Lục Văn cùng Trần Mặc vẫn như cũ thường xuyên ấy ấy, nhưng Trần Mặc vẫn chưa mua được cái giường của riêng mình, còn Lục Văn vẫn sống những ngày tháng ăn sạch tận xương người ta như trước.



Có một ngày, Trần Mặc nhéo nhéo cái bụng càng lúc càng nhiều thịt, hạ quyết tâm, nói: “Ta muốn giảm béo.”



Lục Văn xem báo không thèm ngẩng lên hỏi, “Hả? Ngươi giảm béo rồi ôm sẽ không thích nữa.”



Trần Mặc bỉu môi, “Ai quản ngươi thích hay không, ta giảm béo mắc mớ gì tới ngươi?”



Lục Văn vẫn như cũ xem báo: “Giảm béo , thịt thiếu, sẽ không mềm mềm như thế.”



Khuôn mặt Trần Mặc có chút đỏ lên, “Ta… ta nhất định phải giảm béo.”



Lục Văn nói cho có: “Ờ.”



Trần Mặc tra tìm những biện pháp giảm béo trên mạng. Thắt dạ dày? Quá nguy hiểm , hơn nữa hắn sợ đau. Ăn ít vận động nhiều? Hảo, cứ thử cách này đi.



Trần Mặc mệt phờ râu chạy bộ được 10 phút, chân cũng đã nhũn ra, không buồn động đậy, uống ngay một chai nước to uỵch. Nhưng mà bụng vẫn rất đói, làm sao bây giờ, nhẫn nại nào, uống nhiều nước thì tốt rồi.



Buổi tối, lúc Lục Văn đang đè lên Trần Mặc, bụng Trần Mặc phát ra tiếng ọc ọc biểu tình rầm rộ, miệng còn thì thầm, ta không đói ta không đói, khiến Lục Văn làm không nổi nữa.



Trần Mặc cảm thấy vận động quá mệt mỏi , tốt nhất nên tìm cách không cần vận động đi, tìm a tìm a, cuối cùng hắn tìm được một cách giảm cân bằng ăn táo.



Nhưng mà sau khi ăn táo, hắn càng cảm thấy đói hơn.



Lục Văn lấy miếng bánh ngọt chocolate Trần Mặc yêu nhất, Trần Mặc nhìn mà nuốt nuốt nước miếng, ăn một chút hẳn là… không có vấn đề gì đâu nhỉ.



Trần Mặc đói lép cả bụng ăn luôn toàn bộ đống bánh ngọt, lại ăn thêm một quả táo nữa, cảm thấy bớt đói đi nhiều.



Giữa trưa ăn một quả táo cùng gà nướng Lục Văn mang về.



Buổi tối ăn một quả táo cùng thức ăn khuya Lục Văn không cẩn thận mua.



Một thời gian ngắn qua đi, Trần Mặc không hề gầy đi, ngược lại còn trở bên béo hơn, cho nên hắn kết luận là: ăn táo giảm cân là lừa gạt người, hắn chẳng gầy đi được chút nào hết trơn.



Lục Văn ở chỗ Trần Mặc không nhìn thấy lén nở nụ cười.



Trần Mặc đã thật lâu không vào game, hôm nay hắn bị Lục Văn kéo cùng vào.



Trần Mặc cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo nhìn Lục Văn một thân quần áo trắng tinh khiết thật có chút không quen.



Trầm Mặc hỏi: “Chúng ta giờ làm gì?” Chẳng lẽ lại muốn ta bồi ăn bồi ngủ?



Vũ Bạch nói, “Làm nhiệm vụ.”



Trầm Mặc kỳ quái hỏi, “Nhiệm vụ gì?”



Vũ Bạch không trả lời, chỉ nói là, “Làm thì biết.”



Trầm Mặc đi theo sau Vũ Bạch, chạy đông chạy tây, trên đường hết thảy đều thuận lợi.



Trầm Mặc cùng Vũ Bạch đem 100 hạt hồng đậu thu thập được giao cho một lão bà bà. (100 hạt hồng đậu ý là bách niên giai lão)



Lão bà bà tiếp nhận xong, hòa ái nói, “Người trẻ tuổi, cho ngươi hai cái vòng hồng đậu, các ngươi mang theo đi tìm Thúy Nương ở Đông Sơn.” Nói xong, liền không phản ứng gì nữa.



Trầm Mặc cầm vòng trang sức cất kỹ, cùng Vũ Bạch đi kiếm nơi trả nhiệm vụ tiếp theo ở chỗ Thúy Nương.



Thúy Nương là một phụ nữ không lớn tuổi lắm, mỉm cười nói: “Xin hỏi các ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?”



Trầm Mặc lấy hai cái vòng hồng đậu giao cho Thúy Nương.



Thúy Nương mỉm cười nói: “Nguyên lai là một đôi yêu nhau a, các ngươi chỉ cần đi lên núi tìm một tảng đá phát sáng, giao cho nguyệt lão là được.”



Trầm Mặc cảm thấy có điều gì đó không đúng, bèn hỏi, “Nguyệt lão?”



Vũ Bạch chen ngang, “Tìm tảng đá.”



Tảng đá dễ tìm lắm, lên núi không lâu đã thấy được một khối cự thạch siêu lớn phát ra ánh sáng lấp lánh, Trầm Mặc nhìn nhiệm vụ, nói: “Phía trên không có quy định phải lấy nhiều hay ít. Thế tức là 1 viên cũng được phải không?”



Vũ Bạch nhìn cự thạch, gật đầu.



Vũ Bạch lấy cung ra, hung hăng gõ xuống cự thạch, cự thạch chấn động uỳnh uỳnh, nhưng ngay cả một mảnh nhỏ cũng không rơi xuống.



Bên cạnh có người chơi cười nói: “Cái này rất khó đánh nha, ta gõ một ngày cũng không ra được một viên.”



Trầm Mặc nghĩ nghĩ, “Ta có biện pháp.”



Vũ Bạch lui ra phía sau, Trầm Mặc tiến lên, há mồm liền cắn.



Người chơi kia nhìn mà sợ đến choáng váng, Trầm Mặc cắn ra một khối nhỏ, cao hứng đưa cho Vũ Bạch xem, Vũ Bạch cũng vui vẻ kéo Trầm Mặc đi khuất, chỉ lưu lại một người chơi còn đang há hốc miệng, nguyên lai cắn một nhát là được, vì thế hắn há mồm cắn thử, đau quá, đồ gạt người, răng cái tên mập kia nhất định rất cứng, đau chết hắn mất.



Vũ Bạch cùng Trầm Mặc tới gặp nguyệt lão, giao nguyệt thạch, nguyệt lão mỉm cười tuyên bố: “Nhiệm vụ thất bại.”



Trầm Mặc không rõ hỏi, “Vì cái gì?”



Nguyệt lão mỉm cười trả lời, “Bởi vì nguyệt thạch không phải là do đánh rớt ra.”



Trầm Mặc rất là khinh bỉ, “Nhưng mà đánh mãi không vỡ a.”



Nguyệt lão mỉm cười nói, “Chỉ cần bền lòng đánh 10000 lần, tất nhiên sẽ được.”



10000 lần… quên đi, Trầm Mặc không rõ hỏi: “Vậy nguyệt thạch dùng để làm cái gì?”



Nguyệt lão mỉm cười nói, “Dùng để đổi lấy dây tơ hồng, kết hôn đó.”



Trầm Mặc trợn tròn mắt, giật mình nhìn Vũ Bạch, Vũ Bạch mặt có chút đỏ, lôi xềch xệch Trầm Mặc đi ra.



Vũ Bạch lôi kéo Trầm Mặc đi vào khách ***, chọn một gian phòng, rồi nói với Trầm Mặc, “Cởi.”



Trầm Mặc vẻ mặt kinh dị hô lên, “Hả?”



Vũ Bạch xấu hổ nói tiếp, “Cởi.”



Dù sao trong trò chơi không thể nude được, cũng không làm được cái gì, vì thế Trầm Mặc nghe lời cởi ra.



*Nude: lõa thể, trong trò chơi không bao giờ cởi hết quần áo được, nhân vật nam sẽ còn cái quần đùi, nhân vật nữ thì mặc bikini.



Vũ Bạch lấy một bộ quần áo đưa cho Trầm Mặc, Trầm Mặc hắc tuyến nhìn trên người cái thứ mỏng tanh, không sai biệt lắm có thể coi như trong suốt, bộ vị trọng điểm đều hiện ra lồ lộ dưới nền áo mỏng đỏ tươi, hoặc có thể gọi là mấy mảnh vải cũng được.



“Đây là cái gì?” Trầm Mặc trừng mắt nhìn Vũ Bạch đang cực kì bình tĩnh.



Vũ Bạch một chút cũng không đỏ mặt nói: “Áo cưới a.”



Trầm Mặc đỏ mặt, cái này làm sao có thể gọi là quần áo được chứ, căn bản là một mớ vải mà thôi.



Vũ Bạch nhìn hồi lâu, nói, “Khi nào logout phải mặc cho ta xem đó.”



“Hả?!”



Tác giả: mập mạp đại thúc cứ như vậy bị gả đi~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play