Việc nhắm tới các đức lang quân đã càng ngày càng trở nên khó khăn cho các vị tiểu thư chưa chồng và mẹ của họ trong suốt nửa tháng qua. Số lượng các quý ngài độc thân từ đầu mùa lễ hội vốn đã thấp, với việc hai con mồi béo bở nhất, Công tước Ashbourne và Bá tước Macclesfield, đã tự bước vào vòng xiềng xích hôn nhân từ năm ngoái.
Mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn, khi hai anh chàng chưa vợ nhà Bridgerton (không tính đến Gregory, người mới chỉ mười sáu tuổi và vẫn chưa vào vị thế để có thể cứu giúp bất kỳ quý cô trẻ tuổi tội nghiệp nào trong thị trường hôn nhân) chẳng thấy mặt đâu. Colin, như Bổn tác giả được biết, đã ra khỏi thành phố, rất có khả năng đang có mặt ở Wales hoặc Scotland (mặc dù chẳng ai hiểu tại sao anh ta lại đi Wales hoặc Scotland ngay giữa mùa lễ hội). Câu chuyện của Benedict lại càng khó hiểu hơn. Anh ta vẫn đang ở London, nhưng anh ta tránh xa tất cả các sự kiện họp mặt xã hội lành mạnh xa hoa đầy thanh thế.
Mặc dù nói thật rằng, Bổn tác giả không nên tạo ấn tượng rằng Ngài Bridgerton được nhắc tới ở trên đã dùng tất cả thời gian không ngủ của anh ta trong buông thả trụy lạc. Nếu nguồn tin là chính xác, thì anh ta đã dành hầu hết nửa tháng qua tại ngôi nhà phố Bruton của anh ta.
Và chẳng hề có tin đồn nào rằng anh ta bị ốm cả, Bổn tác giả chỉ có thể giả định rằng anh ta cuối cùng cũng đã đi đến kết luận rằng mùa lễ hội London thì cực kỳ chán chết và không đáng với thời gian của anh ta.
Đúng là một người đàn ông thông minh.
Phu nhân Whistledown của tở Nhật báo Xã hội,
Ngày 9 tháng 6 năm 1817.
Sophie chẳng hề nhìn thấy Benedict trong suốt hai tuần vừa qua. Nàng chẳng biết nên vui lòng, ngạc nhiên, hay thất vọng nữa.
Trong những ngày này nàng chẳng biết được điều gì cả. Một nửa thời gian nàng cảm thấy như thể chính nàng còn chẳng biết bản thân.
Nàng vốn chắc chắn rằng nàng đã có một quyết định đúng đắn khi một lần nữa từ chối lời đề nghị của Benedict. Nàng biết điều đó trong đầu nàng, kể cả khi nàng nhớ người đàn ông nàng yêu da diết, nàng biết điều đó trong trái tim nàng. Nàng đã chịu đựng quá nhiều nỗi đau bởi thân phận con hoang của mình để mà có thể mạo hiểm đặt lên con mình nỗi đau như thế.
Không, điều đó không đúng. Nàng đã mạo hiểm rồi, một lần. Và nàng khá là không thể khiến bản thân hối tiếc nó. Ký ức ấy quá quý giá. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng nên làm như vậy lần nữa.
Nhưng nếu nàng quá chắc chắn rằng nàng đã làm đúng, vậy tại sao nó vẫn đau đến vậy ? Như thể trái tim nàng đang vỡ dần từng mảnh. Từng ngày qua đi, nó lại vỡ nhiều thêm nữa, và từng ngày, Sophie lại tự nói với bản thân rằng nỗi đau này chẳng thể tệ thêm được, rằng chắc chắn là trái tim nàng đã vỡ xong rồi, rằng nó đó hoàn toàn vỡ rồi, ấy vậy mà mỗi khi đêm xuống nàng vẫn khóc cho đến khi mệt lử và thiếp đi, lòng nhói đau vì Benedict.
Và ngày qua ngày, nàng lại càng cảm thấy tệ hơn.
Tình trạng căng thẳng của nàng còn tăng thêm bởi thực tế là nàng khiếp sợ phải bước ra ngoài ngôi nhà. Posy chắc chắn là đang tìm kiếm nàng, và Sophie nghĩ sẽ là tốt nhất nếu Posy không tìm ra nàng.
Tất nhiên không phải nàng nghĩ Posy nhất định sẽ để lộ sự hiện diện của nàng ở London cho Araminta ; Sophie đủ hiểu Posy để tin tưởng rằng Posy sẽ không bao giờ cố tình phá vỡ một lời hứa. Và cái gật của Posy khi Sophie đang điên cuồng lắc đầu ngày hôm đó chắc chắc có thể coi là một lời hứa.
Nhưng sự thật không may là khi dính dáng đến việc giữ lời hứa, sự thật dù thế nào đi nữa cũng sẽ tuột ra khỏi môi cô ấy. Và Sophie có thể dễ dàng tưởng tượng ra một viễn cảnh - nhiều viễn cảnh thì đúng hơn – trong nó Posy sẽ vô tình buột miệng nói ra rằng cô ấy đã nhìn thấy Sophie. Điều đó có nghĩa là Sophie có một lợi thế rất lớn khi Posy không biết nơi Sophie đang ở. Tất cả những gì cô ấy biết là, Sophie chỉ vừa mới đi dạo. Hoặc Sophie đến dò la Araminta thôi.
Trong tất cả sự thật, những cái giả định trên dường như còn đáng tin cậy hơn rất nhiều cái lý do thực sự nàng có mặt ở đây, đó là bởi Sophie vô – cùng - ngẫu – nhiên lại bị hăm dọa phải chịu nhận công việc làm hầu gái riêng trong ngôi nhà ngay cùng phố nhà họ.
Và vì vậy, những xúc cảm trong Sophie cứ phóng lên rồi lại phóng xuống từ u sầu sang lo lắng, từ đau lòng tuyệt vọng đến kinh sợ khủng khiếp.
Nàng xoay xở để giữ hầu hết những cảm xúc ấy cho bản thân, nhưng nàng biết nàng đang trở nên ngày càng sao lãng và lặng lẽ, và nàng cũng biết rằng Quí bà Bridgerton và các cô con gái đã nhận thấy điều đó. Họ nhìn nàng với những biểu hiện quan tâm, nói với nàng với sự dịu dàng quá mức bình thường. Và họ luôn tự hỏi tại sao nàng lại không xuống cùng dùng trà.
"Sophie ! Cháu đây rồi !"
Sophie vốn đang vội vã đi về phòng mình, nơi có một số đồ cần mạng đang đợi, nhưng Quí bà Bridgerton đã bắt được nàng ở hành lang.
Nàng dừng lại và cố nặn ra một nụ cười chào hỏi khi khẽ nhún chào. "Buổi chiều tốt lành, Quí bà Bridgerton."
"Buổi chiều tốt lành, Sophie. Ta đang tìm cháu mãi đấy."
Sophie ngây ra nhìn bà. Dạo này nàng thường hay thế. Mọi thứ quá khó để tập trung vào. "Tìm cháu ấy ạ ?" nàng hỏi.
"Đúng thế. Ta đang tự hỏi tại sao cháu lại chẳng xuống dùng trà suốt cả tuần rồi. Cháu biết rằng cháu luôn luôn được mời mà."
Sophie cảm thấy má mình ấm dần lên. Nàng đã tránh buổi trà bởi thật quá khó để ở cùng phòng với tất cả những Bridgerton ấy mà không cùng lúc nghĩ về Benedict.
Họ trông thật giống nhau, và bất kể khi nào họ ở cùng nhau họ đều là một gia đình tuyệt vời.
Điều đó buộc Sophie nhớ về tất cả những gì nàng không có, nhắc nàng nhớ về thứ nàng sẽ chẳng bao giờ có : một gia đình của riêng nàng.
Một ai đó để yêu. Một ai đó yêu nàng. Tất cả đều trong sự bảo vệ hợp pháp của hôn nhân.
Nàng cho rằng cũng có những người phụ nữ có thể vứt bỏ mọi thứ cho đam mê và tình yêu. Một phần rất lớn trong nàng ước rằng nàng là một trong những phụ nữ như vậy. Nhưng thực tế nàng lại không phải là người như vậy. Tình yêu không thể chiến thắng mọi thứ. Ít nhất không phải với nàng.
"Cháu đã rất bận," cuối cùng nàng nói vậy với Quí bà Bridgerton.
Quí bà Bridgerton chỉ mỉm cười với nàng - một nụ cười nhỏ, ang áng dò hỏi, toát ra một khoảng lặng buộc Sophie phải nói thêm nữa.
"Với những đồ mạng," nàng thêm vào.
"Thật khổ cho cháu làm sao. Ta không nhận ra rằng chúng ta đã tạo nhiều lỗ trên nhiều đôi tất đến thế."
"Ồ, không phải thế đâu ạ !" Sophie đáp, cắn lưỡi mình ngay giây phút nàng nói thế. Thế là đi tong cái cớ của nàng. "Cháu có một số thứ đồ phải mạng của riêng cháu," nàng bịa ra, nuốt xuống đánh ực khi nàng nhận ra cái cớ này tồi đến thế nào. Quí bà Bridgerton biết rõ rằng Sophie chẳng có áo váy gì khác ngoài bộ váy nàng đã được cho, bộ váy đó, không cần nói cũng biết, ở trong tình trạng hoàn hảo. Bên cạnh đó, sẽ là rất tệ nếu Sophie làm việc riêng ngay giữa ngày, thời gian mà đáng ra nàng phải dùng để chờ các cô gái. Quí bà Bridgerton là một chủ nhân luôn rất thấu hiểu và thông cảm ; bà có lẽ sẽ không để bụng chuyện đó, nhưng nó trái ngược với phẩm chất đạo đức của chính Sophie. Nàng đã được giao việc - một công việc rất tốt, dù cho nó có liên quan đến việc khiến trái tim nàng rỉ máu từ ngày qua ngày – và nàng tự hào trong việc của mình.
"Ta thấy rồi," Quí bà Bridgerton nói, cái nụ cười khó hiểu kia vẫn hiện hữu trên khuôn mặt của bà. "Cháu có thể, tất nhiên là, đem đồ phải mạng của cháu đến tiệc trà."
"Ôi, nhưng cháu không dám."
"Nhưng ta nói với cháu rằng cháu có thể."
Và Sophie có thể nói với tông giọng của bà rằng điều bà thực sự nói là nàng phải.
"Dạ vâng, tất nhiên rồi," Sophie lầm bầm, và đi theo bà vào trong phòng chờ trên tầng.
Các cô gái đều có mặt ở đó, trong vị trí bình thường của họ, cãi vặt, mỉm cười và đùa cợt (mặc dù phải nói rằng ơn Chúa là không có bánh nướng.) Cô con gái nhà Bridgerton lớn tuổi nhất, Daphne – bây giờ đã là Nữ công tước Hastings – cũng có mặt, cùng với con gái lớn của cô ấy, Caroline, đang ngồi trong vòng tay mẹ.
"Nhưng em vừa nhìn thấy chị sáng nay thôi mà," Sophie nhắc nhở cô bé, "khi chị làm tóc cho em."
"Đúng, nhưng chị dường như không ổn lắm."
Sophie chẳng đáp lại được gì, bởi nàng thực sự là chẳng ổn tý nào. Vì vậy nàng chỉ ngồi xuống một cái ghế và gật khi Francesca hỏi xem nàng có muốn chút trà không.
"Penelope Featherington nói bạn ấy sẽ ghé qua hôm nay đấy," Eloise nói với mẹ cô ngay lúc Sophie đang nhấp ngụm trà đầu tiên. Sophie chưa bao giờ từng gặp Penelope, nhưng cô ấy thương xuyên được nhắc đến trong Whistledown, và nàng biết rằng cô ấy và Eloise là bạn rất thân.
"Có ai chú ý rằng lâu rồi chẳng thấy Benedict sang thăm không ?" Hyacinth hỏi.
Sophie đâm thẳng kim vào tay nhưng nhờ trời xoay xở được để không thét lên vì đau.
"Anh ấy cũng chẳng đến thăm chị và Simon luôn," Daphne nói.
"Ghét, anh ấy hứa với em rằng anh ấy sẽ giúp em với môn số học," Hyacinth càu nhàu, "và bây giờ rõ ràng là anh ấy hứa cuội rồi."
"Mẹ chắc rằng nó chỉ vô tình quên thôi," Quí bà Bridgerton nói giảng hòa. "Có lẽ nếu con gửi lời nhắc nhở cho nó."
"Hoặc đơn giản là đập cửa nhà anh ấy," Francesca nói, hơi đảo mắt. "Anh ấy có sống xa lắm đâu."
"Em là một thiếu nữ chưa chồng," Hyacinth nói với chút giận dỗi. "Em không thể đến thăm nhà riêng của một quý ngài chưa vợ được."
Sophie ho (sặc sụa).
"Em mới chỉ mười bốn," Francesca khinh khỉnh nói.
"Kể cả thế !"
"Dù sao thì em nên hỏi anh Simon giúp cho ấy," Daphne nói. "Anh ấy giỏi các con số hơn Benedict."
"Mọi người biết không, chị ấy đúng đấy," Hyacinth nói, nhìn sang mẹ cô bé sau khi bắt một cái lườm sắc lẻm cuối cùng sang Francesca. "Thương cho Benedict. Bây giờ với em anh ấy hoàn toàn vô dụng."
Tất cả họ đều cười khúc khích, bởi họ biết cô bé đang nói đùa. Ngoài trừ Sophie, người không nghĩ rằng nàng biết làm thế nào để cười khúc khích nữa.
"Nhưng nghiêm túc đấy," Hyacinth tiếp, "anh ấy thì giỏi về cái gì chứ ? Simon giỏi về số học hơn này, Anthony biết nhiều về lịch sử hơn này. Colin thì vui nhộn hơn, tất nhiên, và – "
"Hội họa," Sophie cắt ngang trong chất giọng sắc lẻm, hơi ức chế trước việc chính gia đình của Benedict lại chẳng nhìn ra sở thích cá nhân và mặt mạnh của chàng.
Hyacinth nhìn nàng sửng sốt. "Chị nói gì cơ ?"
"Ngài ấy giỏi hội họa," Sophie lặp lại. "Khá là tốt hơn mọi người ở đây, tôi tin là như thế."
Điều đó thu hút sự chú ý của tất cả họ, bởi Sophie luôn là một người rất hài hước, và nàng luôn ăn nói nhẹ nhàng, và nàng chắc chắn là chưa bao giờ từng gắt gỏng với bất kỳ một ai trong số họ.
"Mình không biết là anh ấy vẽ chì," Daphne nói với hứng thú. "Hay là anh ấy vẽ màu ?"
Sophie liếc về phía cô ấy. Trong số những người phụ nữ nhà Bridgerton, nàng hiểu Daphne ít nhất, nhưng cũng chẳng thể nào mà lỡ được cái nhìn thông minh sắc sảo trong mắt cô ấy. Daphne đang tò mò về tài năng được giấu kín của anh trai mình, cô ấy muốn biết tại sao cô ấy lại không biết gì về điều đó và trên tất cả, cô ấy muốn biết tại sao Sophie lại biết.
Chỉ trong chưa đầy một giây Sophie có thể nhìn thấy tất cả những thứ đó trong mắt của nữ công tước trẻ. Và trong chưa đầy một giây nàng quyết định rằng nàng đã phạm phải một sai lầm. Nếu Benedict không hề kể với gia đình về tài năng hội họa của chàng, thì đó cũng chẳng phải chỗ cho nàng chõ mũi vào.
"Ngài ấy vẽ chì," cuối cùng nàng nói, trong một chất giọng mà nàng hy vọng đủ để cắt đứt mọi câu hỏi xa hơn.
Nó có. Không ai nói một lời nào, mặc dù cả năm cặp mắt cứ tiếp tục nhìn chằm chặp vào mặt nàng.
"Ngài ấy phác thảo," Sophie lầm bầm.
Nàng nhìn mặt từng người. Mắt Eloise thì chớp lia lịa trong khi mắt Quí bà Bridgerton thì chẳng chớp tý nào. "Ngài ấy khá giỏi," nàng lầm bầm thêm nữa, tự đá mình trong đầu khi nàng nói. Có gì đó trong sự lặng im giữa các Bridgerton đòi hỏi nàng phải lấp đầy khoảng trống.
Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài nhất dù nó chỉ diễn ra có khoảng một giây thôi, Quí bà Bridgerton hắng giọng và nói, "Ta sẽ muốn được nhìn thấy một trong những bức phác họa của Benedict lắm." Bà chấm chấm cái khăn ăn lên miệng dù bà chưa hề nhấp một ngụm trà nào. "Tất nhiên, nếu thằng bé muốn chia sẻ chúng với ta."
Sophie bật dậy. "Cháu nghĩ cháu nên đi."
Quí bà Bridgerton xiên qua nàng với mắt bà. "Làm ơn," bà nói, trong một chất giọng bọc thép sáng bóng, "ở lại."
Sophie ngồi thụp xuống.
Eloise nhảy dựng. "Con nghĩ con nghe thấy Penelope."
"Chị không có," Hyacinth nói.
"Tại sao chị phải nói dối chứ ?"
"Em không biết, nhưng – "
Ngài quản gia xuất hiện ở ngưỡng cửa. "Cô Penelope Featherington," ông thông báo.
"Thấy chưa," Eloise nhìn bắn khói vào Hyacinth.
"Mình đến không đúng lúc sao ?" Penelope hỏi. (Nói với Eloise.)
"Không," Daphne đáp với một nụ cười cực kỳ nhỏ, cực kỳ hứng khởi và cực kỳ bí ẩn, "chỉ là một khoảnh khắc kỳ lạ thôi."
"Ồ, vậy thì, em sẽ quay lại sau, em cho là như vậy."(Nói với Daphne.)
"Tất nhiên không," Quí bà Bridgerton nói. "Ngồi xuống đây và cùng dùng trà đi."
Sophie quan sát cô gái trẻ ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh Francesca. Penelope không quá xinh đẹp, nhưng cô gái này cũng có những nét quyến rũ của riêng mình. Mái tóc cô ấy màu nâu ánh đỏ, và hai bầu má lấm chấm vết tàn nhang. Nước da tai tái, dù Sophie nghi ngờ rằng đó là do ảnh hưởng của cái váy màu vàng chói lói kia hơn bất kỳ thứ gì.
Nghĩ đến mới nhớ, nàng nghĩ mình đã từng đọc đâu đó trong những bài báo của Phu nhân Whistledown về những bộ áo váy kinh khủng của Penelope. Cô gái tội nghị chẳng thể thuyết phục mẹ mình để cô mặc màu xanh.
Nhưng trong khi Sophie lén lút quan sát Penelope, nàng dần nhận ra rằng Penelope cũng đang quan sát nàng theo cách - chẳng - hề - lén – lút – tý – nào.
"Chúng ta đã từng gặp chưa nhỉ ?" Penelope đột nhiên hỏi.
Sophie đột nhiên bị siết chặt bởi một cảm giác dị thường như linh cảm. Hoặc có lẽ nó chỉ là một sự ngờ ngợ. "Tôi không nghĩ vậy," nàng vội vàng nói.
Ánh nhìn của Penelope chẳng hề chệch ra khỏi mặt nàng. "Chị có chắc không ?"
"T – tôi không nghĩ chúng ta có thể từng gặp mặt."
Penelope thả ra một hơi ngắn và lúc lắc đầu, như thể đang dọn sạch mạng nhện khỏi tâm trí. "Tôi chắc là chị đúng. Nhưng rõ ràng là có gì đó quen thuộc kinh khủng ở chị."
"Sophie là cô hầu riêng mới của bọn em," Hyacinth nói, như thể điều đó sẽ giải thích mọi thứ. "Chị ấy thường cùng dùng trà với bọn em mỗi khi chỉ gia đình có mặt."
Sophie dõi theo Penelope khi cô ấy lẩm nhẩm cái gì đó đáp lại, và rồi đột nhiên nàng nhớ ra. Nàng đã từng gặp Penelope trước đây ! Lần đó là ở buổi dạ vũ hóa trang, chỉ trước khoảng có không đầy mười giây trước khi nàng gặp Benedict.
Nàng chỉ vừa mới đến, và những anh chàng trẻ tuổi vốn rất nhanh đã đến quanh quân bên nàng. Penelope đã đứng ngay chỗ đó, mặc một bộ đồ hóa trang màu xanh khá là kỳ lạ với một cái mũ ngộ nghĩ trên đầu. Vì một vài lý đo nào đó cô ấy không hề đeo mặt nạ. Sophie đã nhìn chăm chú cô ấy trong một chốc, cố tìm hiểu xem bộ trang phục hóa trang của cô là về cái gì, rồi sau đó có một quí ngài trẻ tuổi đã va phải Penelope, gần như làm cô ấy ngã sóng hoài xuống mặt sàn.
Sophie đã vươn tay ra và giúp cô ấy đứng dậy, và chỉ vừa mới xoay xở để nói cái gì đó gần như là, "Rồi, thế là được rồi," thì lại có thêm nhiều quí ngài khác lao tới, chia tách hai người.
Còn sau đó thì Benedict đến, và Sophie đã chẳng thể dứt mắt ra khỏi chàng. Penelope – cùng với việc cô ấy đã bị đối xử không tốt bởi các quí ngài trẻ tuổi kia – đã bị lãng quên cho đến tận giây phút này.
Và rõ ràng là sự kiện đã ở lại và chìm sâu vào đâu đó trong tâm trí Penelope.
"Tôi chắc tôi bị nhầm lẫn rôi," Penelope nói khi cô ấy nhận một tách trà từ phía Francesca. "Không phải tại vẻ ngoài của chị đâu, mà là cách chị thẳng người ấy, kiểu kiểu như thế."
Sophie quyết định một chút giải cứu sẽ là cần thiết vì vậy nàng cố hết sức nở ra một nụ cười đàm thoại tốt nhất, và nói, "Tôi sẽ coi đó là một lời khen, bởi tôi chắc chắn rằng những quý cô mà tiểu thư biết đều thật sự rất tốt bụng và tử tế."
Ngay khi nàng ngậm miệng mình lại, tuy nhiên, nàng nhận ra câu nói của nàng lại quá đà quá. Francesca đang nhìn vào nàng như thể nàng là một mầm gai sắc nhọn, còn khóe miệng của Quí bà Bridgerton thì cứ giật giật khi bà nói, "Tại sao chứ, Sophie, ta thề rằng đó là câu nói dài nhất mà cháu thốt ra trong suốt nửa tháng vừa rồi đấy."
Sophie nâng tách trà của nàng lên và trệu trạo, "Là do cháu thấy không được khỏe lắm."
"Oh !" Hyacinth đột nhiên thốt lên. "Em hy vọng chị không thấy quá ốm, bởi em đang mong chị có thể giúp em buổi tối nay."
"Tất nhiên rồi," Sophie nói, hăm hở tìm một chỗ bám để được quay khỏi Penelope, người vẫn đang chăm chú nghiên cứu nàng như thể nàng là một câu đố sống vậy. "Em cần gì nào ?"
"Em đã hứa phải trông coi những người đứa em họ của em tối nay."
"Ồ, đúng rồi," Quí bà Bridgerton nói, đặt cái khăn ăn xuống bàn. "Mẹ gần như quên bẵng đi mất."
Hyacinth gật. "Chị có thể giúp không ? Có bốn đứa, và em chẳng quản nổi chúng."
"Tất nhiên," Sophie nói. "Các vị khách nhỏ đó bao nhiêu tuổi rồi ?"
Hyacinth nhún vai.
"Tầm sáu đến mười tuổi," Quí bà Bridgerton nói với một biểu lộ không hài lòng. "Đáng ra con phải biết tuổi các em họ mình chứ Hyacinth." Bà quay sang Sophie và thêm vào, "Tất cả là con của em gái ta."
Sophie nói với Hyacinth, "Cho gọi chị khi các em ấy đến. Chị thích trẻ con lắm và chị rất sẵn lòng được giúp."
"Tuyệt vời," Hyacinth nói, vỗ tay đánh bốp. "Chúng đều quá trẻ con và hiếu động. Em sẽ mệt lử thôi."
"Hyacinth," Francesca nói, "em đâu có già yếu và lụ khụ đâu."
"Lần cuối cùng chị phải chịu đựng hai giờ với bốn đứa trẻ dưới mười tuổi là khi nào ?"
"Thôi nào," Sophie nói, bật cười lần đầu tiên trong hai tuần. "Chị sẽ giúp. Không ai bị mệt lử cả. Và em cũng nên tham gia nữa, Francesca. Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời đấy, chị chắn chắn."
"Có phải chị - " Penelope định nói gì đó, nhưng rồi lại tự thôi. "Đừng để ý."
Nhưng khi Sophie nhìn qua cô ấy, cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt nàng với một biểu lộ khó hiểu nhất. Penelope mở miệng, rồi đóng vào, rồi lại mở ra lần nữa, nói, "Tôi biết. Tôi biết chị."
"Em chắc chắn cậu ấy đúng đấy," Eloise noi với một nụ cười khoái chí. "Penelope chẳng bao giờ quên mặt ai cả."
Sophie trắng nhợt.
"Cháu ổn chứ ?" Quí bà Bridgerton hỏi, dướn người về phía trước. "Cháu trông nhợt nhạt quá."
"Cháu nghĩ có gì đó không ổn," Sophie hấp tấp nói dốí. "Có lẽ do món sữa đã quá hạn lâu."
"Ôi, trời ơi," Daphne nói với một cái nhíu mày đầy quan tâm khi cô ấy nhìn xuống con gái mình. "Chị có cho bé uống một chút sữa đó."
"Em thấy sữa vẫn ngon mà," Hyacinth nói.
"Có thể là do cháu đã ăn thứ gì không lành sáng nay," Sophie nói, không muốn Daphne phải lo lắng. "Nhưng dù sao thì, cháu nghĩ tốt hơn cháu nên đi nghỉ thôi ạ." Nàng đứng dậy và bước một bước về phía cửa. "Nếu lệnh bà đồng ý, Quí bà Bridgerton."
"Tất nhiên rồi," bà đáp. "Ta hy vọng cháu sẽ cảm thấy khỏe hơn sớm."
"Cháu chắc là cháu sẽ thấy khỏe lại sớm thôi ạ," Sophie nói, khá là thực bụng. Nàng sẽ cảm thấy khỏe lại ngay khi nàng rời khỏi tầm nhìn của Penelope Featherington.
"Em sẽ gọi chị khi nào các em họ của em đến," Hyacinth nói với ra.
"Nếu cháu có cảm thấy khỏe hơn," Quí bà Bridgerton thêm theo.
Sophie gật và vội vàng ra khỏi căn phòng, nhưng trước khi nàng đi, nàng có ngước lại và nhìn thấy Penelope Featherington nhìn theo nàng với một biểu cảm chăm chú nhất, để lại Sophie với đầy những cảm giác hãi hùng kinh khủng.
Benedict đã ở trong một tâm trạng tệ hại suốt hai tuần rồi. Và, chàng nghĩ khi chàng chậm chạp lê bước trên vỉa hè hướng về phía nhà mẹ chàng, tâm trạng xấu của chàng sắp sửa càng tồi tệ thêm đây. Chàng đã cố tránh không đến đây bởi chàng không muốn nhìn thấy Sophie ; chàng không muốn nhìn thấy mẹ chàng, người chắc chắn là sẽ cảm nhận thấy tâm trạng tệ hại của chàng và chất vấn chàng về nó ; chàng cũng chẳng muốn thấy Eloise, người chắc chắn sẽ nhận thấy sự quan tâm của mẹ chàng và cố tra khảo chàng ; chàng càng không muốn thấy –
Chết tiệt nó đi, chàng chẳng muốn gặp ai cả. Và cân nhắc đến cách chàng quát tháo đến nổ đầu những người hầu của chàng suất tuần rồi, thì phần còn lại của thế giới sẽ yên ổn hơn nhiều nếu họ không gặp chàng đấy.
Nhưng, số phận nguyền rủa thế nào, ngay khi chàng vừa mới đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, chàng đã nghe thấy ai đó gọi tên chàng, và khi chàng quay đầu lại, cả hai ông anh em trai của chàng đang đi bước về phía chàng.
Benedict rên rỉ. Không ai hiểu chàng rõ hơn Anthony và Colin, và hai người họ sẽ chẳng chịu để những thứ nhỏ nhắn như một trái tim rỉ máu tuột qua mà không chú ý đến hay không nhắc đến.
"Cả thập kỷ rồi chẳng thấy mặt em," Anthony nói. "Em đã lẩn ở đâu thế hả ?"
"Đây và đó," Benedict nói lảng đi. "Hầu hết là ở nhà." Chàng quay sang Colin. "Thế em đã ở đâu hả ?"
"Wales."
"Wales ? Tại sao ?"
Colin nhún vai. "Em thấy muốn đi thôi. Chưa bao giờ đến đó trước đây mà."
"Hầu hết mọi người cần một lý do hợp lý hơn cho việc lẩn đi ngay giữa mùa lễ hội đấy," Benedict nói.
"Không phải em."
Benedict nhìn chằm chặp vào Colin. Anthony nhìn chằm chặp vào Colin.
"Ôi, được rồi," Colin nói với một cái quắc mắt khó chịu. "Em cần phải trốn đi. Mẹ bắt đầu để ý đến em và lôi em vào cái công cuộc cưới hỏi dã man của bà rồi."
" 'Công cuộc cưới hỏi dã man' ?" Anthony hỏi với một nụ cười đểu giả. "Anh đảm bảo với em rằng, việc ăn nằm với vợ mình không đẫm máu đến thế đâu."
Benedict cố giữ mặt mình thật lạnh tanh không biểu lộ gì. Chàng đã phát hiện ra một vết máu nhỏ dính trên cái ghế sô pha của chàng sau khi chàng làm tình với Sophie. Chàng đã ném một cái gối lên để che nó đi, hy vọng rằng với thời gian lỡ như có một người hầu nào để ý đến nó, họ đã quên mất rằng chàng có đưa một phụ nữ vào đấy. Chàng muốn nghĩ rằng không một ai trong số những người hầu của chàng đã nghe lén qua cửa hoặc buồn chuyện, nhưng chính bản thân Sophie đã từng một lần nói với chàng rằng những người hầu luôn biết tất cả những gì xảy ra trong ngôi nhà, và chàng luôn có khuynh hướng nghĩ rằng nàng đúng.
Nhưng nếu chàng có thực sự đỏ mặt – và má chàng thực sự có thấy âm ấm một chút – thì cũng chẳng anh em trai nào của chàng thấy nó, bởi họ đã chẳng nói câu gì, và nếu có bất kỳ điều gì trên đời này cố định, như là việc mặt trời mọc ở phía động vậy, thì đó là việc một Bridgerton không bao giờ bỏ qua một cơ hội để trêu chọc và hành hạ một Bridgerton khác.
"Mẹ cứ nói về Penelope Featherington không ngừng nghỉ," Colin nói với vẻ mặt cáu kỉnh. "Em nói với hai người, em đã biết cô bé đó từ thủa chúng ta còn mặc quần lửng. E, từ khi em còn mặc quần lửng, ít nhất thế. Cô ấy thì còn mặc ..." Anh chàng cáu tiết hơn nữa, bởi cả hai ông anh đang cười khằng khặc vào mặt anh chàng. "Cô ấy thì mặc bất kể cái gì đó mà những đứa con gái nhỏ tuổi mặc."
"Váy yếm ?" Anthony nói thêm vào đầy giúp đỡ.
"Váy lót ?" là gợi ý của Benedict.
"Điểm chính là," Colin nói nhấn mạnh, "em đã biết cô ấy suốt đời, và em đảm bảo với hai người rằng em còn lâu mới phải lòng cô ấy."
Anthony quay sang Benedict và nói, "Hai đứa nó sẽ kết hôn trong vòng một năm thôi. Nhớ lấy lời anh nhé."
"Có lẽ là hai năm," Benedict nói. "Thằng bé vẫn còn trẻ."
"Không như anh," Colin trả miếng. "Tại sao em lại bị Mẹ quây lấy chứ, tại sao ? Thề có chúa, anh thì đã ba mươi mốt – "
"Ba mươi," Benedict nạt.
"Kể cả thế, anh mới là người Mẹ phải cố mà gán ghép cho chứ."
Benedict cau mày. Mẹ chàng trong suốt vài tuần qua đã trữ lại những ý kiến của bà về việc liên quan tới Benedict và hôn nhân, rồi tại sao chồng và vợ nên gặp nhau sớm.. gì gì đó. Tất nhiên, Benedict đã tránh tới nhà mẹ chàng như tránh hủi, nhưng ngay cả trước đó, bà cũng chẳng đề cập tới vấn đề đó tới một từ.
Thật là quá quái dị.
"Dù sao đi nữa," Colin vẫn đang càu nhàu, "Em sẽ không sớm cưới vợ, và em chắc chắn là sẽ không cưới Penelope Featherington !"
"Ôi !"
Đó là một tiếng "Ôi" nữ tính, và dù không hề nhìn lên, không hiểu sao Benedict vẫn biết chàng sắp trải nghiệm một trong những khoảnh khắc lúng túng khó xử nhất trong cuộc đời con người. Tim ngập đầy nỗi kinh sợ, chàng ngẩng đầu lên và quay về phía cửa chính. Ở đó, trong một tư thế hoàn hảo ngay nơi ngưỡng cửa, là Penelope Featherington, môi cô ấy tách ra vì sốc, mắt ngập tràn nỗi đau.
Và trong chính khoảnh khắc ấy, Benedict nhận ra rằng chàng có lẽ đã quá ngu xuẩn để mà chú ý thấy rằng : Penelope Featherington đã yêu em trai chàng sâu sắc.
Colin hắng giọng. "Penelope," giọng anh the thé, như thể anh bị lùi lại tới mười tuổi và thẳng lại thời kỳ mới dậy thì, "ừm... thật tốt khi được gặp em." Anh nhìn sang các anh trai mình mong chờ một sự giải cứu, nhưng không ai chọn can dự vào.
Benedict nhăn mặt. Đây là một trong những khoảnh khắc đơn giản là không thể cứu được.
"Anh không biết em ở đó," Colin khấp khiểng nói.
"Rõ ràng không," Penelope nói, nhưng những từ ngữ hơi nghẹn ngào.
Colin nuốt xuống một cách đau đớn. "Em vừa mới đến thăm Eloise sao ?"
Cô ấy gật. "Em được mời."
"Anh biết mà..." anh vội vàng nói. "Tất nhiên là em được mời. Em là người bạn tuyệt vời của gia đình anh."
Im lặng. Khoảng lặng kinh khủng, đầy khó xử.
"Cứ như là em sẽ sang mà không được mời ấy," Colin lẩm nhẩm.
Penelope không nói gì. Cô ấy cố mỉm cười, những rõ ràng là cô ấy không thể xoảy xở được hoàn toàn. Cuối cùng, ngay sau khi Benedict nghĩ cô ấy sẽ bước qua bọn họ và bỏ chạy xuống con phố, cô ấy nhìn thẳng vào mặt Colin và nói, "Em chưa bao giờ từng hỏi anh phải cưới em."
Hai má Colin chuyển sang màu đỏ rực lửa, và Benedict chưa bao giờ từng nghĩ ai đó có thể đỏ lên được hơn thế. Colin mở miệng, nhưng không âm thanh nào thoát ra.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên – và rất có khả năng là lần duy nhất – trong hồi ức của Benedict mà ông em trai chàng hoàn toàn không biết phải nói gì.
"Và em chưa bao giờ - " Penelope thêm vào, nuốt xuống khó khăn khi những từ ngữ thoát ra với vụn vỡ và khổ đau. "Em chưa bao giờ nói với bất kỳ ai rằng em muốn anh hỏi cưới em."
"Penelope," Colin cuối cùng cũng cất tiếng được, "Anh rất xin lỗi."
"Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả," cô nói.
"Không," Colin nhấn mạnh, "Anh có. Anh đã làm tổn thương em, và – "
"Anh không biết em ở đấy."
"Nhưng dù thế - "
"Anh không định cưới em," cô nói giọng đầy khiên cưỡng. "Chẳng có gì sai với điều đó. Em cũng không định cưới anh trai Benedict của anh."
Benedict vốn đang cố gắng không nhìn, nhưng chàng ngay lập tức bật chú ý vào câu nói đó.
"Anh ấy đâu có tổn thương gì khi em tuyên bố rằng em không định cưới anh ấy." Cô quay sang Benedict, đôi mắt nâu của cô tập trung thẳng vào chàng. "Có phải không, Ngài Bridgerton ?"
"Tất nhiên không," Benedict vội vàng trả lời.
"Vậy là xong nhé," cô nói dứt khoát. "Không ai bị tổn thương hết. Nào bây giờ, xin thứ lỗi, các quí ngài, em phải về nhà."
Benedict, Anthony, và Colin tức khắc dãn ra nhường đường như là muối bỏ biển khi cô lao xuống qua những bậc thềm.
"Em không có người hầu đi cùng sao ?" Colin hỏi.
Cô lắc đầu. "Em sống ngay góc phố kia thôi."
"Anh biết, nhưng – "
"Để anh đưa em về," Anthony nói trơn tru.
"Điều đó không cần thiết đâu, thưa ngài."
"Nghe anh đi," anh ấy nói.
Cô gật, và hai người họ bước xuống đường.
Benedict và Colin nhìn theo bóng họ trong im lặng suốt ba mươi giây trước khi Benedict quay sang em trai chàng và nói, "Em làm tốt lắm đấy nhỉ."
"Em không biết cô ấy ở đó !"
"Rõ ràng rồi," Benedict dài giọng.
"Đừng. Em đã thấy tồi tệ lắm rồi."
"Đương nhiên là em nên thế."
"Ồ, và anh chưa bao giờ vô tình từng làm tổn thương một người phụ nữ trước đây ?" Giọng Colin phòng ngự, đủ phòng ngự để khiến Benedict cảm thấy quặn nhói bên trong.
Benedict được cứu không phải đáp lại bởi mẹ chàng đi đến, đứng ngay bậc thềm trên cùng, chắn trước ngưỡng cửa cùng cách Penelope đứng vừa mới vài phút trước.
"Anh trai con đã đến chưa ?" Violet hỏi.
Benedict giật đầu về phía góc đường. "Anh ấy đang họ tống Cô Featherington về nhà."
"Ô, thằng bé rất chu đáo đấy. Mẹ - Con định đi đâu thế, Colin ?"
Colin khựng lại nhưng chẳng hề quay đầu lại khi anh lẩm bẩm, "Con cần uống."
"Vẫn còn quá sớm cho – " Bà dừng lại giữa câu khi Benedict đặt một bàn tay lên cánh tay bà.
"Để cậu ấy đi," chàng nói.
Bà mở miệng như định nói lại, nhưng rồi lại đổi ý và chỉ đơn thuần gật đầu. "Mẹ hy vọng cả nhà tụ họp đông đủ để thông báo một tin quan trọng," bà nói với một cái thở dài, "nhưng mẹ cho rằng điều đó có thể chờ. Trong lúc đó, tại sao con không cùng dùng trà với mẹ. ?"
Benedict nhìn lên cái đồng hồ treo trên sảnh. "Không phải hơi muộn cho giờ trà rồi sao ạ ?"
"Vậy thì bỏ trà đi," bà nói với một cái nhún vai. "Mẹ chỉ đơn giản là đang tìm một cái cớ để nói chuyện với con thôi."
Benedict nặn ra một nụ cười yếu ớt. Chàng chẳng hề trong tâm trạng muốn đàm thoại với mẹ mình. Nói thực ra, chàng chẳng trong tâm trạng muốn đàm thoại với ai cả, một thực tế mà bất kỳ người nào nhỡ gặp chàng trong những ngày gần đây đều có thể thấy cả.
"Chẳng có gì quá nghiêm trọng đâu," Violet nói. "Trời ạ, con trông như thể con đang chuẩn bị sẵn sàng bước lên giá treo cổ ấy."
Có lẽ là sẽ rất thô lỗ nếu chỉ ra rằng đó chính xác là những gì chàng đang cảm thấy lúc này, vì vậy chàng chỉ cúi người và hôn lên má bà.
"Chà, đó là một sự ngạc nhiên ngọt ngào đấy," bà nói, cười rạng rỡ với chàng.
"Nào bây giờ đi với mẹ nào," bà thêm vào, chỉ về phòng chờ tầng dưới. 'Ta có ai đó muốn giới thiệu cho con."
"Mẹ !"
"Cứ nghe mẹ. Đó là một cô gái dễ thương ..."
Giá treo cổ, đúng thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT