Kim Phi Hùng đã bước ra tới cửa phòng, chàng nghe sau lưng vang lên tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của Bạch Lãnh Thu. Bước chân chàng chợt ngưng lại, nhưng không hề quay đầu ra sau, do dự một chút rồi đi mau về hướng mũi thuyền.

Chàng vừa định bước ra ngoài khoang thuyền đã thấy Tử Quyên đang bưng ấm trà nóng.

Tử Quyên hơi ngạc nhiên hỏi chàng :

- Kim công tử...

Kim Phi Hùng vội nói :

- Tại hạ phải đi ngay, phiền cô nương chuyển lời cáo lỗi với lệnh tiểu thư, tại hạ không thể...

Chàng thở dài một tiếng, không nói thêm, cúi đầu im lặng bước ra bên ngoài.

Tử Quyên bước vội lên trước ngăn Kim Phi Hùng lại :

- Công tử làm sao có thể bỏ đi trong lúc này được?

Kim Phi Hùng cười khổ :

- Tại hạ phiêu bạt khắp nơi chân trời, góc bể, đâu đâu cũng là nhà, lưu lại đây làm chi cho thêm phiền não.

Tử Quyên liền bảo :

- Công tử có thể nghe tiểu nữ nói một lời không?

Kim Phi Hùng thấy nét mặt nàng có vẻ tha thiết khẩn cầu, nên gắng gượng cười đáp :

- Cô nương còn có điều chi muốn nói?

Tử Quyên đáp :

- Thân thế của tiểu thư chúng tôi cực kỳ đáng thương, sở dĩ tiểu thư tạm cư ngụ nơi đây chỉ vì muốn báo thù cho lão nhân gia mà thôi, công tử có nghe ai nói đến danh hiệu Thiết Diện ngự sử Bạch Tín đại nhân không?

Kim Phi Hùng nghiêm mặt hỏi lại :

- Bạch cô nương không lẽ chính là...

Tử Quyên nói ngay :

- Bạch đại nhân chính là thân phụ của tiểu thư chúng tôi, người làm quan rất thanh liêm chính trực, nhưng bị gian thần hãm hại, vu cáo lão nhân gia, may mà Hoàng thượng thấy lão nhân gia có công nên chỉ phân xử bãi chức trở về quê nhà, nào ngờ giữa đường trở về cố hương gặp phải bọn cường đồ cướp của giết chết, lũ gian tặc còn không chịu tha cho gia môn họ Bạch...

Kim Phi Hùng vội ngắt lời nàng :

- Tử Quyên cô nương không nên nói nữa...

Tử Quyên ngừng lại giây lát đoạn nói tiếp :

- Tiểu thư chúng tôi trong lòng cực kỳ thống khổ, nàng giương buồm đậu thuyền nơi đây là vì muốn báo thù cho phụ thân. Từ trước đến giờ nàng chưa hề để mắt đến một nam nhân nào cả, công tử là nam nhân đầu tiên lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà tôi đó.

Kim Phi Hùng đáp ngay :

- Tại hạ không phải là không biết hảo ý của nàng đối với tại hạ, song điều tại hạ sợ nhất cũng chính là ở đây...

Tử Quyên nói :

- Vô luận công tử có khó khăn ra sao chăng nữa, công tử quyết không thể bỏ đi vào lúc này được.

Kim Phi Hùng khẽ thở dài :

- Tử Quyên cô nương bất tất nói nhiều, tại hạ sẽ quay trở lại ngay đây.

Tử Quyên vui mừng ra mặt, liền cúi đầu :

- Đa tạ công tử!

Kim Phi Hùng quay lại bước vào trong thư phòng, chỉ thấy Bạch Lãnh Thu đang gục đầu xuống bàn trà khóc tức tưởi.

Chàng lúng túng xoa tay gọi :

- Bạch cô nương...

Bạch Lãnh Thu vẫn nức nở khóc không buồn để ý đến tiếng gọi của chàng.

Kim Phi Hùng nhất thời bối rối không biết tính sao, vừa lúc đó Tử Quyên đến, khẽ đẩy chàng ra sau, đoạn lên tiếng gọi Bạch Lãnh Thu rồi nàng đưa mắt ra hiệu cho chàng.

Kim Phi Hùng hiểu ý vội bảo :

- Bạch cô nương vừa rồi tại hạ xử sự không phải mong cô nương thứ lỗi.

Bạch Lãnh Thu ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn ràn rụa trên mặt :

- Ngươi không đi đi, còn quay trở lại đây làm gì?

Tử Quyên vội nói xen vào :

- Tiểu thư, Kim công tử muốn chuộc tội cùng tiểu thư đó.

Bạch Lãnh Thu giận hờn đáp :

- Ta không cần bất cứ ai thương hại hết!

Sắc mặt Kim Phi Hùng đột ngột biến đổi, chàng lạnh lùng bảo :

- Bạch cô nương, tại hạ quả là đa sự, xin bái biệt.

Nói xong, chàng quay người bước lẹ ra ngoài đầu thuyền.

Tử Quyên đứng sau lưng rối rít gọi chàng, chàng vẫn không buồn chú ý nữa.

Chàng đi nhanh ra ngoài đầu thuyền, đầu hơi cúi xuống nhìn dòng nước lững lờ trôi.

Hấp...

Kim Phi Hùng hít một hơi dài, hai vai khẽ lắc nhẹ một cái, nhẹ nhàng phi thân lao vút lên bờ.

Đứng trên bờ chàng quay đầu nhìn lại hoa thuyền Kỷ La Xuân, chỉ thấy Tử Quyên đứng trên sàn thuyền không ngớt lên tiếng gọi chàng.

Nhưng chàng không hề đáp lại, mau chóng quay đầu lại hòa vào đám đông, rồi bước tới những bậc đá trước cửa miếu Phu Tử.

Chàng chẳng buồn để mắt đến đám đông náo nhiệt trước miếu Phu Tử, cắm cúi bước nhanh vào trong miếu.

Chàng đến Kim Lăng ba ngày nay do trong người không có bao nhiêu tiền, cho nên đành phải kiếm người giữ miếu xin thuê một căn phòng nhỏ ít tiền nhất để ở mé đông.

Lúc này chàng vừa trở về gian phòng nhỏ, ngăn mình cách xa với đám đông đang huyên náo bên ngoài, nhưng trong lòng chàng đang rối như có những cơn sóng mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên, càng lúc càng trở nên cuồng loạn.

Chàng ngồi lên chiếc giường gỗ, trầm tư tột độ, sau đó lấy từ trong mình ra một bức họa cuộn tròn, từ từ mở nó ra để trước mặt.

Ngọn đèn dầu trên tường hắt ra một ánh sáng màu vàng vọt chiếu lên bức họa chàng đang cầm trên tay. Trong tranh có một thiếu nữ hiện ra sống động như người thật trước mặt chàng.

Lúc này nếu như Bạch Lãnh Thu có mặt ở đây, thấy thiếu nữ trong bức họa nhất định nàng sẽ phải vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì thiếu nữ trong tranh, trừ ánh mắt còn đượm vẻ thơ ngây, ngoài ra nàng giống Bạch Lãnh Thu như hai giọt nước.

Kim Phi Hùng dùng tay giữ bức tranh, đoạn lặng thinh chăm chú ngắm nhìn hồi lâu, rồi mới cẩn thận cuộn bức tranh lại, buông tiếng thở dài sườn sượt, trước mặt chàng dường như lại hiện lên hình ảnh muội muội ngây thơ khả ái của mình.

Chàng lẩm bẩm một mình :

- Thiên hạ tại sao có hai người giống hệt nhau như vậy? Chẳng lẽ...

Kim Phi Hùng nghĩ tới lần đầu nghe nói đến Bạch Lãnh Thu nổi tiếng xinh đẹp trên sông Tần Hoài, chàng hoài nghi đó chính là muội muội của mình, trong lòng đột nhiên xúc động dị thường, vội vã đi suốt ngày đêm, từ Lạc Dương tới Kim Lăng, hy vọng gặp lại muội muội thân thương sau bao năm xa cách.

Ai ngờ khi đặt chân tới Kim Lăng nghe nói Bạch Lãnh Thu đậu thuyền ở đây, kẻ nào không có tiền ngàn lượng vàng thì chẳng thể thấy mặt nàng.

Chàng đành phải đứng trên bờ sông từ xa xa ngó lên thuyền, hy vọng có thể thấy mặt Bạch Lãnh Thu một lần. Song chàng thất vọng khi rèm cửa màn che trên thuyền quá dày. Hơn nữa Bạch Lãnh Thu cũng không hề rời thuyền nửa bước.

Mãi cho đến hôm lễ mừng thọ của lão phu nhân. Thành tri phủ cho người đưa kiệu đến đón nàng vào chúc thọ, nghe được tin này chàng đã vội vàng chạy ra bờ sông, nhưng Bạch Lãnh Thu đã trở vào trong hoa thuyền rồi.

Chàng đang thất vọng đứng bên bờ sông, chờ cơ hội thập phần hiếm có để gặp được Bạch Lãnh Thu giải tỏa mối nghi ngờ mấy tháng nay.

Quả nhiên, trời không phụ công người khổ tâm, khiến cho Thái Hàng ngũ hổ nhảy lên hoa thuyền Kỷ La Xuân gây náo loạn, nhân đó chàng mới có cơ hội được chính mình trông thấy Bạch Lãnh Thu.

Không thấy thì tốt hơn, vì chàng vẫn còn có hy vọng, một khi thấy rồi bao nhiêu hy vọng đều tan biến như mây khói, chàng lại mất đi một cơ hội có thể tìm thấy muội muội thân yêu của chàng.

Bởi vi khi thấy ánh mắt rực sáng của Bạch Lãnh Thu, chàng biết rằng nàng không phải là một thiếu nữ nhu nhược mà trái lại, nội công của nàng đã đạt tới mức thâm hậu hơn cao thủ đệ nhất võ lâm.

Còn muội muội của chàng là một thiếu nữ nhu nhược không hề hiểu biết gì về võ công cả.

Nghĩ đến đây, bao nhiêu đợt sóng tràn dâng ào ạt trong lòng chàng tự nhiên lặng dần lặng dần. Chàng đang định vận công điều tức một lát, chợt nghe có tiếng bước chân gấp gáp đi về phía phòng của chàng.

Nơi chàng đang ở là một gian phòng nhỏ nằm ở mé đông, là gian cuối của dãy nhà bình thường rất hiếm người lui tới, ngay cả người giữ miếu cũng hiếm khi để mắt tới. Cho nên tiếng bước chân đột ngột vang lên đó làm cho chàng cực kỳ chú ý.

Chàng vội thu bức tranh lại nhanh chóng, cuộn tròn cất vào trong người.

Tiếng bước chân gấp gáp dừng lại trước cửa phòng chàng, tiếp đó từ trên cánh cổng vọng lại tiếng gõ cửa dồn dập rồi bỗng thấy cái dáng cao gầy cùng với khuôn mặt cực kỳ hoảng hốt của người giữ miếu hiện ra trên khung cửa.

Chàng vội hỏi :

- Lưu huynh có chuyện gì vậy?

Người giữ miếu cấp tốc bước đến nói :

- Kim công tử gây ra việc gì vậy, có người vừa đến tìm đó, công tử sao không trốn mau đi?

Kim Phi Hùng “ồ” lên một tiếng :

- Lưu huynh, có ai kiếm tại hạ vậy?

Người giữ miếu hấp tấp nói :

- Có mấy đại hán hung dữ như quỷ sa tinh đến...

Người giữ miếu này họ Lưu trước đây đã đọc qua không ít cổ thư, từ lúc Kim Phi Hùng đến đây thường đàm luận kinh sử với y, nên y rất bội phục sự uyên bác về kinh sử thư pháp của Kim Phi Hùng.

Cho nên y vô cùng quý mến, lo lắng cho chàng, vừa thấy sự biến đã vội đến thông báo cho chàng ngay tức khắc.

Y nuốt ực một cái, đoạn nói tiếp :

- Bọn họ hỏi trong miếu này có người nào giống như huynh đệ không? Bộ dạng của họ vô cùng dữ tợn, dường như muốn đến gây rắc rối cho huynh đệ, ta không biết huynh đệ đã gây chuyện với họ lúc nào cho nên đã nói với bọn họ là huynh đệ không có ở đây.

Kim Phi Hùng chợt hỏi :

- Bây giờ bọn chúng ở đâu rồi?

Người giữ miếu đáp :

- Bọn họ nghe nói huynh đệ không có ở đây, có tên thì bảo vào trong miếu đợi, có một đại hán có râu quai nón nói có lẽ huynh đệ đang ở trên hoa thuyền Kỷ La Xuân, cho nên bọn họ vội vàng đi ra phía bờ sông.

Người giữ miếu thở hắt ra một tiếng đoạn nói tiếp :

- Ta xem bộ dạng bọn hắn rất hung bạo, chỉ sợ đến đó kiếm không thấy, bọn hắn lại quay về đây, nên cấp tốc đến thông báo cho huynh đệ biết mà kịp trốn đi.

Kim Phi Hùng nghe vậy, biết ngay mấy gã đại hán chính là bọn Thái Hàng ngũ hổ, có lẽ lúc này kéo theo Cố Dương Võ đến tìm chàng để báo thù.

Trong mắt chàng đột nhiên chiếu ra một tia nhìn sắc lạnh ghê hồn, lòng thầm nghĩ :

- “Mấy tên bại hoại này thật to gan, ta đã tha mạng cho bọn chúng. Tại sao bọn chúng dám đến kiếm ta gây sự?”

Người giữ miếu họ Lưu đang muốn nói tiếp, bất ngờ thấy mặt chàng như có một lớp sương bao phủ, mắt chiếu ra tia nhìn lạnh như băng giá, bất giác y sợ điếng người, ngậm miệng kinh hãi không thốt nên lời.

Ánh mắt Kim Phi Hùng chợt dịu lại, chàng thấy vẻ mặt sợ hãi của người giữ miếu bèn mỉm cười thu hồi tia nhìn đầy sát khí lạnh lẽo lại, đoạn lên tiếng nói :

- Đa tạ hảo ý của Lưu huynh, tiểu đệ muôn phần cảm kích.

Người giữ miếu lại nói :

- Kim công tử gây chuyện rắc rối lúc nào vậy? Hình như ở bên sông Tần Hoài?

Y nhìn Kim Phi Hùng một chút rồi bảo chàng :

- Công tử cần phải chuẩn bị cho kỳ thi đại khảo năm nay, đừng nên đến những chỗ như sông Tần Hoài làm gì, bởi vì nơi đó có những cạm bẫy khó lường, hại người vô kể.

Kim Phi Hùng đáp :

- Đa tạ hảo ý của Lưu huynh, tiểu đệ tự biết giữ mình.

Giọng người giữ miếu tỏ vẻ lo lắng :

- Ta thấy mấy tên đó hết sức hung ác, công tử hãy đi trốn mau, trong thành này ta có quen với một huynh đệ bán đậu phụ, chỗ đó...

Kim Phi Hùng điềm nhiên mỉm cười :

- Mấy chuyện nhỏ này, tiểu đệ tự có cách giải quyết, Lưu huynh không nên phí tâm lo lắng làm chi.

Người giữ miếu ngạc nhiên :

- Kim công tử! Ý của công tử là...

Kim Phi Hùng liền nói :

- Tiểu đệ đi kiếm bọn họ nói rõ sự hiểu lầm này, tiểu đệ nghĩ bọn họ không phải là những kẻ không biết phải trái.

Người giữ miếu nói ngay :

- Cái loại người đó mà đếm xỉa gì đến lý lẽ phải trái, tên nào mặt mũi cũng ghê rợn như hung thần ác sát, e rằng ta chưa nói gì chúng đã vung quyền múa chưởng đánh chết người ta rồi.

Kim Phi Hùng cương quyết nói :

- Lưu huynh hà tất phải nói nhiều, tiểu đệ đã quyết định ra bờ sông một chuyến.

Nói rồi chàng vòng tay thi lễ, đoạn quay người cất bước chạy ra ngoài cửa.

Người giữ miếu vội chạy theo sau gọi lớn :

- Kim công tử hãy nghe ta nói đã.

Kim Phi Hùng càng chạy nhanh hơn, thoáng chốc chàng đã chạy ra khỏi ngôi miếu, men theo các bậc đá chạy về phía bờ sông.

Khi vừa chạy đến bờ sông, nơi đây thường ngày cực kỳ ồn ào huyên náo, lúc này không còn một khách bộ hành nào qua lại. Ngay cả những chiếc thuyền cũng dạt ra ngoài xa.

Chàng đưa mắt ngó kỹ lại thấy phía trong những túp lều tranh đông nghẹt những người đang thò đầu nhìn ra bên sông không rõ đang nhìn cái gì.

Chàng định thần đưa mắt ngó ra đằng xa, thấy dải đất nằm sát bờ sông có hai xác chết đang nằm sõng soài trên đó, máu tươi nhuộm đỏ khắp người.

Ánh đèn trên bến lờ mờ nên đứng xa xa không thể nào nhìn rõ hai người này là ai.

