Chuyện Triệu Hồng Chí năm đó trộm Phong Dực Long Đản, người khác không biết, Phúc Long biết!

Lúc ấy vốn là hai người cùng đi, kết quả Phúc Long có chuyện quan trọng chậmtrễ. Triệu Hồng Chí liền tự hành động.

Sau Triệu Hồng Chí thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Phúc Long còn vì thế tự trách rất lâu. Vẫn muốn tìm cơ hội tiến hành bổ cứu.

Sở Mặc bái sư ở Trường Sinh Thiên, cũng ở Trường Sinh Thiên chịu nhục, Phúc Long đã nghe nói qua. Lúc ấy còn ồn ào huyên náo. Nhưng với người của Trường Sinh Thiên thì chuyện này cũng không là gì. Rất nhanh cũng cũng không còn tiếng đàm luận.

Nhưng Phúc Long lại biết Triệu Hồng Chí vì chuyện này mà không vui. Thậm chí còn đi tìm Phúc Long, hỏi Phúc Long có phải hắn đã làm sai không?

- Thiếu niên kia, tư chất hết sức bình thường, ta có muốn thiên vị. Nhưng mộtphế nhân thì thật khó ăn nói! Lúc ấy kẻ thấy hắn có tư chất bình thường cũng không chỉ có mình ta.

- Ta lo chuyện năm đó sẽ bị lộ, nhưng vấn đề là... ta không thể nhận hắn!

- Phúc huynh, ta thật sự rất mâu thuẫn, kỳ thật... Ta rất muốn giết hắn, cũng muốn giết gia gia của hắn. Như vậy, chuyện năm đó không ai biết! Nhưng ta không hạ thủ được!

Phúc Long nhớ rõ, lúc Triệu Hồng Chí nói những lời kia, vẻ mặt mâu thuẫn và thần sắc phức tạp cùng tâm tình tích tụ khiến sắc mặt trắng bệch.

- Hồng Chí hiền đệ, sao ta cảm giác thân thể của đệ có chút vấn đề? Khí cơ dường như bất ổn?

Phúc Long có chút lo lắng nhìn Triệu Hồng Chí.

Với một cao thủ của Minh Tâm Cảnh mà nói, khí cơ không ổn là chuyện bị chê cười.

Nhưng Phúc Long cũng rõ, người chịu ảnh hưởng từ cảm xúc. Nhất là ở Minh Tâm Cảnh, một khi có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình, làm cho ý niệm trong đầu hỗn loạn sẽ dễ bị nội thương, điều này là không được.Tình trạng Triệu Hồng Chí lúc đó chính là như vậy.

- Vì chuyện này, đêm không thể say giấc, một mặt cảm thấy áy náy, có lỗi năm với ân nhân. Chẳng những không thu nhận và giúp đỡ cháu của hắn vào Trường Sinh Thiên, hơn nữa còn sinh ra sát khí với hắn... Ta không phải người! Về phương diện khác, lại rất lo lắng họ thẹn quá thành giận kể lại chuyện năm đó... Ta nên làm gì bây giờ?

Triệu Hồng Chí nói xong, bất ngờ phun ra một búng máu.

Phúc Long vỗ ngực hắn cam đoan, nếu có cơ hội, nhất định sẽ giúp hắn giết Sở Mặc và gia gia của hắn.

- Không phải chỉ là hai kẻ thế tục sao? Ngươi không đành lòng, ca ca làm thay ngươi! Ai nói chúng ta là hảo huynh đệ chứ.Phúc Long vỗ vai Triệu Hồng Chí, giục hắn bảo trọng thân thể.

Trong mắt của Triệu Hồng Chí lộ ra cảm kích và do dự:

- Như vậy... Được không?

- Có gì không được? Ngươi à, quá chính trực nhân từ rồi! Ngươi như vậy mới không được!

Phúc Long còn nhớ lúc hắn nói những lời này, Triệu Hồng Chí còn tỏ vẻ xấu hổ.

Có lẽ là cảm thấy để huynh đệ mình làm người xấu thì trong lòng không thoải mái.

Tuy nhiên, không phải huynh đệ thì nên như vậy sao?Thị phi hắc bạch gì chứ?

Gì mà thật giả đúng sai?

Ở trước hai chữ huynh đệ cũng chỉ như mây bay!

Nhưng Phúc Long thật sự quá bận, đáp ứng Triệu Hồng Chí rồi lại lập tức có nhiệm vụ mới. Thời gian trì hoãn quá lâu.

Mãi gần đây, kẻ kế thừa Phiêu Diêu Cung hiện thế, hắn đi theo một đám người vào Viêm Hoàng Thành. Nhớ tới lời Triệu Hồng Chí nói Sở Mặc là người Viêm Hoàng Thành, điều tra ra lại phát hiện chuyện kế thừa Phiêu Diêu Cung lại có liên quan tới Sở Mặc!Bởi vậy, Phúc Long quyết định: Vừa phải lấy được kế thừa từ Sở Mặc, vừa phải giúp huynh đệ vĩnh trừ hậu hoạn!

- Giết Sở Mặc rồi sẽ tìm gia gia hắn. Một lần là xong!

Ánh mắt của Phúc Long nheo lại quan sát phía xa. Hắn không tin một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi có thể chạy được bao xa.

Quả nhiên, chưa đến nửa canh giờ, Phúc Long thấy cách đó một trăm dặm có một chấm đen nhỏ đang chạy như điên!

- Hảo tiểu tử! Không ngờ chạy nhanh như vậy, xem ra thân pháp cũng thuộc loại độc bộ thiên hạ. Tuy nhiên có nhanh hơn nữa thì sao? Ở trước mặt Phúc gia ta vẫn phải cúi lạy?Phúc Long nhìn ra sau, trong vòng trăm dặm không có tung tích kẻ nào khác.

Khóe miệng của Phúc Long nhếch lên cười:

- Đều tự cho mình cao cao tại thượng, có thể coi rẻ thế tục. Một đám mới tới thực lực Kim Thạch Chi Cảnh thật sự có tư cách coi rẻ thế tục sao? Muốn đứng trên đỉnh quan sát chúng sinh sao... Đạt tới Minh Tâm Cảnh rồi nói sau!

Nói xong. Phúc Long tăng tốc đuổi theo hướng của Sở Mặc!

Lúc này hắn bắt đầu dùng cách thiêu đốt nguyên khí trong cơ thể để nâng cao tốc độ!

Một tiểu tử thối Hoàng cấp ba bốn tầng, dù nguyên khí chỉ còn một thành, hắn cũng có lòng tin bắt được người!Thiêu đốt nguyên khí, trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến uy lực công pháp tăng gấp năm lần. Nhưng tiêu hao cũng rất kinh người.

Bình thường, Phúc Long không dám làm như thế.

Nhưng giờ chỉ có một thiếu niên Hoàng cấp ba bốn tầng hoảng hốt chạy bừa tới một ngàn ba bốn trăm dặm thì có gì đáng uy hiếp?

Cho dù chỉ còn một thành nguyên khí, hắn cũng là đại năng Minh Tâm Cảnh!

Cảnh giới này, tùy tiện dùng chút khí cơ là có thể ép hắn quỳ xuống!

Hiện tại hắn cần nhất là thời gian!Dù sao, Chu Tước Hội chưa chắc đã không có Minh Tâm Cảnh tới. Một khi bị đối phương kịp phản ứng, còn muốn độc chiếm kế thừa Phiêu Diêu Cung, muốn lấy đồ chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Phúc Long nhìn chấm đen nhỏ phía xa, điên cuồng thiêu đốt nguyên khí, tốc độ của hắn không ngừng tăng vọt. Gió tạt vào mặt còn có cảm giác đau đớn.

Cảm giác này khiến tâm tình của Phúc Long cảm thấy khoái ý.

Đây là lần đầu tiên hắn làm thế!

Tại thời khắc này, hắn thậm chí có cảm giác, dường như hắn là chúa tể của phiến thiên địa này!Cảm giác định đoạt sinh này thật sự quá tốt!

- Lấy được kế thừa của tiểu tử này sẽ có bao nhiêu nguyên dược. Đến lúc đó, luyện chế thành đan, cảnh giới của ta có thể tăng lên! Ngộ Tâm cảnh... Thiên Tâm Cảnh... Một ngày nào đó, Phúc Long ta cũng sẽ trở thành đại tông sư!

Trong mắt Phúc Long, lóe ra hào quang. Trước mắt dường như xuất hiện vô số hình ảnh tốt đẹp.

Hắn lại không cảm giác được, ở trên bầu trời, trong một đám mây trắng, có một bóng dáng đang lẳng lặng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn.

Một trăm dặm... Năm mươi dặm... Ba mươi dặm... Mười dặm!Mãi khi khoảng cách tới thiếu niên còn có mấy trăm trượng, Phúc Long không kìm được khoái ý, la lớn:

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy mình có thể chạy trốn được thật sao?

Bóng dáng đang cố gắng chạy như điên kia nghe thấy thanh âm của hắn, trong nháy mắt dừng bước. Sau đó đứng yên quay người lại.

Lộ ra gương mặt trẻ tuổi, trong mắt không có sợ hãi, thấy hắn còn thản nhiên cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play