Trong lòng Khinh Chu Tử nghĩ, viên đan dược kia chẳng những có tác dụng kích dục, mà còn mang theo hiệu quả gây ảo giác mãnh liệt! Cho nên Khinh Chu Tử cũng chẳng chút lo lắng về việc lát nữa, Triệu Thành mang Lục Thiên Duyệt ra đây có xảy ra nhiễu loạn gì không.

Đến lúc đó, Sở Mặc sẽ chỉ thấy một cô gái đầy nét kiều diễm xuân tình vô hạn, dựa vào người đệ tử tâm phúc của y, dùng vẻ mặt vô tội nói với hắn:

- Vì sao ngươi lại tới sư môn của ta gây rối? Khinh Chu Tử rất muốn thấy cảnh Sở Mặc xấu hổ cùng cực, đến khi chợt hiểu ra thì càng giận đến sôi người.

Cảnh tượng đó, nhất định rất vui mắt!

Đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Sở Mặc đã cắt đứt toàn bộ ảo tưởng của Khinh Chu Tử.

- Triệu Thành hẳn là đồ đệ của ngươi chứ gì? Y bị phế rồi. Nói cho ngươi hay, âm mưu của ngươi thất bại rồi!

- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái…Khinh Chu Tử cười lạnh đáp lại theo bản năng, nhưng mới nói được một nửa, trong giây lát y liền ngơ ngẩn, nhìn Sở Mặc đầy hoảng sợ:

- Ngươi… Ngươi nói cái gì?

Mấy trưởng lão còn lại của Linh Động Sơn, cũng nhìn Khinh Chu Tử vẻ khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đương nhiên biết Triệu Thành là ai, đó là đồ đệ mà Khinh Chu Tử yêu thích nhất!

Thậm chí ngay cả bản thân Triệu Thành cũng không biết Khinh Chu Tử yêu thương gã tới mức nào! Trong tầng lớp cao cấp của Linh Động Sơn có một lời đồn rất bí ẩn, rằng thật ra Triệu Thành là con riêng của Khinh Chu Tử. Nếu không, Khinh Chu Tử tuyệt đối sẽ chẳng coi trọng hắn tới vậy.

Tuy nhiên, lời đồn này vẫn không có căn cứ chính xác nào. Bởi vì nếu Triệu Thành là con riêng của Khinh Chu Tử thật… thì cũng có thể công khai, sẽ chẳng ai nói này nói nọ cả. Vì sao còn phải che che lấp lấp chứ?

Do đó, cũng chẳng mấy ai tin lời đồn này là thật.

Tuy nhiên lúc này, nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của Khinh Chu Tử, không ít người bỗng dưng nhớ lại lời đồn đó.

- Ta nói là, Triệu Thành bị phế rồi. Xem nào…

Sở Mặc hơi nhíu nhíu mày:

- Còn mấy người nữa cũng là đệ tử của ngươi hả? Bọn họ cũng bị phế sạch rồi.

- Ngươi dám gây rối ở Linh Động Sơn ta?

Trong giây lát sắc mặt của Khinh Chu Tử đỏ bừng lên, căm tức nhìn Sở Mặc, điên cuồng rít gào nói:

- Linh Động Sơn ta đối xử với ngươi có thừa lễ ngộ, không ngờ ngươi lại phái người đi ám hại đệ tử của ta…Bốp ~!

Không để Khinh Chu Tử có cơ hội tiếp tục kích động mọi người, Sở Mặc hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt của Khinh Chu Tử, cắt đứt những gì y định nói.

Sau đó, Sở Mặc túm tóc của Khinh Chu Tử, lôi y tới trước mặt của mình.

Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, nào ngờ trước mặt Sở Mặc… lại không có chút sức phản kháng! Bọn trưởng lão của Linh Động Sơn sợ tới mức không biết phải làm sao, nhìn chưởng môn bị người ta khống chế trong nháy mắt, đều ngây ra tại chỗ.

Có người quát lớn:

- Thả chưởng môn của chúng ta ra!

- Ngươi muốn làm gì?

- Thả chưởng môn của chúng ta ra!

Sở Mặc hung hăng đạp chân lên mặt Khinh Chu Tử, Khinh Chu Tửrên lên một tiếng.

- Tất cả câm miệng cho ta!

Sở Mặc lạnh lùng quát một tiếng, sau đó nhìn những người xung quanh, cắn răng nói:

- Các ngươi đang giả bộ không biết gì, diễn trò trước mặt ta? Hay là không biết gì thật?

- Chúng ta biết cái gì?

- Mau thả chưởng môn của chúng ta ra!

- Đồ ác độc, ngươi mau chóng thả chưởng môn của chúng ta ra, ngươi ngươi ngươi… ngươi còn phái người giết đệ tử Linh Động Sơn, ngươi quá độc ác rồi!

- Linh Động Sơn chúng ta có trêu ngươi chọc ngươi sao?

Từ ánh mắt sợ hãi và đầy căm phẫn của đám người kia, Sở Mặc cảm giác được có lẽ bọn họ thực sự không biết chân tướng sự việc.

Lúc này, Tần Thi ở bên kia đã mang theo Lục Thiên Duyệt bay từ trên bầu trời tới, trong tay Tần Thi còn xách lấy một người! Sau lưng Tần Thi còn cả đám người nữa đang điên cuồng đuổi theo quát mắng. Nhưng tất cả đều duy trì một khoảng cách ở phía xa xa, hiển nhiên là đã thất thế trong tay nàng.

Đang lúc mọi người chăm chú nhìn khiếp sợ, Tần Thi dùng một tay ném Triệu Thành lúc này đã rũ ra một đống ném phịch xuống đất như chó chết, bấy giờ trên khuôn mặt xinh đẹp vô song vẫn còn chưa tiêu cơn thịnh nộ:

- Súc sinh!

Gương mặt Lục Thiên Duyệt vẫn bẩn thỉu lem luốc, nhưng càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là… trên người nàng chỉ mặc độc mộtchiếc áo trong màu trắng ngà như ánh trăng non! Khuôn mặt nàng ràn rụa nước mắt, nỗi kinh hoảng trong mắt còn chưa tan, dựa vào người Tần Thi, chẳng nói được một lời.

- Tỷ!

Tỷ muội đi liền khúc ruột, Lục Thiên Kỳ vừa thấy tỷ tỷ mình như vậy, lập tức bật khóc, hô lên một tiếng xót thương bổ nhào qua.

Hiện giờ, dù là kẻ ngu cũng cảm thấy được có vấn đề.

Những người đuổi theo Tần Thi kia đều xấu hổ không dám đáp xuống, đứng ở xa xa, chẳng có gan lại gần. Vừa rồi yêu nữ khuynh thành tuyệt sắc này chỉ mới vừa phất tay thì đã phế bỏ bao nhiêu sư huynh đệ của bọn họ rồi. Sự tàn nhẫn khi ra tay khiến cho tinh thần bọn họ phải run rẩy.

Tần Thi nhìn thoáng qua Sở Mặc, khẽ gật đầu nói:

- May mắn không làm hỏng việc!

Sở Mặc gật gật đầu, nhìn Tần Thi, hỏi:

- Viên đan dược kia đâu?

Vẻ mặt Tần Thi đầy chán ghét, đạp Triệu Thành đang rũ ra một đống:

- Thuốc kia đâu?

- Ở…ở… đây!

Thân thể Triệu Thành run lập cập, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi vô tận, lẩy bẩy móc một viên đan dược trong ngực ra, sau đó trượt tay không giữ được, rơi xoạch trên mặt đất.

- Nói.

Tần Thi lại đạp cho Triệu Thành một phát, giọng nói lạnh như băng.

Cũng không biết mới trong thời gian ngắn ngủi như vậy nàng đã làm cái gì, để Triệu Thành sợ nàng tới mức đó.

Cuộn tròn thành một cục, nằm đằng kia run rẩy kể ra hết mọi chuyện.

Khinh Chu Tử đang bị Sở Mặc dẫm dưới chân hốt hoảng kêu rên:

- Nói bậy… nói bậy!

- Câm miệng!

Sở Mặc hung hăng đạp thật mạnh, tiếng xương vỡ giòn giã vang lên, một bàn tay của Khinh Chu Tử trực tiếp bị dẫm cho vỡ nát.

Đám người đang đứng xem của Linh Động Sơn đều im như thóc.

Đồng thời, sau khi nghe xong những lời Triệu Thành nói, trên mặt bọn trưởng lão và đệ tử ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ và khó lòng tin tưởng.

Bọn họ có nằm mơ cũng không thể ngờ được, chưởng môn của mình sẽ làm ra chuyện mất hết tính người như vậy, thậm chí ngay cả đồ đệ mình cũng mang ra lợi dụng! Cho dù là người một nhà nhưng cũng cảmthấy hành động của Khinh Chu Tử vô sỉ quá mức rồi!

Ngươi tính kế Sở Mặc thì tính, đây cũng chẳng có gì, mọi người còn vui lòng mà ủng hộ. Nhưng ngươi lại đi lợi dụng đồ đệ mình… còn dùng cách đó, thì rốt cuộc là sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play