Lúc đi đến gần, Kim Phi Hùng mới nhìn rõ y phục hai xác chết mặc trên người chính là y phục của nha môn túc vệ.

Chàng chợt hiểu tại sao mà khách bộ hành phải trốn hết vào trong những túp lều tranh và nguyên nhân vì sao mà những chiếc hoa thuyền vội vã chèo ra đậu trên mặt sông.

Đây rõ ràng là do Thành tri phủ nghe nói có người gây náo loạn trên thuyền Kỷ La Xuân, nên mới phái hai tên nha môn túc vệ đến bảo vệ cho Bạch Lãnh Thu.

Lúc Thái Hàng ngũ hổ đến đây gây sự, thì hai người túc vệ này tự nhiên phải can thiệp vào, cho nên gây ra cớ sự mà bị Thái Hàng ngũ hổ sát hại mất mạng một cách thảm thương.

Kim Phi Hùng bất giác nổi giận, đôi mắt chiếu ra những tia sát khí lạnh ghê hồn, trong lòng tự nhủ :

- “Bọn này quả thật lớn gan, ở giữa chốn đông người mà dám ngang nhiên sát hại công sai, hiển nhiên là chúng dựa vào thế lực của Cửu Đầu Kim Sư Cố Dương Võ, kết giao với bọn quyền quý ở Bắc Kinh, thế lực mạnh mẽ nên mới không sợ vương pháp.”

Chàng không cần hỏi thăm, cũng biết bọn Thái Hàng ngũ hổ này đang ở trên hoa thuyền Kỷ La Xuân. Song chàng không biết Bạch Lãnh Thu đối phó với bọn chúng ra sao? Nàng có thể ẩn giấu tuyệt kỹ võ công của mình không?

Trong lòng chàng miên man suy nghĩ, nhưng bước chân vẫn không hề chậm lại.

Phút chốc, chàng đã vượt xa hàng mấy chục trượng đến sát mé sông nơi thuyền Kỷ La Xuân đang đậu lại.

Lúc chàng đến bên bờ sông, đột ngột phát hiện ra một sự việc vô cùng lạ lùng.

Gần bốn chục chiếc hoa thuyền lớn nhỏ trên sông Tần Hoài đã chèo ra giữa sông, có chiếc còn chèo thuyền sang nép dưới những bức thạch bình bằng đá. Ở bờ đối diện chỉ có hoa thuyền Kỷ La Xuân và hai chiếc hoa thuyền màu hồng bên cạnh là vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Kim Phi Hùng biết võ công của Bạch Lãnh Thu không phải tầm thường, sở dĩ nàng không muốn lộ diện xuất thủ chỉ là vì không để cho người ta biết thân thế lai lịch của mình mà thôi, tuyệt nhiên chẳng phải là khiếp sợ gì cả.

Nhưng điều lạ lùng là hai chiếc hoa thuyền màu hồng ở bên cạnh, đáng lý thấy Thái Hàng ngũ hổ làm náo loạn trên sông Tần Hoài cũng phải giống như các hoa thuyền khác mà dời ra giữa sông mới đúng, tại sao lại vẫn điềm nhiên đậu lại chỗ cũ?

Trừ phi chủ nhân của hai chiếc hoa thuyền này cũng là bậc kỳ nữ có võ công tuyệt thế mới dám làm như vậy.

Kim Phi Hùng trong lòng chợt động tính hiếu kỳ, đưa mắt liếc nhìn hai chiếc hoa thuyền này, nhưng rèm buông kín mít không thể nhìn thấy bóng người bên trong.

Kim Phi Hùng cũng chẳng phải là kẻ thích đa sự dò xét việc riêng của kẻ khác, hơn nữa lúc này trong lòng chàng chỉ nghĩ đến Bạch Lãnh Thu cho nên tính hiếu kỳ vừa nổi lên đã bị dập tắt ngay tức khắc.

Thân hình chàng nhẹ nhàng di động, bay lên trên hoa thuyền Kỷ La Xuân cực kỳ êm ả, không hề gây ra một tiếng động nhỏ.

Sau khi lẳng lặng đặt chân lên sàn thuyền, chàng không hề đường đột xông thẳng vào trong mà cứ đứng im lặng ở bên ngoài quan sát tình thế, đầu khẽ cúi xuống thông qua khe hở của bức rèm nhìn vào trong khoang thuyền.

Từ trong thuyền vọng ra tiếng cười lớn :

- Tại hạ thật là hạnh ngộ mới có cơ hội ngàn năm để diện kiến Bạch cô nương một lần.

Một âm thanh thô lỗ lại vang lên :

- Bạch cô nương! Thiếu bảo tiêu chủ của chúng tôi được cả thành Bắc Kinh xưng tụng là Ngọc Diện Lang Quân, lại là huynh đệ kết nghĩa với đề đốc cửu môn, khắp thành Bắc Kinh đều biết tiếng Ngọc Sư Tử Cố Tử Kỳ.

Lại có một người khác lên tiếng :

- Ngọc Sư Tử sở ngộ Kỷ La Xuân có thể nói sông Tần Hoài này lại có thêm một thiên tình sử diễm lệ, sau này sẽ có vạn người truyền miệng. Ha ha ha...

Kim Phi Hùng thấy kẻ đang nói là một nam nhân trung niên tuổi trạc ngoài tứ tuần, mặt trắng, râu thưa, tướng mạo đường đường là một trang nam tử, chỉ tiếc rằng đôi mắt y láo liên bất định, nét mặt thoáng hiện vẻ gian tà xảo quyệt.

Trừ người này ra trong thuyền còn có năm người nữa, trong đó có Bạch Lãnh Thu, Tử Quyên, Quyển Mao Hổ Ngô Dũng, Bạch hổ Lưu Bá. Còn một thiếu niên mình mặc áo bào gấm, lưng đeo trường kiếm thì Kim Phi Hùng không hề quen biết.

Thiếu niên mình mặc áo bào gấm mặt trắng như ngọc, khí khái phi phàm đem so sánh với Quyển Mao Hổ Ngô Dũng đứng bên cạnh thì hoàn toàn khác lạ.

Kim Phi Hùng vừa thấy liền biết ngay đó chính là Ngọc Sư Tử Cố Tử Kỳ, kẻ vừa được Ngô Dũng nhắc đến.

Ánh mắt chàng đang nhìn vào mặt Cố Tử Kỳ bỗng chuyển qua chiếu vào thân hình Bạch Lãnh Thu, thấy nàng cúi đầu im lặng không đáp, chẳng biết nàng đang nghĩ gì.

Cố Tử Kỳ nghe nam nhân trung niên nói như vậy bèn cất tiếng cười lớn bảo :

- Cô nương chớ nên nghe lời bọn họ nói, tại hạ không phải là hạng cậy thế bức hiếp người đâu, tại hạ cư ngụ trong thành Bắc Kinh song cũng chưa từng lui tới thanh lâu trà đình. Còn như ngõ hẻm Hồ đồng đô đó thì càng không dám đặt chân tới. Hôm nay, nghe Ngô tiêu sư nói đến đại danh của cô nương, đồng thời không tiếc lời khen ngợi, tại hạ cho rằng tiêu sư có hơi quá lời, giờ được hội kiến mới thực sự tin rằng trên trần gian quả là có người nhan sắc cực kỳ diễm lệ làm minh chứng. Bạch cô nương thật đúng là đóa sen trắng giữa chốn bụi trần mà vẫn giữ được vẻ thanh khiết xinh đẹp, tại hạ hết sức ngưỡng mộ.

Kim Phi Hùng nghe đến đây bất giác hừ lạnh một tiếng, khẽ mắng :

- Đồ chết bầm.

Câu nói chàng vừa thốt ra khiến sáu người trong thuyền đều thất kinh cực độ. Mặt Cố Tử Kỳ đột nhiên biến sắc, hắn vừa đứng dậy, chợt nghe tiếng rèm cửa lay động rồi thấy một thiếu niên áo xanh đĩnh đạc bước vào.

Sáu người trong thuyền trừ mỗi mình Tử Quyên là không biết võ công, tuy công phu của Thái Hàng ngũ hổ còn có chỗ non kém, còn Cố Tử Kỳ và nam nhân trung niên đều thuộc hạng cao thủ, mặt khác võ công của Bạch cô nương không phải là loại tầm thường.

Nhưng bọn họ đều không hề hay biết có người phi thân lên thuyền, mãi đến khi Kim Phi Hùng lên tiếng bước vào bên trong, họ mới phái giác có kẻ đột nhập lên thuyền.

Sắc mặt của Cố Tử Kỳ và nam nhân trung niên nọ không ngừng biến đổi lúc xanh lúc trắng. Mắt mở to, trân trân nhìn vào thiếu niên áo xanh đang bước vào khoang thuyền.

Quyển Mao Hổ Ngô Dũng lớn tiếng nói :

- Thiếu bảo chủ, chính là y đó.

Tia nhìn của Kim Phi Hùng quét nhanh qua mặt các người đang ở trong thuyền một lượt.

Bởi vì tia nhìn của chàng gặp phải ánh mắt chan chứa cảm tình của Bạch Lãnh Thu, khiến cho lòng chàng thoáng xao động, bất giác chàng cảm thấy có một cảm giác lạ lùng không sao thốt được nên lời.

Kim Phi Hùng tuyệt nhiên không để cho cảm giác này làm chàng bấn loạn nên cố gắng định thần, gạt bỏ nó qua một bên để khỏi ảnh hưởng đến tâm trí chàng.

Luồng nhãn quang chiếu thẳng vào mặt Ngô Dũng, tia nhìn như mũi dao sắc lạnh lùng, xoáy vào y làm cho y bất giác run sợ vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mặt đối phương.

Ánh mắt lạnh lẽo của Kim Phi Hùng chợt đổi hướng chăm chú nhìn thẳng vào thân hình của nam nhân trung niên, rồi chàng lạnh lùng nói :

- Cứ như khẩu khí và võ công của tôn giá, dường như tôn giá không phải là người trong tiêu cục, tại sao ngươi lại chịu đi chung với lũ giang hồ bại hoại này, tại hạ thực là thương hại giùm cho ngươi đó.

Mặt nam nhân trung niên chợt đỏ bừng và nổi giận lên, điệu bộ cực kỳ hung hãn, quát lớn :

- Ngươi còn quá nhỏ tuổi, chắc có lẽ còn chưa biết ta là ai?

Kim Phi Hùng lạnh lùng hỏi :

- Các hạ cho rằng mình là nhân vật ghê gớm lắm sao?

Nam nhân trung niên trầm giọng nói :

- Ta đây đường đường là Quyền Kiếm Song Tuyệt Tăng Vân Hạc chẳng lẽ không đáng vào tai ngươi hay sao?

Y ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp :

- Ngươi đã không coi Kim Sư tiêu cục ra gì, tất nhiên phải là cao thủ võ lâm, không rõ nên xưng hô ra sao cho phải?

Giọng Kim Phi Hùng lạnh như băng :

- Những kẻ như các ngươi mà cũng đòi ta xưng danh hiệu hay sao?

Ngọc Sư Tử Cố Tử Kỳ vội nói :

- Đối với tiểu tử này, y thật không biết trời cao đất dày sao cả, đạo trưởng không nên nói nhiều làm chi, vung kiếm giết chết hắn là xong chuyện.

Kim Phi Hùng cười lạnh :

- Ngươi nói sao? Thử nói lại cho ta một lần nữa coi, cái giống bại hoại dựa thế bức hiếp người ta, cấu kết với bọn quyền quan hoành hành khắp thành Bắc Kinh, nay lại đến đây quấy rối, nhưng gặp phải ta thì ngươi đừng mong sống sót mà trở về.

Bạch Ngạc Hổ Lưu Bá ngồi gần cửa ra khoang thuyền, cách chỗ Kim Phi Hùng đứng không xa, nghe vậy bất ngờ gầm lên như sấm :

- Tiểu tử lớn gan khoác lác, lão tử đây phải dạy cho ngươi một bài học.

Nói dứt lời, gã vung mạnh thanh Ngô câu kiếm xuất chiêu “Dạ Xoa Thám Hải” chém vào ngang lưng Kim Phi Hùng.

Gã nghĩ rằng mình đứng cách đối phương không đầy một thước, lại xuất thủ đột ngột như vậy thì Kim Phi Hùng khó mà phòng bị, chỉ cần đánh ra một chiêu kiếm là có thể lấy mạng đối phương một cách dễ dàng, cho nên chiêu kiếm đánh ra đã dồn hết công lực vào đó. Cơ hồ như muốn phanh thây đối phương tức khắc.

Nào ngờ gã chưa kịp mừng, chợt cảm thấy Ngô câu kiếm trên tay như trượt vào khoảng không, lướt qua thần hình đối phương mà thôi, lực đạo cũng nhân đó mà đánh vào hư không.

Trong bụng gã ngầm kinh hãi, biết sự đã hỏng, thân hình liền khựng lại, vội vã thu hồi lực đạo, song đã không kịp nữa rồi.

Gã thấy sau lưng bị Kim Phi Hùng đánh nhẹ một cái, một luồng kình lực hết sức mãnh liệt đã xâm nhập vào cơ thể gã, khiến cho huyết mạch bị đứt đoạn, vỡ tim chết tại chỗ.

Những người trên thuyền thấy rõ Kim Phi Hùng vẫn đứng nguyên tại chỗ mà kiếm của Lưu Bá không thể nào đâm vào người chàng được, nhưng thân hình gã chồm tới trước.

Lúc đó các yếu huyệt trên thân Lưu Bá đã phơi ra lồ lộ trước mặt đối phương, đây quả là điều tai hại khôn lường.

Cố Tử Kỳ và Tăng Vân Hạc biết là nguy hiểm nhưng không kịp ra tay ngăn cản.

Bạch Ngạc Hổ Lưu Bá hộc ra một búng máu tươi, rồi gục xuống sàn thuyền, không kịp thốt ra một tiếng.

Sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Quyển Mao Hổ Ngô Dũng nổi cơn thịnh nộ, chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm, thét lên một tiếng, múa tít ngọn Cương tiên trong tay xông tới.

Cố Tử Kỳ biến sắc la lớn :

- Ngô tiêu sư, không nên...

Y đang muốn ngăn Ngô Dũng lại thì bóng Cương tiên trùng trùng điệp điệp, vừa chớp lên đã biến mất, Cương tiên trong tay Ngô Dũng không biết đã lọt vào tay Kim Phi Hùng ra sao.

Y thất kinh khi thấy Kim Phi Hùng một tay cầm ngọn Cương tiên, tay kia nắm chặt cổ áo Ngô Dũng, đoạn cất tiếng hừ lạnh, trở tay thật nhẹ ra sau một cái :

- Tỏm...

- Bùm...

Phía ngoài thuyền vang lên hai tiếng động, thân hình của Ngô Dũng cùng với ngọn Cương tiên đã rơi xuống sông, làm cho bọt nước bắn tung tóe.

Sắc mặt Cố Tử Kỳ chợt trở nên đỏ rực, dung y cực kỳ phẫn nộ, liền rút soạt thanh trường kiếm đang đeo trên lưng, miệng quát vang :

- Tiểu tử! Ta tuy bất tài song cũng muốn lãnh giáo thủ pháp cao minh của ngươi một chút.

- Trên thuyền không phải là nơi động thủ, chúng ta hãy lên trên bờ đi.

Cố Tử Kỳ quay qua nhìn Bạch Lãnh Thu rồi nói :

- Đúng thế, làm kinh động đến Bạch cô nương thật là không phải chút nào.

Y vung vẩy thanh trường kiếm trong tay :

- Tiểu tử! Nếu như ngươi có gan thì hãy lên bờ tỷ thí kiếm pháp với ta.

Kim Phi Hùng cười lạnh :

- Cái thứ như ngươi mà cũng dám nói đến kiếm pháp hả? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy kiếm pháp chân chính, các ngươi có chết cũng không ân hận.

Nói xong chàng quay người bước ra ngoài thuyền. Tư thái của chàng cực kỳ thanh thản, không hề có vẻ gì là sắp sửa bước vào trận quyết đấu sinh tử, mà chỉ tựa như một võ nhân đang tản bộ ngâm thơ, thản nhiên không phòng bị những yếu huyệt sau lưng.

Quyền Kiếm Song Tuyệt Tăng Vân Hạc, cao đồ của phái Võ Đang, công phu quyền thuật và kiếm pháp đều đã đạt tới độ tuyệt đối vi diệu, một trong những bằng hữu ưu diện của Cửu Đầu Sư Tử Cố Dương Võ.

Lần này Kim Sư tiêu cục nhận áp tải một số lượng lớn châu bảo ngà ngọc từ Bắc Kinh đến Hàng Châu, khách nhân đã bỏ ra số nhân lực lớn để vận chuyển số châu ngọc này, sợ có điều chi sơ xuất nên mới đến mời Tăng Vân Hạc cùng đi để dọc đường có người trợ giúp.

Quyền Kiếm Song Tuyệt Tăng Vân Hạc tung hoành trên giang hồ đã lâu nên có nhiều kinh nghiệm hơn Cố Tử Kỳ gấp bội. Khi thấy Kim Phi Hùng từ tốn bước ra khỏi thuyền, nhưng chẳng hề phòng bị, dù vậy trong lòng vô cùng cảnh giới đề phòng sợ đối phương ra chiêu thức sát thủ kỳ bí, thế nên y cũng không dám khinh thường.

Thần sắc y vô cùng nghiêm trọng, tay luôn luôn đặt trên chuôi kiếm, thân hình khẽ nhích động, vượt đi trước Cố Tử Kỳ, mắt đăm đăm quan sát từng cử động của Kim Phi Hùng.

Tất cả lần lượt bước ra ngoài đầu thuyền.

Cố Tử Kỳ thấy Kim Phi Hùng không hề phòng bị như vậy, hắn hết sức tức tối, tính vung kiếm đánh lén Kim Phi Hùng một cái cho đỡ tức.

Nhưng đứng trước mặt Bạch Lãnh Thu, cho nên hắn cố gắng nén lại, không dám thể hiện thủ đoạn đê tiện hèn hạ đó với đối phương đang đi trước mặt.

Hắn vòng tay hướng về phía Bạch Lãnh Thu rồi nói :

- Bạch cô nương, xin cô nương hãy đợi một lát, chúng ta sẽ cùng nhau đối ẩm trong men rượu mừng chiến thắng.

Bạch Lãnh Thu chợt ngẩng đầu bảo hắn :

- Cố công tử, không biết công tử có chịu nghe lời ta không?

Cố Tử Kỳ liền đáp :

- Có việc gì, xin cô nương cứ nói!

Bạch Lãnh Thu đáp :

- Công tử niên kỷ còn quá trẻ, tương lai đang mở rộng trước mắt! Hà tất phải chuốc lấy khổ mà liều mạng ở đây làm chi? Theo như ta thấy, công tử nên sớm rời khỏi nơi đây thì hơn.

Cố Tử Kỳ nghĩ rằng chắc nàng sẽ cầu xin hắn buông tha cho Kim Phi Hùng, nhưng trong lòng cảm thấy chua xót, vì nào ngờ nàng đã nói ngược lại ý hắn.

Lập tức lửa giận trong lòng hắn bốc lên dữ dội, khiến cho khuôn mặt tuấn tú giờ đây bỗng trở nên dễ sợ vô cùng.

Hắn hầm hầm tức giận nói :

- Bạch cô nương! Nếu như nàng nói như vậy, thì hôm nay ta nhất quyết phải lấy cái mạng của tiểu tử đó.

Hắn nắm chặt đốc kiếm, giận dữ bước ra ngoài thuyền.

Trên sàn thuyền, Kim Phi Hùng và Tăng Vân Hạc đang đứng cách nhau năm thước, bốn luồng nhãn quang chiếu thẳng vào nhau, mặt đối mặt.

Tăng Vân Hạc đang triển khai tuyệt kỹ đường quyền của phái Võ Đang, thần sắc ngưng trọng chuẩn bị xuất thủ.

Cố Tử Kỳ thấy Kim Phi Hùng vẫn thản nhiên, tư thế ung dung, khuôn mặt lạnh tựa như được tạc bằng đá, trơ trơ chẳng biểu lộ cảm xúc, nếu như vạt áo bào của chàng không phất phơ lay động trong gió đêm, sẽ khiến người ta tưởng lầm chàng chẳng phải là con người bằng xương bằng thịt, mà nghĩ rằng đó chẳng qua là một tảng đá có hình người không hơn không kém.

Cố Tử Kỳ hầm hầm giận tái mặt, đi ra ngoài sàn thuyền, bất chợt chạm phải tia nhìn lạnh như băng giá cùng với dáng đứng oai nghiêm của Kim Phi Hùng, bao nhiêu tức tối đã biến mất, ngược lại trái tim đang bị kích động gần như muốn ngưng đập.

Hắn phóng túng cao ngạo chẳng qua là dựa vào uy danh của Cửu Đầu Sư Tử Cố Dương Võ mà thôi, chứ bản thân võ công của hắn chỉ đáng liệt vào hạng tầm thường trong võ lâm, chớ làm sao dám so sánh với các cao thủ như Quyền Kiếm Song Tuyệt.

Trong khi quá kích động, hắn đã thốt ra những lời phách lối, cậy thế tiêu cục mà hành sự. Nay bình tĩnh trở lại, hắn cũng cẩn trọng suy xét đến hậu quả tai hại của nó.

Hắn nghĩ đến thân pháp quỉ mị tuyệt luân của Kim Phi Hùng lúc nãy đã dùng để đối phó với Thái Hàng ngũ hổ đều là hai chiêu sát thủ cực kỳ chuẩn xác. Trong thâm tâm, hắn không khỏi khiếp sợ khi thấy thủ pháp của đối phương.

Hắn đứng trên sàn thuyền, lòng thầm nghĩ :

- “Chuyến này gia phụ để cho ta bảo vệ số lượng châu báu cực kỳ quí giá từ Bắc Kinh chuyển tới Hàng Châu, trước lúc khởi hành còn dặn dò ta phải hết sức cẩn trọng, trên đường không nên gây chuyện rắc rối làm hỏng việc, vậy mà cái gã Ngô Dũng cứ...”

Hắn chợt cảm thấy hối hận, đang miên man nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác như có một luồng sát khí lạnh lùng đang ấp tới.

Hắn ngước mắt nhìn lên đã thấy tả thủ của Tăng Vân Hạc bắt quyết để trước ngực, hữu thủ nắm chặt thanh trường kiếm không biết đã rút ra từ lúc nào đang chĩa thẳng vào ngực Kim Phi Hùng.

Trường kiếm trên tay Tăng Vân Hạc rung lên, chứng tỏ y đã dồn hết tâm huyết, sức lực vào trong thanh kiếm, chỉ đợi cơ hội thí mạng với đối phương mà thôi.

Cố Tử Kỳ biết rõ võ công của Tăng Vân Hạc, thấy y không dùng quyền cước tuyệt diệu của phái Võ Đang, mà lại sử dụng kiếm pháp, bất giác hắn vừa kinh sợ lại vừa cao hứng.

Điều làm cho hắn kinh ngạc vô cùng là sự thành tựu võ công của Tăng Vân Hạc và danh tiếng của Quyền Kiếm Song Tuyệt vang dội giang hồ, mà khi đối mặt với một gã thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt không có danh tánh rõ ràng, lại không cách nào thi triển nổi một chiêu quyền pháp độc đáo của Võ Đang, lại bị bức bách đến độ phải sử dụng trường kiếm thì thật là khó hiểu.

Như vậy cũng đủ biết võ công của thiếu niên áo xanh lạ mặt này cao thâm vô cùng, cỡ như hắn làm sao có thể đương cự lại được.

Hơn nữa, Tăng Vân Hạc xuất thân từ phái Võ Đang, y là người có kiếm pháp cao diệu bậc nhất trong số các đệ tử tục gia của phái Võ Đang hiện thời.

Phái Võ Đang chủ yếu lấy sự tu luyện võ công lâu dài làm căn bản, bắt buộc kết hợp với kiếm pháp cao siêu mà truyền bá danh tiếng trong võ lâm. Trong số chín đại môn phái ở Trung Nguyên, phái Võ Đang có lực lượng và tài nghệ đông đảo không hề thua kém Thiếu Lâm, đồng thời cũng là kẻ đứng đầu trong hàng tứ đại kiếm phái trong võ lâm Trung Nguyên.

Tăng Vân Hạc xuất thân từ phái Võ Đang, tất nhiên phải có công phu độc dị về mặt kiếm pháp, chỉ cần y chịu rút kiếm ra là gã thiếu niên áo xanh dĩ nhiên khó thoát khỏi tay tử thần.

Cố Tử Kỳ đắc ý cười thầm, hắn nghĩ :

- “Tiểu tử này cho dù có thân pháp quái dị đến đâu đi nữa, công phu của gã có tuyệt vời bao nhiêu thì cũng không sao so sánh được với Tăng lão gia, bởi vì gã còn quá nhỏ tuổi, cho dù gã có luyện kiếm từ lúc mới sinh cũng không thể bằng với công phu của Tăng lão gia khổ luyện trong mấy chục năm...”

Hắn nghĩ đến đây liền cảm thấy trong lòng có phần nhẹ nhõm thanh thoát được một chút, tâm trí có thể rảnh rang quan sát xung quanh.

Đến lúc này Cố Tử Kỳ mới phát hiện ra tiếng nhạc dìu dặt vang lên, lúc hắn mới lên thuyền giờ đây đã im bặt. Những chiếc hoa thuyền hồi nãy còn đậu gần bờ sông, giờ đã chèo ra xa buông neo giữa sông, khiến cho khúc sông ngày thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ chỉ còn là màn đêm đen kịt bao phủ. Trong các phạn điếm lều tranh có vô số người đứng chen chúc nhìn về hướng hoa thuyền Kỷ La Xuân.

Ánh mắt hắn nhìn ra xa một lát rồi lại đưa mắt nhìn lại trên thuyền.

Bởi vì hắn phát giác trường kiếm trên tay Tăng Vân Hạc đột nhiên rũ xuống, rồi lại thấy lão lùi ra sau một bước.

Cố Tử Kỳ đưa mắt kinh dị nhìn Tăng Vân Hạc, lập tức nhìn thấy trên trán của cao thủ Võ Đang này không rõ tự bao giờ đã tuôn ra những giọt mồ hôi, trong lòng Cố Tử Kỳ rúng động, vội bước tới trước, giọng hốt hoảng :

- Tăng lão gia... Tăng tiên sinh người...

Tăng Vân Hạc cơ hồ như không nghe tiếng hắn nói gì, vội vã thu hồi trường kiếm về, tả thủ để bình ổn trước ngực trầm giọng hỏi :

- Tôn giá có võ công thật kinh người, tại hạ vô cùng khâm phục, không biết đại danh là gì để cho tại hạ ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu như có duyên sẽ lại xin lãnh giáo vài chiêu của tôn giá?

Từ lúc ra ngoài sàn thuyền, Tăng Vân Hạc đã đối mặt với Kim Phi Hùng, chứ không giống như Cố Tử Kỳ nhát gan đứng xa nhìn, cho nên đã được nếm mùi vị đặc biệt của thủ pháp đối phương.

Lúc đầu, lão định dùng Quyền thức để so tài với Kim Phi Hùng nhằm giải tỏa mối hận thù ở trong khoang.

Nào ngờ thế đứng của Kim Phi Hùng vững như một ngọn núi, mới thoạt nhìn dường như không hề phòng bị, kỳ thực toàn thân chàng không hề lộ một kẽ hở để cho đối phương đánh vào.

Tăng Vân Hạc liên tục thay đổi thủ pháp, song chẳng những không thi triển được thế công mà còn cảm thấy áp lực của đối phương càng lúc càng nặng nề, tựa như có một bức tường vô hình sắp đổ ụp xuống đầu lão.

Thấy tình thế nguy cấp như vậy, bức bách lão phải rút ngay trường kiếm để chống lại áp lực vô hình của đối phương, mưu tính dùng kiếm áp đảo đối phương để xuất thủ trước chiếm lấy tiên cơ, mong phá vỡ được áp lực càng lúc càng nặng nề của Kim Phi Hùng.

Kiếm pháp của Võ Đang là kiếm pháp nội gia, lúc tĩnh thì cực kỳ bất động, lúc động thì lẹ hơn sao xẹt. Công phu nhẫn nại đã đến mức thượng thừa, đợi đến lúc đối phương không còn chịu đựng nổi nữa, tấn công trước mới thừa cơ đột nhập vào chỗ sơ hở đưa đối phương vào tử địa.

Bởi vì bất cứ một chiêu thức nào cũng phải có chỗ sơ hở của nó, đặc biệt là lúc động thủ, kẽ hở này càng lộ ra rõ hơn, có thể trở thành nhược điểm chết người. Vì vậy Tăng Vân Hạc chờ đợi cơ hội đối phương sơ hở để đánh vào, nên mới giữ thế kiếm bất động như vậy.

Kim Phi Hùng tuy tuổi còn trẻ hơn nhiều so với lão, song công phu nhẫn nại của chàng đã vượt xa sức tưởng tượng của lão, mặc dù thấy đối phương cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt mình, nhưng chàng vẫn đứng sững, bất động.

Một áp lực vô hình càng lúc càng gia tăng mãnh liệt đè nặng lên lồng ngực của hai người, không khí bị nén chặt khiến cho lão có cảm giác nặng nề thở không ra hơi.

Tăng Vân Hạc thấy tình thế vô cùng bất lợi cho mình, nên lão phải thối lui ra sau một bước, khó nhọc thốt ra những lời nói vừa rồi.

Với thân phận của lão, những câu nói vừa rồi rõ ràng biểu lộ rằng mình hoàn toàn không phải là địch thủ của đối phương, muốn rằng sự việc kết thúc ở đây, ngày sau sẽ giải quyết.

Nào ngờ Kim Phi Hùng không chấp nhận lời chịu thua của lão, mặt chàng vẫn trơ ra không hề biểu lộ một cảm xúc gì.

Tăng Vân Hạc mặt mày biến sắc, thái độ của đối phương lạnh lùng khiến lòng tự ái của lão bị tổn thương nghiêm trọng. Lão chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên ngun ngút, máu nóng chạy rần rật trong huyết quản, không cách nào chịu đựng nhẫn nhục được nữa.

Tuy lão nổi cơn thịnh nộ, nhưng cũng biết rõ lúc này mạo hiểm tấn công đối phương sẽ làm lộ ra nhược điểm của kiếm pháp Võ Đang, tự chuốc họa sát thân vào mình. Do đó lão không dám vung kiếm xuất chiêu tấn công. Chính ngay lúc đó lão bỗng nghe Kim Phi Hùng trầm giọng đáp :

- Ngươi đã nói như thế, ta cũng không bức bách ngươi làm chi, nhưng ngươi hãy để trường kiếm lại đây rồi cút đi cho mau khỏi mắt ta.

Tăng Vân Hạc thốt nhiên phát giác lúc Kim Phi Hùng vừa nói ra thì luồng áp lực vô hình đè nặng trên người lão đột ngột biến mất.

Lão đã chờ đợi hồi lâu mà không tài nào có được cơ hội hạ thủ. Nay thấy đối phương không có ý phòng bị, há lão có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này sao?

Tăng Vân Hạc đột nhiên thét lên một tiếng, vũ lộng thần oai, kiếm quang bất ngờ chớp lên, cả người lẫn kiếm đã phóng xẹt tới trước mặt Kim Phi Hùng.

Lão tự biết chiêu kiếm mình vừa đánh ra lợi hại đến bực nào, nên trong lòng cực kỳ tự tin, y nghĩ rằng nhất định đạt được mục đích gây hại đối phương.

Lão đột ngột hạ chiêu sát thủ như vậy là đã thi triển tuyệt kỹ kiếm pháp của phái Võ Đang.

Kim Phi Hùng hú lên một tiếng, phi thân bay khỏi vầng kiếm quang dày đặc trùng điệp của lão.

Cố Tử Kỳ đứng ở bên ngoài thấy rõ việc, trong bụng cũng thất kinh không hiểu Kim Phi Hùng đã dùng thân pháp quái dị gì mà thân hình cứ như chiếc lá bay lượn trên vòng kim tỏa của kiếm quang, khiến cho chiêu kiếm lợi hại của Tăng Vân Hạc không chút nào gây thương tích cho chàng được.

Hắn đang kinh ngạc trong lòng, không biết có nên vung kiếm trợ giúp Tăng Vân Hạc hay không.

Vùng kiếm quang đột nhiên biến đổi từ thế công hết sức mãnh liệt thành thế thủ.

Điều này hiển nhiên là Tăng Vân Hạc khi thấy thế công bất ngờ của mình vô hiệu quả, vạn bất đắc dĩ mới đối thành thế thủ, để chờ xem đối phương thi triển thân pháp gì mà thay đổi đường kiếm.

Nào ngờ ngay lúc Tăng Vân Hạc đổi chiêu, từ thế công mãnh liệt chuyển sang thế thủ, trong nháy mắt Cố Tử Kỳ thấy tà áo xanh của Kim Phi Hùng bay phấp phới, không rõ chàng lấy từ đâu ra một thanh đoản kiếm cầm lăm lăm trong tay.

Thanh đoản kiếm phát ra một đạo hào quang xanh biếc, đột ngột xuyên thẳng vào giữa màn kiếm quang lấp lánh bao phủ, đồng thời phá tan nó thành từng phần đứt đoạn.

- Á... Chết ta rồi!

Một tiếng gào thê thảm vang lên. Tăng Vân Hạc ngã lăn xuống sàn thuyền, máu tuôn xối xả.

Từ lúc Kim Phi Hùng rút đoản kiếm ra cho đến lúc Tăng Vân Hạc đổ vật xuống sàn thuyền chỉ không quá một cái chớp mắt, giả như Cố Tử Kỳ không được tận mắt chứng kiến, có lẽ gã sẽ chẳng tin được rằng Quyền Kiếm Song Tuyệt vang danh khắp giang hồ lại không chịu nổi một đường kiếm của một thiếu niên vô danh như vậy. Thân hình lão tựa như một nhành lúa bị trận cuồng phòng thổi ngã rạp dưới đất.

Cố Tử Kỳ trong lúc chấn động tâm thần, hắn còn cho rằng mình nhìn lầm nên vội lắc đầu mấy cái rồi định thần nhìn lại, thấy nét mặt thiếu niên áo xanh lạnh hơn giá băng, Tăng Vân Hạc nằm trên sàn thuyền cách đó không bao xa, toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, thều thào lên tiếng, giọng đứt đoạn :

- Bằng hữu... ngươi... ngươi là... là Thanh Y Tu La phải không?

Nét mặt Kim Phi Hùng lạnh lùng không biểu lộ tình cảm, nghe hỏi như vậy khẽ gật đầu nói :

- Trên giang hồ có người xưng hô ta như thế đó!

Tăng Vân Hạc cười khổ cố gắng hít lấy một hơi :

- Gặp... phải ngươi... ta chết là phải lắm rồi...

Lão chưa kịp nói xong câu này, hữu thủ đột nhiên buông thõng xuống, thân hình mềm nhũn, nằm gục trên vũng máu, không thấy động đậy chi nữa, hiển nhiên lão đã chết rồi.

Cố Tử Kỳ nghe lời Tăng Vân Hạc thốt ra trước khi tắt thở, mới chợt nghĩ đến gần đây trên giang hồ đồn đại một thiếu niên trẻ tuổi vận y phục màu xanh, sử dụng đoản kiếm làm binh khí, có võ công siêu tuyệt, cao không tưởng nổi.

Do hành tung của thiếu niên này phiêu hốt bất định, võ công tuyệt cao và hành sự không phân biệt thiện ác. Thủ đoạn cực kỳ tàn độc, không hề đếm xỉa đến hai bên chính tà, cho nên được giang hồ gọi là Thanh Y Tu La.

Thanh Y Tu La xuất hiện trên giang hồ chỉ khoảng hai năm lại đây, nhưng lời truyền ngôn về nhân vật này nhiều vô kể, điều làm cho người trong võ lâm lạ lùng là đường lối võ công lộ số chiêu thức và thanh đoản kiếm quái dị trong tay người thiếu niên này.

Hai năm gần đây, cao thủ hai phái chính tà bị sát hại dưới tay y không phải ít, cũng có kẻ may mắn thoát chết, nhưng không ai biết được võ công của y thuộc môn phái nào, và do cao nhân nào truyền dạy.

Còn thanh đoản kiếm y đang cầm trong tay cũng càng gây ngạc nhiên cho người ta không ít. Bởi vì nó không phải là một đoản kiếm bình thường, mà lại chính là một thanh trường kiếm, không biết tại sao lại bị gãy làm hai đoạn, thành ra trường kiếm đã bị biến thành đoản kiếm. Mấy chuyện này không một ai được biết, bởi thế danh tiếng của y càng trở nên bí hiểm lạ lùng, đến nỗi được giang hồ liệt vào hàng cùng với ba cao thủ tuyệt đỉnh trong giới ma đạo làm thành tứ đại ma đạo tôn giả.

Cố Tử Kỳ nghe rất nhiều truyền ngôn trong giang hồ đồn rằng Tứ đại ma tôn đều là những nhân vật kỳ bí lạ lùng, hành tung của bọn họ phiêu hốt bất định, không ai có thể đoán trước được cho nên hắn không thể ngờ được thiếu niên áo xanh mặt mày anh tuấn nhưng lại có vẻ lạnh lùng tàn khốc này chính là Thanh Y Tu La, một trong Tứ đại ma tôn khét tiếng trong giang hồ võ lâm.

Lúc nãy nghe lời nói của Tăng Vân Hạc trong lúc lâm chung, lại thấy Kim Phi Hùng gật đầu thừa nhận, bất giác hắn kinh sợ tiêu hồn vía, không còn muốn liều mạng đấu với đối phương nữa.

Sắc mặt hắn lúc này trắng bệch rồi đến xám ngắt như xác chết, hắn chỉ hận Thái Hàng ngũ hổ vô cớ kéo mình vào chuyện rắc rối chết người này, hắn đâu còn nghĩ đến những lời nói khoác lác vừa rồi trước mặt Bạch Lãnh Thu cô nương?

Chạy trốn là thượng sách, hắn cũng mặc kệ Bạch Lãnh Thu cười chê, ánh mắt hắn đảo qua một cái rồi đột nhiên phi thân ra giữa sông.

Kim Phi Hùng cười lạnh :

- Cái con chuột nhát gan kia, ngươi còn muốn chạy trốn hay sao?

Nói chưa dứt lời, thân hình chàng lẹ hơn điện xẹt, bay vọt tới chỗ Cố Tử Kỳ định nhảy xuống, trong nháy mắt đã đuổi kịp hắn.

Hai chân Cố Tử Kỳ sắp sửa chạm xuống mặt nước, bất ngờ cảm thấy có luồng gió lạnh từ sau lưng thổi tới, rồi tiếng kiếm rít lên bên tai nghe rợn tóc gáy.

Hắn khẽ quay đầu lại liếc mắt ngó qua, đã thấy Thanh Y Tu La Kim Phi Hùng phất nhẹ tay áo, thân hình bay lướt tới lẹ như gió cuốn.

Trong lúc kinh hãi cực độ, hắn vội cong mình lại thừa lúc Kim Phi Hùng còn chưa tới kịp để trầm mình vào trong dòng nước.

Không ngờ thuật khinh công của Kim Phi Hùng thật là kinh hồn, đầu của Cố Tử Kỳ chưa kịp lặn vào trong dòng nước thì một luồng kiếm khí đã bắn xẹt tới, đoạn tàn kiếm trong tay Kim Phi Hùng như một quầng sáng xanh chớp lên chém xuống mặt nước.

Cố Tử Kỳ dường như sắp sửa bị mất mạng dưới lưỡi tàn kiếm của Kim Phi Hùng, đột nhiên nghe tiếng Bạch Lãnh Thu vang lên :

- Kim công tử mong chàng hạ thủ lưu tình!

Lời nói vừa vọng đến thì một thanh đoản kiếm đã bay tới xẹt thẳng vào khe hở giữa Kim Phi Hùng và Cố Tử Kỳ.

Thanh đoản kiếm phóng tới cực kỳ linh diệu, chen ngay vào khoảng giữa hai người, là phương cách tốt nhất ngăn cản Kim Phi Hùng hạ thủ.

Bởi vì nếu như Kim Phi Hùng muốn giết chết Cố Tử Kỳ thì đoạn tàn kiếm của chàng đâm không tới đối phương, tất nhiên thân hình chàng phải hạ thấp xuống.

Giả như thân hình chàng hạ thấp xuống nữa thì sẽ đụng phải thanh đoản kiếm phóng tới.

Để bảo toàn tính mạng mình, tất nhiên chàng không thể hạ sát Cố Tử Kỳ được.

Nhưng Kim Phi Hùng thật không hổ danh Thanh Y Tu La mà giang hồ truyền tụng, vừa thấy thanh đoản kiếm phóng tới, chàng không hề thu kiếm trở lại mà cánh tay hơi nhích động chém xéo xuống dưới một chút.

- Úi da!

- Á!

Tiếng gào thảm thiết vang lên.

Thân hình của Cố Tử Kỳ sắp lặn sâu chìm trong dòng nước, trong một tích tắc ngắn ngủi, cánh tay phải cầm kiếm của hắn đã bị đoạn tàn kiếm của Kim Phi Hùng chém đứt, máu từ vết thương phun ra đỏ ngầu một khoảng sông.

Thân hình Cố Tử Kỳ mất hút dưới dòng nước, trong phút chốc không còn thấy bóng đâu nữa.

Thân ảnh Kim Phi Hùng lúc này lơ lửng cách mặt sông chừng hai tấc, chợt thấy thân người chàng uốn cong lại, gót chân chạm vào thanh đoản kiếm của Bạch Lãnh Thu phóng ra.

Chàng mượn đà phóng của lưỡi đoản kiếm, hít vội một hơi chân khí, khẽ lắc vai nhún mình bay vọt lên không lộn người đáp xuống khoang thuyền Kỷ La Xuân.

Đoản kiếm chúi mũi lao thẳng vào dòng nước rồi từ từ chìm xuống.

Bạch Lãnh Thu đứng trên hoa thuyền nhìn thấy Kim Phi Hùng thi triển thân pháp khinh công ảo diệu như vậy, nét mặt không khỏi lộ vẻ kinh dị, không ngờ chỉ mượn sức của lưỡi đoản kiếm mà chàng có thể bay trở lên thuyền được. Kim Phi Hùng lên trên thuyền rồi, ánh mắt chàng lạnh lùng liếc nhìn Bạch Lãnh Thu, đoạn cởi chiếc áo bào xanh đang mặc ra, phía trong để lộ ra bộ y phục kình trang màu xanh, rồi giắt đoạn tàn kiếm vào trong thắt lưng.

Đoạn tàn kiếm của chàng dài không quá một thước, vì vậy bao kiếm được đặc chế hết sức vừa vặn, bị vạt áo bào bên ngoài bao phủ nên nhìn từ bên ngoài không cách nào thấy được đoạn tàn kiếm kỳ dị của chàng.

Khóe môi Bạch Lãnh Thu thoáng mấp máy đoạn lớn tiếng hỏi :

- Công tử, chàng giết y rồi sao?

Kim Phi Hùng không đáp lời, chàng hỏi ngược lại :

- Tại sao cô nương không để cho ta giết hắn?

Bạch Lãnh Thu đáp :

- Công tử, mời công tử vào trong khoang thuyền đã.

Kim Phi Hùng vội nói :

- Không cần.

Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Ta trở lại đây chỉ vì không muốn làm phiền cô nương mà thôi, bây giờ ta phải đi đây.

Bạch Lãnh Thu lên tiếng :

- Kim công tử, công tử cho rằng giết chết bọn họ thì sẽ không gây phiền hà cho tiện thiếp ư?

Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp :

- Trên giang hồ ân oán phân mình, ta không giết bọn họ, bọn họ tự khắc sẽ tìm ta mà trả thù. Làm thế nào có thể vô cớ trút lên đầu cô nương được?

Bạch Lãnh Thu điểm nụ cười khổ :

- Công tử lúc nãy vừa mới thi thố võ công siêu tuyệt ảo diệu vô tưởng, người ở gần đây họ sẽ nghĩ thế nào. Huống hồ công tử giết bọn họ là vì thiếp, Kim Sư tiêu cục và người của Võ Đang phái tới, tất nhiên bọn họ đời nào lại chịu để yên cho tiện thiếp?

Kim Phi Hùng nói :

- Thế cô nương bắt tại hạ phải làm gì?

Chàng hơi nhếch môi điểm nụ cười lạt, nói :

- Chẳng lẽ cô nương muốn giết hết lũ đạo sĩ phái Võ Đang rồi san bằng Kim Sư tiêu cục thành bình địa mới được hả?

Bạch Lãnh Thu đáp ngay :

- Tiện thiếp không hề có ý như vậy.

Nàng chợt buông tiếng thở dài, đoạn nói :

- Thiếp chỉ muốn nói từ nay về sau, thiếp không thể nào ở lại đây được nữa.

Kim Phi Hùng lặng thinh một lát, rồi bảo rằng :

- Nói vậy thì tại hạ cũng không biết làm sao cho phải.

Ánh mắt chàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Bạch Lãnh Thu, rồi hỏi tiếp :

- Kỳ thực võ công của cô nương không phải tầm thường, tại sao cô nương cứ phải nhất định lưu lại trên sông Tần Hoài?

Bạch Lãnh Thu nghe vậy vội đáp :

- Khắp chân trời bao la này, thử hỏi công tử bảo thiếp đi đâu để tìm kiếm kẻ cừu thù.

Kim Phi Hùng bảo nàng :

- Gian tặc hãm hại lệnh tôn, năm đó có quan chức trong triều đình, nhất định phải có môn sinh đệ tử, cô nương cứ lần theo dấu đó ắt sẽ tìm ra hắn thôi, cớ sao phải ở đây mà chịu khổ?

Kim Phi Hùng thở dài một tiếng, nói tiếp :

- So với ta, cô nương còn may mắn hơn bội phần, ta truy tầm suốt mấy năm trời vẫn không thấy bóng kẻ giết hại phụ thân ta ở đâu cả.

Bạch Lãnh Thu bảo chàng :

- Kim công tử trong lòng nặng mối huyết hải thâm thù, quyết chí tìm kiếm cừu nhân báo thù, tuy không nhân hậu song cũng không nên tàn sát người ta vô cớ như vậy, hành sự sao lại lạnh lùng khốc liệt như thế?

Giọng Kim Phi Hùng lạnh như băng :

- Cô nương cho rằng ta không có nhân tính hay sao?

Bạch Lãnh Thu đáp :

- Thiếp tuyệt nhiên không có ý nói thế, chỉ mong công tử để cho người ta một con đường sống mà thôi.

Chàng phẫn nộ nói lớn :

- Đó phải chăng là lý do để cô nương phóng kiếm cứu người? Những cái lũ chỉ biết cậy thế ức hiếp người ta, tại sao cô nương có thể nói là vô cớ?

Bạch Lãnh Thu nói :

- Cố nhiên là y xử sự không phải, nhưng y còn quá trẻ. Công tử lẽ nào lại không cho hắn cơ hội thay đổi lối sống?

Nàng ngừng lời điểm nụ cười khổ :

- Thực ra, hắn xuất thủ mà không lượng sức mình thì thiếp cũng không thể cứu tính mạng hắn được.

Kim Phi Hùng liền đáp :

- Ta đâu giết chết hắn, chỉ chém đứt một cánh tay của hắn mà thôi, để từ nay về sau hắn không thể làm ác được.

Bạch Lãnh Thu nói ngay :

- Cái này đâu khác gì giết chết y?

Giọng nàng buồn rầu nói tiếp :

- Chém đứt cánh tay của hắn, lại để hắn bơi trong dòng nước, máu huyết bị nhiễu quá nhiều, coi như hắn đã bị rơi vào tử thần rồi còn gì?

Kim Phi Hùng hừ lạnh một tiếng :

- Vậy thì hãy phó mặc cho số mệnh vậy. Nếu như mạng hắn còn lớn.

Bạch Lãnh Thu lên tiếng bảo chàng :

- Công tử được giang hồ kinh sợ đặt danh hiệu là Tu La, chẳng lẽ trong lòng không còn cảm xúc, mà uất hận tạo ra sát kiếp vô biên hay sao?

Tia mắt Kim Phi Hùng đột ngột phóng ra vẻ uất hận cực độ :

- Bởi vì tại hạ không có nhân tính, nhân tính của tại hạ đã bị kẻ khác cướp hết trong trận tai kiếp ghê sợ năm xưa rồi.

Bạch Lãnh Thu bắt gặp ánh mắt mênh mông thù hận uất ức, bất giác nàng sợ điếng người. Hồi lâu mới tiếp tục nói :

- Công tử, nỗi khổ của công tử ngoài thiếp ra đâu còn ai có thể hiểu được, người ta chỉ nghĩ rằng công tử là một kẻ hiếu sát, chỉ biết giết người như điên cuồng mà thôi.

Kim Phi Hùng cất lên một tràng cười dài, tiếng cười đượm vẻ thê lương :

- Tại hạ đâu cần ai hiểu tại hạ, không cần một người nào cả, ngay cả cô nương cũng vậy.

Giọng Bạch Lãnh Thu vô cùng khẩn thiết :

- Giữa người và người tuyệt nhiên đâu chỉ có thù với hận, mà còn phải thông cảm, hiểu biết nhau để tồn tại nếu như người ta không hiểu, thì công tử chỉ cô độc suốt đời mà thôi.

Kim Phi Hùng lạnh lùng nói :

- Tại hạ đã chủ định suốt đời sống cô độc, kỳ thực cô độc có gì là không tốt?

Bạch Lãnh Thu buông tiếng thở dài :

- Lẽ nào công tử lại muốn cô độc như vậy sao? Tại sao không muốn thay đổi số mạng cô độc của mình?

Kim Phi Hùng lặng im không đáp, thấy vậy Bạch Lãnh Thu nói tiếp :

- Nếu như chàng muốn thì đâu đâu cũng có những bằng hữu thân thiết, chỗ nào cũng...

Kim Phi Hùng vội lên tiếng ngăn lại :

- Cô nương đừng nói nữa, tại hạ cô độc đã quen không cần có thêm bằng hữu nữa.

Chàng vòng tay ôm quyền nói tiếp :

- Bạch cô nương, tại hạ phải đi đây.

Bạch Lãnh Thu buồn bã nhếch môi nói gượng :

- Công tử...

Kim Phi Hùng thở hắt ra một hơi rồi đáp :

- Đa tạ hảo ý của cô nương, tại hạ vĩnh viễn ghi nhớ lời vàng ngọc của cô nương, suốt đời tại hạ sẽ...

Mặt chàng khẽ giật lên một cái, giọng biến đổi :

- Nếu như có người nào đến đây gây phiền hà, cô nương cứ nói với bọn họ, những người này đều do Thanh Y Tu La gây ra cả, rồi bọn họ đến kiếm ta để thanh toán là được.

Chàng liếc nhìn nàng, đoạn quay người định rời khỏi thuyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play