Tần Thời tuy rằng lâu lâu cũng độc mồm độc miệng, nhưng mà nói đến chuyện đứng đắn vẫn khá đáng tin. Gã trước tiên đổi khách sạn rồi đặt một căn phòng khá rộng để Lương Tấn chuyển đến, ngày hôm sau liền lái xe qua nhà Từ Thanh Phong lấy quần áo cho cậu.
Chạy xe đến nơi, Lương Tấn ngồi ở trong xe. Tần Thời lái xe đậu ở dưới lầu, đôi chân dài miên man mau chóng phóng lên, chỉ chốc lát sau xách theo một cái vali bự bay nhanh chạy xuống.
Trước đó gã đã dặn dò Lương Tấn bắt cậu ngồi yên trong xe không cho ra ngoài. Lúc này Lương Tấn từ cửa kính nhìn ra mới hiểu được dụng ý của Tần Thời.
Từ Thanh Phong đang đuổi theo ra ở phía sau.
Từ Thanh Phong tóc tai rối bời, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, sắc mặt đen tối đứng ở trước cửa lầu.
Lương Tấn hoảng hốt mau chóng cúi người nằm sấp xuống, cúi xong mới nhớ xe này từ bên ngoài đâu thấy được bên trong. Cậu vuốt ngực chậm rãi ngẩng đầu, chỉ lộ ra đôi mắt xem xét ngoài cửa xe.
Từ Thanh Phong trạng thái rất không tốt, tâm tình càng là chưa từng kém như vậy, hắn trầm giọng hỏi: “Lương Tấn đâu?”
Tần Thời giả vờ không nghe thấy, xách theo vali nhỏ tiếp tục đi.
Từ Thanh Phong hít sâu một hơi, hiển nhiên đang rất tức giận: “Tần Thời! Tôi hỏi cậu Lương Tấn đâu!”
“Lương Tấn hả?” Tần Thời rốt cuộc dừng bước, khó hiểu nhìn hắn: “Cậu hỏi cậu ta làm chi?”
Từ Thanh Phong: “…”
Tần Thời thả đồ vào cốp xe, xoay người mới đột nhiên à một tiếng, ra vẻ bừng tỉnh nói: “À quên, anh vợ quan tâm đến vợ cũng bình thường thôi.”
Gã ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói với Từ Thanh Phong: “Tối hôm qua ấy mà, tôi có dỗ em ấy uống chút rượu. Cậu cũng biết đấy tửu lượng Tấn Tấn tệ lắm, độ cồn lại không thấp nên giày vò hết nửa đêm gần sáng mới ngủ. Nếu không phải hôm qua quần áo đều bị nhăn nhúm hết trơn, tôi thà buổi sáng làm chút chuyện kia chứ đâu cần đến đây làm gì.”
Lương Tấn đỏ mặt lên: “…” Tần Thời chỉ giỏi nói bậy.
Nhưng Từ Thanh Phong lại có vẻ tin tưởng. Bởi vì Lương Tấn cách xa vậy còn nhìn đến hắn cắn chặt cơ hàm, hai má lõm xuống. Từ Thanh Phong ít khi tức giận, bộ dạng lúc này quả thực chẳng khác gì điên mất rồi, Lương Tấn sợ tới mức xém kêu Tần Thời chạy mau, may mà Tần Thời tay nhanh mắt lẹ, không đợi cậu nói cũng đã bay nhanh chạy thục mạng lên xe chui vào ghế điều khiển.
Từ Thanh Phong chưa kịp đạp xe một cước, Tần Thời đã đạp chân ga chạy xa.
“Nãy sợ hết hồn, ” Lương Tấn lòng còn sợ hãi, vỗ ngực xong mới kịp phản ứng, xoay người nhìn Từ Thanh Phong đang ở phía sau, “Nhưng mà cậu nói vậy chi hả!”
Tần Thời lưu loát chuyển ngoặt, qua hai tiểu khu mới hừ một tiếng, “Cậu không thấy rất đã nghiền sao?”
Lương Tấn còn trông mong nhìn đằng sau xe, trong lòng không nói rõ là đã nghiền hay là vẫn chưa đủ. Từ Thanh Phong mở miệng hỏi cậu cậu đã vui mừng khôn siết, rất không tiền đồ xém nữa lập tức xuống xe chạy tới nói em ở đây này. Kết quả Tần Thời đã sớm khóa cửa xe.
Cậu bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sau đó thấy được Tần Thời chọc giận Từ Thanh Phong.
Cậu lo lắng Tần Thời lại bị đánh, lại nhịn không được đau lòng Từ Thanh Phong, lỡ hắn tức giận tổn hại thân thể thì làm sao.
“Cậu có cảm thấy tôi rất không tiền đồ hay không.” Lương Tấn lại nhìn phía sau hai cái, xe sớm đã chạy đến đường lớn, mặt sau rút lui từng hàng cây ngô đồng.
“Ảnh mới hỏi tôi ở đâu tôi đã cảm thấy có thể tha thứ ảnh rồi.” Lương Tấn lầm bầm lầu bầu hai câu, mới nâng má hỏi Tần Thời, “Tôi cảm giác ảnh đang lo lắng cho tôi, cậu có thấy vậy không?”
“Tôi có thấy chứ, tôi thấy cậu đang tưởng tượng quá nhiều thì có.” Tần Thời từ kính chiếu hậu trợn trắng mắt nhìn cậu, lạnh lẽo nói: “Hắn ta tám phần là đánh tôi nhiều quá thành tay chân phản xạ luôn rồi, vừa thấy mặt đã chướng mắt đến ngứa tay ngứa chân. Về phần cậu hả, giỏi lắm là.. mà thôi, cho dù hắn có tí xíu quan tâm tung tích của cậu cũng chẳng đến mức lo lắng đâu.”
Lương Tấn bị đả kích một hồi, nhưng cẩn thận ngẫm lại nghe cũng có lý.
Vì thế cậu rụt người ngồi yên không nói.
Tần Thời buồn cười liếc cậu hỏi: “Tỉnh ra chưa đấy? Nghĩ thông rồi thì giải tán với tên khốn ấy đi, tìm người tốt hơn thiếu gì.”
Lương Tấn vươn người, hai tay ôm lấy ghế điều khiển nói: “Cho nên tôi có chút tin tưởng cái chiêu lạt mềm buộc chặt của cậu …”
Tần Thời: “…”
Tuy rằng Lương Tấn như trước không tính toán buông tay Từ Thanh Phong nhưng hai ngày này coi như chuyển biến khá tốt. Cậu lúc trước hoàn toàn là thằng ngốc ôm cọc, tốn thời gian phí sức lực mà hiệu quả lại kém, lúc này cậu khá tin tưởng Tần Thời, khẩu vị bắt đấu khôi phục, tâm tình cũng tốt rất nhiều.
Tần Thời thời gian này vừa vặn khá rảnh rỗi, gần như mỗi ngày đều dẫn Lương Tấn đi chơi khắp nơi.
Lúc đầu Lương Tấn không quá tình nguyện, Tần Thời lại thông thạo nói: “Cậu có biết cậu với Tư Thần khác nhau chỗ nào không?”
Tần Thời nghiêm túc nói: “Tư Thần trải nghiệm phong phú, thiên văn địa lý lịch sử dân tình cái gì cũng biết. Còn cậu sao hả, mỗi ngày chỉ biết vây quanh Từ Thanh Phong là giỏi, kiến thức thì ít, nói chuyện chẳng có đề tài gì mới mẻ.”
Lương Tấn giật mình bừng tỉnh, cùng Tần Thời đi bảo tàng, công viên hải dương, buổi triển lãm tranh, thư pháp các kiểu vâng vâng, vừa muốn kháng nghị, Tần Thời lại bắt đầu dùng tình đả động: “Cậu làm sao biết lòng tôi khổ hả, hồi tôi còn bé B thành còn chưa xây khu vui chơi, đến lúc lớn rồi tôi lại nổi danh, mỗi ngày đều sợ bị fan thấy được ăn tươi nuốt sống.”
Gã vờ vịt nhăn nhúm mặt mũi ra vẻ sầu khổ, khẩn thiết thỉnh cầu: “Cậu xem cảm tình đôi ta tốt như vậy, không thể suy xét cùng tôi đi công viên chơi sao?”
Lương Tấn liên tiếp mấy ngày vận động liên tục đã sớm không rảnh nghĩ ngợi đến Từ Thanh Phong. Lúc này nhịn không được giãy dụa nói: “Bộ tôi đi với cậu cậu không bị nhận ra hở?”
Những chỗ họ từng đi ngoài công viên hải dương ra thì nơi khác đều rất ít người nên mới không có ai vây xem. Nếu đổi thành khu vui chơi lỡ đâu gặp phải fan thật thì sao, rất dễ gặp phải sai lầm.
Tần Thời vội vàng xua tay nói: “Cái này thì có cách, để tôi bảo trợ lý bao nốt cả khu không để người khác vào là được rồi?”
Lương Tấn hoảng sợ: “Hả?”
“Bao trọn hết thì dễ lắm. Nhưng mà một người chơi lại không vui, lỡ xài nhiều tiền rồi thì đương nhiên có thể mang thêm ai thì mang.” Tần Thời phấn khởi nói: “Đã vất vả bao một lần, thôi để đám nhân viên vào chơi một đêm luôn.”
Lương Tấn không cản được gã chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Cậu nghĩ nghĩ, nếu được thì kêu luôn Tề Diệp vậy.
“Tề Diệp.” Lương Tấn à một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Tề Diệp vui đùa, trừng mắt nhìn nói: “Cậu ta hình như là fan cậu đó.”
Tần Thời ờ một tiếng, Lương Tấn nghĩ nghĩ bổ sung: “Cậu ta còn nói nếu ngủ được cậu một đêm còn có thể viết tay tin tức phát thanh nữa.”
Tần Thời: “!!”
——
Tần Thời tuy thích sĩ diện nhưng khá chú ý nguyên tắc bảo trì cự ly an toàn với fan. Thế nhưng Tề Diệp đã tới gã cũng rất phong độ mà bắt tay đối phương.
Chỉ là Tề Diệp lại không có tí ti giác ngộ làm fan nào, thoáng bắt tay gã liền lập tức buông ra, sau đó giang tay giang chân nhào về phía Lương Tấn.
Lương Tấn cười thực vui vẻ, hai người ôm chặt thật lâu mới tách ra, tay cầm tay rời ra hai bước xong lại ôm chặt.
Tề Diệp mở to hai mắt kinh ngạc hỏi: “Còn chưa lên giường à?”
Lương Tấn chi tiết nói: “Ảnh đi sớm về trễ toàn lúc tôi còn ngủ không hà, có hai lần tuy không ngủ nhưng sắc mặt nhìn không tốt lắm.”
Tề Diệp sốt ruột nói: “Sắc mặt tốt hay không liên quan gì, đè trước rồi nói chứ! Thích rồi thì không phải…”
Hắn chưa nói xong Lương Tấn mặt liền đỏ rực, Tề Diệp há hốc miệng, lúc này mới nhớ bên cạnh còn có Tần Thời. Hắn tròng mắt đánh chuyển, tầm mắt xẹt qua liền thấy Tần Thời đang một lời khó nói hết nhìn qua.
Tề Diệp: “…”
Tần Thời: “…”
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lại mặt không chút thay đổi dời đi tầm mắt. Lương Tấn kéo kéo Tề Diệp tay áo, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cậu mặc gì ít thế? Hôm nay nhiệt độ là âm mười độ đấy.”
Tề Diệp vẫn thích ăn mặc phóng khoáng, nhưng mà lúc này cũng vội vã thuận theo, liên tục gật đầu nói: “Ờ, biết rồi, nãy đi hơi vội để quên áo khoác ấy mà.”
Lương Tấn tin là thật, mau chóng cởi chiếc áo lông cậu đang mặc khoác lên cho hắn.
Tề Diệp vội vàng từ chối, Lương Tấn cười cười chỉ tay vào bãi đỗ xe cách đó không xa: “Tôi còn một chiếc trong xe, hai người chờ tôi một lát, tôi đi thay rồi trở lại.”
Cậu lại quay sang nhờ vả Tần Thời: “Tề Diệp sợ tối còn hơn tôi nữa, cậu để ý cậu ấy giúp tôi nhé.”
Lương Tấn cố ý tạo cơ hội cho Tề Diệp ở cạnh thần tượng của mình, đi đến bãi đỗ xe lấy quần áo, ở trong xe kéo dài thời gian trong chốc lát. Bãi đỗ xe rải rác vài chiếc, trừ chiếc của Tần Thời ra còn có hai chiếc thương vụ, là của phòng công tác. Cậu chán đến chết xoay xoay cổ, lúc định xuống xe vừa quay đầu lại thì giật cả mình.
Nguyên bản mặt sau vẫn đang trống rỗng thì không biết lúc nào đã có một chiếc Pajero.
Buổi tối công viên trò chơi vốn yên tĩnh, Lương Tấn liên tục hít sâu mấy hơi mới lấy lại tinh thần. Cậu không biết đây là của nhân viên làm trong công viên hay là tụi paparazzi nghe tin mà đến, vì thế vội vã lấy di động gọi cho Tần Thời nhắc nhở gã, đồng thời cẩn thận nhìn chằm chằm động tĩnh chiếc xe kia.
May mà chủ nhân chiếc xe cũng không có định dừng thật lâu, điện thoại vừa thông qua đối phương đã khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Lương Tấn có hơi sốt ruột, theo bản năng tiến lại gần muốn nhìn rõ người trong chiếc xe. Nhưng mà ngọn đèn vừa lúc lóe sáng, cậu còn không kịp thấy người, trước mắt liền chợt lóe một chuỗi số xe quen thuộc.
迩b:fj3344
Người trong xe, là Từ Thanh Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT