Biên tập: Soleil

Tần Thời thái độ kiên quyết vẻ mặt nguội lạnh, hoàn toàn là một bộ dạng người sống chớ gần. Nghiêm túc tính ra, quan hệ giữa gã và Lương Tấn cũng không tính xa, thậm chí họ còn là hàng xóm láng giềng, mấy năm cô giáo Tần nấu ăn cho Lương Tấn dạy cậu viết chữ vẽ tranh, gã và Lương Tấn thân thiết hơn Từ Thanh Phong không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà chênh lệch ở chỗ, Từ Thanh Phong là người yêu của Lương Tấn.

Hai người yêu nhau, quan hệ thân mật thậm chí có thể thắng được cha mẹ thân nhân, nhưng cũng chính vì quan hệ quá thân mật, giữa họ một khi xảy ra vấn đề tranh chấp, chỉ cần thoáng nhớ tới quá khứ tốt đẹp với đối phương liền có thể nhẹ nhàng cho qua.

Luôn có một bên cần phải thoái nhượng, ý trong lời của Tần Thời có lẽ đến bản thân Lương Tấn mà xem cậu không hẳn không thể tiếp nhận, mà Từ Thanh Phong cũng đã quen loại hình thức ở chung này của họ, hết thảy thoạt nhìn thuận theo tự nhiên. Thế nhưng nay Lương Tấn đột nhiên gặp chuyện không may, Tần Thời không hề nể mặt nói ra, người thoái nhượng chỉ có thể là Từ Thanh Phong.

Hắn hoặc là buông tay rời khỏi Lương Tấn, hoặc là tự mình thay đổi buông tay những thứ khác, luôn phải có lấy hay bỏ.

Tề Diệp lúc đầu có chút không đành lòng, nói với Tần Thời: “Anh không cảm thấy làm như vậy tàn nhẫn lắm sao?”

Tần Thời lúc ấy đang cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Lương Tấn, người này buổi tối luôn không thể ngủ yên, ngủ trưa lại liên tiếp ra mồ hôi trộm, Tần Thời vừa nhẹ nhàng ấn lên đám tóc bạc ở thái dương cho cậu, một bên hờ hững hỏi: “Có cảm thấy, nhưng mà vậy thì sao?”

Tề Diệp: “…”

“Từ Thanh Phong nếu có thể vì Lương Tấn mà thay thận, vậy hắn ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi tôi tuyệt không can thiệp. Nhưng nếu hắn không muốn đổi vậy chứng tỏ tình cảm hắn với Lương Tấn xa không bằng với chính bản thân hắn, một khi đã vậy tôi vì cái gì còn muốn đẩy Lương Tấn vào hố lửa chứ?”

Tề Diệp trầm mặc một lát, thở dài nói: “Nhưng mà mẹ anh ta như vậy…”

“Mẹ hắn thì làm sao?” Tần Thời châm chọc nói: “Chỉ cần người sống sót, có vấn đề gì không thể giải quyết chứ? Mẹ hắn cũng chỉ là yêu hư vinh lại tham tài, loại người này bình thường cũng không hiếm thấy, trên thương trường còn cực kỳ nhiều, sao hả, Từ Thanh Phong mấy năm nay ở Phong Á đều là ngồi không chắc?”

Tề Diệp chịu không nổi gã cay nghiệt, lại không phải không thừa nhận Tần Thời nói hoàn toàn có lý. Huống chi hắn vẫn luôn cho rằng hai mẹ con họ vẫn còn chút huyết thống thân tình. Nếu không hề để ý chút nào, thể loại đức hạnh bị Lương Tấn tìm người hù dọa đã muốn tè ra quần như Tùy Ngọc Lan có thể chủ động nói chuyện quyên thận là đã khác thường. Chỉ là có lẽ đối với người phụ nữ này, suốt nhiều năm dồn nén tham dục với tiền tài quá sâu, thế cho nên nhìn thấy hai cái núi vàng Từ Thanh Phong và Lương Tấn, tham niệm dễ dàng mà chôn vùi chút tình cảm ít ỏi vốn có của bà ta. Nếu Từ Thanh Phong thật sự bị buộc bất đắc dĩ mà đi tìm bà ta, chuyện này thật đúng có khả năng sẽ thành công.

Vừa nghĩ như vậy, mọi chuyện tựa hồ lại tốt đẹp hơn nhiều.

Từ Thanh Phong không lại đến.

Lương Tấn nằm viện đã hơn một tháng, sau khi cậu chuyển tới phòng bệnh phổ thông mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, nghỉ ngơi có người chơi cùng cậu, kể chuyện xưa hoặc là cùng chơi điều khiển ô tô, lúc sau lại thăng cấp thành đánh bài Poker. Sắc mặt cậu hồng hào lên không ít, chỉ là vẫn không hề ấn tượng với chuyện trước kia. Mấy hôm nay cậu chỉ từng một lần nhắc tới “bạn Từ”, câu hỏi chỉ đơn giản miêu tả: cái người cao cao gầy teo kia sao không đến chơi nữa?

Tề Diệp một hồi lâu mới phản ứng hiểu được “cao cao gầy teo” là chỉ Từ Thanh Phong. Bộ dạng mặt xanh má lõm gầy trơ cả xương thật sự là không kiếm nổi từ hình dung tốt đẹp nào, “cao cao gầy teo ” của Lương Tấn thật sự đã là vô cùng khách khí.

Tề Diệp trả lời: “Anh ta có lẽ có việc gì, cũng có thể đã… xuất viện chăng?”

Xuất viện có nghĩa về sau sẽ không còn được gặp lại, hắn nói xong liền nín thở chờ Lương Tấn trả lời, muốn nhìn xem Lương Tấn có phải nay thân thể đã khang phục mà nhớ lại được chuyện gì hay không.

Lương Tấn lại không nói một lời. Tề Diệp đợi trong chốc lát lại nhìn qua, không thể nói gì mà nở nụ cười —— Lương Tấn đang hết sức chuyên chú đùa nghịch mô hình Transformers trong tay cậu, Autobots đã biến hình được một nửa, Lương Tấn ánh mắt tỏa sáng đầy vui vẻ, rõ ràng không thèm để ý Tề Diệp trả lời.

Từ Thanh Phong thật sự đã thành một người bạn không quan trọng.

Chuyện này Tề Diệp khá là bất đắc dĩ, thế nhưng bình tĩnh mà xem xét, nếu so sánh hai người hắn nhất định là càng thiên vị Lương Tấn. Thậm chí khi cùng Lương Tấn chơi kể chuyện cười, nhìn đến người này như ngày xưa không cố kỵ chút nào thoải mái cười to, tay đập giường bệnh vang ầm ầm, hắn không kìm được trông mong Từ Thanh Phong tốt nhất đừng xuất hiện.

Hắn trông mong như vậy, Từ Thanh Phong thật sự là không trở về. Trái lại trong lúc này có dì hộ công đến đây nói là do Tần Thời Tần tiên sinh thuê đến. Tần Thời dù sao còn có công tác, sau này cứ mỗi tuần bay về hai ngày đi thăm Lương Tấn, nhân tiện thay ca cho Tề Diệp. Họ mới đầu nghĩ đến thuê hộ công nhưng nhìn thấy Lương Tấn mất trí nhớ lại không thể không đánh mất suy nghĩ này, sợ Lương Tấn bị người ngoài lừa gạt, vì thế mọi chuyện đều tự thân tự lực, kỳ thật cũng không có nhiều phiền toái.

Tề Diệp không biết Tần Thời lúc này lại thuê hộ công là có dụng ý gì, gọi điện hỏi một lần lại chỉ nhận được một đáp án vô cùng mơ hồ—— Tần Thời chỉ nói vị hộ công này rất đáng tin cậy có thể yên tâm mà dùng, vấn đề khác lại hoàn toàn lấp liếm.

Tề Diệp chỉ có thể ở trong lòng mắng gã thần kinh, quay đầu lại khách khí dẫn hộ công đi qua.

Nhưng mà không thể không nói đối phương làm việc thật sự nhanh nhẹn, vào phòng được nửa giờ phích nước đã được đổ đầy nước ấm, hoa tươi đã héo được bỏ vào hộp giấy, sau đó trên tường dưới đất từ trên xuống dưới lau qua một lần, nền gạch sạch boong có thể chiếu thành gương. Tề Diệp còn thật sự cúi đầu soi hình chính mình trên gạch.

Lương Tấn cũng vươn người xem hình ảnh mình dưới đất, ngẩng đầu còn cùng Tề Diệp liếc nhau, nhất thời dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn theo bóng dáng hộ công, mấy lần muốn vỗ tay bị Tề Diệp ngăn lại.

Hộ công bận bịu xong xuôi, trong phòng bệnh đã biến hóa rất lớn.

Bọc sô pha cũ được thay mới, đổi thành bộ vải bông màu xanh in hoa nhỏ. Hơn mười bó hoa tươi bị sàng lọc, cuối cùng chỉ để lại ba bó. Trong đó hai bó được cắm vào hai cái bình hoa bụng bự, từng chùm cùng chen một chỗ hương sắc rực rỡ, cuối cùng một bó lại chỉ có mấy cành, bị đan xen cắm trong một cái bình dài cổ mảnh đặt ở trong góc, thế mà lại mang chút hương vị nhà thiền.

Lương Tấn luôn nhịn không được quay đầu nhìn cái bình kia, nhìn một chút liền nói một câu “Thật là đẹp quá”. Tề Diệp sâu sắc cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, không kịp biểu hiện chút gì đã triệt để thua trước cơm trưa của dì hộ công.

Cơm trưa được đặt trong hộp cơm thật to, Tề Diệp chỉ ở trên TV mới thấy kiểu hộp cơm xa xưa như vậy, bằng đồng hình trụ lớn, trên dưới ba tầng, mỗi tầng đều xếp vào không ít đồ ăn. Hộ công dùng là hai tầng, phía trên là đồ ăn, phía dưới là cơm. Đồ ăn bề ngoài không quá đẹp mắt, hương vị lại cực kỳ ngon miệng, Tề Diệp vô sỉ ăn ba chén cơm, cuối cùng còn không nhịn được ngóng trông thăm dò chén cơm của Lương Tấn.

Lương Tấn vô cùng cảnh giác dùng tay ôm lấy chén cơm vào lòng, lúc sau thấy Tề Diệp tham đến hai mắt phóng lục quang mới cực kỳ không nỡ vét một muỗng nhỏ cho Tề Diệp. Cậu tuy rằng đã sớm hồi phục bình thường ẩm thực, nhưng mà bởi vì mỗi ngày hoạt động có hạn, lượng cơm ăn vẫn không lớn. Hôm nay khó được mà thèm ăn một hồi.

Tề Diệp vội vàng nuốt vào miệng thìa cơm ba ba Lương Tấn chia cho hắn, đang ăn thì nghe Lương Tấn nói: “Ăn ngon thật!”

Tề Diệp liên tục gật đầu nói hùa: “Đúng vậy đúng vậy!”

Lương Tấn nhét đến hai má phình lên, lại nói: “Còn ngon hơn bác sĩ Chu làm nhiều!”

“Ừ!”

“Vậy…” Lương Tấn bỗng nhiên ngẩng đầu, chờ đợi hỏi hộ công: “Dì ơi, ngày mai tụi con còn được ăn cái này không?”

Hộ công tất nhiên nói có thể.

Bác sĩ Chu không ngoài ý muốn bị Lương Tấn cho “nghỉ việc”.

Tề Diệp không phúc hậu vì cậu ta nhỏ một giọt nước mắt đồng tình, sau đó lại yên tâm thoải mái bắt đầu ra sức ăn cơm bệnh nhân. Dì hộ công này thật sự biết rất nhiều, đồ ăn phong phú lại dựa theo tỉ lệ dinh dưỡng phối hợp thích đáng. Hơn nữa dù là chua mặn ngọt đắng cay, đều không ngoại lệ được Lương Tấn cực kỳ ưa thích.

Trong đó có một món nộm chua trộn khoai từ, Tề Diệp ăn một miếng bị chua đến nhăn tít mặt mày thẳng kêu dì à dì có phải muốn bán dấm chua hay không, Lương Tấn lại một miếng tiếp một miếng ăn không ngừng. Lúc này hai người đều rõ rệt bị nuôi mập, Tần Thời cuối tuần tới đây cả buổi cũng chưa khép được miệng, hai tên trước mặt đều mặc áo thun kẻ sọc với quần yếm, trắng treo mập mạp, hai má phình phình bóng loáng, rõ ràng là hai con chuột bạch song song đứng thẳng.

Gã nhìn đã muốn cười, lần này gã trở về là để giúp Lương Tấn xử lý thủ tục xuất viện nhưng vừa mới biết được bệnh viện hệ thống xảy ra vấn đề, chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày.

“Hay là chúng ta ra ngoài cùng nhau đi dạo nhé?” Tần Thời nhìn hai người họ cười nói: “Dù sao vài ngày nữa xuất viện rồi, quảng trường trước bệnh viện có một vườn hoa đẹp lắm, dẫn mấy cậu đi xem.”

Tề Diệp và Lương Tấn cùng nhau gật đầu, Lương Tấn nháy mắt hỏi: “Xuất viện xong tôi phải đi chỗ nào đây? Tôi quên mình ở đâu rồi.”

Vấn đề này Tề Diệp từng lo lắng qua, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Thời.

Tần Thời lại xoa tóc Lương Tấn, cười trả lời: “Đương nhiên là về nhà rồi.”

“Nhà tôi ở đâu?” Lương Tấn hỏi: “Cậu dẫn tôi trở về sao? Trong nhà còn có ai không? Ba ba tôi đi công tác lúc nào trở về? Họ có thích tôi không? …”

Vấn đề cậu hỏi càng nhiều, ban đầu Tần Thời còn kiên nhẫn hỏi một đáp một, sau này chỉ đơn giản để cậu tự cậu lầm bầm, chỉ thường thường mỉm cười nhìn cậu một cái.

Quảng trường bệnh viện rất nhanh liền đến, nơi này nằm giữa khu phòng bệnh và phòng khám, trung gian là một tòa suối phun rất to, suối phun dùng nước lưu động, nhẹ nhàng uốn lượn một vòng quanh quảng trường, có cầu nhỏ có thảm cỏ, hoa cỏ cá côn trùng đầy đủ mọi thứ. Từng có người chỉ trích quảng trường bệnh viện, nhất là diện tích nơi này quá lớn không hợp lý, từ phòng khám đến phòng bệnh qua lại một chuyến chẳng kém gì đi phòng tập thể dục, hai là quảng trường xây dựng quá mức xinh đẹp, cầu nhỏ thác nước đủ các loại cây cảnh quý hiếm hiển nhiên không phải thứ một bệnh viện nên có. Chuyện này gây ra ồn ào um sùm, sau này có người không biết dùng dụng cụ gì chụp một tấm ảnh kết cấu bệnh viện, dùng góc độ bát quái phong thuỷ kỹ càng phân tích, vậy mà từng cọng cây ngọn cỏ đều mang theo huyền cơ.

Chuyện này cuối cùng trở thành một hồi tưng bừng náo nhiệt “Tám một tám chuyện lạ phong thủy quanh ta”, mà bệnh viện chỗ trồng các loại hoa thụ cũng thành rừng hứa nguyện nổi danh của bệnh viện.

Tần Thời dẫn theo Lương Tấn và Tề Diệp Nhất đi đến rừng hứa nguyện, thời tiết lúc này đã đến cuối xuân, hạnh hoa đã nở, hoa đào cũng rụng chỉ còn vài lá chồi non, chút anh đào sót lại lại không chút sinh khí, như báo hiệu một vở thanh xuân sắp kết thúc.

Lương Tấn kích động muốn đi ngắm hoa, đi vài chục bước lại chỉ thấy toàn cây cỏ lá xanh, không khỏi có chút thất vọng.

Tần Thời nhìn cậu cười, lại im lặng không lên tiếng ra hiệu Tề Diệp dừng lại. Hai người họ cùng nhau đứng lại, Lương Tấn mờ mịt nhìn gã một cái.

“Đi đến phía trước xem, ở đó có hoa hải đường còn đẹp hơn hoa đào đó.” Tần Thời tươi cười dịu dàng nói: “Tôi ở đây để Tề Diệp chụp giúp một tấm ảnh, cậu tiên phong đi trước dò đường nhé, hai tụi tôi bọc hậu theo sau.”

Lương Tấn mấy hôm nay mê mẩn nghe chuyện xưa, vừa nghe thấy mấy từ “tiên phong” “bọc hậu” “giết không tha” đã kích động. Cậu lập tức hai mắt tỏa sáng chắp tay, ra hình ra dáng nói: “Thuộc hạ đi trước sẽ trở lại!”

“Thuộc hạ” một đường chạy chậm liền mất tăm.

Tề Diệp Vấn: “Anh để cậu ta đi trước, yên tâm sao?”

Tần Thời nhìn thân ảnh Lương Tấn không lên tiếng.

Tề Diệp bỗng nhiên ngừng lại, ý thức được chuyện gì: “Bên kia có người?”

“Ừ.”

“…” Người nào? Hiển nhiên không phải bác sĩ Chu, cũng không phải dì hộ công, họ nếu muốn gặp có thể quang minh chính đại đến phòng bệnh cần gì phải chơi trò trốn tìm này. Tề Diệp trong lòng nháy mắt có đáp án lại không muốn tin.

Hắn trầm mặc một hồi, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “… Là ai?”



“… Anh là ai?” Lương Tấn dừng chân, chớp mắt nhìn người trước mặt.

Cậu phụng mệnh vào rừng hải đường dò đường, ai ngờ vừa nhìn thấy một góc sắc màu rực rỡ lại bị người chặn đường. Người đối diện thân hình thẳng tắp, cao hơn cậu đến nửa cái đầu. Trên người mặc sơmi trắng, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh cùng với lúm đồng tiền trên mặt người nọ vô cùng đẹp mắt.

Lương Tấn không biết mình vì sao lại lướt qua chiếc mũi cao ngất với ánh mắt tuyệt đẹp của người nọ mà chú ý đến hai cái lúm đồng tiền kia. Trên thực tế cậu cũng sẽ không tự hỏi vấn đề cao thâm như vậy, cậu chỉ chú ý tới lúm đồng tiền của đối phương càng lúc càng sâu, cách chính mình càng lúc càng gần.

Trên đầu mềm nhũn, một thanh âm dễ nghe vang lên: “Tôi là Từ Thanh Phong, em thì sao?”

Lương Tấn cũng không thích bị người xoa đầu sờ mặt, bình thường xem như đặc biệt dễ dàng tha thứ Tề Diệp với Tần Thời, nhưng mà hôm nay lại cảm giác thật thoải mái. Cậu vô thức cọ cọ, rồi lại có chút ngượng ngùng, nâng mặt nói: “Em là Lương Tấn.”

“Ồ, em năm nay mấy tuổi?”

“Em sáu tuổi, còn anh?”

“Tôi lớn hơn em một tuổi.” Từ Thanh Phong hơi cúi người xuống, môi mỏng thoáng mím lại. Hắn mặt mày càng hiện ra rõ ràng, dương quang chiếu lên tóc hắn tạo thành một vầng ánh sáng êm dịu. Lương Tấn nghĩ bụng, “Anh ta thật đẹp, đẹp giống như Tần Thời vậy.” Lại nhìn thoáng qua hai cái lúm đồng tiền, nhịn không được đổi ý: “Hình như so với Tần Thời… còn đẹp trai hơn một chút.”

“Tôi có thể làm bạn em không?” Từ Thanh Phong đẹp trai cười hỏi: “Tôi có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng có rất nhiều đồ chơi, nếu em thích tôi có thể chia sẻ với em!”

“…” Lương Tấn bỗng nhiên nhớ tới Tề Diệp dặn đi dặn lại “Mấy lý do để con nít khỏi bị dụ dỗ”, trong đầu lập tức nhảy ra bốn năm loại lý do cự tuyệt.

Cậu ngừng một chút, nhìn Từ Thanh Phong đang cười dịu dàng, do dự nói: “Vậy anh có thể chờ em một lát hay không, em đi hỏi anh trai em đã nhé?”

Cậu nói xong lập tức khẩn trương nhìn hắn.

Từ Thanh Phong cười gật đầu: “Có thể chứ, tôi ở chỗ này chờ em.”

Lương Tấn vội vàng xoay người, thậm chí không liếc mắt nhìn hoa hải đường nở rộ phía sau đã ba chân bốn cẳng chạy về.

Từ Thanh Phong nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt chuyên chú lại tràn ngập ý cười dịu dàng.

Hắn sẽ không nói cho Lương Tấn, hai mươi năm trước có một cậu con trai chạy đến trước mặt hắn, rụt rè hỏi hắn: “Lớp trưởng chào cậu, tôi là Lương Tấn, cậu tên là gì?”

Thằng nhóc nước mũi lòng thòng đầy mặt bùn đất khi ấy liếc cậu một cái, ngạo nghễ nói: “Từ Thanh Phong.”

“Cậu năm nay mấy tuổi?”

“Bảy tuổi.”

“Tôi sáu tuổi, nhỏ hơn cậu một tuổi!” Cậu trai căng thẳng nuốt nước miếng, nhìn mấy đứa con nít đeo khăn quàng đỏ xiêu vẹo cẩu thả phía sau thằng nhóc, nói: “Tụi mình có thể làm bạn không?”

Hắn cũng sẽ không nói cho Lương Tấn, một tháng trước hắn tự nhốt mình trong nhà hai ngày hai đêm rồi đi tìm Tùy Ngọc Lan. Mọi chuyện sau đó cũng không phải đều trôi chảy, Tùy Ngọc Lan tính cách mẫn cảm hay thay đổi, còn vài lần cò kè mặc cả, bệnh viện điều tra tự nguyện suýt nữa không thể thông qua. Xử lý mấy chuyện này xong, lại bởi vì Từ Thanh Phong thân thể quá gầy yếu không thích hợp giải phẫu mà không thể không cố gắng bổ sung dinh dưỡng. Hắn ăn thứ gì đều muốn nôn ra, đến khi ăn không vô thậm chí còn tự coi mình là Lương Tấn, tự mình dỗ mình, đến độ khiến thư ký Tiêu còn tưởng hắn bị tâm thần phân liệt.

Cho đến sau này trước khi giải phẫu hắn bắt đầu kinh hoảng, sợ đến bắp chân run rẩy, những phút cuối cùng hắn còn nhảy khỏi xe giải phẫu chạy đến cửa phòng bệnh Lương Tấn nhìn thoáng qua —— mấy chuyện này Tần Thời đều biết, cũng may là có Tần Thời hỗ trợ lại giúp hắn khơi thông quan hệ khắp nơi, hết thảy mới có thể tiến hành thuận lợi.

Hắn lúc trong phòng mổ mới hiểu loại tâm tình sợ chết này, con người không đi đến một bước này thì bao nhiêu cảm ngộ hay lời nói hùng hồn đều chỉ là ba hoa khoác lác. Từ Thanh Phong tự nhận bản thân tâm lý tố chất lợi hại, khi đó trong đầu lại lăn qua lộn lại chỉ có bốn chữ “Tôi không muốn chết”. Cái gì mà thoảng qua như mây khói, con người đi trên cõi trọc thế mênh mông này, cái gì mà tôn nghiêm mấu chốt, đều không thắng nổi một câu “Thà sống còn hơn chết”.

Hắn cuối cùng sống sót, thời khắc mở mắt ra bác sĩ vừa lúc quay đầu, cách khẩu trang cho hắn một nụ cười trấn an.

Giây phút đó hắn không nói nên lời, nhắm mắt lại, nước mắt ràn rụa.

Bảy ngày sau cắt chỉ, mười ngày sau hắn đã có thể hoạt động tự nhiên, vì thế khắp nơi tìm kiếm hộ công, nghìn chọn vạn tuyển ra một người, hắn từ đối phương học nấu ăn, khẩu vị chua ngọt cay mặn hoàn toàn dựa theo Lương Tấn, tay nghề thế mà ngày càng tiến bộ. Suốt một tuần hắn đều làm đồ ăn cho Lương Tấn.

Tần Thời từng hỏi hắn vì sao không nói ra, cũng thẳng thắn cho thấy nếu thân thể hắn không vấn đề gì, gã đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn. Từ Thanh Phong chỉ lắc đầu cười.

Mười lăm ngày sau, cũng chính là hôm nay, hắn có thể xuất viện.

Từ Thanh Phong về nhà chọn một bộ đồ đơn giản nhất, cạo râu sạch sẽ, tóc tai cũng tìm thầy Ivan lúc trước Lương Tấn hẹn cho hắn chỉnh sửa gọn gàng.

Hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất đến làm quen Lương Tấn thương yêu nhất của hắn.

Gió nhẹ thổi qua, bên kia chút hoa anh đào sót lại lả tả rơi xuống, bên này hoa hải đường lại bừng bừng sức sống từng đóa nở rộ.

Mùa xuân luôn một đi không trở lại, may mà tôi và em vẫn ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play