Ngu Đạt đối với cuộc thi mà làm cho cả giới phù thủy Anh quốc chú ý gần đây cũng có biết một ít, đại khái nguyên nhân là do phù thủy ở đây có rất ít trò để giải trí.
Theo như Ngu Đạt biết, sự kiện thi đấu thể dục duy nhất của bọn họ là Quidditch-một loại vận động tương tự như bóng bầu dục.
Đương nhiên, bởi vì bản thân Ngu Đạt là một cái mọt game, không phải là một người có ham muốn về phong trào thể dục thể thao. Từ khi vào đại học cậu liền đâm vào con đường võng du không thể quay lại, lấy sự chăm chỉ nỗ lực của mình để đổi lấy sự tín nhiệm của hội trưởng, gánh trọng trách quản lý hậu cần cho cả đội. Vì lẽ đó mà ngay cả quy tắc chơi bóng bầu dục lẫn Quidditch cậu cũng không biết.
Chỉ là nghe nói, cách thi đấu của hai loại này đều là đem bóng ném qua hai cái ống trống trơn gọi là ” cầu môn” là được, bên nào ném nhiều bên ấy thắng—–đương nhiên cái nhận thức hoang đường hết sức này sau này đã được Sirius sửa lại.
Bởi vì Hogsmeade là thôn trang gần trường học nhất, ban đầu vì hoạt động giải trí thiếu thốn, Ngu Đạt còn có hứng thú muốn đi quan sát, nhưng biết được Hogwarts không cho những người thường như bọn họ vào xem mà chỉ giáo viên học sinh của ba trường cộng thêm lãnh đạo và thành viên của Bộ Pháp Thuật, phóng viên mới được vào cậu cũng mất hứng không còn quan tâm đến những tuyển thủ kia nữa.
Loại vận động giao lưu này dĩ nhiên không phải là theo hình thức mở ra, thật là có đủ lừa bịp.
Gần đây bởi vì gần đến hạng mục thi đấu cuối cùng, những học sinh đến cửa hàng mua sắm cũng thảo luận rất rôm rả, thậm chí có những học sinh trường khác mang theo cách phát âm tiếng Anh không rõ ràng cũng tham gia thảo luận học sinh nào là người có khả năng giành giải quán quân nhất.
Tổ chức bất kì cuộc thi đấu nào chủ nhà đều nhận được càng nhiều ưu đãi, vì lẽ đó nên cậu vẫn cho rằng trường học kia có hai người dự thi là không có gì không đúng cả.
Vào thời điểm bọn học sinh thảo luận về các tuyển thủ, Ngu Đạt cũng sẽ lắng nghe một ít, vẫn như cũ không phát hiện được cái gì không đúng khi nghe tên của tuyển thủ nhỏ nhất.
Tha thứ cho người này tiếng Anh vẫn là mấp mé ở giữa gianh giới đạt tiêu chuẩn đi, harrypotter và Harry Potter âm đọc vốn là hai việc khác nhau a!
Ai kêu harrypotter phiên dịch thành tiếng trung gọi là Ha Thụy Pat a.
Ngay cả khi Sirius hứng trí bừng bừng nhắc tới Tam cường tranh bá, Ngu Đạt cũng không có tâm tình hưng phấn gì, chỉ là bình thản nói một câu:” Đúng đấy.”
Sirius đối với phản ứng của cậu rất là kì quái, hắn hỏi:” Cậu không thích Tam cường tranh bá sao?”
“Có thích hay không, cũng chỉ có thể từ báo chí mà nhìn một chút, đến xem trực tiếp cũng không thể, càng khỏi nói đến phủ sóng.” Ngu Đạt oán hận nói rằng.
Những tin tức mà báo chí đăng đều không thể tin được.
Từ ngữ hoa lệ, không hề có một chút thực tế nào, chẳng có tác dụng chó gì a!
Hiện tại Ngu Đạt cũng chỉ là nghe nói không vấn đề gì, còn việc nhìn hết báo chí tiếng Anh, tuy rằng nhìn bức ảnh cử động rất thú vị nhưng là từ đơn thì miễn cưỡng mới có thể hiểu được, đối với việc trợ giúp cậu hiểu rõ cuộc thi hơn một tí cũng không có ích gì, thật sự là không bằng ti vi.
Muốn nói tới điểm này, phù thủy thật là không thể sánh được với dân chúng bình thường, chí ít những cuộc thi này sẽ là đưa tin toàn bộ mà không phải chỉ quan tâm đến những chuyện đâu đâu của tuyển thủ.
