“Tất cả đứng lại cho ta.” Một đám người xổ ra ngăn cản đoàn người Trầm Mặc.



Cả bọn Trầm Mặc ngừng lại, Trầm Mặc kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy?”



Nam nhân thọat nhìn như lão đại chỉ vào Trầm Mặc nói: “Ngươi tránh sang một bên, kẻ chúng ta tìm không phải ngươi, cẩn thận chúng ta đem ngươi oánh chết đó.”



Trầm Mặc vô cùng nghe lời mà tránh sang một bên, nếu không liên quan thì cứ tránh xa ra là tốt nhất, dù sao bọn họ cũng rất dễ dàng giết chết mình.



Một đám người hắc hắc cười đi tới chặn đường Vũ Bạch đang định đi theo Trầm Mặc.



“Hắc hắc, mỹ nhân, theo đại gia ta đi, đại gia ta cam đoan ngươi sẽ muốn gì được nấy.”



Vũ Bạch nhíu mày, kẻ điên này dám cản đường y?



“Hắc hắc, mỹ nhân cau mày trông thật đáng yêu a.”



Vũ Bạch rút ra cung định đánh, lại bị Thước Sa ngăn cản.



Thước Sa cười nói, “Không biết các ngươi muốn làm gì đây?”



Nam tử ngửa mặt lên trời cười to, “Làm cái gì? Đương nhiên là giựt tiền và ghẹo mỹ nhân rồi.”



Lam Văn hắc tuyến, hắn chắc chắn không phải là mỹ nhân, vậy tên kia là muốn giựt tiền của hắn, nhưng hắn trong trò chơi cũng không có tiền a, chẳng lẽ trông hắn thoạt nhìn rất có tiền hay sao?



Vũ Bạch híp mắt nhìn nam tử cười gian: “Tiền?”



Nam tử hắc hắc cười, “Nếu mỹ nhân có tiền thì càng tốt.”



Vũ Bạch thu hồi cung, lấy ra kim tệ, dùng sức ném một cái, nam tử lập tức bị đánh ngất xỉu.



Thước Sa chạy nhanh tới đem tiền nhặt lên: “Tuy rằng vàng có thể ném chết người, nhưng không cần ném loạn đâu nha, ném ngất còn chưa tính, nhỡ ném bay đi đâu mất thì thực phí của.”



Vũ Bạch chẳng thèm nhìn Thước Sa.



Nhưng lại có người nhìn vàng đến chảy nước miếng: “Ta nguyện ý bị vàng ném trúng a.”



“Đồ ngốc, quơ được bọn họ, bao nhiêu vàng mà chẳng có.”



“Lên, lên a.”



Một đám người nhất tề rút vũ khí, trừ lão đại ngã xuống đất còn đang quay mòng mòng sao nhỏ đầy đầu kia.



Vũ Bạch lấy cung ra, ánh sáng màu lam phát sáng rực rỡ, còn móng tay Lam Văn trở nên nhọn hoắt, nhằm đến cái cổ của cả đám người kia, Thước Sa thì ở trên không trung buff máu cho Vũ Bạch và Lam Văn.



Các loại ánh sáng xanh đỏ tím vàng luân phiên trông vô cùng đẹp mắt.



Hào quang bỗng không có, ngay cả Trầm Mặc cũng không thấy đâu.



Vũ Bạch nghiêm mặt, hỏi: “Người đâu?”



Lam Văn cũng giật mình nói, “Trầm Mặc đâu?”



Thước Sa xoa xoa mặt, “Đại khái… có thể… đã bị bắt đi.”



Vũ Bạch đen sì mặt, “Giết.”



Lam Văn cùng Thước Sa đứng bên cạnh mà còn run rẩy.



Lại nói, Trầm Mặc yên phận đứng một bên hảo hảo làm người qua đường, nhưng ngay cả diễn viên phụ của phụ làm người qua đường cũng không có an toàn đâu nha.



Trầm Mặc há hốc mồm nhìn mình bị thiết liên cột lấy, đây… đây là cái tình huống gì thế này, bọn họ không phải tìm mấy người Vũ Bạch gây sự sao, tại sao kẻ bị bắt lại là hắn chứ.



“Tên mập chết tiệt, muốn trách thì trách ngươi quen biết bọn họ, bắt bọn họ không được, đành phải bắt ngươi thôi.”



Này, đây mà cũng là lý do sao, Trầm Mặc há hốc mồm.



“Các ngươi tại sao muốn bắt bọn họ?”



“Tại sao? Ngươi chẳng lẽ không biết bọn họ rất nổi tiếng sao?”



Trầm Mặc lắc đầu.



“Vũ Bạch rất đẹp lại có tiền, nhưng cũng rất lợi hại, lôi kéo y có chút nguy hiểm, Lam Văn nếu có thể kéo vào, nhất định sẽ có rất nhiều mỹ nữ gia nhập cùng, Thước Sa thoạt nhìn ngố ngố như vậy, nhưng lại làm người ta rất muốn nuôi hắn.”



Thước Sa? Ngươi xác định ánh mắt của ngươi không có vấn đề chứ?



Trầm Mặc rất là khinh bỉ nhìn nam tử đang lâm vào trong ảo tưởng.



“Tên mập chết tiệt, ngươi nhìn thế là có ý gì.”



Trầm Mặc thu hồi ánh mắt, “Không, không có gì?”



“Cứ thành thật mà ngốc ở đây cho ta.”



Trầm Mặc nhìn vòng xích trên người, lúc đang ở trong trạng thái gấu mèo, hắn có thể cắn nát a, không biết lúc làm người hắn còn dùng được kỹ năng “thiết xỉ” đó nữa không, Trầm Mặc nắm dây xích ra sức cắn một cái, “Cốp cốp.” Thật đúng là có thể cắn a.



“Cành cạch cành cạch.”



Người ở phía ngoài bị tiếng động làm cho hoảng sợ, vội vàng xông vào, nhìn ngay thấy cảnh Trầm Mặc đang ra sức cắn vỡ vòng xích cuối cùng, hắn nhấc hết đống xích trên người ra, cười nói, “Nếu cái xích này có hương vị thì tốt quá.”



“Quái, quái vật…” Cả đám sợ ngây người.



“A, có kẻ đánh vào trong.”



Vũ Bạch là người đầu tiên xông vào, thản nhiên ôm lấy Trầm Mặc, Lam Văn thì ngượng ngùng cười cười, một chút cũng không khách khí phóng độc lia lịa, thiên sứ Thước Sa cười như hoa nở, nhưng cũng không chút khách khí miểu sát mấy kẻ đang trúng độc, thật nhiều tiền rớt ra a, phát tài rồi.



Tác giả: Hôm nay tính toán muốn làm NP văn cơ, kết quả ngày hôm qua bị dính mưa, sinh bệnh, váng đầu hoa mắt. Nãy ngủ dậy cảm giác đỡ nhiều rồi…



P/s: NP văn cố lên, Gầu nhỏ đặt lên hàng đầu——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play