Ninh Thư vẫn chăm chú quan sát Sở Tiêu Nhiên, biết hắn bán căn biệt thự duy nhất đi, chuẩn bị lấy chút tiền đó bắt đầu lại, Ninh Thư chỉ có thể nói rằng thật ngây thơ.

Sở Tiêu Nhiên đã bị lãnh đạo dập rồi, ở thành phố cơ bản không có người nào dám hợp tác cùng Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên có mấy đồng vốn chứ, chỉ dựa vào mấy triệu trong tay ư?

Bây giờ Sở Tiêu Nhiên không phải là bá chủ ngành thương nghiệp mà những công ty khác đều chen lấn muốn hợp tác cùng nữa.

Người đã đi trà đã nguội, thực tế chính là như vậy.

Nhưng Sở Tiêu Nhiên lại rất kiên trì, như thể không thành công sẽ không từ bỏ vậy.

Ninh Thư cảm thấy, Sở Tiêu Nhiên có thể thong thả như vậy là do trong tay hắn có tiền, nếu như không có số tiền này, có lẽ hắn đã đứng ngồi không yên rồi.

Nhưng Ninh Thư còn chưa ra tay, người Ninh Thư phái đi giám thị Sở Tiêu Nhiên lại nói cho Ninh Thư biết, Sở Tiêu Nhiên đã tìm được đối tác.

Sao có thể nhanh như vậy?

Ninh Thư hơi kinh ngạc, lẽ nào đây là nhịp điệu Sở Tiêu Nhiên muốn quật khởi.

Nhưng bên kia nhanh chóng truyền đến tin tức, nói là hạng mục kia là loại hình mới, hình như là lần đầu tiên, hơn nữa công ty Sở Tiêu Nhiên hợp tác lại rất chính quy.

Ninh Thư lại phái người đi điều tra, phát hiện ra một công ty “ma” về sản xuất túi da, ngay cả phòng làm việc cũng là đi thuê, chỉ treo một cái bảng tên công ty, xem ra là nhìn trúng tiền trong tay Sở Tiêu Nhiên.

Hơn nữa kế hoạch hợp tác lại rất chu đáo, hình như Sở Tiêu Nhiên đã mắc câu rồi, song phương đã ký xong hợp đồng, mà Sở Tiêu Nhiên cũng đầu tư một nửa số tiền vào.

Ninh Thư chỉ nhìn mà không nói gì cả, cũng không nghĩ sẽ nhắc nhở Sở Tiêu Nhiên, nhất định là khi Sở Tiêu Nhiên muốn tìm cơ hội làm ăn, nói lộ ra rằng mình có tiền, sau đó tên lừa đảo kia liền nghĩ ra một phương pháp như vậy.

Bây giờ mới đầu tư có một nửa số tiền, tên lừa đảo kia sẽ tìm cách lấy sạch số tiền còn lại của Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên dù sao cũng là người làm ăn, nhưng từ khi ra tù tới nay, tâm trạng luôn vô cùng gấp gáp, khiến hắn mất đi sự bình tĩnh và lý trí, hơn nữa tên lừa đảo kia làm việc vô cùng cẩn thận, các mặt đều đã suy nghĩ đến, lên mạng là có thể tra ra được công ty này.

Hơn nữa còn đăng ký tại Bộ công thương rồi, lúc này Sở Tiêu Nhiên mới vui vẻ hợp tác.

Ninh Thư cứ ở bên cạnh đứng xem, giống như đang xem một vở kịch vậy, tình trạng chật vật của Sở Tiêu Nhiên sau khi ra tù đều có công lao của cô, lấy địa vị xã hội của cô bây giờ, muốn làm khó Sở Tiêu Nhiên là rất dễ dàng.

Hiện tại tình huống của cô và Sở Tiêu Nhiên đã hoàn toàn lật ngược lại, cô lạnh lùng nhìn Sở Tiêu Nhiên đau khổ giãy dụa.

Sở Tiêu Nhiên luôn muốn khống chế vận mệnh của người khác, luôn nghĩ mình ở vị thế cao hơn người khác. Hắn chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như thế này.

Tên lừa đảo nhanh chóng báo với Sở Tiêu Nhiên rằng tài chính không đủ, muốn dừng hạng mục này lại, mà số tiền mà Sở Tiêu Nhiên đổ vào công ty này chỉ có thể đổ sông đổ biển, Sở Tiêu Nhiên khẽ cắn môi, được ăn cả ngã về không cầm tất cả tiền trong tay đầu tư vào.

Nhưng ngày hôm sau, cái mà Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy chính là một công ty rỗng tuếch, nhân viên kỹ thuật cũng không thấy ai, chạy không còn một mống.

Sở Tiêu Nhiên chớp mắt phản ứng lại, hắn bị lừa, giờ phút này thân thể Sở Tiêu Nhiên mềm nhũn, giống như hồn phách đều rời khỏi thân thể.

Số tiền này chính là tất cả hy vọng của Sở Tiêu Nhiên, nhưng bây giờ cái gì cũng không còn nữa, thậm chí cuộc sống sau này cũng không thể đảm bảo, một nhà ba người đều phải ăn cơm.

Cũng là do Sở Tiêu Nhiên có lòng tham quá lớn, đã nghĩ nhờ vào số tiền trong tay kiếm một món tiền lớn, khẩn cấp muốn chuyển mình, lúc đó chỉ đầu tư một nửa số tiền, nếu như lập tức dừng lại, chí ít bây giờ còn có một nửa số tiền trong tay.

Bây giờ Sở Tiêu Nhiên có thể nói là mất hết can đảm, thậm chí trong nháy mắt còn muốn chết, nhưng khi đứng trên tòa nhà cao tầng, khi từ trên nhìn xuống, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt, trong lòng chỉ sợ hãi, lại không có dũng khí tự tử.

Vừa buồn vừa khổ Sở Tiêu Nhiên uống đến say mèm, về đến nhà, vừa nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, lửa giận trong lòng bùng phát, đánh Hạ Hiểu Mạn vô tội một trận.

Sở Tiêu Nhiên muốn giải tỏa bực bội trong lòng, ra tay rất nặng, đánh Hạ Hiểu Mạn đến mặt mũi sưng bầm, máu me be bét.

Sở Tiêu Nhiên uống say mang tâm tình không tốt trút hết lên người Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn chỉ yên lặng chịu đựng.

Ngày hôm sau tỉnh rượu, Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Hạ Hiểu Mạn, lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Hiểu Mạn cầu xin tha thứ, không ngừng xin lỗi Hạ Hiểu Mạn, xin lỗi, xin lỗi.

Bởi vì trong lòng hắn quá áp lực, nỗ lực muốn vực dậy, cho mẹ con họ có một gia đình hạnh phúc.

Hạ Hiểu Mạn từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên chật vật như lúc này, ôm lấy Sở Tiêu Nhiên không nói hai lời lập tức tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên.

Không có tiền, Sở Tiêu Nhiên hoàn toàn không có tinh thần, ở lì ở nhà không ra ngoài, một ngày ba bữa đều là do Hạ Hiểu Mạn bưng tới trước mặt hắn.

Lôi thôi lếch thếch, thậm chí ngay cả ria mép cũng không thèm cạo, chán chường vô cùng, hiển nhiên là bị lừa nên tinh thần bị đả kích chưa thể hồi phục, bây giờ trên người Sở Tiêu Nhiên không thể tìm lại dáng vẻ ngày xưa nữa.

Sở Tiêu Nhiên ở nhà không làm gì cả, nhưng cũng cần phải chi tiêu, sữa bột và tã lót của đứa trẻ đều cần dùng tiền, tiền thuê nhà, tiền điện nước, chi phí ăn mặc.

Hạ Hiểu Mạn vốn định chìa tay xin tiền Sở Tiêu Nhiên, nhưng nghĩ đến Sở Tiêu Nhiên vừa mới bị người ta lừa tiền, đề cập đến tiền sẽ khiến hắn khó chịu.

Áp lực sinh tồn đè nặng lên người Hạ Hiểu Mạn, chưa bao giờ Hạ Hiểu Mạn phải đi làm bây giờ lại phải đi để kiếm tiền.

Người như Hạ Hiểu Mạn cũng không thích hợp làm việc gì, rất nhiều công ty đều không cần Hạ Hiểu Mạn, tuy Hạ Hiểu Mạn có bằng đại học, một mặt vì Hạ Hiểu Mạn ở thành phố là một nhân vật nổi tiếng, bởi vì cô ta đã từng là người tình của nam thần của thành phố T là Sở Tiêu Nhiên, hai nữa là vì cô ta vừa luống cuống lại mờ mịt, vừa nhìn là biết chẳng có năng lực gì rồi.

Cuối cùng Hạ Hiểu Mạn làm bồi bài tại một nhà hàng nhỏ, còn làm vỡ rất nhiều đồ đạc, sau khi làm một thời gian, tiền lương đều phải bồi thưòng cho số đồ bị vỡ, số tiền còn lại chẳng có bao nhiêu.

Một ngày không ngừng đều phải lau bàn, thắt lưng cũng sắp gãy rồi, hai bàn tay đều phồng rộp hết lên, về đến nhà đứa trẻ lại gào khóc, Sở Tiêu Nhiên thì ngồi ở trên sô pha xem ti vi, không nghĩ tới việc dỗ dành đứa bé.

Hạ Hiểu Mạn dỗ được con rồi, lại vội vàng đi làm cơm.

Hết một ngày, sắc mặt Hạ Hiểu Mạn tối sầm, thắt lưng đau đến nỗi không thể vươn thẳng người, khi đứa con nửa đêm khóc nháo, lại phải dậy dỗ con.

Như vậy rồi, Hạ Hiểu Mạn cũng không hề nói với Sở Tiêu Nhiên một câu, sáng sớm hôm sau làm bữa sáng xong, cho con ăn no, thay tã xong hết mới ra ngoài, mà Sở Tiêu Nhiên còn ngủ trên giường.

Mà Sở Tiêu Nhiên không việc gì làm thì lại đâm chán, vì vậy mượn rượu giải sầu, bắt đầu say xỉn, khi uống say Sở Tiêu Nhiên không khống chế được mà đánh Hạ Hiểu Mạn.

Trước kia Sở Tiêu Nhiên cũng đối xử bạo lực với Hạ Hiểu Mạn như vậy, nhưng bây giờ phát triển lên thành quyền đấm cước đá rồi, ngã từ chỗ cao xuống Sở Tiêu Nhiên chỉ có thể tìm lại cảm giác tồn tại ở trên người Hạ Hiểu Mạn.

Tỉnh rượu rồi lại nói xin lỗi với Hạ Hiểu Mạn, liên tục cam đoan, luôn luôn thề sẽ không có lần sau, nhưng mỗi lần uống say Sở Tiêu Nhiên lại không còn nhớ gì nữa.

Cứ giải phóng cảm xúc như vậy sẽ bị nghiện, Hạ Hiểu Mạn thì cứ tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên chẳng lo lắng gì cả, thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play