Dừng xe trước nơi Vân Hi đang sống, Lâm Hạo Nhiên nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa đối diện. Nhìn Vân Hi có chút say rượu đang ngồi trên ghế, Lâm Hạo Nhiên lo lắng lên tiếng.

“Vân Hi, hay là để tôi đưa cậu lên nhà nhé!”

Mở to mắt, tuy rằng hai mắt Vân Hi đục ngầu, đầy vẻ lơ mơ nhưng vẫn lưu lại một tia thanh tỉnh. Cậu lắc lắc đầu có chút mê muội, nở nụ cười ngây ngô.

“Không cần, tôi có thể tự đi lên.”

Biết rõ tính cách cậu, Hạo Nhiên cũng không nói gì thêm, thân thủ vội đỡ lấy Vân Hi đang lảo đảo “Vậy cậu cứ từ từ.”

“Được.”

Ban đêm không khí mát mẻ, khiến Vân Hi dường như thanh tỉnh đôi chút, cước bộ hơi không ổn định nhưng là không hề ảnh hưởng tới tốc độ đi bộ… Quay đầu nhìn Lâm Hạo Nhiên, mâu trung mang theo một tia cảm kích.

“Cám ơn anh hôm nay đã đi uống rượu cùng với tôi.”

Làn gió nhẹ, khe khẽ lay động những sợi tóc trên trán Vân Hi, lộ ra một đôi mắt đen bong, sáng ngời, tương xứng cùng hai má hồng nhuận… Bỗng có một loại phong tình không nói nên lời. Đem một màn này thu vào đáy mắt, Lâm hạo Nhiên trong nháy mắt ngốc lăng, sững sờ…

Đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng thấy một Lục Vân Hi như vậy vẫn khiến trái tim hắn bất chợt loạn nhịp…Che dấu đáy mắt dao động của chính mình, Hạo Nhiên lắc đầu ôn hòa cười.

“Buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm một chút…”

“Ân.”

Có chút buồn ngủ vẫy vẫy tay, Vân Hi liền hướng trên lầu đi đến…

Đi đến tầng 4, nhìn thấy người đang đứng trước cửa nhà, Vân Hi thần sắc không có tý kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn khẽ gợn lên chút sóng… Lấy chìa khóa từ trong túi, mở cửa phòng, mà người phía sau cũng thuận thế bước vào, mang theo ánh mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào Vân Hi

“Vì cái gì không chịu nghe điện thoại của anh.”

Vẫn thản nhiên đi vào phòng ngủ thay quần áo, Vân Hi mặc áo ngủ thoải mái vào phòng khách xem ti vi, như thể trong phòng chỉ có một mình cậu…

“Em có thể cùng người khác chuyện trò vui vẻ, vì cái gì đối xử với tôi lãnh đạm đến vậy?” Nhớ tới một màn vừa thấy trước mắt, lòng đầy ghen tị làm cho Đường Dịch Thần hai mắt đỏ ngàu…Nhiều năm trước, người duy nhất cậu để ý chỉ có một mình hắn, tình cảm năm đó rất gắn bó hạnh phúc.

Kí ức như tái hiện lại trước mắt, khi đó bên nhau vui vẻ biết bao… Chỉ là thời gian trôi qua làm đổi thay quá nhiều thứ, nhìn Vân Hi, hắn có thể khẳng định, chính mình vẫn yêu Vân Hi như xưa… Nhiều năm xa cách giờ gặp lại vẫn như cũ làm cho hắn động tâm.

Ánh mắt Vân Hi vẫn thủy chung nhìn ti vi “Đường tiên sinh, hiện tại thời gian đã không còn sớm, ngài nên quay về đi!”

“Vân Hi.”

“Thỉnh Đường tiên sinh đừng hiểu sai ý tôi. Tôi mời ngài vào nhà là bởi vì ngài quyền cao chức trọng, tôi chỉ là người bình thường nào dám đắc tội. Cho nên mới không dám cự tuyệt ý ngài.” Mà không phải vẫn còn tình cảm với anh……

Ngữ điệu lạnh lùng, dửng dưng khiến Đường Dịch Thần đau đớn vô cùng… Hắn miễn cưỡng đứng lên, nhìn chăm chú, thật sâu vào Vân Hi rồi mới mở cửa rời đi…

Hoàn toàn không hề quan tâm tới tivi đang chiếu cái gì, Vân Hi sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, biểu tình liền nháy mắt suy sụp…Cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, ngực vẫn như cũ chua xót, buồn khổ…

Hai tay nâng lên, che kín gò má…cảm giác thống khổ cứ ám ảnh lấy cậu…Lúc này cậu hoang mang, như tìm không thấy lối thoát… Chỉ là tình yêu khi còn khờ dại, vì sao chính mình lại không thể buông… Hồi đó tại sao làm thế….vì cái gì..?

.

Ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi, một đêm không hề chợp mắt khiến thái dương Vân Hi ẩn ẩn đau đớn. Nhanh chóng rửa mặt, Vân Hi liền thay đồng phục rồi bước xuống lầu. Vừa mới đi xuống đã nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu đen, Vân Hi sững sờ, Đường Dịch Thần?!

Vẫn một thân tây trang màu xám có hơi nhăn nhúm, làm cho người ta hoài nghi hắn thật sự đã đứng bên ngoài này cả đêm. Tuy rằng quần áo có chút lôi thôi, nhưng không thể phủ nhận rằng điều đó vẫn như cũ không ảnh hưởng tới vẻ bề ngoài anh tuấn cao lớn của hắn mà ngược lại càng có một vẻ gì đó rất hấp dẫn……

Nam nhân nhìn thấy người mình vẫn một mực chờ đợi, trên mặt hiện lên sắc ấm hiếm có “Vân Hi, sớm an.”

“Đường tiên sinh, sớm an.”

Chào hỏi lấy lệ, Vân Hi không dừng lại vẫn hướng trạm xe bus công cộng cách đó không xa đi đến. Cậu không muốn mọi người chú ý, Đường Dịch Thần ngoại hình và khí chất cùng xe thể thao xa xỉ, điều đó đã có thể trở thành chủ đề buôn chuyện trong cái khu phố nhỏ bé này rồi… Cậu hiện giờ chỉ mong một cuộc sống thực sự bình yên, không muốn có thêm bất cứ phiền toái gì nữa…

.

Ngồi trên xe bus, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn là một chiếc xe thể thao không nhanh không chậm đi theo. Vân Hi than nhẹ một tiếng, dựa đầu vào cửa kính…Cậu giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, thầm nghĩ muốn làm dịu đi trái tim mình, không muốn sa vào miên man suy tư rồi khiến cho tâm trí mình hỗn loạn…

“Uy, bạn nhìn chiếc xe thể thao kia đẹp quá.”

“Chiếc xe kia, mình hình như từng thấy qua trong tạp chí rồi, là loại xe nổi tiếng với số lượng có hạn đó.”

“Oa, vậy người lái xe chắc chắn rất giàu rồi.”

“Đúng vậy, hơn nữa mình còn phát hiện thấy, chiếc xe kia vẫn đi theo xe bus của chúng ta, xe dừng nó cũng dừng, xe đi nó cũng đi…”

“Ừ, mình cũng thấy thế, theo như một số trang web, bạn nói có phải người mà người lái xe yêu đang ngồi trên xe bus này không. Vì muốn theo đuổi nàng, nên mới lãng mạn như vậy.”

“Mình cũng nghĩ như vậy, hảo si tình a…. Bạn có nghĩ, đó chắc hẳn là một người con gái rất xinh đẹp?”

“Chắc chắn là thế rồi, danh xe xứng với mỹ nữ không phải sao!!”

Cuộc trò chuyện không lớn không nhỏ của hai nữ sinh ngồi đối diện truyền vào tai Vân Hi, cậu đau khổ cười, đúng vậy! Mỹ nữ xứng với danh xe… Có lẽ rồi sẽ có một ngày, cho dù không phát sinh sự kiện kết hôn năm đó, bọn họ cũng khó có thể bên nhau tới ngày hôm nay…Vô luận là do thế tục cũng tốt, hay do gia đình phản đối, ngăn cấm cũng được thì bọn họ căn bản không thể trở thành một đôi!……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play