Không biết qua bao lâu, bóng đêm dần dần đen đặc lại, thiếu niên nhìn ra ngoài song sắt cửa sổ, ngay cả mặt trăng mỏng manh cũng đã lẩn sau lớp mây đen mờ bên trong.
Lâm Phong ngồi trên giường, vì giường nhà giam rất nhỏ nên cậu tận lực cuộn mình lại rồi lui vào một góc. Phía trước trán, làn tóc mái nhẹ nhàng rối bù xòa xuống che đi ánh mắt, cậu nằm yên đó, không nhúc nhích, tựa như hô hấp cũng đã đông lại.
Phía sau cửa sắt “cạch” một tiếng, có người bước vào rồi lập tức đem cửa đóng lại.
“Tôi biết cái tên La Ký kia vô cùng thích cậu, nhưng thật có lỗi, tuyến đường an toàn lần này bối cảnh liên lụy quá lớn, cho dù tôi không giết cậu, bên trên cũng sẽ phái người xuống giết người diệt khẩu.” Trịnh Bình một tay cắm trong túi quần một tay ghim chặt súng, híp mắt, chĩa thẳng về phía Lâm Phong. “Nếu cậu thông minh một chút thì tốt rồi, cứ giả vờ như cái gì cũng không biết, đi theo La Ký sống cuộc sống tốt đẹp là ổn rồi, tôi cũng chẳng cần phải đêm khuya trăng sáng mà đi giết một thằng nhóc như cậu thế này. Thật sự là đẹp cả đôi đường a.”
Lâm Phong cũng không quay đầu lại: “Anh như vậy mà cũng sợ giết người sao?”
“Không phải sợ mà là tiếc hận. Con người tuy rằng ích kỉ, ngu muội, cản trở xã hội phát triển tự nhiên nhưng dù sao sinh mạng cũng rất đáng quý. Hủy hoại một sinh mạng cũng giống như đem một món đồ thủy tinh trân quý nhất ném vỡ vụn vậy. Thật sự khiến người ta đau lòng a.”
Trịnh Bình đến gần thiếu niên đang đưa lưng về phía mình kia. Thiếu niên vẫn đơn bạc ngồi ở góc giường, vẫn là một bộ tư thế không thèm nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không buồn nâng lên.
“Cậu xem,” Trịnh Bình nói, “Cậu năm nay mới hơn hai mươi tuổi, tôi hồi bằng tuổi cậu bây giờ tuyệt đối không biết trời cao đất rộng là gì, hết ngày này đến ngày khác phóng túng hưởng lạc, chỉ biết đắm chìm trong rượu chè, gái gú, ma túy. Có một buổi tối tôi đột nhiên muốn tới núi A Nhĩ Ti Tư xem mặt trời mọc vì thế suốt đêm liền điều động máy bay, tiêu tốn bao nhiêu nhân lực vật lực cuối cùng cũng đến được khách sạn nổi danh nhất mà ngắm cảnh mặt trời mọc trứ danh. Hiện giờ nhớ lại cảm thấy thật vô cùng vớ vẩn nhưng không thể phủ nhận đó đúng là một loại hưởng lạc. Con người chủ yếu khi trẻ tuổi cũng cần phải tạo cho mình chút kỉ niệm khoái trá để mà đôi khi còn nhớ lại chứ. Cậu xem, hiện tại cậu trẻ hơn tôi, La Ký cũng có điều kiện như vậy, thứ gì cần cậu cứ lấy, tiền bạc, rượu ngon, hưởng lạc, tiêu xài, tất cả những thứ đó đều đặt trước mặt cậu tùy cậu sử dụng. Vì sao cậu cứ muốn vứt bỏ một đoạn nhân sinh tốt đẹp như vậy mà muốn kéo chúng tôi vào đường chết cơ chứ?”
Nếu không phải trong tay vẫn nắm chắc khẩu AK47 thì ngữ điệu của Trịnh Bình thật giống như bậc tiền bối khuyên bảo, chỉ dẫn bậc vãn bối vậy.
Đem phóng túng hưởng lạc, những thứ tốt đẹp nhất mang ra dụ dỗ. Một bên là đường lớn hoàng kim, một bên là đường nhỏ mờ mịt, lầy lội đầy mùi chết chóc, mặc kệ là ai, chắc chắn hầu hết sẽ buông tha cho những kiên trì trước đó mà nghe theo lời dụ hoặc của Trịnh Bình.
Đột nhiên Lâm Phong giật giật, cổ quái nở nụ cười: “Trịnh Bình tiên sinh, anh đã từng là lính sao?”
“…..tôi từng là quân nhân.”
“Như vậy chính là chưa từng làm lính. Chúng tôi tham gia quân ngũ chính là trở thành một chiến sĩ, chỉ có chiến trường trực diện, là những kẻ xung phong tuyến đầu nguy hiểm nhất, chỉ có thế mới có tư cách được gọi là chiến sĩ. Khi chúng tôi nhận huấn luyện, các huấn luyện viên thường vô cùng nghiêm khắc, lúc nào cũng trịnh trọng nhắc nhở: ‘Chống lại cám dỗ chính là chuẩn tắc mà một người chiến sĩ phải nghiêm khắc tuân thủ, ghi nhớ suốt đời’”
Sắc mặt Trịnh Bình hơi đổi: “…….cậu đang ép tôi phải giết cậu sao?”
“Anh sẽ không đâu.” Lâm Phong thản nhiên nói, “Ngày mai sẽ mở phiên tòa mà nhân chứng quan trọng nhất lại bị giết một cách thần bí trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả cơ hội phản cung cũng không có. Anh nói xem, người bị tình nghi lớn nhất là ai? Thật sự không có ai dám tra án mạng của tôi sao?”
Trịnh Bình lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ rằng tôi và cậu có thể đem ra so sánh với những việc trọng đại của quốc gia sao? Chuyện này so với cậu tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, cho dù cậu chết thì có làm sao. Sẽ không có ai quan tâm rốt cuộc cậu chết như thế nào đâu.”
“Tôi biết các anh là một tập đoàn quyền lực tầng tầng lớp lớp cấu kết với nhau, cùng là lợi ích chung cả thôi. Nhưng Trịnh tiên sinh à, tập đoàn quyền lực ngày hôm nay tồn tại, ngày mai tồn tại, chẳng nhẽ cũng vĩnh viễn tồn tại sao? Một ngày nào đó cũng sẽ không có đối thủ sao, không có một ngày rớt đài sao? Vua nào thì thần nấy, không phải sao, Trịnh tiên sinh? Không cười đến cuối cùng, không biết ai mới là người cười ai đâu.”
Trịnh Bình trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi buông súng xuống: “…….cậu thắng. Thời điểm mẫn cảm này mà giết cậu thì thật không khôn ngoan, cậu đã thuyết phục được tôi.”
Lâm Phong quay đầu đi, không biết có phải do phản xạ ánh sáng hay không mà sườn mặt cậu phiếm ra một loại thần sắc kì dị, giống như từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười đến sâu xa khó hiểu.
“……..không cần bức chúng tôi, cậu nhóc.” Trịnh Bình hạ súng, xoay người ra cửa, “Ngày mai lúc mở phiên tòa, sẽ có tay súng bắn tỉa bên ngoài nhắm chính xác chỗ cậu. Nếu quan tòa hỏi rằng bản tường trình của cậu có đúng sự thật không, nếu cậu không lật lại lời khai, La Ký có khả năng bị định tội, đến lúc đó, chỉ cần tôi ra hiệu cho tay bắn tỉa thì cậu so với La Ký đành lên đường trước một bước thôi.”
Phía sau hắn, đáy mắt Lâm Phong đột nhiên hiện lên một tia cười trào phúng nhưng chỉ vụt qua trong chốc lát rồi cậu lại cúi đầu. Trịnh Bình quay người đóng cửa lại nên hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên không chút thay đổi mà nhìn chăm chú vách tường, thật giống như một bức điêu khắc xinh đẹp tuyệt trần.
Ngày hôm sau tòa thẩm vấn thu hút hơn trăm ngàn người quan tâm. Những người có vai vế liên can không ngừng nhìn chằm chằm về phía quan tòa, âm thầm đổ mồ hôi, đứng ngồi không yên, chạy vạy khắp nơi lo quan hệ, cầu cạnh những người thân cận, bà con họ hàng, nhờ mối quan hệ tìm người hỏi thăm tình hình La gia, lần này đánh cược rốt cuộc ngã hay không ngã……..Sự việc như lốc xoáy chung quy cũng làm cho hai người không yên lòng, một là La Ký, còn người kia là Trịnh Bình.
La Ký nói không nên lời cảm giác trong lòng mình, vừa chờ mong kết quả của thẩm phán nhưng hắn lại càng chờ mong được nhìn thấy Lâm Phong hơn. Bất luận là vô tội hay án tử trong mắt hắn cũng không còn quan trong nữa, quan trọng là trong lòng Lâm Phong phán quyết hắn như thế nào mà thôi. Cậu có bao nhiêu muốn hắn chết? Ở trong mắt cậu hắn không còn một chút khả năng sống sót nào sao? Rõ ràng đã từng yêu như thế, rốt cuộc vì sao đảo mắt một cái đã biến thành kẻ thù ngươi chết ta sống? La Ký không phải là người không dám đối mặt với sự thật nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi mắt trầm mặc Lâm Phong nhìn hắn ngày đó hắn sẽ thấy khó có thể kiềm chế bản thân để đối mặt, khó mà tin được vào vòng luân lý luẩn quẩn này.
Hắn bên ngoài nhìn có vể trấn định trầm ổn nhưng trên thực tế đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng từ khi bước lên tòa.
Còn có một người nữa không yên lòng là Trịnh Bình. Trịnh Bình vốn không đến tòa trình diện đúng giờ. Sáng nay lúc mở phiên tòa thì đột nhiên Sở Tịch lên cơn đau ruột thừa cấp tính phải đưa đến bệnh viện. Bình thường Sở Tịch đau đầu nhức óc nho nhỏ cũng đã làm nhà cửa không yên ổn huống chi lần này còn động đến giao kéo phẫu thuật. Trịnh Bình lái xe còn loạng choạng không xong liền bị thủ hạ từ tòa án lôi lên xe, tức tốc theo xe cứu thương nhanh như chớp đuổi đến bệnh viện
Trong bệnh viên, Sở Tịch nằm trên giường gắt gao cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, sau một lúc lâu mới nhìn chằm chằm Trịnh Bình phun ra một câu: “…….Anh còn không mau đến tòa án?”
“Cậu rối tinh mù đến nước này tôi còn đến tòa án làm gì, nếu vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì……..”(Èo……..có viêm ruột thừa thôi a…..có cái gì xảy ra đc…..anh cứ rối lên nàm cái gì a =”=…….Sở Tịch cưng, có dáng nữ vương thụ a…….)
Sắc mặt Sở Tịch lúc tái nhợt lúc xanh mét: “Phẫu thuật viêm ruột thừa thôi có cái gì đâu, anh rủa tôi có chuyện không hay xảy ra sao?”
“Anh Trịnh! Anh Trịnh!” Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh ra, trợ lí hổn hển xông vào, thanh âm thít chặt đến biến đổi: “Không tốt rồi, trung tá Trữ Bắc bên quân đội nhờ chuyên gia thẩm tra chứng cứ đều là sự thật, nhân chứng Lâm Phong sống chết cũng không lật lại lời khai, bức thế nào cũng không được, hiện tại bên quân đội đang mạnh mẽ yêu cầu tòa án phán bị cáo án tử a!”
Trịnh Bình vừa bị người lôi đến giờ lại có người kéo đi. Dọc hành lang bệnh viện phải gọi mấy cú điện thoại xác định Sở Tịch phẫu thuật thuận lợi, lúc đến tòa án thần kinh hắn đã muốn nổ banh ra. Kết quả hắn vừa bước vào cửa tòa án, tình hình so với hắn tưởng tượng còn tệ hơn.
“Nhân chứng Lâm Phong, cậu xác định toàn bộ chứng cứ đều là sự thật, không có bất kì câu chữ nào bị sửa, xóa, kí tên giả mạo hay thời gian bị sai lệch, bóp méo chứ?”
“Đúng vậy.”
“Cậu có đồng ý chịu trách nhiệm về toàn bộ lời khai của mình không?”
“Đúng vậy.”
Nhân viên công tố lập tức bắt đầu tuyên đọc một bản cáo trạng dài dòng, một điều lên án, một điều định tội. Trong tòa án có tay trong, vụng trộm chuyền ra một tờ giấy, bên trên viết bốn chữ: “Không thể xoay chuyển!”
Trịnh Bình đập bàn đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo xanh mét, nửa ngày mới nói một câu.
“……Đề nghị tòa theo nếp phán xử tử hình, hoãn chấp hành án. Đề nghị nộp lên tòa án cấp trên tiến hành thêm một bước thẩm tra kết quả…..”
Những người trong phòng một mảnh ồ lên. La Ký đứng vị trí bị cáo, đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía Lâm Phong.
Lâm Phong cúi đầu thản nhiên nở nụ cười, nói: “Tuy rằng đề nghị thẩm phán có kết quả nhưng cho dù có đưa lên tòa án cấp cao hơn đi chăng nữa nếu lấy yêu cầu mạnh mẽ của trung tá Trữ Bắc và quân đội thì án tử hình có khi lập tức sẽ được chấp hành thôi. Thời gian càng kéo dài vấn đề càng lộ ra nhiều hơn, cứ điều tra như vậy sớm muộn gì bọn họ cũng chỉ cho anh con đường chết mà thôi.”
La Ký nửa ngày mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: “…….rốt cuộc vì sao?”
“Vì tôi mệt mỏi, tôi chán ghét. Cứ như vậy.”
Lâm Phong cũng nhìn về phía La Ký, khóe môi lộ ra một chút khinh đạm khó có thể coi là mỉm cười: “La Ký, từ ngày chúng ta bắt đầu trò chơi đã là anh ẩn tôi dấu, chơi trò chơi tình yêu lừa gạt. Cho dù có nói bao nhiêu lần anh yêu tôi đi chăng nữa cũng khó biết câu nào là thật câu nào giả. Loại lừa gạt này tôi đã chán ghét không còn nghĩ muốn tiếp tục nữa. Cứ như vậy đi, chấm dứt ở đây, chúng ta đều không có cơ hội phản bội lẫn nhau.”
La Ký nhìn cậu, tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Tiếng người ồn ào trong không gian đều biến mất, tĩnh lặng, chỉ còn bọn họ trong đám người chăm chú nhìn nhau, trong mắt không có gì ngoài hình ảnh của đối phương.
La Ký muốn nói gì đó, vô số loại cảm xúc vi diệu mãnh liệt trào lên lại ứ lại nơi cổ họng, vì quá nhiều điều muốn nói lại quá mức mãnh liệt cho nên hắn điều gì cũng không thể nói ra. Vài giây trôi qua dài như một năm, thanh âm La Ký rốt cuộc cũng quay trở lại, thật vất vả mới nói một câu: “……..Nếu tôi thực sự chết…….thì em làm sao bây giờ? Ai có thể chăm sóc cho em?”
“Chuyện này sao?” Lâm Phong thở dài nói: “Chuyện này anh không cần quan tâm, tôi sẽ không chết muộn hơn so với anh đâu.”
Trong nháy mắt, trên đài cao, Trịnh Bình giơ tay lên, hướng không trung ngoài cửa sổ đánh tay một cái. Phía đỉnh tòa nhà đối diện phản quang chợt lóe, tay súng bắn tỉa đã vận hết sức chờ đợi, lúc nào cũng chuẩn bị nổ súng.
Lâm Phong trong phút chốc ngẩng đầu lên, hướng phía ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, thần sắc cực kì khinh miệt. Rõ ràng bị vây ở thế thấp hơn nhưng cậu lại giống như từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh: “Tôi sao có thể chết trong tay loại phế phẩm thế này được, ngoại trừ bản thân tôi, không ai có tư cách lấy đi mạng sống này hết!”
Toàn thân La Ký đột nhiên trở nên cứng đờ, như phát cuồng lớn tiếng quát: “Mau dừng tay!”
Cùng với nụ cười lãnh đạm kia, hàm răng Lâm Phong cắn mạnh xuống thứ gì đó trong miệng, thứ gì đó giống như bao viên con nhộng vỡ tan, ngay sau đó tay súng bắn tỉa cũng bóp cò súng. Thân thể Lâm Phong lay động một chút, rồi suy sụp ngã xuống.
Tuy rằng nói là bị thẩm tra nhưng trên tay La Ký cũng chưa hề bị còng này nọ. Những người bên cạnh hắn vì kịch biến này đều sợ đến ngây người, chỉ có thể nhìn hắn nhảy ra khỏi vị trí bị cáo, vọt tới chỗ nhân chứng phía bên kia, một phen đem Lâm Phong ôm vào lòng.
“Lâm Phong! Lâm Phong!” đáy mắt La Ký đỏ ngầu, thanh âm như xé rách: “Người đâu! Mau tới!”
Trung tá Trữ Bắc ngồi bên cạnh sự thính thấp giọng than một câu không tốt, gấp rút tiến lên phía trước, nâng mí mắt Lâm Phong lên nhìn thoáng qua, nói: “Là trúng độc, lính đánh thuê bọn họ một khi bị bắt sẽ chuẩn bị một loại thuốc độc bao con nhộng. Cậu ta là uống thuốc độc rồi.”
____________________
Chúc mọi người đầu tuần vui vẻ ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT