Thảm trải sàn màu vàng được trải trên mặt đất, Sirius giãy dụa, quay cuồng từ trong đám người chật vật đứng lên.

Ngu Đạt liên tiếp sử dụng kĩ năng trị liệu, Trị Liệu Đảo Ngôn là kĩ năng thêm huyết tập thể đem máu của hơn hai mươi người đều đổ đầy.

Quay đầu lại nhìn sàn nhà đã không còn thi thể, Ngu Đạt hỏi các học sinh đã hoàn toàn ngây sợ tránh ở một bên: “Tất cả thi thể đều ở nơi này sao?”

Một đệ tử ngẩn người, mang theo khẩn trương kích động nói: “Không, còn có nhân mã cùng Bằng Mã và một ít thi thể của gia tinh, bất quá thi thể của họ đã được các tộc nhân mang đi.”

Ngu Đạt nghe vậy thở dài một tiếng, có lẽ chính là bởi vì có những minh hữu này, mới có thể khiến cho các học sinh cơ bản không có chút thương vong nào đi.

“Cậu đã cố hết sức.” Sirius đi tới ôm lấy bờ vai của cậu an ủi.

“Cậu thật sự đã làm rất tốt, Y Đạt, cám ơn cậu đã cứu mạng của chúng tôi.” Remus chân thành mỉm cười, bên cạnh hắn Tonks sợ hãi than: “Y Đạt, cậu không phải là đã chết rồi sao?”

“Là anh đã cứu chúng em sao?” Fred chạy lại nhìn cậu.

“Anh rốt cuộc là ai? Thậm chí có cả năng lực thần kì như thế?” Một thành viên D. A. mà cậu không biết tên nghi ngờ hỏi.

“Anh là một mục sư đến từ thế giới khác.” Ngu Đạt cười nói.

Cậu vươn ra hai tay niệm một cái tên ma pháp: “Hy vọng thánh ca!”

Kí hiệu âm nhạc màu lam giống như thủy triều vờn quanh thân thể cậu, thanh âm của sóng biển vang lên,từng trận từng trận sóng âm vang ra từ xung quanh thân thể cậu.

Sirius cảm giác được tinh thần chấn động, ma lực khôi phục với một tốt độ không thể tin được.

Phóng thích xong ma pháp hồi mana tập thể, Ngu Đạt phóng một cái tăng sức chịu đựng quần thể, vừa lòng nhìn tên của những đội hữu trong đoàn đội biểu thị trạn thái viên mãn.

“Đi thôi, bên ngoài còn đang chiến đấu!” Ngu Đạt nói.

“Nguyên lai chiến đấu còn chưa có chấm dứt?!” Sirius kinh ngạc hô, Remus đã chạy về phía cửa, thê tử của hắn Tonks cũng không chịu thua chạy phía sau.

“Cậu chờ chút!” Ngu Đạt gọi lại Sirius.

“Làm sao vậy?” Sirius kỳ quái nhìn cậu, người khác cũng đã chạy ra lễ đường, đang chiến đấu với quân địch bên ngoài.

Trong thanh âm trộn lẫn giữa kinh hỉ cùng hét chói tai, Ngu Đạt lấy ra đũa phép của Sirius: “Đũa phép của cậu! Nó chạy vào túi tớ lúc nào vậy?”

Sirius sửng sốt, sau đó chột dạ đè lại túi áo của mình.

Hắn tiến lên tiếu a a đoạt lấy đũa phép của mình, chạy thục mạng: “Cám ơn cậu Ngu Đạt! Thật sự là giúp đại ân!!”

Hắn mới không dám nói là ngày đó cùng Snape đánh nhau liền đem đũa phép làm rơi, sau đó như thế nào cũng tìm không thấy, nguyên lai là bị Ngu Đạt thu dọn đồ đạc không cẩn thận nhặt vào trong bao của cậu.

Nguyên lai Ngu Đạt đã từng đưa cho Sirius một cây đũa phép làm lễ vật, sau đó Sirius được giải oan, Bộ Pháp Thuật trả lại đũa phép cho hắn, như vậy hắn liền có hai cây đũa phép. Mà hắn sau khi không tìm được cây đũa mà đã bị Ngu Đạt cầm đi kia, liền vẫn luôn sử dụng cái mà Bộ Pháp Thuật trả lại.

Mới không cần để cho Ngu Đạt biết sự tình kia, không lại bị cậu mắng.

Sirius hùng hổ vọt vào chiến đoàn dùng một câu thần chú tấn công đánh bại một tên Tử Thần Thực Tử.

Có thêm đội quân mang đầy đủ sức mạnh gia nhập, Tử Thần Thực Tử vốn đang chiếm ưu thế liền lập tức bị đánh tan.

Ngu Đạt bởi vì còn có các học sinh ở đây, không dám sử dụng Thần Thánh Tân Tinh, bởi vì không có thân phận đoàn đội để phân chia trận doanh, các học sinh cũng sẽ bị lan đến.

Cậu chỉ là thỉnh thoảng ném một cái khép lại, khôi phục, thỉnh thoảng xoát xoát trị liệu quần thể cho mọi người.

Sau đó đốt một cái tên đỏ trong tầm mắt, một cái Thần Thánh Chi Hỏa ném xuống.

Kỳ thực pháp thuật hệ thần thánh còn có các kĩ năng tấn công khác, Thần Thánh Chi Hỏa yêu cầu thời gian đọc thần chú khá là dài, chính là Ngu Đạt lại thích sử dụng cái kĩ năng này, nhìn Tử Thần Thực Tử bị điểm tên bị một ngọn lửa màu vàng đôt thành tro, khỏi phải nói thỏa mãn đến nhường nào.

Tên đỏ trong tầm mắt ngày càng ít, Harry cùng các bằng hữu của y càng đánh càng hăng, Ngu Đạt nhìn tình hình chiến đấu của bên này thấy cũng ổn liền chạy ra bên ngoài theo đường cửa lớn.

Snape còn đang ở bên ngoài.

Ngu Đạt chạy trước cửa phế tích, Snape sắc bén quay đầu, nhìn đến cậu thì thần sắc cảnh giác liền dịu đi. Đi đến quảng trường nơi Snape đang đứng, cậu tiện tay thêm trạng thái cho mấy người ở đây.

“Thế nào?” Ngu Đạt hỏi.

“Em tới đúng lúc, vừa vặn có thể nhìn đến phần đặc sắc nhất.” khóe miệng Snape nhếch lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, bóng người quyết đấu trên tòa thành thường xuyên rơi xuống làm thủng mấy lỗ trên trần, quyết đấu vô cùng kịch liệt, thường thường biến hóa thành làm khói trộn vào nhau, bộ dáng quỷ dị kia thật giống như hai con rắn lớn đang giao triền.

Một thân ảnh xuyên thấu đỉnh tháp, đánh vỡ vách tường.

Ngu Đạt cau mày, tuy rằng nói lão đũa phép sẽ không phục tùng Voldemort, chính là Dumbledore dù sao tuổi cũng đã lớn, tình huống này làm cho Ngu Đạt lo lắng mãi không thôi.

Ngay khi cậu đang nghĩ có nên đi lên giúp đỡ cụ một chút không, một thân ảnh giống như cây kiếm sắc bén ra nhập trận chiến.

Voldemort chấn động, bay nhanh lui về phía sau, Dumbledore cùng với người đột nhiên gia nhập kia phong tỏa đường lui của lão.

“Expelliarmus!”

“Avada Kedavra!”

Hai thanh âm cơ hồ là đồng thời vang lên, Voldemort chỉ kịp đánh bay cái chú ngữ trước, lại không kịp né tránh cái phía sau.

Thân thể của Voldermort ngã ở trên mặt đất, hai mắt mờ mình nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện này.

“Ta có thể đánh bại hắn.” Dumbledore tâm bình khí hòa trần thuật.

Nhưng là Ngu Đạt lại có thể nghe ra cụ có một sự bất mãn cới người vừa mới nhúng tay.

“Ta đương nhiên biết, Albus.” Grindelwald mặc một bộ áo choàn phù thủy màu đen tinh xảo, hắn tao nhã đem đũa phép để lại túi để đũa phép trong áo, tâm tình tốt nói: “Chính là ta lại không có thời gian đợi nha. Chậm một chút nữa, liền sẽ bị người khác phát hiện ta nhúng tay vào việc của giới phù thủy nước Anh, Bộ Pháp Thuật nước Đức sẽ vất vả đến cỡ nào.”

Lông mày của Dumbledore vốn là dựng thẳng lên liền hòa hoãn xuống dưới, cụ thong thả nói: “Được rồi, vậy anh bắt được bao nhiêu người?”

“Một người cũng không có chạy trốn.” Grindelwald chỉnh lý một chút cổ tay áo, hắn hướng về phía cửa lớn ra hiệu một cái, một đám phù thủy xuất hiện mang theo những tên Tử Thần Thực Tử vốn đã chạy trốn kia.

Ngu Đạt trợn to mắt nhìn hết thảy.

“Ta cam đoan, thế lực của Voldemort bị tiêu diệt triệt để, sẽ không có dấu hiệu tro tàn lửa cháy nữa.” Grindelwald nhìn thoáng qua Voldemort chết không nhắm mắt dưới đất, cười lạnh như băng nói.

Ngu Đạt co rút khóe miệng, xem ra vị này cũng là một vị trừng mắt tất báo.

Snape giương mắt nhìn một nhà Malfoy bị trói bởi thần chú giam cầm, hắn cau mày nói: “Thả bọn họ đi đi, dù sao Narcissa Malfoy ở trong thời khắc mấu chốt trợ giúp Potter.”

Nghe được hắn nói Lucius Malfoy toàn thân không thể nhúc nhích chỉ có thể cử động con mắt nhìn hắn bằng một ánh mắt cảm kích.

“Ta đang có ý này.” Dumbledore gật đầu, cởi bỏ thần chú giam cầm trên người ba người.

“Cám ơn!” Narcissa thật không ngờ bất quá là hành động quan tâm đến an nguy của nhi tử lại cứu được cả nhà.

Sau khi Narcissa nói lời cảm ơn, Lucius hướng về Dumbledore gật đầu thăm hỏi sau đó cả nhà vội vã li khai.

“Được rồi, phần còn lại liền giao cho các em.” Grindelwald lên tiếng khiến cho Dumbledore chú ý.

“Cám ơn hỗ trợ của anh, Gellert.” Dumbledore dừng một chút nói, “Có thời gian đến nước Anh làm khách.”

Grindelwald thật sâu nhìn cụ một cái, cúi chào một cách vô cùng quý tộc rồi tiêu sái ra về.

Động tác mang theo ý tứ “Phục vụ vì ngươi” rõ ràng này, nhất thời làm ngọn lửa bát quái của Ngu Đạt nổi lên, cậu nhìn theo đám người của Grindelwald “Xoát xoát xoát” tiêu thất, ánh mắt lửa nóng liền nhìn chăm chú vào Dumbledore.

Dumbledore nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn Ngu Đạt: “A, xem ra cuộc chiến bên trong tòa thành cũng đã đến hồi kết thúc.”

Trong tòa thành, Harry Potter chạy ở phía trước, phía sau chậm rãi đi theo học sinh giáo sư còn có các thành viên của Hội Phượng Hoàng.

Dumbledore bị ánh mặt trời chiếu vào có chút chói mắt, cụ giơ tay lên chắn một chút, tán thưởng nói: “Đây thực sự là một ngày đẹp trời”

Ngu Đạt nghiến răng nhìn hành động khoa trương của cụ, thời tiết đều lấy ra để nói?!

Tay của Snape bỗng nhiên cầm chặt tay cậu, Ngu Đạt quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt ôn hòa của Snape nhìn cậu, trong tay lại dùng sức, đem cậu lôi kéo sang một bên, để cho đám người ùa lên bao phủ Dumbledore.

Ngu Đạt nuốt nước miếng, nhìn lão nhân đã bị người vây quanh, hoàn toàn nhìn không thấy người, cười gượng nói: “Xem ra đã đánh xong, cũng không còn việc gì, không bằng chúng ta rời đi trước!”

Snape nhìn lướt qua Hogwarts trong tình trạng đổ nát thê lương, bình tĩnh nói một câu: “Dù sao ta hiện tại đã không là giáo viên, mấy chuyện quét tước cũng không đến lượt ta làm.”

Vì thế hai người thoải mái ném lại trường học giờ đây đã trở thành một đống lộn xộn, chạy.

Trận này trước nay chưa có, thắng lợi mang tính nghịch chuyển khiến các trận cuồng hoang diễn ra từ đầu mùa hè vẫn kéo dài không dứt cho đến tận bây giờ, Snape cùng Ngu Đạt ở trong căn phòng ở thôn Hogsmeade vượt qua mấy ngày an tĩnh.

Ngu Đạt cự tuyệt các cuộc phỏng vấn của Nhật bó tiên tri, làm cho bọn họ đem lực chú ý đặt ở trên người của nhân vật chính chân chính —— Harry Potter cùng Dumbledore.

Sự chú ý của người bên ngoài đối với Ngu Đạt là vô cùng lớn. May mắn có Dumbledore ra mặt giải quyết cho cậu, thân phận khách ngoại lai đến từ thế giới khác của cậu cũng bị đám người ủng hộ nhiệt liệt lấn áp hết những tiếng kêu phản đối.

Mọi người bức thiết hy vọng Dumbledore có thể lãnh đạo bọn họ xây dựng lại cuộc sống sau chiến tranh, bất quá Dumbledore cự tuyệt, cụ nói cụ đã đến tuổi về hưu, dưới sự tiếc hận của mọi người liền về sống ở ngôi nhà trong Godric sơn cốc.

Mà người tiếp nhận chức vị bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chính là Kingsley Shacklebolt. Chức vị hiệu trưởng Hogwarts vốn là muốn cho Snape đảm nhiệm, nhưng là lại bị hắn dùng lý do “Rất mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian” uyển chuyển cự tuyệt. Vì thế cuối cùng giáo sư Minerva McGonnagal trực tiếp thăng chức lên làm hiệu trưởng.

Ngu Đạt cảm thấy Snape cự tuyệt tuyệt đối là bởi vì cảm thấy một lần nữa thành lập trường học là một việc vô cùng phiền phức.

Hai người chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mọi người, lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của người khác cũng bởi vì một buổi hôn lễ.

Buổi hôn lễ này cũng không có tổ chức long trọng, mỗi một người được mời cũng đều là những anh hùng nổi danh trong trận chiến. Ai bảo nhân vật chính trong buổi hôn lễ này, cũng là anh hùng chiến tranh.

Người chủ trì hôn lễ đương nhiên là người có danh vọng cao nhất, Albus Dumbledore.

Cụ vẻ mặt tươi cười nhìn cặp đôi trước mắt: “Vươn ra đũa phép của các cậu.”

Hai cây đũa phép được giơ lên.

Dumbledore thanh âm khoan khoái hỏi: “Severus Snape, cậu nguyện ý cùng với người thanh niên trước mặt kết làm bạn lữ mãi mãi không chia rời sao?”

“Ta nguyện ý.” Snape không chút do dự trả lời.

“Ngu Đạt, cậu nguyện ý cùng với người đàn ông trước mặt kết làm bạn lữ mãi mãi không chia rời sao?

“Ta nguyện ý.” Trong thanh âm của Ngu Đạt mang theo khẩn trương cùng kích động.

Ngu Đạt hít mạnh một hơi, dựa theo mấy lần luyện tập trước đó lấy đũa phép của mình đan chéo vào đũa phép của Snape.

Ánh mắt của cậu mở lớn ra, chờ đợi cảnh tượng quanh mang chiếu rọi, sau đó cậu chờ a chờ a, đũa phép chính là không có động tĩnh.

Sắc mặt của Snape trực tiếp đen, hắn gào thét một tiếng: “Ngu Đạt không phải là tên thật của em sao?!”

“A?” Ngu Đạt ngẩng đầu nhìn sắc mặt càng ngày càng trầm xuống của hắn: “Tên thật?”

“Không phải là tên ma pháp đương nhiên sẽ không có tác dụng!” Snape tức giận nói.

Tên thật ma pháp?!

Ngu Đạt chớp chớp ánh mắt, miệng đóng chặt. Cái tên Có Dung Nãi Đại 囧 này thực sự là đến bên miệng của cậu liền nói không lên lời a a a!!

Những người tham gia hôn lễ bắt đầu xôn xao, Ngu Đạt thậm chí đều có thể nghe thấy thanh âm ồn ào của Sirius, Snape sắc mặt càng đen.

Cứu mạng! Vậy phải làm sao bây giờ?!

Hoàn hảo, Dumbledore đúng lúc giải cứu cậu ra khỏi tình huống khó xử. Đem việc tên thật ma pháp của cậu đến thế giới này chỉ có âm tiết mà không có nghĩa nói ra, mà Ngu Đạt là tên dịch ra từ ý của nó.

Rối loạn rốt cuộc là bình ổn, lần này giữa hai đũa phép rốt cuộc biến ra một đoàn ánh sáng chói lọi, hình thức khế ước hôn nhân rốt cuộc cũng thành công!

Dumbledore lớn tiếng nói: “Hiện tại ta tuyên bố hai người các ngươi từ bây giờ đã trở thành bạn lữ!”

Snape ôm chầm Ngu Đạt, tiếp thu sự chúc phúc của mọi người.

“Em không còn gạt ta bất kì một chuyện gì đúng không?” Thanh âm của Snape thoát ra từ kẽ răng.

“Không có!” Ngu Đạt đem đầu chui vào trong ngực của hắn.

Loại chuyện như là anh là nhân vật trong sách, em là người mang theo hệ thống trò chơi xuyên qua cậu sẽ mang theo nó cả đời, sau đó đưa đến trong phần mộ thôi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chính văn kết thúc nha, còn có chút phiên ngoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play