Sirius khó khăn nói:” Tam cường tranh bá thi đấu sẽ có thần sáng trà trộn vào rất nhiều, ngay cả tớ đi vào cũng đều rất khó…”
“Ha ha!” Ngu Đạt vỗ vỗ bờ vai của hắn “Tớ không phải là muốn cho cậu giúp tớ lẫn vào xem hiện trường.”
“Ồ” Sirius thả lỏng, hắn nói:” Con đỡ đầu của tớ cũng tham gia cuộc thi này, rất có thể sẽ đạt được quán quân! Đợi nghỉ hè tớ sẽ giới thiệu cho hai người nhận thức.”
“Ồ?” Ngu Đạt ngạc nhiên trợn to hai mắt, thật không nghĩ tới bên người lại có một người cùng với tuyển thủ của Tam cường tranh bá thân thiết như vậy:” Vậy thì chúc em ấy kì khai đắc thắng (vừa ra quân đã chiến thắng giòn giã), thuận lợi giành được giải quán quân.”
Sirius đối với lời chúc của Ngu Đạt rất cao hứng, hai người lại tiếp tục hàn huyên một chút, Sirius liền rời đi.
Bởi vì biết được con đỡ đầu của Sirius cũng tham gia thi đấu, đến ngày 24/6, thời điểm diễn ra cuộc thi cuối cùng Ngu Đạt làm công tác ở trong cửa hàng cũng đứng cạnh cửa thủy tinh, hướng về phía Hogwarts nhìn xem.
“Sao vậy? Con đối với kết quả quan tâm sao?” Mark nhìn dáng vẻ cậu, cảm thấy thú vị cười nói:” Trước kia không phải con không hứng thú sao?”
Ngu Đạt bị hắn xem ngượng ngùng, giải thích:” Dù sao cũng là ở quốc gia của chúng ta tiến hành thi đấu, con đương nhiên là hi vọng Anh quốc, không phải, là Hogwarts thắng rồi.”
“Đó là đương nhiên, cả hai vị tuyển thủ của Hogwarts đều rất xuất sắc, quán quân nhất định là thuộc về một trong hai bọn họ.” Mark nghe vậy gật gật đầu.
Làm sao biết ngày thứ hai cậu lại chờ được một tin tức khiến cậu khiếp sợ, có một người chết trong trận đấu.
Người chết chính là tuyển thủ năm thứ bảy của Hogwarts, một cái tiểu tử rất xuất sắc, có người nói đó vẫn là một đội trưởng của đội Quidditch.
Ngu Đạt không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì tử vong của người này, cuộc đời của hắn mới chỉ mới bắt đầu mà đã héo tàn như vậy.
Phảng phất như là tin tức này đã đem tin vui về sự chiến thắng của một học sinh khác của Hogwarts bịt kín lại, sự buồn bã này còn kéo dài hết nghỉ hè cùng với nửa năm sau nữa.
Cedic Diggory.
Trào phúng chính là, tử vong của em ấy trái lại lại làm cho Ngu Đạt nhớ kĩ tên của người này.
Cậu học sinh này có thể đã từng đến cửa hàng mua đồ đạc, Ngu Đạt căn bản không nhớ được em ấy lớn lên trông ra sao.
Cái chết của cậu học sinh đó thật giống như là một cái tín hiệu.
Làm cho ngay cả một người không biết nội tình như Ngu Đạt cũng không khỏi cảm thấy một bầu không khí khẩn trương căng thẳng.
Hogwarts nghỉ hè, học sinh toàn bộ về nhà.
Ngu Đạt cho rằng sau khi nghỉ hè, giáo sư Snape sẽ điều chỉnh thời gian và địa điểm dạy học, dù sao toàn bộ trường học sẽ đóng cửa.
Nhưng không nghĩ tới, như trước là thứ ba của một tuần nào đó, cậu lại nhận được con cú mèo của giáo sư.
Chỉ có điều lần này chỗ cần đến không còn là phòng làm việc của viện trưởng Slytherin mà là một địa chỉ xa lạ: Số 19 đường Con Nhện Vĩ.
Nếu như không phải mỗi tuần đều nhận được một tờ giấy giống nhau như đúc chỉ khác biệt về thời gian và quen thuộc với kiểu chữ của đối phương thì Ngu Đạt tuyệt đối sẽ cảm thấy hoài nghi địa điểm xa lạ này. Không có một từ giải thích dư thừa, thật giống như là làm lại theo mẫu chỉ khác nhau mấy cái từ đơn.
Ôm thái độ chần chờ, do dự một hồi, Ngu Đạt vẫn là đứng ở căn phòng không người đó, nắm lên một nắm bột Floo.
“Số 19 đường Con Nhện Vĩ!”
REVIEW 15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT