Ngu Đạt dựa vào tia sáng không rõ phát ra từ quầy bar đi đến cầu thang lên tầng hai, cậu quay đầu nhìn ông chủ còn ở bên kia bận rộn, từ trong túi sách của mình trực tiếp đem bình Băng Hải cây thùa lấy ra.

Ngu Đạt từ giá cả cùng số lượng tồn kho mà phán đoán đây là rượu ngon, từ trong túi game lấy ra, cậu mới biết tại sao bình rượu này có giá đắt như vậy.

Cái bình Băng Hải cây thùa kia ở trên cầu thang tối tăm, tỏa ra hòa quang màu xanh lam nhàn nhạt, từng cái từng cái băng tuyết màu xanh lam từ trong bình bay ra bên ngoài.

Những bông tuyết nho nhỏ kia rơi xuống trên tay Ngu Đạt, lạnh lẽo.

Ngu Đạt kinh ngạc nhìn dị tượng kì lạ này, cậu nhanh chóng dùng áo choàng che lại nó, chạy nhanh lên lầu.

Xuyên qua gian phòng, cậu mở cửa phòng vọt vào, “Đùng” một tiếng đã đem bình rượu đặt ở trên cái bàn tròn.

Lông mày Snape nhếch lên vì dáng vẻ hoang mang kì cục này của cậu, thế nhưng hắn lập tức liền câm miệng, vì cái bình Băng Hải cây thùa đặt ở trên bàn kia.

“Băng Hải cây thùa?” Âm thanh kinh ngạc của Snape vang lên, hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn Ngu Đạt một chút, ngữ điệu chầm chậm nói rằng: “Ta thật không nghĩ tới cậu lại có thể thuyết phục ông chủ đem cây thùa mà hắn cất giấu bán cho cậu, ta cho rằng đêm nay cậu có thể nhớ tới mời ta một chén hỏa diễm Whiskey —— mà không phải mỡ bò bia, cũng đã đầy đủ để ta vài phần kính trọng.”

Mặt Ngu Đạt không biết là muốn đỏ hay là muốn buồn bực, thật không biết Snape đây là khích lệ cậu vẫn là trào phúng cậu.

“Em còn không có ngốc như vậy.” Ngu Đạt bất mãn nói, xoay người đóng cửa lại, đưa tay đem then cửa chốt lại. Miễn cho một hồi bị ông chủ đi vào, phát hiện cậu dùng con đường không bình thường mua đồ cất giấu của hắn.

Ngu Đạt đem cái chén trong tay đặt xuống hai bên bình rượu, cậu kéo ghế ngồi xuống.

Snape lúc này đã không nhịn được cầm lấy cái bình Băng Hải cây thùa kia thưởng thức.

Nhìn đôi mắt bình thường tĩnh mịch nặng nề kia của hắn bây giờ hiện ra một tia sáng, Ngu Đạt cuối cùng cũng coi như là thoả mãn.

Tốt xấu chai rượu ngon này đủ để báo đáp sự truyền dạy cực khổ của hắn trong thời gian qua.

“Băng Hải cây thùa, là rượu ngon hiếm thấy.” Snape tỉ mỉ cung cấp thông tin cho Ngu Đạt, hắn biết coi như Ngu Đạt không biết sử dụng thủ đoạn gì có được chai rượu ngon này, cũng sẽ không biết sự quý giá của nó.”Sản lượng hàng năm của nó rất ít chỉ khoảng 100 bình bởi vì vật liệu của nó vô cùng khó thu thập.”

Snape nhìn một chút năm sản xuất ở trên nhãn bình, thán phục nói rằng: ” Năm 1963! Ta không thể không nói, giá trị của bình rượu ngày hôm nay, sánh ngang với tổng giá trị của số rượu ta uống trong mười năm qua.”

“Giáo sư bình thường cũng uống rượu?” Ngu Đạt không thể tin được nhìn hắn.

” Tuần đến Hogsmeade, còn có lễ Giáng Sinh cùng các giáo sư tụ hội, đều là muốn uống vài chén.” Snape thả xuống bình rượu, vẻ mặt hờ hững.

“Em đến mở ra đi.” Ngu Đạt đưa tay liền đi lấy bình rượu.

Snape vang dội phát sinh một cái giọng mũi, nhanh chóng ở trên mu bàn tay của cậu vỗ một cái, “Thô lỗ!”

Mu bàn tay của Ngu Đạt bị đập rất đau, cậu vô tội nhìn Snape.

Snape lườm cậu một cái, nhẹ nhàng vung đũa phép trên tay lên, nắp bình Băng Hải cây thùa “Ba” một tiếng liền văng ra.

Theo nắp bình bị mở ra, rất nhanh trong không khí liền chứa đầy một mùi hương lạnh lẽo, thật giống như mang theo cả băng tuyết vào phòng.

Snape tự mình động thủ rót rượu vào bên trong chén của hai người.

Theo những giọt rượu vàng óng ánh chảy xuống từ miệng bình có những bông tuyết màu xanh bay ra xung quanh, rất nhanh, bên trong hai chén rượu chứa đầy rượu màu vàng óng bị một đoàn bông tuyết màu xanh lam nhảy lên vờn quanh.

Ngu Đạt đưa tay chạm vào một chén rượu trước mặt mình: “Thật băng a.”

Chén rượu mà cậu nắm trong tay truyền đến một cảm giác lạnh giá, mà chỉ một vài phút trước nhiệt độ của chén rượu này vẫn là bình thường.

“Nhiệt độ cất chứa của Băng Hải cây thùa là 0 độ, ” Snape bưng chén rượu lên dùng động tác ưu nhã nhẹ nhàng lay động, xem xét những giọt rượu mĩ lệ, “Sau khi lấy ra nhất định phải mau chóng uống, bằng không rượu này sẽ biến chất ở ba tiếng sau.”

“Điều kiện hà khắc như vậy?” Ngu Đạt tặc lưỡi, sau đó cậu duỗi ra cái ly trong tay, quay về Snape nói thật: “Severus, em mời ngài một chén. Cảm tạ ngài đối với em trợ giúp, còn có trước, cảm tạ ngài vẫn thật lòng giáo dục em độc dược học.”

Vẻ mặt Snape có chút phức tạp, mặt hắn hòa hoãn rất nhiều, ánh mắt cũng không phải loại lãnh đạm trước kia, hắn duỗi ra chén rượu trong tay cùng với chén rượu của Ngu Đạt đụng một cái.

Snape uống một hớp lạnh lẽo thuần hương Băng Hải cây thùa, nhìn Ngu Đạt cũng đồng dạng uống một hớp.

Một luồng hết sức lạnh giá theo yết hầu Ngu Đạt trượt xuống, nhanh chóng rơi xuống trong dạ dày, loại lạnh lẽo này rất nhanh liền chuyển biến thành cảm giác rát, Băng Hỏa hai tầng cực hạn hưởng thụ, vừa kích thích lại sảng khoái.

Ngu Đạt trong nháy mắt liền xuất mồ hôi, cậu run lập cập.

“Trời ạ, rượu này thật đúng là cay!” Ngu Đạt nâng cốc thả ở trên bàn, cậu quay về Snape cười nói: “Bất quá uống lên không sai.”

“Nhắc nhở cậu một câu, tác dụng rượu này nhưng là vô cùng lớn.” Snape cũng chịu đến song trọng kích thích, thế nhưng biểu hiện của hắn liền bình tĩnh rất nhiều, phảng phất căn bản là không hề bị lay động.

“Thế nhưng…” Ngu Đạt xoắn xuýt nhìn một chút rượu trên bàn, “Rượu ngon như vậy không uống, không phải lãng phí sao?”

Snape không tỏ rõ ý kiến, coi như là hắn cũng không đành lòng nhìn số rượu còn lại vì không uống cạn mà để cho nó biết chất xấu đi theo nhiệt độ.

Do đó, kết luận tự nhiên là uống.

Rượu này chỉ có mấy cái ban đầu là cảm thụ mãnh liệt như vậy, sau đó cảm giác này cũng chậm chậm yếu bớt, mà tiếp theo hương vị thuần khiết của cây thùa liền tràn đầy ở trong khoang miệng.

Càng uống đến cuối cùng, Ngu Đạt liền càng cảm thấy thật thích, cậu cùng Snape hai người, hiếm thấy ngồi ở bên trong một cái phòng đơn sơ như thế này, nói chuyện phiếm trong bầu không khí thoải mái, thưởng thức một bình rượu ngon khó tìm.

Bình rượu này chỉ có hơn 1l, hai người chia nhau hết bình rượu này.

Snape hiếm thấy tâm tình vô cùng không tồi, đợi đến một ngụm rượu cuối cùng bị hắn nuốt xuống, sau khi để chén rượu xuống, hắn phát hiện Ngu Đạt đã hướng về phía hắn cười khúc khích.

Snape trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói gì, không biết nên đối với cái người đang ở trạng thái này làm gì.

Tầm mắt Ngu Đạt hiện tại đã rõ ràng lay động, cảm giác được trời đất quay cuồng.

Mà ở trên thế giới game mà cậu giấu đi, gợi ý của hệ thống cũng xuất hiện từng cái từng cái nhắc nhở say rượu.

Hiệu quả game cộng thêm chân thực cụ hiện hóa —— phản ứng sinh lý của chính cậu, để cậu hiện tại hoàn toàn chính là trạng thái say như chết.

Ngu Đạt nằm nhoài trên cái bàn tròn, trên khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ một mảnh, tay của cậu chống cái trán, con mắt nửa mở nửa nhắm.

“Y Đạt?” Snape bất đắc dĩ gọi cậu.

“Ừm…” Ngu Đạt hừ hừ.

“Tửu lượng của cậu quả thực liền học sinh cũng không bằng.” Snape cau mày, “Tuy rằng tửu lượng của ta không cao, nhưng là nửa bình cũng sẽ không khiến cho ta say ngất ngây.”

Điều này cũng không phải Ngu Đạt có thể khống chế a, phản ứng của thân thể cậu có lúc trực tiếp chính là hệ thống phán định.

Băng Hải cây thùa hoàn toàn chính là rượu mạnh tiêu chuẩn, ở trong game cũng là đặt ra một bình liền say.

Càng khỏi nói nó đã cất chứa được hơn ba mươi năm, để hệ thống game phán định, Ngu Đạt không say ngã oặt mới là lạ.

Ngu Đạt đối với Snape là mắt điếc tai ngơ, cậu đã muốn ngã xuống.

Snape chỉ có thể đứng dậy, may là cái phòng khách này còn có một cái giường đơn.

Hắn đứng ở bên người Ngu Đạt, đem cậu nhấc lên, Ngu Đạt một điểm khí lực cũng không sử dụng được, cả người đều ngã vào trên người hắn.

Snape không thể không đưa tay ra nắm cánh tay cậu, đầu Ngu Đạt lệch đi, liền tựa vào chỗ hàm dưới của hắn.

Một cỗ hương vị cây thùa lạnh lẽo hướng về chóp mũi của hắn truyền đến.

Snape không dễ chịu chếch gò má, hắn hầu như rất ít thân cận người khác như thế, mà lần này, Ngu Đạt thực sự là đột phá khoảng cách cực hạn mà thường ngày hắn vẫn duy trì.

Snape kéo Ngu Đạt vài bước đi tới trên giường đơn, đem cậu đẩy ngã.

May mà vừa nãy khi bắt đầu uống rượu, hai người đều cởi áo choàng, bằng không, lúc này Snape còn muốn trợ giúp cậu cởi ra, bằng không cổ áo của áo choàng ở dưới người của cậu đè lên, sẽ đem Ngu Đạt gần chết.

Snape không thể bỏ lại Ngu Đạt một người bất tỉnh nhân sự chờ ở đầu heo quán bar, hắn chỉ có thể ở chỗ này chờ đến cậu tỉnh ngủ mới thôi.

Snape thiếu kiên nhẫn thở mạnh, ngồi ở trên ghế.

Trên người hắn ngoại trừ đũa phép cái gì cũng không mang, liền cái đồ vật có thể giết thời gian cũng không có, trong phòng ngoại trừ đơn giản gia cụ ở ngoài cũng chỉ có Ngu Đạt một cái, nhìn tới nhìn lui, tầm mắt của hắn không tự chủ được rơi vào trên người Ngu Đạt đang ngủ say sưa.

Cậu lớn lên rất anh tuấn, tóc ngắn ngủn mềm mại kề sát ở trên trán. Lông mi không phải rất dài, thế nhưng vô cùng dày, dưới ánh sáng của cánh cửa sổ duy nhất chiếu vào, ở trước mắt ném ra một cái độ cong duyên dáng.

Mũi của cậu rất thẳng rất cao, màu sắc của môi cũng là hồng hào khỏe mạnh.

Đây vẫn là lần thứ nhất Snape đem ngũ quan của cậu xem rõ ràng cẩn thận như thế.

Cậu thật sự rất trẻ, trên người tràn ngập phồn thịnh phấn chấn, không giống như hắn mang lại cho người ta cảm giác đã bước một chân vào hoàng hôn.

Snape nhìn chằm chằm vào người duy nhất còn sống trong phòng, không khỏi rơi vào trầm tư.

Hắn biết Ngu Đạt bị Dumbledore dàn xếp vào trong trường học ngoại trừ để Ngu Đạt tiếp tục chương trình học cùng bảo đảm an toàn của cậu còn vì an nguy của bản thân Snape.

Theo Ngu Đạt mất tích, hắn lúc ban đầu chưa hề đem tin tức về người này báo cho Voldemort mới là nguy hiểm nhất.

Hắc Ma vương là một người có lòng nghi ngờ rất nặng, hắn ta đã không còn tín nhiệm cái người gián điệp như hắn như trước kia nữa.

REVIEW 41

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play