“Tố Phi Văn, ngươi không lạnh sao? Vì sao lại không đắp chăn, đầu óc ngươi có vấn đề sao? Đã lớn như vậy rồi, còn không biết tự chiếu cố chính mình sao? Ngu ngốc.”

Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, Cao Dật Dũng cầm lấy chăn, sau khi giúp Tố Phi Văn đắp chăn, sau đó tự mình nằm bên giường ngủ.

Nói là ngủ, nhưng là Cao Dật Dũng căn bản không có chợp mắt, cứ tháo láo như vậy cho đến canh tư khi đến canh tư, y giống như bị ám kỳ bật dậy, đến cửa sau hái măng hái măng xong, lại đi nhổ rau, rồi y bắt đầu đến trù phòng nấu ăn.

Sau khi nấu ăn xong, y lại đỡ thân thể của Tố Phi Văn ra, cùng mình ăn cơm. Nhưng Tố Phi Văn đã chết, đương nhiên sẽ không thể động đũa mà ăn cơm còn Cao Dật Dũng căn bản động đũa không quá hai lần, hai người thông thường ngay cả một bàn thức ăn cũng ăn không hết.

Sau đó Cao Dật Dũng lập tức đi ra quét sân vẩy nước, làm cơm trưa, khi đến trưa, y an vị cùng nói chuyện với Tố Phi Văn, buổi tối, y lại đưa Tố Phi Văn vào giường.

Liên tiếp vài ngày, y đều làm như vậy, ngay cả tuyết điêu không phải người cũng nhìn ra được tình huống không thích hợp của Cao Dật Dũng.

Rồi tới một đêm, Cao Dật Dũng vừa đỡ thân thể của Tố Phi Văn vào phòng ngủ, vì hắn được đắp chăn, tuyết điêu dùng móng vuốt cào cào Tố Phi Văn, Cao Dật Dũng thấy tuyết điêu làm càn như vậy, y giận dữ hét: “Ngươi đang làm gì đó? Làm như thế sẽ làm tổn thương Tố Phi Văn!”

Tuyết điêu khàn khàn tiếng gầm rú, dùng sức mà cắn vào tay của Tố Phi Văn, Cao Dật Dũng biết tuyết điêu có kịch độc, bị nó cắn há lại còn mạng, y vừa gầm rú vừa dùng ánh nến đánh tuyết điêu, nổi giận mắng: “Ngươi muốn giết chủ nhân ngươi sao? Con điêu thối này! Ngươi sống quá nhàn nhã, muốn ta đánh chết ngươi sao?”

Nơi bị tuyết điêu cắn, Tố Phi Văn ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.

Cao Dật Dũng cầm lấy tay bị cắn của Tố Phi Văn nâng lên, tính thay hắn tiêu độc, nhưng là ở đó một giọt máu cũng không chảy ra, Cao Dật Dũng khờ ngốc nói: “Tại sao lại không chảy máu? Tố Phi Văn, ngươi bị cắn mạnh như vậy, tại sao lại không chảy máu?”

Tuyết điêu còn ở đó rên nhỏ, Cao Dật Dũng nắm lấy tay của Tố Phi Văn, cố sức lay lay. “Tại sao ngươi lại không chảy máu, Tố Phi Văn, Vì sao không chảy máu? Máu của ngươi đâu? Máu của ngươi đi nơi nào? Tay ngươi lạnh quá, để ta giúp ngươi sưởi ấm.”

Tuyết điêu gầm nhẹ, lại hướng về phía tay của Tố Phi Văn cắn tiếp.

Cao Dật Dũng không nhịn được nữa liền động thủ. “Ta giết ngươi con điêu thối này, chỉ biết gây phiền phức, lại đi cắn Tố Phi Văn, uổng công Tố Phi Văn thương ngươi như vậy.”

Tuyết điêu cũng không chạy trốn, khi Cao Dật Dũng giơ con dao lên muốn đánh chết tuyết điêu, khóe mắt tuyết điêu lóe sáng, giống như đang khóc, mà lệ của Cao Dật Dũng cũng đã từng giọt từng giọt nhỏ xuống, y không hạ thủ.

Tuyết điêu đi đến bên thi thể của Tố Phi Văn, gào thét.

Cao Dật Dũng bỗng nhiên đứng lên, liền xông ra ngoài, kêu gào như kẻ điên, gọi tên của Tố Phi Văn: “Tố Phi Văn, Tố Phi Văn, Tố Phi Văn…”

Y gọi một đêm, gọi đến khàn cả giọng, yết hầu không còn âm thanh, mới dần dần không nghe được tiếng kêu của y nữa.

Hừng đông, Cao Dật Dũng còn chưa trở về, tuyết điêu liền đi ra ngoài tìm hắn khi nhìn thấy Cao Dật Dũng ở sâu nhất trong rừng, nằm trên mặt đất, vết thương trên người chồng chất, có thể thấy là ban đêm đâm phải gì đó mà gây ra vết thương.

Y nằm trên mặt đất, trừng trừng nhìn, nhìn vào không trung, tuyết điêu chạy đến bên cạnh y, dùng vuốt đập đập vào y.

Nước mắt Cao Dật Dũng lặng lẽ chảy xuống, nghẹn ngào khóc, còn tuyết điêu chui vào trong ngực của y, cũng như trước kia chui vào trong ngực của Tố Phi Văn.

Cao Dật Dũng trở về phòng nhỏ của Tố Phi Văn, lúc này Tố Phi Văn đã chết nhiều ngày, nhưng thi thể của hắn hoàn toàn không có dấu hiệu thối rữa gì, mà ngay cả mùi thối cũng không có.

Cao Dật Dũng đi tới bên giường, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch của Tố Phi Văn ra, còn lại hết thảy đều hoàn toàn giống như hắn còn sống, chỉ là giống như đang ngủ.

Cao Dật Dũng nhìn thi thể của Tố Phi Văn, rốt cuộc chịu đựng không nổi mà chảy nước mắt, y cầm lấy đôi tay lạnh băng của Tố Phi Văn, tay của Tố Phi Văn không cứng ngắc như nhưng xác chết khác, còn có chút co dãn.

Cao Dật Dũng đưa tay của Tố Phi Văn lên môi, không ngừng hôn. “Tố Phi Văn, ngươi mắng ta ngu ngốc nữa đi, ta sẽ không giận, ngươi muốn ra lệnh cho ta gọi ngươi một trăm vạn lần chủ nhân cũng không sao, ta cũng không hỏi tại sao đến đó ngươi muốn làm như vậy. Van cầu ngươi, sống lại được không?”

Đương nhiên là không thể.

Cao Dật Dũng thấy hắn không hồi đáp, nhiều ngày tích lũy bi thương, làm cho y bỗng nhiên giận dữ lên. Y lỗ mãng gạt tay của Tố Phi Văn, bắt đầu giận dữ hét: “Ngươi là cố ý gạt ta, tìm ta ‘vui vẻ’, đúng không? Người há lại tốt đẹp, đạo lý gì nói chết thì chết? Mới ba ngày mà thôi, trước khi ta rời đi, chúng ta còn hoan ái nguyên cả đêm, ta chưa từng cùng ai làm tình nguyên cả đêm. Đúng, nhất định không sai, ngươi giả chết, cố ý tìm ta ‘vui vẻ’, không có sai, chỉ có loại người thối nát như ngươi, mới nghĩ ra mưu kế thối nát tra tấn người như vậy.”

Cao Dật Dũng nổi giận mắng: “Ta sẽ không mắc mưu đâu, ngươi không chết, ngươi nhất định không chết, kẻ điên ghê tởm này, ngươi mơ tưởng ta sẽ nghĩ ngươi đã chết, mà không tìm ngươi tính sổ. Ngươi ngay từ đầu đã giăng bẫy ta, hãm hại ta, muốn ta làm nô bộc cho ngươi, đem ta làm trâu ngựa sai khiến, còn cây mây đập ta, đánh ta, nợ của chúng ta tính một trăm năm cũng không hết, ngươi tỉnh lại cho ta, bằng không ta sẽ giết ngươi.”

(Người ta chết rồi, còn giết gì nữa =..=)

Thấy Tố Phi Văn không để ý tới, y mắng còn lớn hơn: “Ngươi cố ý, ngay từ đầu ngươi đã cố ý, cố ý dựa gần như vậy, để cho ta ngửi mùi trên người của ngươi cố ý bắt ta giúp ngươi thay y phục, dể cho ta nhìn được mà ăn không được lại cố ý xào mâm đồ ăn kia cho ta ăn, làm cho ta dục hỏa đại phát, đêm kia thân thể ta rất kích động, nhất định làm tổn thương ngươi đúng không? Ta không phải cố ý muốn ngươi lưu nhiều máu như vậy, nhưng ta sẽ không giải thích, bởi vì từ đầu tới đuôi ngươi đều dụ dỗ ta, phải là ngươi muốn gặp ta xin lỗi.”

Nắm lấy áo của Tố Phi Văn, đem hắn nhắc lên. “Xin lỗi a, cúi đầu xin lỗi, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi. Ngươi nói ta ngu ngốc, ngay cả nói lời uy hiếp cũng không xong, hỗn đản! Đó là vì ta mỗi lần đều bị mê hoặc bởi sắc đẹp của ngươi. Hiện tại ta phát cuồng, không để ý tới ngươi, ta muốn ngươi lập tức tỉnh lại xin lỗi với ta, bằng không ta liền xâm phạm ngươi, không phải chỉ có xâm phạm một lần đơn giản như vậy, ta sẽ đem y phục của ngươi cởi sạch, đem ngươi buộc ở trên giường rồi chậm rãi lăng nhục, cho ngươi kêu cả đêm, xem ngươi còn bày ra cái vẻ mặt lạnh lạnh băng băng nữa hay không.”

Tố Phi Văn vẫn lặng im.

Cao Dật Dũng điên cuồng rống giận: “Đừng giả bộ, ngươi không chết, ngươi muốn ta cởi y phục của ngươi, thật sự đem ngươi buộc ở trên giường sao? Nhanh lên tỉnh lại cho ta, nhanh lên!”

Tố Phi Văn vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, không nói gì.

Cao Dật Dũng rống lên thanh âm đã trở nên khàn khàn, “Được, ta thành thật với ngươi, ta không có nhìn qua nữ nhân xinh đẹp nào, nam nhân, nữ nhân đều không có, ngươi là đẹp nhất, như vậy ngươi vừa lòng chưa? Mau tỉnh lại cho ta. Ngươi còn không hài lòng sao? Được, ta lại thành thật chuyện thứ hai, không ai quái dị giống ngươi như vậy, lại cắn lúc người ta ân ái, nhưng ngươi kỳ quái như vậy ta cũng thích, nếu ngươi tỉnh lại, cho dù ở trên giường bị ngươi cắn chết cũng không sao cả.”

Giọng của Cao Dật Dũng đã trở nên run rẩy, “Ngươi còn giả chết? Hảo, ta lại thành thật chuyện thứ ba, khi đó chưa ai đối đãi ôn nhu như thế, ngươi là người thứ nhất, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

Lệ đã như chực rơi xuồn, “Ta lại thành thật chuyện thứ tư, về sau ngươi hỏi ta, ta cũng muốn nói mà ta chưa nói, đó chính là ngươi căn bản không cần quái dị như thế, ta cũng đã không quên được ngươi, cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được ngươi.”

Cao Dật Dũng càng nói, giọng càng run rẩy, đã sớm khóc không thành tiếng, “Ta chuyện thành thật cuối cùng, ngươi nghe xong không cần phải giật mình, bất quá lần nào ngươi điên đều đến gây chuyện ta, hẳn là cũng sẽ không giật mình. Ta yêu ngươi, ta thích ngươi, ta muốn cùng một chỗ với ngươi, Cao gia Tô Châu chúng ta rất nhiều tiền, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể mua cho ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, ta cái gì cũng cho ngươi, được không? Tố Phi Văn, cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho ngươi.”

Cao Dật Dũng khóc đến không thành tiếng, y cầm lấy tay áo của Tố Phi Văn chỉnh trang rồi ôn lấy thắt lưng của Tố Phi Văn, lần nữa lặp lại những lời yêu thương mà chưa kịp nói với Tố Phi Văn, “Tố Phi Văn, ngươi rất đẹp, ngươi đẹp lắm, mắt ta chưa nhìn thấy ai đẹp hơn ngươi cả, ta yêu ngươi, thích ngươi, rất muốn hôn ngươi, van cầu ngươi, sống lại, cho dù ngươi muốn mạng của ta ta đều tặng cho ngươi.”

Cao Dật Dũng hôn đôi môi đỏ mọng đã sớm cứng đơ của Tố Phi Văn, nhiều ngày không ngủ, hơn nữa bi thương quá độ, Cao Dật Dũng bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa là mệt vô cùng, tay chân y run lên, hoa mắt say sẩm, toàn thân không thể nhúc nhích rồi ngã lên người của Tố Phi Văn.

Y không nhìn thấy lúc y ngã xuống, cửa phòng của Tố Phi Văn bị một nam nhân gầy gầy cao cao mở ra, hàn khí trên người nam nhân phát ra, như muốn đánh tan không khí bình thường.

Tuyết điêu sủng vật của Tố Phi Văn nhìn thấy nam nhân này, vội chạy đến bên chân của hắn trên vai nam nhân còn có một con điêu khác, chẳng qua lông con điêu này thuần một màu đen, cùng với màu trắng của tuyết điêu vừa lúc thành một đôi.

“Chờ ta một chút, Tố Phi Văn…”

Trong bóng đêm, Tố Phi Văn đi ở phía trước, mỉm cười với y.

Cao Dật Dũng từ sau đi tới nghênh đón, bắt lấy tay của Tố Phi Văn Tố Phi Văn cười nhạt với y, trách mắng: “Ngốc tử, lại chạy không thoát, nắm như vậy dùng sức làm gì?”

Cao Dật Dũng muốn nói chuyện với hắn, nhưng giống như miệng y bị khâu lại, một câu cũng không nói được, y càng muốn nói chuyện, miệng lại càng không thể phát ra tiếng, cuối cùng y giãy giũa tỉnh lại.

Mới tỉnh lại, y rốt cục cũng biết vì sao miệng không mở ra được, bởi có một con hắc điêu mập mập ngồi trên miệng y.

Y giận dữ hét: “Cái gì thế này?”

Còn hắc điêu ngồi trên miệng y dùng chân trước đập đập vào gò má của y, hơn nữa đập cũng không nhẹ nếu đó là hành vi của người, nhất định là có ý cho y một cái tát, có thể thấy trình độ cá tính của con hắc điêu này ác liệt cao hơn con tuyết điêu.

Cao Dật Dũng phát giác cả người mình lạnh như băng, đó là vì y nằm trên đất, không phải nằm dưới đất trong phòng, mà là nằm ở bên ngoài phòng trúng mưa gặp gió.

Cao Dật Dũng bật dậy, toàn thân đau nhức, không biết bị ném ra ngoài bao lâu rồi.

“Sao lại thế này, rõ ràng là ta nằm trong phòng mà, tại sao lại biến thành nằm ở ngoài, có thể nào Tố Phi Văn thật sự giả chết, đem ta vui đùa sao? Vẫn là ta đang nằm mơ, chứ không sao lại xuất hiện thêm một con hắc điêu?”

Y xoa xoa bàn tay, xác định là không phải nằm mơ.

Hắc điêu lập tức bổ nhào đến, cắn tay y, Cao Dật Dũng kêu to, bởi thật sự rất đau. “Đau chết người…”

Rất đau, như thế không phải nằm mơ, nhưng tại sao lại xuất hiện hắc điêu, y nhìn con hắc điêu ở trên mặt đất, có điểm không rõ ràng lắm. Theo lý thuyết, Tố Phi Văn dưỡng chính là tuyết điêu, y chưa bao giờ thấy qua con hắc điêu này hơn nữa con hắc điêu này có vẻ mặt kỳ dị, thoạt nhìn còn gian trá hơn cả con tuyết điêu.

Tiếng chân phía sau truyền đến, giọng Tố Phi Văn trầm thấp nói: “Lại đây, hắc điêu, ai cho phép ngươi chạm vào hắn, vạn nhất hắn lây nhiễm bệnh gì cho ngươi thì làm sao?”

Lời nói độc ác như vậy, khắp thiên hạ chỉ có một người. Toàn thân Cao Dật Dũng cứng còng lại từ từ quay đầu lại, y cơ hồ không thể tin được, ở trước mắt y chính là Tố Phi Văn.

Y vọt tới, giữ chặt tay áo của Tố Phi Văn, Tố Phi Văn lại tay áo vung lên, bức y lui ra, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả ánh mắt của Tố Phi Văn lúc trước, hơn nữa ánh mắt lạnh băng khiếp người của hắn giống như tuyết tiễn, làm người ta nhìn (xa) tới mà lùi bước.

Hắn cười lạnh, trong nụ cười có phần khát máu, nhưng giọng hắn vô cùng êm tai dễ nghe, “Ngươi mà tới gần ta trong vòng ba bước, ta liền chặt đứt tay phải của ngươi, tới gần hai bước, ta liền chặt tay trái của ngươi, tới gần ta trong vòng một bước, ta liền chặt bỏ cái đầu của ngươi đi làm dược tề.”

“Tố Phi Văn…” Cao Dật Dũng căn bản không có nghe hắn nói, y phát ra tiếng kêu thảm thiết, “Tóc ngươi… Chuyện gì xảy ra với tóc của ngươi?”

Tố Phi Văn vốn là tóc đen, bây giờ thì gần như bạc trắng, hơn nữa trắng tựa như những sợi tơ, tuy rằng đẹp lắm, nhưng cũng vô cùng lạnh giá.

Cao Dật Dũng nhìn thấy Tố Phi Văn còn sống, không quan tâm hắn vừa nói cái gì, hơn nữa tóc hắn thành trắng, Cao Dật Dũng lo lắng vô cùng, y vừa nhào tới.

Đôi mắt Tố Phi Văn thùy lạc, tay phải của hắn vươn lên, liền muốn gạt xuống, người Tố Phi Văn nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi cửa, vội la lên: “Ca, đừng làm hắn bị thương.”

Tố Phi Văn tóc bạc thu tay trở về, thu cái gì đó vào túi áo, lạnh nhạt nói: “Tên ngu ngốc này không xứng với ngươi, ngay cả ngươi hay ta đều không phân biệt được.” Lại cười lạnh nói: “Chi bằng ta chặt hắn hai đao, để hắn minh mẫn ra một chút.”

Cao Dật Dũng chỉ vào hai Tố Phi Văn, đầu óc của y có vấn đề, lập tức nhìn thấy hai Tố Phi Văn, đều nhanh choáng váng.

Tố Phi Văn tóc bạc đỡ đệ đệ bị té ngã. “Đi vào bên trong nghỉ ngơi, để tránh bị phong hàn.”

Tố Phi Văn nhìn Cao Dật Dũng, ôn nhu nói: “Ngươi lại đây, đây là ca ca của ta, hắn tên là Tố Phi Ngôn.”

“Hai ngươi giống nhau.”

“Chúng ta là song bào thai, ngươi gọi hắn là dược sư đi, người Miêu Cương đều gọi ca ca ta như thế. Ngươi cũng vào trong nhà đi, Cao Dật Dũng.”

Ánh mắt của Tố Phi Ngôn thập phần lạnh băng nhìn Cao Dật Dũng. “Không cho phép hắn vào, ta ghét trong phòng có mùi kẻ khác, hôi.”

Cao Dật Dũng giật mình đến ngơ ngẩn, không ngờ Tố Phi Văn đã quái, ca ca hắn càng quái.

Tố Phi Văn lộ ra ánh mắt khó xử, lẩm bẩm nói: “Ca, phòng chỉ có một gian, chẳng lẽ buổi tối cũng để hắn ngủ ở ngoài sao?”

Tố Phi Ngôn lạnh lùng bĩu môi cười nói: “Ngươi biết quy củ của ta mà, Phi Văn.”

Ánh mắt Tố Phi Văn rét run, hiển nhiên nghĩ tới điều gì, rốt cuộc hắn quay về phía Cao Dật Dũng nói: “Ngươi ở bên ngoài, tuyệt đối không được tiến vào, nếu ngươi vào, ta gọi tuyết điêu cắn chết ngươi. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được vào, tuyệt đối, ngươi nghe thấy không?”

Cao Dật Dũng tức lên, quát: “Dựa vào cái gì? Gian phòng lớn như vậy, ta vì cái gì không thể vào, để cho ta ngủ phòng bếp cũng được…”

Tố Phi Ngôn vươn một cái ngón tay, Tố Phi Văn bắt lấy ống tay áo của ca ca, phẫn nộ quát: “Tiểu điêu!”

Tuyết điêu lập tức xông lên cổ Cao Dật Dũng, làm bộ muốn cắn y.

Tố Phi Ngôn nhìn đệ đệ Tố Phi Văn, thanh âm ôn hoà, “Ngươi rất bảo hộ cho hắn, Phi Văn!”

Tố Phi Văn không dám lên tiếng, mà Tố Phi Ngôn búng nhẹ ngón tay, bột phấn bên trong móng tay rơi xuống đất. “Ngay cả điêu của ngươi cũng che chở cho hắn, diễn một màn muốn cắn cho ta xem, ngươi nghĩ rằng ngay cả có sát khí hay không ta cũng không nhìn ra? Lần sau còn diễn xiếc cho ta coi, ta thật sự sẽ giết hắn.”

Giọng Tố Phi Văn mềm nhũn xuống, biến thành khẩn cầu, “Ca, nếu không có hắn, ta hiện tại không thể còn sống.”

Tố Phi Ngôn không có nói thêm nữa, chỉ nói: “Vào đi, bên ngoài lạnh, hiện thân ngươi không chịu được đâu.”

Cao Dật Dũng đứng ở bên ngoài, mặt mày tái nhợt, bởi sau khi con hắc điêu kia đi đại tiện trên hài của y xong, mới cao hứng mới cao hứng nhảy lên vai của Tố Phi Ngôn, có thể thấy đó là sủng vật của Tố Phi Ngôn. Cao Dật Dũng tức giận vẫy vẫy chân để vứt phân. “Chuyện gì chứ, vì sao ta không được vào? Ta càng muốn vào!”

Y đang nhảy vào bên trong cánh cửa, tuyết điêu Tố Phi Văn nuôi nhanh vọt lên trước chặn trước mặt, cố mạng lắc đầu, lại nhìn đến nơi Tố Phi Ngôn rắc bột phấn.

Cao Dật Dũng nhìn hồi lâu, sợ hãi đến run người, bởi mặc dù chỉ có một chút bột phấn, nhưng rất nhiều trùng đều điên cuồng ăn bột phấn kia, hơn nữa không ngừng có nhiều trùng nhào tới còn có hơn mười con độc xà đều tụ tập ở đó bất động, tựa hồ tất cả độc trùng trong rừng đều tụ tập ở đây.

Cao Dật Dũng toàn thân sợ hãi, một trận rét run, ngay cả mồ hôi trên mặt y đông cứng lại, y không dám tưởng tượng nếu bột phấn dính lên người thì sao, sẽ có hậu quả gì.

Mấy ngày này, không cho Cao Dật Dũng ăn cơm, cũng không cho y nước uống, chứ nói chi buổi tối cho y cái chăn mà Tố Phi Văn lại suốt ngày ở trong phòng, ngay cả nói cũng không nói lấy một câu, nhưng mỗi ngày Cao Dật Dũng đều ở trước phòng nằm đất ngủ, trời có mưa, cả người y đầy nước, trong phòng cũng không ai cho y một câu ân cần thăm hỏi.

Cao Dật Dũng vừa phát cuồng, vừa tức giận, nhiều lần muốn nhảy vào phòng, nếu không phải tuyết điêu chắn ở cửa, y đã nhảy vào mà chửi một trận.

Buổi tối càng ngày càng lạnh, y lại ăn ngủ ở trước phòng, càng thêm rét lạnh làm y phát run, có người chọt chọt vào gò má của y, giật mình mở to mắt.

Tố Phi Văn cầm trong tay quả thực, đưa tới trên tay y. “Mau ăn.”

Cao Dật Dũng có tâm tình ăn kia, y vừa hận vừa giận kêu lên: “Ca ca kia của ngươi phát cuồng cái gì, ta giống kẻ trộm lắm sao?”

Tố Phi Văn lấy tay che miệng y lại. “Cao Dật Dũng, nếu ngay cả điểm này cũng không nhịn được, vậy ngươi trở về Cao gia đi làm Cao ngũ thiếu gia của ngươi đi, tính tình của ca ca rất quái, ngươi phải may mắn lắm hắn đối với ngươi không có ác ý.”

“Không có ác ý?” Cao Dật Dũng quát: “Ngươi cho ta là ngu ngốc sao? Như vậy mà còn không có ác ý? Không để cho ta ăn cơm, không để cho ta uống nước, không cho ta có cái chăn, để cho ta bị mưa tạt cũng không để ý?”

Tố Phi Văn lại che lại cái miệng của y, mất hứng nói: “Nếu hắn muốn ngươi chết, hiện tại ngươi còn sống sao? Cách ca của ta muốn ngươi chết thiên kì bách quái, ngươi muốn cũng không được đâu.”

Cao Dật Dũng không quan tâm hắn nói cái gì, y phẫn hận nói tiếp: “Đáng giận nhất là, ngay cả để cho ta nói chuyện với ngươi cũng không được.”

Tố Phi Văn vừa nghe tình ý thiết tha trong lời của hắn, tựa hồ rất cao hứng, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Ngươi rất muốn nói chuyện với ta sao? Cao Dật Dũng.”

Cao Dật Dũng mặt đỏ lên, chậm rãi nói: “Không có chuyện này, ai nói ta muốn nói chuyện với ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Sắc mặt của Tố Phi Văn lập tức sụp xuống. Cao Dật Dũng bắt lấy tay hắn, “Tay ngươi lạnh quá.”

Tố Phi Văn đẩy hắn ra, lạnh lùng thốt: “Ngươi ở bên ngoài lạnh chết đi, ta muốn nói với ca của ta là ngươi chạm vào ta, muốn ca ca giết ngươi.”

Tố Phi Văn đứng dậy, lập tức trở về trong phòng, Cao Dật Dũng muốn đuổi theo, Tố Phi Văn ở cửa đá y một cước, sau đó mới đi vào.

Cao Dật Dũng hận thấu xương sao mình lại nói bậy, phẫn nộ trở lại nơi đang nằm, mà quả thực Tố Phi Văn đưa cho y, sớm đã bị con hắc điêu cầm lên gặm.

Cao Dật Dũng rống giận: “Đó là đồ ăn của ta, con hắc điêu thối này.”

Hắc điêu làm sao quan tâm y, nó bê quả thực, bay nhanh vào trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ mặt giống như là đem Cao Dật Dũng làm kẻ ngu ngốc, tức giận đến nỗi miệng của Cao Dật Dũng phu ra toàn lời ô uế mắng con súc sinh kia, thuận tiện ngay cả chủ nhân không vừa mắt của hắc điêu cũng đem ra mắng luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play