Lão tiên sinh tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ cẩn thận bắt mạch Tiền Vinh, vùng xung quanh lông mày hết dãn rồi nhăn lại, tâm tư Trang Cửu và Tiền Vinh cũng trồi lên sụt xuống theo đó. Cuối cùng, ông mới chậm rãi lắc đầu buông cổ tay Tiền Vinh.
“Thế nào?” Vốn đang lo lắng cho thân thể Tiền Vinh, Trang Cửu nôn nóng hỏi.
Hoàng lão không đưa mắt lên nhìn, chỉ cúi đầu kê đơn.”Không có việc gì, quay về uống vài thang thuốc, tiếp tục điều trị.”
….”Không có việc gì thì ông lắc đầu làm chi?” Trang Cửu khóe miệng giật nhẹ.
“Không có việc gì nên mới phải lắc đầu.” Hoàng lão ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên chuyển hướng sang Tiền Vinh, chăm chú nhìn y.
Tiền Vinh bị nhìn chòng chọc có điểm không tự nhiên, mồ hồi lạnh sau lưng đổ xuống.
Hoàng lão đổi hướng nhìn, quay sangTrang Cửu, hắn dùng ánh mắt vô tội địa lại ông.
“Hừm” Hoàng lão miệt mài viết đơn thuốc:”Tinh thần nóng nảy hư nhược, sinh hoạt phu thê chưa từng hòa hợp đúng không?”
…”Khụ khụ khụ!” Tiền Vinh sặc nước bọt.
Trang Cửu ung dung câu dẫn một nụ cười quỷ quyệt.
“Có một chút…Tiểu Tiền hay xấu hổ… Đa tạ Hoàng lão quan tâm.”
Tiền Vinh co chân hung dữ đạp nghiến lên chân Trang Cửu một cái thật mạnh.
Hoàng lão tựa hồ không thấy màn “liếc mắt đưa tình” của bọn họ, kê đơn xong, từ tốn chỉ dẫn: “Thang thuốc này dùng để điều trị nhiệt hỏa trong người. Nhưng suy cho cùng, người đang thanh niên, tuy nói tiết chế điều độ thì tốt, nhưng giữ gìn quá độ cũng không hay.”
“….” Tiền Vinh mặt lúc đỏ lúc trắng, sâu trong lòng nổi lên hoài nghi —-vì sao ngay cả Hoàng đại phu đức cao vọng trọng cũng có thể nói ra ngôn từ kinh người như thế?
Trở lại Vương phủ, Tiền Vinh vẫn chưa phục hồi lại tinh thần sau vụ “kinh hãi” kia. Trái lại y còn cảm thấy vô cùng căm phẫn, đều tại tên Trang Cửu trong ngoài bất nhất, ở bất cứ đâu cũng đều cao giọng dối trá, chế ra màn “hòa thuận mỹ mãn”, khiến mọi người dần dần cho đó là điều đương nhiên
Uống một ngụm trà cho nguôi cơn tức —-y hàng ngày đều nuốt cả bụng uất ức như thế, không nhiệt hỏa nóng người mới là lạ…
Bạch y thiếu niên đối diệnnhìn y cười khẽ, không nói.
Hắc y chủ tử và Trang Cửu thương nghị công vụ, y ở chỗ này cũng bạch y chủ tử uống trà.
Cảnh trong Cửu vương phủ không tệ, hiện đã là đầu hạ, bọn họ ngồi trong đình ở rừng trúc, gió dập dìu, kỳ thực rất thoải mái vui vẻ.
Tiền Vinh bị người khác nhìn thấy tâm tính trẻ con của mình, thở dài nói:”Chủ tử có gì thì nói đi a.”
Tô Tư Ninh khẽ nheo mắt:”Ta không có gì muốn nói.”
“…..” Tiền Vinh bĩu môi:”Ngài thân là chủ tử của Ngân Tùng Bảo, lẽ nào không định an ủi thuộc hạ một câu gì đó sao?”
Tô Tư Ninh nghĩ một chút, bật cười:”Ngươi thực sự rất oán hận…”
“Tất nhiên rồi.” Tiền Vinh nhăn mặt.
“Lý do?” Tô Tư Ninh hỏi.
“Đương nhiên là vì Cửu vương gia, hắn —-”
“Hắn thiện ác khó phân, trong ngoài bất nhất, giả giả thật thật khó đoán, đúng không?” Tô Tư Ninh cười nhẹ hỏi, chậm rãi nói:”Nhưng ngươi đã nói mình là người của Ngân Tùng Bảo, hiện tại đang làm nhiệm vụ cho Ngân Tùng Bảo. Chúng ta chưa hề nghi ngờ chân tâm của ngươi, bản thân ngươi cũng chưa từng hoài nghi.”
Tiền Vinh có chút ngây ngốc nhìn y.
“Nếu như đổi lại là người khác thì sao?” Tô Tư ninh hạ ánh mắt, nâng chung trà lên khẽ thổi bọt:”Không phải Cửu Vương gia mà là một ai đó tùy ý, cũng hợp tác với Ngân Tùng Bảo, cũng cần ngươi làm đám cưới giả nhằm che giấu, rối loạn tai mắt kẻ địch, ngươi sẽ làm sao?”
Tiền Vinh không trả lời y.
“Tiểu Tiền, đến tột cùng thì oán giận của ngươi từ đâu ra?” Tô Tư Ninh nghiêng đầu hỏi.
Tiền Vinh cúi đầu, trầm tư.
Tô Tư Ninh cũng không định nghe y trả lời, chỉ để y được yên tĩnh. Bản thân thì từ tốn phẩm trà.
Một lúc sau, gió đưa lá trúc đậu trên bàn đá, Tiền Vinh ngẩng đầu, gương mặt trở nên bình tĩnh hơn.
Tô Tư Ninh nhìn y, mỉm cười.
“…..oán khí đã mất.” Tiền Vinh đáp.
Tô Tư Ninh không nói.
“….Chủ tử, ngài biết bao lâu rồi?” Tiền Vinh thở dài hỏi.
“Chưa lâu lắm.” Tô Tư Ninh trả lời.
“Còn bảo chủ?” Lại hỏi.
“Cũng thế.”
“…Đa tạ chủ tử quan tâm.” Tiền Vinh lại thở dài.
“Chẳng phải là chuyện ta nên làm sao?” Tô Tư Ninh cười khẽ, phản vấn.
……Được rồi, được rồi, vị chủ tử này tâm tư kín đáo, nhìn thấu mọi việc, rất xứng với thân phận “Đương gia chủ tử” mà…
—————–
Tiền Vinh ngồi trước cửa sổ, trời đã dần tối.
Ban ngày cùng Tô Tư Ninh nói chuyện, y tự nhiên tỉnh ra. Vì sao y nổi giận với Trang Cửu? Kỳ thực cũng không phải phiền muộn chuyện hắn thân là nam nhi nhưng lại gả vào Vương phủ —- nếu như y thực sự coi đây là nhiệm vụ phải hoàn thành. Nói cho cùng, tâm tư của y là vì thái độ lấp lửng, sao cũng được của Trang Cửu. Vì đâu mà y lại có suy nghĩ đó? —- y thật muốn biết mà nghĩ không ra, có lẽ dứt khoát đem sửa chức vụ mưu sĩ Ngân Tùng Bảo thành tên bán heo cho rồi.
Thở dài, tất cả chẳng qua đều vì y đối với Trang Cửu có kỳ vọng mà thôi. Kỳ vọng Trang Cửu thật tâm, không phải diễn kịch.
Lại thở dài thêm lần nữa, đối với ước ao này, nói trắng ra làkhác y bất lực. Chuyện tình cảm, không phải cứ chờ mong là nó sẽ thành sự thật. Quan tâm của y nhất định không được hắn để ý.
Thừa nhận tình ý của mình đối với người nọ cũng không khó, mà chôn dấu tâm tình của mình cũng đơn giản. Nếu bất lực, vậy làm tốt bổn phân công việc của mình, hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi.
Tiểu Tiền hiện tại đã nghĩ thông suốt thấu đáo.
Nhưng Trang Cửu lại vô cùng hoang mang.
Tiền Vinh bây giờ phi thường an phận thủ thường, tận chức tận trách, sắm vai Cửu Vương phi được Cửu Vương gia sủng ái vô cùng hòa hợp. Trang Cửu nói đông, y không có nói tây, Trang Cửu nói bữa trưa không muốn ăn thịt heo, y tự mình xuống bếp làm gà quay.
Trang Cửu trước mặt người khác chọc ghẹo y, cùng lắm y chỉ quở mắng vài câu, không hề nổi giận. Trong nghị sự có nhiều đại nhân vật quan trọng tham dự, y toàn tâm toàn ý vì Trang Cửu bày mưu lấy lợi ích.
Mọi người trong Vương phủ thấy vị “Vương phi nương nương” bỗng nhiên “đoan trang hiền thục” bèn cảm thán, xem ra hai vợ chồng Cửu vương gia so với bình thường càng thêm yêu thương ân ái nha….
Ngay cả cận vệ Triệu Tiểu Cường cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết Tiền Vinh chủ tử đứt dây thần kinh chỗ nào mà thay đổi đến thế.
Thế nhưng, Trang Cửu lại là người hiểu rõ nhất, người kia lúc này đối với hắn thực sự là lạnh như băng, nói cách khác, cách hắn rất xa….Rõ ràng lúc trước hắn đã cố gắng làm rất nhiều việc nhằm kéo cự ly gần lại kha khá rồi mà…Thật đúng là khóc không ra nước mắt.
Trang Cửu vô cùng buồn uất.
————
“Sao ngươi không nói cho y biết chuyện Cửu vương gia đối với y có năm phần chân tình.” Trên đường quay về ngân Tùng Bảo, Thương Mặc ôm Tô Tư Ninh cười hỏi.
Tô Tư Ninh cười cười, nhìn cảnh sắc lướt lướt bên ngoài cửa sổ xe ngựa, “Chuyện nhà người khác, phải để người ta tự hiểu mới có phong vị.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT