗi lần nghe nữ quan này nói, Ninh Thư cảm giác lỗ tai của mình cũng có vẻ không chịu nổi.
Cũng may những người này đều khá thức thời, không nói gì, bãi triều xong, trở lại cung điện, Ninh Thư nói với nữ quan bên người: "Trẫm nghỉ ngơi một chút, đừng vào quấy rầy trẫm."
"Dạ."
Ninh Thư nằm trên ghế quý phi, bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Đây là thời gian phụ nữ đứng đầu, thân phận địa vị của đàn ông khá hèn mọn, ngược lại với thế giới trọng nam khinh nữ.
Nữ tử nuôi sống gia đình, nữ tử mới có thể làm quan trong triều, quốc gia luôn do nữ tử quản lý.
Nơi này nữ nhân gánh vác mọi việc, ngày càng thô kệch, nam tử thì lại gả cho nữ tử.
Nguyên chủ tên là mộc Nghê Thường, là Nữ hoàng nước Huyên, hiện tại cũng đã hơn ba mươi tuổi, nguyên chủ là một hoàng đế bình thường, không có tài cán gì to lớn, không có công tích gì vĩ đại, nhưng cũng coi như một hoàng đế đủ tiêu chuẩn, là một người nghiêng về việc gìn giữ thay vì phát triển.
Chỉ muốn bình yên sống qua hết cuộc đời hoàng đế, sau đó giao quốc gia cho một người kế thừa thích hợp.
Nhưng trong chuyện người kế thừa này, Mộc Nghê Thường đã chôn vùi toàn bộ giang sơn nước Huyên.
Lúc đầu nước Huyên đã có thái tử rồi, chính là nữ tử mặc quần áo vàng chói trên điện vừa rồi.
Nhưng Mộc Nghê Thường lại sủng ái Hoàng tứ nữ, thậm chí vì Hoàng tứ nữ mà phế bỏ Hoàng thái nữ, giúp Hoàng tứ nữ lên ngôi.
Nỗi khổ tâm của Mộc Nghê Thường Hoàng tứ nữ không nhận ra, thực sự thì trong lòng Hoàng tứ nữ này có vẻ là một em gái mềm mại đáng yêu, Hoàng tứ nữ chân chính vốn là một người tàn bạo dâm loạn, bị chồng mình hại chết, rồi em gái mềm mại đáng yêu mới xuyên không tới.
Trong thế giới coi trọng nữ nhân này, em gái mềm mại đáng yêu vừa biết làm nũng vừa biết đỏ mặt, còn có thể tỏ vẻ đáng yêu, lại thừa kế vẻ đẹp của cô gái hoàng gia, hấp dẫn ánh mắt của các loại nam tử.
Trên thực tế đây chính là một câu chuyện về một em gái đụng trúng hoa đào khắp nơi, yêu đương với đủ các loại nam tử.
Em gái đáng yêu tâm địa quả thực là lương thiện, đối với Mộc Nghê Thường cũng tốt, coi Mộc Nghê Thường là mẫu thân chân chính, người với người chung sống cùng nhau chân thành hay giả tạo sẽ nhìn ra được, hơn nữa Mộc Nghê Thường đã làm Nữ hoàng nhiều năm.
Hoàng tứ nữ quan tâm Mộc Nghê Thường thật lòng, Mộc Nghê Thường cũng che chở cả kín đáo lẫn công khai đối với cô con gái này, khó tránh khỏi vài lời đàm tiếu thiên vị.
Là hoàng đế mà không thích vị trí của mình trong khi người khác cứ nhìn chằm chằm chờ xộc tới, Mộc Nghê Thường thậm chí đã thăm dò Hoàng tứ nữ nhiều lần, nói muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hoàng tứ nữ, nhưng Hoàng tứ nữ luôn không đồng ý.
Hơn nữa còn ghét bỏ ngôi vị hoàng đế, Hoàng tứ nữ muốn làm một Vương gia ung dung tự tại, chơi đùa khắp nơi, làm Nữ hoàng chỉ có thể suốt ngày ở lì hoàng cung.
Con người chính là như vậy, ngươi cứ muốn cướp ta lại không cho ngươi, ngươi không quan tâm ta lại càng muốn cho ngươi.
Cuối cùng ngôi vị hoàng đế này vẫn vào tới tay Hoàng tứ nữ, Hoàng tứ nữ chỉ là một em gái mềm mại, làm sao có thể xử lý chuyện triều chính, nói thẳng ra là dốt đặc cán mai, cho dù Mộc Nghê Thường trước kia có dạy nàng làm sao để trị quốc, thì cũng chỉ được bữa đực bữa cái.
Lên làm hoàng đế xong việc xử lý triều chính đều do Nguyên Quân - chồng chính thức của Hoàng tứ nữ làm, Nguyên Quân này là con của Thừa tướng, trong lòng có vô vàn âm mưu.
Sau khi Hoàng tứ nữ sinh con cho hắn xong, đã bắt tay vào giáo dục con trai của mình cách trị quốc, đến khi con trai có thể độc lập cứng cáp rồi, Nguyên Quân bèn nói với Hoàng tứ nữ để con trai lên làm hoàng đế, sau đó bọn họ bèn đi du sơn ngoạn thủy.
Hoàng tứ nữ đương nhiên là bằng lòng, Hoàng tứ nữ không có ý kiến với việc nam nhân làm hoàng đế, dù sao trong thế giới kia của nàng, trong lịch sử đều là nam nhân làm hoàng đế.
Sau đó Hoàng tứ nữ mang theo những người chồng của mình du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ cái phúc khi mọi người đông đủ, thỉnh thoảng trở lại thăm con trai của mình một chút.
Sau đó quốc gia này trở thành đất nước của Nguyên gia, còn là nơi nam nhân làm hoàng đế, địa vị nam nữ đang từ từ thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT