Bệnh viện Quốc Tế  TriAngel

Dãy hành lang im lặng tĩnh mịch giống như tâm trạng của những người đang ngồi trên băng ghế chờ đợi … Tiếng sụt sùi của bà Kim , tiếng an ủi của ông Kim  và tiếng thở dài của chủ tịch Park . Chống cây gậy baton chủ tịch Park trầm ngâm nhớ lại … hai mươi mấy năm có khi nào quá khứ lặp lại một lần nữa hay không ?

Gia tộc Park này mỗi đời chỉ có duy nhất một độc tôn hay sao ?

Con dâu năm xưa cũng như thế … cũng vì con trai trời đánh thánh vật của ông lăng nhăng ngoại tình gây ra đau khổ cho dâu ông khiến nó phải tuyệt mệnh khi mang thai thằng YooChun được 8 tháng … nay thằng cháu mất dạy kia lại làm những việc như cha nó ngày xưa …

Cháu dâu của ông nó đang nằm trong phòng cấp cứu kia … sống chết chưa biết như thế nào … tất cả tại thằng cháu khốn nạn mà ra … ông phải đi lôi nó về .!!!

“ Trợ lí Lee !  Cậu liên lạc với cục trưởng tìm thằng đó về cho tôi ! “

Sắc mặt ông ngưng trọng lại nói nhỏ

“ Gọi điện cho viện trưởng Yoon nói ông ta là tôi cần gặp ! “

“ Vâng tôi đã biết thưa chủ tịch “

Cúi đầu chào chủ tịch Park và vợ chồng ông bà Kim , trợ lí Lee nhanh rời khỏi đó lo nhiệm vụ vừa được giao … ông bà Kim gật đầu rồi bảo

“ Chủ tịch Park ! như thế này làm phiền bác nhiều quá ! “ – bà Kim khách sáo

Cau mày , chủ tịch Park nói nhẹ

“ Phu nhân Kim ! Cháu nói thế là sao ? Phiền gì chứ … JunSu là cháu dâu của ta hơn nữa lại còn mang cốt nhục của họ Park … ta làm sao không lo ! “

“ Nhưng … con rể Park đã li hôn với JunSu nhà chúng cháu … như thế  không hay cho lắm ! “ – ông Kim ngập ngừng

Gạt phăng câu nói của ông Kim , chủ tịch Park gằn giọng

“ Li hôn gì ?! Ta không cho phép điều đó xảy ra mà nếu có thì thằng YooChun nhà ta nó sẽ ăn mày … ta chỉ muốn cháu dâu của ta là JunSu thôi … chưa kể cháu cố của ta nữa chỉ có mình JunSu sinh nó ra cho nhà ta ! “

Một lời phán và một lời quyết định khiến ông bà Kim khó xử vô cùng … aid a thôi thì mọi đến đâu hay đến đó cái quan trọng là bây giờ lo cho JunSu còn trong phòng cấp cứu trước đã …

.

.

.

.

.

JunSu mơ màng nhìn về ánh đèn neon nơi bờ tường … cả người cậu đau nhức … tay chân nhức mỏi quá ….. đau nhất là vùng bụng ..

Bụng …?!

ChanHee ?!

Tại sao lại xẹp xuống ?

Con ?

Con của cậu đâu ?

Đứa con yêu quí của cậu đâu rồi ?

Chớp chớp mắt JunSu có phần tỉnh táo , ngồi nhận ra đây là bệnh viện …bệnh viện …cậu nhớ lúc cậu té … máu … máu chảy nhiều lắm … con của cậu nó đâu rồi … nó có bị làm sao không ?

Muốn ngồi dậy nhưng vết mổ nơi bụng khiến cậu càng thêm đau đớn … cắn răng cậu cố chịu đựng ngồi dậy và bước xuống giường … cơn choáng khiến cậu xây xẩm cả mặt mày …

ChanHee của cậu đâu ?

Gã đi rồi !

Gã bỏ cậu đi rồi !

Cậu không thể mất nó !

Nó là nguồn sống của cậu !

Bước đi một bước là đầu cậu xoay như chong chóng … với thể cơ thể vừa trải qua cuộc phẫu thuật … sức khỏe cậu không cho phép cậu đi như thế này .

Hai bên thái dương của JunSu chảy mồ hôi lạnh … cơn đau âm ỉ vẫn không ngừng hành hạ cậu … cậu phải đi tìm con … tìm ChanHee của cậu …

.

.

.

.

.

Đứng từ ngoài tấm kính , YooChun nhìn vào sinh mệnh nhỏ nhoi đang nằm thoi thóp trong ***g hấp … bên ngoài là cô y tá đang vỗ về nó …. Đang bón cho nó những giọt sữa mẹ ..

Cảm nhận được điều gì đó , sinh mệnh kia quơ quơ tay về phía gã …

Con của gã  !

Con của gã và JunSu !

Tất cả tại gã … gã làm JunSu buồn …. Gã làm JunSu khổ …. Làm ảnh hưởng đến con … Con của gã bây giờ phải nằm trong ***g không phải là vòng tay ấm áp của JunSu

ChanHee ah !!!

Papa xin lỗi con ChanHee ah !!!

Khóe mắt có chút ươn ướt gã vội lau đi …bất giác gã quay đầu nhìn về phía cửa hành lang … nơi đó … người gã yêu nhất và cũng là người gã làm tổn thương nhiều nhất  đang đứng nhìn gã trân trối …

Gương mặt hồng hào nay vì gã mà thiếu đi sức sống …. JunSu … JunSu của gã …

Run run bờ môi , gã muốn chạy lại ôm lấy cậu … ôm cậu vào lòng cùng cậu chia sẽ cơn đau này … nhưng chân gã không nhúc nhích được một milimet nào là sao vậy ?

Đứng dựa vào bờ tường cậu nhắm mắt cho bớt choáng váng rồi mỉm cười đau lòng nhìn gã , nhỏ giọng hỏi

“ Anh thăm ChanHee ah ?! “

Một câu hỏi tu từ dù cậu biết gã đang làm gì … áp mặt vào tấm kính lạnh lẽo nơi mà bé con của cậu đang nằm gần đấy , cậu nở nụ cười với bé …mặc kệ gã có đứng sát mình cậu , tầm quan sát của cậu bây giờ không đặt trên người gã nữa … mà là bé con đang nằm trong ***g hấp này … bất chợt gã nheo mắt nhìn cậu

“ Em đang đặt cho con là ChanHee ? “

Vẫn tiếp tục quan sát bé con , cậu khẽ trả lời

“ Phải ! ChanHee ! Kim ChanHee  “

————- FlashBack ————-

Gác cằm lên vai JunSu , YooChun liếm nhẹ vành tai cậu , làm mọi dây thần kinh trên người cậu đông cứng lại , vành tai đỏ bừng … cậu lí nhí

“ Chunnie ah ~~~ ….. nhột lắm …. Đừng ….ah ~~~ “

Khẽ siết chặt người trong lòng mình , gã thì thầm

“ Susu ah !!!! cho anh một đứa con đi….. “

Đỏ bừng gương mặt vì lời gã , cậu nhủi mặt vào ngực gã trả lời từng chữ rời rạc

“ … ư…. Chunnie….Su …không biết ….”

Gã cười lớn rồi chợt gã bế bổng cậu đi về phía giường của cả hai … nhẹ nhàng đặt cậu xuống, gã thì thầm trước khi cuốn cậu vào 1 nụ hôn … bắt đầu cho cuộc ân ái ….

“ vậy để Chunnie giúp Su nhé …. Kaka …. Con chúng ta đặt tên là ChanHee nhé …. »

————– End FlashBack ——————–

Khóe mắt gã bỗng chốc ươn ướt , JunSu không quên lời nói của gã … chỉ có gã … chỉ có gã đã vô tình quên đi nó …

Quì phịch xuống trước mặt cậu , gã hai tay chống hai bên đùi , gã nói nhỏ

«  JunSu … anh … là thằng hèn … là thằng chồng đốn mạt …anh… xin lỗi … JunSu ah !! «

« ……. »

Vẫn đứng tựa vào tấm kính , JunSu mỉm cười trong nước mắt

«  Khi biết có ChanHee , em rất hạnh phúc …. Em hạnh phúc vì … kết tinh của tình yêu … của anh … của em … có trong em … em rất hạnh phúc …. Em mong chờ con hàng ngày … hàng giờ …. Hàng phút …em luôn nói chuyện với con … khi rãnh rỗi …. Con luôn muốn gặp anh … nhưng mà …. »

«  JunSu ah … anh là kẻ đáng trách … anh có lỗi … anh có lỗi Su ah  …đừng tự hành hạ mình nữa …. Hãy hành hạ anh đi ! «

«  nhưng mà anh … luôn đi .. đến những quán bar … anh luôn ở bên những cô gái khác … anh không cần mẹ con em … anh chỉ cần có cô ấy ……anh luôn ở ngoài thâu đêm với những cuộc ăn chơi của anh … trong khi đó … em và con luôn đợi cửa chờ anh về … luôn lo sợ anh gặp tai nạn bên ngoài …. Có những đêm con đạp em thật dau … những lúc như thế em mong có anh kề bên em … nhưng đổi lại là những gì chứ …. Không là gì cả … chỉ một màn đêm u tôí ….vậy nêú không thể sống với nhau như thế thì buông tha nhau đi anh … em và con mệt mỏi quá rồi …. Những đêm chờ anh …em không thể chờ nữa … buông tha nhau nha anh … «

Nước mắt chan hòa khắp khuôn mặt … cậu trượt dài bên tấm kính …chìm vào giấc mộng với tiếng hét của gã … mỉm cười xót xa … yêu nhau mà hành hạ nhau như thế thì tốt nhất là buông tha nhau đi … gã làm lại cuộc đời mới … cậu và con có cuộc sống mới … cuộc sống không có gã …

.

.

.

.

.

Trở mình tránh ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng … JaeJoong thầm than trong bụng … “ Con gấu chết tiệt !… đêm nào cũng tình thương mến thương cho đến gần sáng mình mới được ngủ … hại mình cả tuần không suốt được giường … lại không đi làm được …ghét ! “

Quay qua người đang nằm bên cạnh , một tay vòng qua eo cậu , giữ chặt cậu , một tay gối đầu cho cậu … cậu khẽ kéo tay người đó ra … thì y như rằng … cái tay đó để lại vị trí cũ có mà hơn ấy chứ , nó còn siết cậu chặt hơn nữa … thêm vào đó … cái tay không an phận nó đang lần mò xuống nơi nào đó … khiến cậu đỏ cả mặt …

“ Yah !!!! Jung YunHo … anh …anh… cả đêm chưa đủ sao … bây giờ … còn….”

Chưa dứt lời thì một cánh tay kéo cậu xuống , đặt lên môi cậu là một nụ hôn chào ngày mới … kẻ đó cười toe toét

“ Chào buổi sáng ! bà xã … ! Với em … anh lúc nào cũng cảm thấy không đủ … “

Kèm theo câu chào là một nụ cười ma mãnh … cậu sau giây phút ấy cũng chợt tỉnh mình trong trạng thái nào … lập tức định nhào xuống giường như … ôi thôi rồi …. Một con heo sắp bị một con gấu mần thịt dù cho đã mần cả đêm nhưng… bây giờ là buổi sáng hahahaha…. Con gấu cần ăn sáng đó nha ….

( A/N : các readers iu quí tự ….. tưởng tượng nhé …. =]] )





CHƯƠNG 14

Posted on28.06.2013bykhoailangtay

Sau tuần trăng mật dĩ nhiên mọi thứ trở lại bình thường như trước … nhưng có một chút thay đổi là … tình yêu của YunHo dành cho JaeJoong ngày càng nhiều hơn … họ không ngần ngại thể hiện trước mặt mọi người … dù ở nhà hay ở công ty … mọi nơi mọi thời gian… chỉ cần có chút thời gian … họ trao nhau những chiếc hôn vội vàng … chẳng hạn như việc mỗi buổi sáng ChangMin la oai oái chỉ vì ….cậu nhỏ bắt gặp YunHo hôn JaeJoong , nghe có vẻ bình thường nhưng đối với cậu nhỏ là bàn tay YunHo đặt ở vị trí không đúng cho lắm … đúng lúc cậu nhỏ đi vào bếp …và nó tồi tệ ở chỗ …



Mọi việc cứ bình thường như thế cho đến một ngày , JaeJoong cảm thấy uể oải khi thức dậy mặc dù hôm qua cậu và hắn không có làm việc gì cả ngoài trừ việc hôn nhau trước khi đi ngủ … kèm theo việc uể oải mệt mỏi trong người là cậu thèm đồ ngọt ….



JaeJoong nghĩ rằng chắc do cơ thể cậu chưa thích ứng được với đợt mùa đồng kéo đến đột ngột … cậu vẫn vui vẻ mỗi khi hắn hỏi rằng … cậu có cần đến bác sĩ hay không ?

Cậu vui vẻ trả lời hắn qua nụ hôn là không cần … vì cậu không muốn hắn lo lắng …

Nghe tiếng chuông báo hết giờ làm việc , JaeJoong vui vẻ sắp xếp lại các mẫu thiết kế và cho chúng vào tủ khóa lại … cậu chuẩn bị đeo túi xách lên vai ra về thì SiWon đã đi đến trước bàn cậu … vẫn ánh nhìn ưu tư … anh nói nhỏ

“ JaeJoong ah !!! Em có bận gì không ? “

Đã xác định rõ mình yêu ai … mình cần ai … và mình là của ai song JaeJoong vẫn có chút bồi hồi khi gặp SiWon …. Lắc nhẹ đầu cậu mỉm cười nhẹ

“ Uhm… cũng không bận … có việc gì không Sunbae ? “

“ Anh sắp trở lại Paris … anh vừa nhận được điện thoại bên kia … họ đã tiếp nhận hồ sơ của anh … “

“ …. “

“ JaeJoong ah ! trước khi anh đi … em có thể cho anh một cái hẹn được không … chỉ là một buổi ăn tối thôi … được không JaeJoong ?! “

Nhìn Siwon nài nỉ , JaeJoong có chút mềm lòng , chợt cậu nghĩ đến YunHo… mấy ngày hôm nay hắn cũng về trễ vì công ty sắp cho ra loạt hang mới nên cần thời gian chuẩn bị và dĩ nhiên hắn phải ở lại kiểm tra để tránh sai sót ..

“ Em không hứa chắc nhưng tối mai em có chút thời gian … em nghĩ có thể là một tách trà thôi ~ ! “

Dù không phải ý muốn nhưng điều cậu nói cũng làm Siwon có chút hi vọng cuối cùng …

“ Vậy tối mai … 7h ở Bolero được không ? “

Có chút đăm chiêu nhưng JaeJoong vẫn đồng ý và tạm biệt Siwon ra về , đứng nhìn theo bóng cậu khuất sau thang máy , anh tan nát cõi lòng …

JaeJoong ah ! anh có nên đánh cược với chính mình lần nữa không ?

Tình yêu của em có còn cho anh nữa không ?

Dù chỉ là một chút nào đó !

JaeJoong ah ! Anh yêu em

Những lời này có quá muộn không ?

Anh cược với bản thân mình …rằng em vẫn còn yêu anh chứ ?

.

.

.

.



Đặt dĩa mực xào cay xuống bàn , JaeJoong tháo tạp dề và đi lên phòng khách , ông Jung thì xem tin tức , ChangMin thì chơi game cùng KiBum … nở nụ cười cậu lễ phép

“ Con mời Appa dùng cơm ! ChangMin và KiBum nữa ! “

Gấp tờ báo để lên bàn , ông Jung hài lòng , đi vào bàn ăn của gia đình … từ ngày có JaeJoong … ông không cần phải nuốt những bữa cơm do nhà bếp nấu nữa dù rằng nó ngon nhưng nó không có cái gọi là hạnh phúc gia đình …

Chỉ mới nhìn vào những thức ăn trên bàn , ông Jung vô cùng hài lòng , ông bảo

“ JaeJoong ah ! Con là báu vật của gia đình ta đấy ! “

Ngượng ngùng cậu che miệng cười rồi lễ phép nói

“ Đây là việc con nên làm thôi ạh ! Con mời appa dung cơm ! Ăn đi Minie cả KiBum nữa ! “

Không cần đợi , ChangMin đã ngốn một miệng cơm và thức ăn vừa nhai cậu vừa nói ..

“ ae..oong..yung  ah… ón…à…n..à…on… á…. “ ( Dịch : JaeJoong hyung ah !!… món gà này ngon quá ! “

Bật cười trước sự trẻ con của ChangMin , JaeJoong gắp một miếng gà cho nhóc và cười cười nói

“ Từ từ ăn thôi … không ai giành với em đâu … “

“ Phải đó con trai ah … con ăn như  thế thì làm sao KiBum cưới con đây ?! “ – Ông Jung chọc nhóc khiến mặt nhóc đỏ bừng song nhóc vẫn lém lỉnh đáp

“ Anh ta không cưới là anh ta không yên đâu đấy ! “

Vừa nói nhóc vừa liếc cái người ta đang ăn rất ư là thong thả … hơn một năm rồi … cái người vô tình đó không đả động gì đến việc cưới xin hết khiến cậu nhỏ nhà ta vô cùng nóng ruột … vì sao áh … cái con người đó đã phán một câu với cậu rằng “ không cần phải đám cưới mới chứng minh được anh yêu em … chỉ cần nhìn em ăn no cũng là niềm hạnh phúc của anh rồi !! “

Đấy chính vì câu nói đó mà làm cậu chủ nhỏ ngoài việc ăn uống … súng đạn thì cái nhóc nghĩ đến là anh ngay …

Ăn cũng ăn sạch sẽ rồi từ thịt cho đến xương … từ xương to cho đến xương nhỏ … anh cũng ăn hết mà ko chịu rước nhóc về nữa hỏi sao nhóc không tức cho được ….

“ KiBum ah !… hết tháng này cậu nghĩ việc đi nhé ! “ – ông Jung vừa gắp miếng rau cho vào chén KiBum vào bảo

Ông Jung làm JaeJoong lẫn ChangMin ngạc nhiên vô cùng … cái đó để nói sau đi … cái chính là sau câu nói của ông , nhân vật chính không nổi cơn xúc động mà là nhân vật phụ nổi giận ah !!!… mặc kệ cái gọi là tình thân nhóc trợn mắt hét lớn



“ Appa … sao appa cho anh ấy nghỉ việc… chẳng lẽ appa không biết… “

Đang nói nhóc vội vàng bụm miệng lại … chết ! không biết có nói hố không đây mà ông Jung buông đũa tằng hắng

“ biết cái gì … appa chỉ biết tháng sau KiBum lấy vợ … thì cậu ấy phải hoàn thành công việc tháng này để tháng sau cậu ta nghỉ để lo đám cưới của mình … appa làm chủ … appa làm thế có gì sai … mà cái vấn đề này có liên quan đến con đâu , con làm gì hét lớn với appa ! “

Nỗi bức xúc không được nói ra thêm cái người kia vẫn vô tư uống canh thì cục tức của cậu nhóc đã dâng đến cổ … không nói không rằng … nhóc liếc người kia 1 cái rồi mắt đỏ đỏ chạy vụt ra ngoài bất chấp tiếng gọi của JaeJoong

“ Appa ah … làm thế … “

“ Aishhh ! Con cứ để cho nó suy nghĩ lớn rồi … đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi mà con nít như thế thì sao được … KiBum ah lát nữa gặp tôi ở thư phòng… tôi có cái này cho cậu “

“ Vâng ! Chủ tịch ! “

Biết tính ông Jung , JaeJoong cũng không nói nhiều , lo ăn hết chén cơm của mình … dạo này bao tử cậu có vấn đề hay sao ấy … nó hay cứng bụng lại thèm đồ ngọt … chưa hết ngửi mùi cơm là cậu không muốn ăn nhưng không ăn thì làm sao đấu lại con gấu cuồng kia chứ … vì thế cậu phải ăn thôi …

…………….

22:00 PM

Đặt chén nước mật ong trên mặt gạch … JaeJoong xoa bóp vai cho hắn , mỉm cười cậu hỏi

“ Có thoải mái không ? “

Nhắm mắt an thần , hắn cười toe toét đùa với cậu

“ Vợ anh làm tại sao không thoải mái chứ ?”

“ Thế uống chén nước mật ong này đi… anh tắm nhanh rồi xuống ăn cơm … em xuống hâm lại chỗ thức ăn đấy ! “

“ Được anh ra ngay … em xuống trước đi !!! “

Đặt nụ hôn lên trán hắn , cậu thì thầm

“ Em yêu anh ! YunHo ah ! “

.

.

.

.

.



Dựa đầu vào khuôn ngực vững chãi  , mạnh mẽ … JaeJoong thở dốc sau giây phút ân ái , cậu mơ màng để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm … dù có chút đuối sức nhưng cậu cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ …

Hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ , hắn thì thầm những lời âu yếm bên tai cậu

“ JaeJoong … em thật tuyệt… em là của anh … chỉ riêng mình anh…anh yêu em “

Vẫn nhắm mắt hưởng thụ cậu đáp lại lời nói của hắn

“ YunHo – yah ~~ em là của riêng anh… “

Hôn dọc theo cổ xuống bờ vai cậu … hắn để lại từng dấu sở hữu của mình … môi hắn đi đến đâu là nơi đó đã được đánh dấu chủ quyền … dừng lại trước hai nụ hồng nhỏ bé … hắn vừa mút vừa vuốt ve nó khiến khoái cảm ập đến cậu một lần nữa… nhưng lúc này cậu lại vô cùng mệt mỏi … không biết có phải hắn hơn quá sức không … cậu cảm giác toàn thân như đang vỡ ra vậy …

Đẩy đẩy cái đầu màu hung đỏ , JaeJoong nài nỉ

“ Yunnie ah… em mệt lắm… nghỉ một chút được không … em mỏi lắm… bụng có chút khó chịu ?  “

Nghe cậu nói hắn vội vàng chống tay nhìn cậu lo lắng

“ Em có sao không ? Anh xin lỗi tại anh quá ham muốn rồi … anh gọi bác sĩ nhé ?! “

Vuốt ve từng đường nét trên mặt hắn cậu cười hạnh phúc rồi bảo nhỏ

“ Em không sao … anh thương em nên mới làm vậy mà… chúng ta ngủ nhé … em mệt ..”

Vừa dứt lời JaeJoong đã chìm vào giấc ngủ …để lại một mình hắn ngạc nhiên vô cùng … dạo này vợ hắn hay ngủ lắm … đặc biệt là mỗi lần quan hệ xong là ngủ ngay … còn thèm ngọt nữa … không lẽ …

Bất giác hắn cười ngu ngu nhìn vào bụng cậu … nếu không nhầm có lẽ đã có rồi … vợ hắn thật giỏi ah

…………………..



Chỉnh lại caravat cho hắn , JaeJoong nói nhỏ

“ Tối nay em đi gặp bạn một chút anh nhé … em sẽ về sớm thôi ! “

Vòng tay ôm lấy cậu , hắn cắn cắn tai cậu giọng có chút ghen tuông …

“ Được rồi … nhưng phải về sớm đấy … không được uống rượu đâu nhé … còn nữa bây giờ đang là mùa đông … phải mặc áo khoác đấy … còn có không được lái xe … kêu bác Jang chở đi…còn … “

Phì cười trước sự lo lắng của hắn , cậu nhón chân đặt một nụ hôn lên môi hắn và bảo

“ Được rồi em sẽ về sớm … chỉ là uống một tách trà thôi … không cần phải lo lắng thế đâu ! Hôm nay em xin nghỉ nhé tổng giám đốc Jung … nhân viên Kim hôm nay có chút mệt mỏi ah ~~ “

“ Thật là … ! Jae ah … anh không muốn xa em tí nào cả “

Hắn làm vẻ mặt cún con dù hắn làm trông có vẻ ngu một tí nhưng đó lại là độc quyền của cậu được thấy thôi nha ~~

“ Được rồi được rồi !… mau đi làm thôi trễ giờ rồi ~~~ “

Vừa nói cậu vừa đem cặp ấn vào tay hắn và kéo hắn ra ngoài … ngoài trời lúc này là mùa đông … nó làm cậu có chút rùng mình … tiễn hắn đi làm cậu quay người vào nhà .. không hề chú ý đến một người đàn bà ở bên đường … đang chăm chú nhìn cậu ánh mắt lóe lên một tia độc ác đáng sợ …

TBC

A/N : ai muốn chap mới ra lẹ thì mau trả xiền mua khoai đi … ai mún màn ngược trước khi End không hố hố hố

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play