Miệng Lục Văn càng ngày càng toét ra, Trần Mặc kỳ quái hỏi: “Ngươi cười cái gì, cười đến kỳ quái thế.”



Lục Văn ho khan, thu hồi nụ cười, rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào Trần Mặc.



Trần Mặc mất tự nhiên lặng lẽ dịch dần sang đầu sofa bên kia.



Lục Văn cũng dịch mông theo hắn, đến lúc Trần Mặc ngồi sát vào tay vịn ghế sofa mà chết cứng một chỗ.



Trần Mặc càng khẩn trương Lục Văn càng tới gần, hắn lắp bắp nói: “Lục… Lục Văn, dựa vào gần như vậy, ngươi không nóng sao?”



Lục Văn ôm lấy Trần Mặc, vùi đầu lên cổ hắn, phả ra hơi thở nóng bỏng làm cho Trần Mặc tim đập bình bịch: “Có, ta nóng, nóng lắm a.”



Lục Văn cười cười, hôn Trần Mặc chụt một cái.



Trần Mặc “Oành” một tiếng, biến thành một cái biển đỏ bừng bừng.



Lục Văn nhấn mạnh nói: “Ta thích ngươi.”



Trái tim của Trần Mặc sắp không chịu được nữa.



Lục Văn hỏi tiếp, “Ngươi thích ta sao?”



Trái tim Trần Mặc nẩy mạnh một cái, thanh âm nho nhỏ chui ra khỏi miêng, “Có… thích.”



Lục Văn nở nụ cười, ôm lấy Trần Mặc.



Trần Mặc mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, tựa như sắp bốc cháy.



“Ngươi, tay ngươi…” Trần Mặc đầu óc choáng váng cảm nhận bàn tay Lục Văn đang không yên phận di động trên người mình.



Lục Văn tà ác cười cười: “Tay của ta? Nó không phải đang rất tốt sao?”



Trần Mặc mặt đỏ hồng nói, “Ta… ta không phải ý này…” A, vì cái gì phải chạm vào môi hắn chứ.



Trần Mặc vô lực xụi lơ trong lòng Lục Văn, đỏ mặt trừng mắt nhìn y, nói: “Không sờ.” Hắn cảm thấy trong người sao sao ấy, cảm giác này thật kì quái.



Lục Văn cười càng thêm tà ác, “Ta không sờ nữa, thế để ta cắn nhé.”



“Cái, cái gì… A…” Cái gì đó ẩm ướt đang liếm hắn…



“Ưm… đừng đụng…”



“Ưm… ư…” Hắn không thể hô hấp được, làm sao bây giờ, chóng mặt quá đi, giống như nhìn thấy cả đống sao bay qua bay lại ý…



“Trần Mặc? Trần Mặc?” Lục Văn đang muốn đi vào chủ để chính, thì phát giác người dưới thân mình không có tí phản ứng nào, vội vỗ vỗ mặt Trần Mặc, không xong, nóng quá.



Lục Văn qua loa mặc lại quần áo cho tử tế, rồi cởi bộ dồ có chút ô uế của Trần Mặc ra, cầm lấy chìa khóa xe đi tới bệnh viện. Sau khi đăng ký khám bệnh xong xuôi, y thầm nghĩ bản thân nên hảo hảo rèn luyện để không bị cái “mỹ vị” này đè chết mới được.



Quả nhiên là phát sốt, lại còn sốt rất cao, y ngồi ở mép giường nhìn nước thuốc từng giọt từng giọt chảy xuống, vuốt ve gương mặt ú ụ đỏ hồng kia, xem ra hắn thật không biết tự chăm sóc bản thân, giống hệt mình.



“Ưm…” Trần Mặc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một bóng người thật to, “Lục Văn?”



Lục Văn sờ trán Trần Mặc, vẫn nóng lắm: “Ngươi phát sốt.”



Trần Mặc: “A? Trách không được cảm thấy khó thở như thế, làm ta tưởng hôn môi sẽ làm đầu người quay cuồng khó thở.”



Lục Văn buồn cười nhéo mặt Trần Mặc: “Ngu ngốc.”



Trần Mặc bất mãn hô: “Ta mới không phải ngu ngốc.”



Lục Văn dịu dàng cười nói: “Hảo, hảo, không phải ngu ngốc, nhưng mà ta thích ngu ngốc.”



Trần Mặc cuống quít nói: “Ta là ngu ngốc, không đúng, ta không phải ngu ngốc, thế nhưng ngươi chỉ có thể thích ta.”



Lục Văn vui vẻ khẳng định: “Được, ta chỉ thích ngươi.”



Mặt Trần Mặc lại càng thêm nóng , nguyên bản đã rất đỏ rồi, giờ lại càng đỏ thêm.



Một lát sau, Trần Mặc đã khỏe lại chút chút, cũng cảm thấy tỉnh táo hơn , nhưng chân vẫn run rẩy vô lực, đành phải để Lục Văn đỡ hắn lên xe, nào ngờ, trên đường không cẩn thận vấp ngã, chỉ có điều, ngã trên mặt đất chính là Trần Mặc, còn Lục Văn thì may phước đè lên cái đệm êm êm ấm ấm bên dưới.



Khi Trần Mặc tỉnh lại, một mùi thơm trong phòng bếp bay vèo vào mũi hắn, bụng cũng không chịu thua kém mà biểu tình rầm rộ, hắn khẽ rời giường, nhưng sao chân lại bị chuột rút thế này, đau quá…



Lục Văn nhìn Trần Mặc đang phát run, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Có khi quay lại bệnh viện cho chắc vậy.”



Trần Mặc vội ngăn cản: “Đừng lo, ta chỉ bị chuột rút thôi, có thể là do ngày hôm qua bị ngã đau quá.”



“Ngươi nên vận động nhiều hơn .”



“Eo?” Hắn ghét nhất trên đời này chính là vận động đó nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play