Ba tháng ba, liễu vàng thắm đẫm nửa phần xanh [1]. Đêm qua có một trận mưa nhỏ, đến khi hửng sáng vẫn còn nghe được tiếng nước tí tách rơi từ mái hiên, nằm trên gối cũng cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Nhưng sau khi mặt trời ló dạng thì bầu trời lại xanh trong rạng rỡ, trong viện, hai đóa hoa đào màu hồng phấn vừa nở, qua giọt nước bảy màu cười e lệ không muốn ngừng, không kìm được ngắm đến ngẩn người, cảnh vật mĩ lệ nhường này, thiên nhiên tuyệt sắc nhường này, cảm giác muốn nằm lì trên giường như cũng bị quét sạch, tâm tình phất phới như ánh mặt trời treo bên bức tường phía đông. Đêm qua ở trong mộng đã gọi tên người ta, hôm nay còn cùng nhau du thuyền, sao vẫn nhớ nhung như vậy, giống như mối tình đầu của một thiếu niên mới lớn, thật là…
Bên bờ Kính Hồ ở ngoài thành, cành liễu trổ mầm non, trong bụi cỏ những đóa hoa dại bé nhỏ vừa ló đầu khỏi nền đất. Các tiểu thương bán quạt tròn bằng tơ tằm tươi cười rạng rỡ mời chào hai ba cô nương đang du xuân kết bạn. Trên núi, tiếng chuông chùa Ninh An kính cẩn nghiêm trang, xuyên thấu tiếng rao hàng nhốn nháo rót vào tâm trí con người một sự yên bình.
Đứa bé nhà nào đó mặc quần áo mới, phồng má thổi cái chong chóng nhỏ trên tay phát ra tiếng vù vù, chỉ về mặt hồ phía xa hứa hẹn: “Mẹ, chờ mai sau con đỗ trạng nguyên, con sẽ ngồi trên chiếc thuyền lớn thế kia!”
Thiếu phụ mặc áo vải bên cạnh khom người cười, xoa lên cái đầu trơn nhẵn vừa cạo của đứa bé: “Được, mẹ chờ ngày đó.”
Trên hồ, thuyền hoa dập dìu, đầu tiết xuân, hầu môn vọng tộc trong kinh rất thích giong thuyền dạo hồ, kết bái vài vị tri kỷ, dẫn theo mấy phận má hồng, nghe nhạc uống rượu, ngắm cảnh tâm tình, hào hứng đứng ở mũi thuyền ngâm thơ đối câu rồi lại múa bút vẩy mực, cũng xem như là phong nhã, xứng với danh tiếng của một tài tử phong lưu.
Một khách ngoại lai ở trên bờ luôn miệng khen: “Chiếc thuyền hoa giữa hồ thật tinh xảo.” Trương hồng kết lục, rường cột chạm trổ, trong muôn ngàn chiếc du thuyền vãng lai trên hồ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nó.
Mọi người mỉm cười nói: “Đó là thuyền của tiểu công tử Thôi gia. Ngài không biết Thôi gia? Thôi phủ ở kinh thành, năm đó khi Thái Tổ hoàng đế ngự bút thân phong bát đại vọng tộc, Thôi gia giữ danh bài đệ nhất! Gia nghiệp to lớn, tiền hoàng hậu của Cao Tông hoàng đế chính là nữ nhi của Thôi gia.”
Đợi thuyền tới gần một chút người đó sốt sắng chỉ cho khách nhân thấy, người mặc hồng y sáng rực ngồi ở giữa chính là tiểu hầu gia của Trung Tĩnh hầu gia, tên là Ninh Hoài Cảnh. Người đang chạm ly nói cười với hắn chính là công tử Từ Khách Thu của Trung Liệt bá gia. Còn lam y công tử cầm quạt ở bên thuyền có nụ cười ân cần dễ gần, đó là thiếu chủ Giang Vãn Tiều của Chức Cẩm Đường ở thành Đông.
Hoa khôi Ngọc Phiêu Phiêu ngàn vàng khó mua một nụ cười của Xuân Phong Đắc Ý lâu ôm đàn tỳ bà ngân nga cất giọng: “Gió chợt thổi. Thổi gợn sóng mặt nước ao xuân. Hồ thơm dẫn lối đôi uyên ương. Tay vò nát nhụy hồng hạnh. Cánh chim đơn côi tựa lan can. Trâm ngọc nghiêng rơi. Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu [2].”
Giai điệu du dương trầm bổng, ẩn giấu một chút ai oán. Từ gia thiếu gia sau khi nghe xong, chỉ vào người mặc cẩm y trên chủ tọa cười nói: “Phiêu Phiêu, Minh Húc nhớ nàng còn không kịp sao nỡ lạnh nhạt với nàng? Câu ‘Trọn ngày mong quân quân chẳng đến‘ này phải do hắn nói mới đúng.”
Ngọc Phiêu Phiêu chỉ cười không đáp, cúi đầu chỉnh lại dây đàn. Từ Khách Thu đang muốn mở miệng pha trò, Ninh Hoài Cảnh nhét cho y một ly rượu nói: “Thường ngày không thấy ngươi chăm chỉ học hành, bây giờ lại dùng tới học vấn. Nếu giỏi thì kì thi hương năm nay đứng đầu bảng thử xem?”
“Ngươi nói đùa à.” Thấy Giang Vãn Tiều đứng một bên phẩy quạt ngắm cảnh, vẻ mặt bình chân như vại, Từ Khách Thu quay đầu lại nói: “Bàn về học vấn, có Minh Húc đây, nào đến phần ta?”
Thôi Minh Húc trước sau chưa nói một lời mỉm cười: “Không dám.”
Nghiêng người hỏi thăm Ngọc Phiêu Phiêu: “Sao vậy? Có chuyện phiền lòng?” Giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.
Ba người kia nhìn nhau cười, dù sao đây cũng không phải lần đầu họ nhìn thấy bộ dạng đó của hắn. Ngẫm lại vẻ kiêu ngạo thích được nuông chiều thường ngày của hắn, cứ như hai người khác nhau, chợt thấy hắn thay đổi thái độ, quả là kì quặc đến luống cuống.
Thôi Minh Húc không để ý tới nụ cười quái dị của ba người bọn họ, kéo tay Ngọc Phiêu Phiêu dịu dàng hỏi han: “Có phải hai ngày trước bị cảm không? Nếu thế, chúng ta về trước đi.”
“Không phải… Thiếp…” – Ngọc Phiêu Phiêu bị hắn nắm cổ tay, lại càng e thẹn, lắc đầu muốn trả lời, bỗng nghe một tiếng “Tõm” ở phía sau, những người xem náo nhiệt ở trên bờ nhất loạt la lên:
“Có người rơi xuống nước! Mau! Mau lại xem!”
Người trên thuyền hoa nhìn theo tiếng kêu, dòng người vốn như con thoi bên bờ xôn xao vây thành một đám đông đông nghẹt, tất cả đều sợ hãi la hét liên tục, nhưng vẫn không thấy ai nhảy xuống nước cứu người.
Chỗ có người rơi xuống nước cách thuyền hoa không xa, có vẻ là người trên con thuyền hoa gần nhất kia. Người trên con thuyền đó tay chân luống cuống, hai ba người có vẻ là gia đinh chạy tới bên mạn thuyền hét lên: “Thiếu gia, thiếu gia…” Bộ dạng lúng ta lúng túng.
Có người muốn tìm nhà thuyền mượn cây sào cứu người, không biết vì quá hoảng sợ hay vì nguyên nhân nào khác mà người rơi xuống nước dù làm thế nào cũng không bắt được, tất cả chỉ vô ích, làm cho người trên bờ sốt ruột.
“Nhìn người đó quẫy nước như vậy… Không biết bơi à?” – Giữa bọt nước tung tóe không thấy rõ hình dáng người nọ, Từ Khách Thu siết chung rượu nói, nhìn người trong nước cố gắng vùng vẫy nhưng dần dần chìm xuống.
“Xem ra đúng là vậy.” Bình rượu đã cạn, Ninh Hoài Cảnh phân phó gia đinh mang thêm một bình nữa tới, rồi tự rót cho mình một ly: “Mùi vị rượu này không tệ, là Vãn Tiều huynh mang đến?”
“Lần trước đến Giang Nam thu mua vải mới, tiện thể mang về thôi.” – Giang Vãn Tiều nói, thu quạt muốn quay về chỗ ngồi, trên bờ có tiếng reo hò: “Này, có người nhảy xuống cứu.”
Thôi Minh Húc lúc trước chỉ nhìn thoáng qua rồi không để ý tới, nhìn theo tầm mắt của Ngọc Phiêu Phiêu, đúng là trên con thuyền có người rớt xuống nước, có người vừa lặn xuống nước: “Biết bơi sao không sớm nhảy xuống cứu?”
Vừa dứt lời đã thấy người nọ ở trong nước giãy vài cái, cư nhiên cũng từ từ chìm xuống: “A… Không biết bơi à…”
Trên thuyền, mọi người bật cười, rót rượu, an tọa ở trên thuyền nhìn hai đám bọt nước một xa một gần bắn ra tung tóe.
“Người kia sắp không xong.” – Từ Khách Thu thấy người rơi xuống nước đầu tiên sắp chịu hết nổi, bọt nước quanh thân cũng dần nhỏ lại, lộ ra một cái đầu đen đen: “Có muốn cứu hắn hay không?”
Ninh Hoài Cảnh và Giang Vãn Tiều không trả lời, ngón tay Thôi Minh Húc vuốt lên miệng chén rượu, nhìn mặt hồ lay động, dao động đến nỗi nước gợn dập dờn, tạo thành một làn sóng lăn tăn.
Cổ tay bị nắm chặt, là Ngọc Phiêu Phiêu níu tay áo hắn: “Cứu, cứu người đó với.”
Mỹ nhân thủy chung mặt ủ mày chau khẩn thiết nhìn về phía hắn, bên ngoài con ngươi đen bóng đã đọng một lớp sương, vành mắt chuyển hồng, càng khiến người ta thấy thương xót. Thôi Minh Húc trong lòng nóng lên, kìm lòng không đặng nắm lấy tay nàng: “Không có việc gì, nhìn nàng rất nôn nóng.”
Phất tay triệu mấy gia đinh biết bơi đến, lệnh cho bọn họ nhảy xuống cứu người. Thần sắc Ngọc Phiêu Phiêu lúc này mới khá lên một chút, vẫn nắm chặt tay áo hắn không buông, đôi mắt không chớp lấy một lần, chuyên chú quan sát động tĩnh trên mặt hồ.
“Sợ cái gì? Không phải đã cứu lên rồi sao?” – Thôi Minh Húc thấy nàng căng thẳng, ôm nàng vào lòng trấn an.
Từ Khách Thu chờ thấy hai người họ thân mật liền nhỏ giọng trêu đùa, thường thường chỉ nhìn bọn họ một cái đã bị Thôi Minh Húc lạnh nhạt trừng lại, vì vậy cười đến không ngừng được.
Một lát sau, người được cứu được kéo lên. Ngọc Phiêu Phiêu bước nhanh tới xem xét, Thôi Minh Húc bất đắc dĩ cũng phải đi theo.
Gia đinh ghé vào tai hắn thông báo: “Mặc áo vải là kẻ lúc sau nhảy xuống cứu người, người rớt xuống nước trước đã hôn mê.”
Hai người ướt sũng nằm trên thuyền, gia đinh quây xung quanh. Không thể dạo hồ tiếp, trước tiên cặp bờ tìm một đại phu quan trọng hơn. Thôi Minh Húc đứng ở ngoài đám đông, xuyên qua khe hở thản nhiên nhìn lướt qua, bỗng nhiên phát hiện, hai người trên mặt đất nhìn hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi. Không khỏi ngừng bước nhìn kĩ lại.
“Giản Chi…” – Ngọc Phiêu Phiêu bên cạnh kìm lòng không được nước mắt rơi xuống, khẽ gọi.
Giản Chi… Tên này… Thôi Minh Húc nghe nàng gọi, trong lòng xao động. Đúng rồi, người mặc áo vải nằm trên đất không phải Vu Giản Chi gặp mặt vài lần ở học đường thì là ai?
Bàn về chuyện đó, hai bên cũng có chút tình đồng môn nhiều năm học chung, chỉ là Thôi Minh Húc hắn luôn mắt cao hơn trời, hạng người mà hắn kết giao phải như Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, đối với Vu Giản Chi gia cảnh bần hàn, học nghiệp không mấy nổi bật tự nhiên gặp qua sẽ quên, sao nói được nửa câu với hắn? Tới bây giờ, ngoài lúc thấy mặt ở học đường, dĩ nhiên không nhận ra. Như vậy, người có giao tình tốt với Vu Giản Chi đến mức khiến kẻ ấy bỏ sống quên chết nhảy xuống cứu là… Đường nhìn chuyển qua thân người không thấy động đậy, thân hình nhỏ hơn cả Vu Giản Chi, gia đinh Thôi phủ đang đè lên ngực giúp người ấy nôn nước ra. Qua đám người tất bật chỉ thấy được đôi môi khẽ mở của y, màu hồng phấn rất nhạt, cảm giác thật mềm mại, bất chợt làm hắn liên tưởng tới hai đóa hoa đào mới nở trong viện sáng nay, yếu ớt, không nhịn nổi ngắt lấy.
“Đó không phải là Tề Gia bên Lễ bộ [3] sao?” – Ninh Hoài Cảnh theo Từ Khách Thu chạy đến góp vui, vừa thấy Tề Gia hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó tiếp lời: “Nếu là vị Tiểu Tề đại nhân mà ngươi nói thì trượt chân rơi xuống nước cũng không kỳ quái.”
Thấy Thôi Minh Húc không có biểu hiện gì nói: “Minh Húc, lại nói, y và ngươi lúc trước cũng là đồng môn mà. Ngươi nhận ra y không?”
“Đã từng gặp mặt.” – Thấy Ninh Hoài Cảnh vạch trần quan hệ của hắn với Tề Gia, cảm thấy hơi không hài lòng, Thôi Minh Húc nói một câu cho có lệ, bỏ lại mọi người xoay người rời khỏi.
“Aiii, ngươi nói hắn… Thay đổi sắc mặt nhanh như chớp ấy.” – Từ Khách Thu bất mãn.
“Tính tình hắn như vậy, ngươi cũng không phải không biết.” – Giang Vãn Tiều phẩy quạt chậm rãi đi tới.
Trong đám đông vọng ra vài tiếng ho khan yếu ớt, Ninh Hoài Cảnh nhìn đôi mắt Tề Gia mơ mơ màng màng, không khỏi cười: “Tiểu Tề đại nhân tỉnh?”
Thấy Tề Gia hơi giật mình, không phản ứng, hắn cũng không lưu tâm, chỉ vào thuyền của Tề phủ trên hồ nói: “Đây là thuyền hoa của Thôi phủ, thuyền của quý phủ ở bên kia, Tiểu Tề đại nhân, ngài rớt xuống nước.”
“Thôi… Thôi phủ?” – Thần trí vẫn mơ hồ, cố gắng xâu chuỗi từ ngữ lại, Tề Gia nghi hoặc nhìn về phía ba nam tử ăn mặc sang trọng trước mặt.
“Chính là Thôi phủ, Thôi Minh Húc, đại nhân hẳn nhận ra?”
“Ọc ——” một tiếng lại nôn ra một ngụm nước, cả người không còn chút sức lực nào cũng không cố chịu đựng thêm nữa, cuối cùng chỉ có ba chữ “Thôi Minh Húc” lọt vào tai.
Thôi Minh Húc, là Thôi Minh Húc cứu mình.
Bóng người đã đi xa sau khi bước lên bờ, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua thuyền hoa, lập tức nghênh ngang bỏ đi. Cao quan chạm mây, cẩm y tung gió, mày tựa núi xa, môi mỏng khẽ nhếch, mắt đen đảo quanh, ngạo khí át người.
Mọi người đều nói, đó là tiểu công tử Thôi gia Thôi Minh Húc, là giai khách [4] của Hầu phủ, là thiên kiêu [5] trong nhân thế.
Tề Gia, cái tên này nghe rất quen tai, cẩn thận hồi tưởng lại, đâu đâu cũng nghe mọi người ở sau lưng châm chọc y.
“Tề Gia, đề mục hôm nay tiên sinh hỏi huynh không trả lời được à?”
“Ta… Ngày hôm qua nghe Đoan Mẫn nói, hôm nay tiên sinh khảo Luận Ngữ [6], ta xem cả một đêm. Kết quả, hôm nay tiên sinh hỏi Đại Học [7].”
“Tề Gia, không phải tiên sinh cho huynh chép bản khắc sao? Đồ đâu?”
“A, ta đang chép. Á, mực… Mực sao đổ ra hết rồi? Ây da, chữ của ta, ta vừa mới viết…”
“Tề Gia, tiên sinh tìm huynh có chút việc, kêu huynh ra sau núi.”
“Chỗ đó… Chỗ đó là nghĩa địa mà.”
“Tiên sinh kêu huynh đi thì huynh phải đi, huynh muốn cãi lệnh thầy hả?”
“Há há, y đến thật kìa.”
“Y ngốc quá đi.”
Bước đi trong thư viện, thỉnh thoảng nghe vài câu chuyện phiếm, hình như cái người tên Tề Gia luôn luôn bị ức hiếp, ngoài những chuyện đó ra cũng không có ấn tượng nào khác.
Thôi phủ trước kia cũng mời tây tịch [8] đến phủ dạy học, Thôi Minh Húc chán ghét những lão học giả suốt ngày rung đùi đắc ý không có ý nghĩa. Huống chi, những gì họ dạy hắn cũng đã biết. Sau vài lần trêu đùa ác ý, các lão học giả không chịu nổi nữa đều xin từ giã. Đại ca đương gia của hắn thấy hắn cả ngày không làm chuyện gì, chỉ lo càn quấy vui chơi, tức giận không thôi, dứt khoát đưa hắn vào học thư viện ở trong thành.
Thôi Minh Húc cũng không kháng cự, ở thư viện so ra còn tự tại hơn khi ở nhà, không có việc gì thì có thể chạy ra ngoài tìm bọn người Ninh Hoài Cảnh huyên náo. Tuy rằng đến chỗ nào cũng thấy mấy lão học giả gầy đét lại không thú vị, nhưng mà bọn họ cũng biết không thể trêu vào Thôi phủ, đối với việc hắn trốn học trốn hành cũng mở một mắt nhắm một mắt, quyền thế không lưu tình. Hừ, mấy lão ngoan cố chỉ biết ngập mình trong đống sách cũ nát gặp những việc này thì lại rất nhanh nhạy.
Trong thư viện cũng có người thật sự bất chấp khắc khổ nghiêm túc lập thệ phải trở nên xuất sắc. Một tay cầm cái màn thầu lạnh tanh một tay cầm sách, màn thầu nhanh nhét vào lỗ mũi luôn. Hắn ngồi bên song cửa vô tình thấy được, không mảy may quan tâm đến sự xấu hổ và giận dữ của người khác cười ha ha ha. Hắn từ lúc sinh ra đã là con nhà thế gia, từ nhỏ đã có cẩm y ngọc thực không lo ăn mặc, lại thêm thiên tư thông minh tài học hơn người, dù cho cả đời hắn cứ chơi bời quậy phá thì Thôi gia vẫn nuôi được hắn, đây là hậu đãi của ông trời, ngươi không phục cũng không được.
Cười xong quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người run rẩy núp sau cây cột.
“Ai đó? Lén lén lút lút như vậy làm gì?”
Sau cây cột có tiếng động. Thôi Minh Húc hừ lạnh một tiếng, xốc vạt áo một bước rời khỏi thư viện nhưng người nọ vẫn bám theo.
Sau đó nghe nói cái người tên Tề Gia kia mua một chức quan trong Lễ bộ, trong thư viện bàn tán xôn xao. Thiên hạ đều biết, tham gia khoa cử vào làm quan mới gọi là chân tài thực học chứ không phải đút lót cho gia đình đế vương, vậy mới là chính thống. Cho dù ngoài ba kì thi mỗi năm, khi đại xá vẫn tổ chức thêm những kì ân khoa, nhưng trong mắt người đời, vẫn thấp hơn thi Hội một bậc. Huống chi dùng tiền để mua một cấp bậc nhàn hạ, không quyền lại không thế, gặp người phải cúi đầu khom lưng, với quốc với gia thì làm được gì? Chỉ được ánh hào quang bề ngoài mà thôi. Tên Tề Gia chậm hiểu này, nếu không chỉ đích danh thì y cũng không biết mình bị người ta châm chọc, tại nơi quan trường đầy hổ sói còn không bị ăn tươi nuốt sống?
Trong thư viện có người không có ý tốt đánh cược rằng không quá nửa tháng Tề Gia nhất định sẽ khóc lóc trốn về.
Thôi Minh Húc ở bên ngoài cửa sổ nghe được cảm thấy thú vị, đối với cái tên Tề Gia này bất giác đã lưu nửa phần tâm.
Ngày hôm nay mới tính là gặp mặt, hóa ra đó là Tề Gia. Trên boong thuyền có rất nhiều người vây quanh, Thôi Minh Húc ở ngoài đám đông nhìn lơ đãng, nhìn bộ dạng đó, thật đúng là một kẻ ngu ngốc. Thân thể nhỏ bé, cao ngang ngang hắn. Đôi mắt nhắm chặt, y phục ướt đẫm ngượng ngùng dán sát cơ thể, nhưng nhìn cũng không gầy. Kim tỏa phiến, ngọc hồ lô [9], các thứ trang sức khác nảy lên theo thân thể, rơi xuống boong thuyền, vang lên tiếng leng keng leng keng, một người lớn như vậy, sao phải sợ y mệnh không dài nuôi không lớn chứ? Buồn cười. Định đứng lên, y vào quan trường đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi à? Chà, ngược lại vẫn sống rất rất tốt. Y sớm phải bị đẩy xuống Ngọ Môn Quan khi đang làm việc rồi chứ.
Trên đường hồi phủ, Thôi Minh Húc nhớ lại những chuyện liên quan đến cái tên này. Người ngốc có phúc của người ngốc, cổ nhân nói rất có đạo lý.
“Kì thi Hương năm nay đệ chuẩn bị thế nào rồi?” – Trưởng công tử Thôi gia Thôi Minh Đường đang ngồi giữa phòng khách uống trà, thấy Thôi Minh Húc buồn bực vẩn vơ đi vào phòng khách liền quát hắn: “Đệ đi đâu quậy phá?” Bạn đang
Vốn từ xa xa đã thấy đại ca ngồi ở sảnh đường, sợ huynh trưởng thấy lại muốn lằng nhằng, hắn mới giả bộ như không phát hiện, không ngờ lại bị huynh trưởng gọi lại, Thôi Minh Húc bất đắc dĩ, đành phải quay đầu vào chính đường ngồi xuống: “Hôm nay hẹn Hoài Cảnh, Khách Thu và Vãn Tiều ra ngoài thành du hồ, đi nửa đường thì bọn họ có việc, đệ về trước.”
Đại ca hắn hận nhất hắn phóng túng buông thả, nếu để huynh ấy biết hắn qua lại với nữ tử thanh lâu, sợ rằng sẽ sinh ra chuyện lôi thôi. Vì vậy Thôi Minh Húc giấu giếm không đề cập đến Ngọc Phiêu Phiêu.
“Còn việc học của đệ?”
“Khá tốt.”
Sau khi phu thê Thôi gia sinh được hai đứa con trai, vài năm sau cũng không sinh nữa, sau đó mới hạ sinh Thôi Minh Húc. Ai ngờ rằng Thôi phu nhân sau khi sinh không bao lâu liền rời khỏi nhân gian, Thôi lão gia yêu vợ tha thiết, lại thương xót con thơ tuổi nhỏ đã tang mẹ, càng thêm cưng chiều Thôi Minh Húc, thường mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, đổi lại càng dung túng cho thói cuồng ngạo ngang tàng của hắn.
Ba năm trước, sau khi Thôi lão gia qua đời, tất cả mọi việc trong nhà đều do trưởng tử Thôi Minh Đường làm chủ. Y làm quan trong triều, bản tính nghiêm túc đứng đắn trái ngược hoàn toàn với Thôi Minh Húc, lại lớn tuổi hơn Thôi Minh Húc, so với Thôi lão gia càng có phong thái của người phụ thân nghiêm khắc. Chỉ là Thôi Minh Húc sớm đã bị phụ thân cưng chiều đến không biết trời cao đất dày, đối với những răn dạy và khiển trách của đại ca chỉ cảm thấy chán ghét mà không sợ hãi, không có ý muốn tự hối cải. Kể từ đó, chỉ làm Thôi Minh Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Còn nhị thiếu gia Thôi gia Thôi Minh Dao kế thừa thương nghiệp của gia tộc, quanh năm buôn bán ngoài kinh, khó có được một lần quay về kinh thành, lại nói huynh trưởng như cha, hành vi hay cách cư xử của Thôi Minh Húc đều do y dạy dỗ: “Tháng tám sẽ đến ngày thi, đệ định làm sao?”
Mắt thấy kì thi Hương tháng tám đã gần kề nhưng Thôi Minh Húc ngày ngày vẫn chơi bời lêu lổng bên ngoài, không có chút vẻ chăm chỉ, Thôi Minh Đường ở ngoài thì lo lắng nhưng trong bụng đã sinh phẫn nộ.
“Dù sao sẽ không làm mất mặt Thôi gia.” – Thôi Minh Húc nói. Thấy sắc mặt y đột nhiên trầm xuống, vội vàng đứng dậy muốn bỏ chạy: “Đệ ra đằng sau thăm đại tẩu.”
Dứt lời, không đợi Thôi Minh Đường gật đầu, từ chính đường đã chạy ra hậu viện.
Đầu tiết xuân, bên nguyệt động môn, hai gốc phong đã cởi bỏ lớp áo đỏ, trên phiến lá xanh non còn một vòng đỏ tươi lưu luyến không muốn rời. Phần lớn hoa trong vườn đã trổ nụ, điểm xuyết thêm chùm năm chùm ba khóm lá xanh. Những đóa hoa đón xuân nở rộ sảng khoái hai bên đường, tôn lên ánh nắng ấm áp, trải ra một màu vàng tươi trên mặt đất, khiến người ta không nhìn cũng khó.
Thôi Minh Húc thấy đại tẩu Liễu thị và nhị tẩu Trần thị đang ngồi bên bàn đá nói chuyện, nhi tử mới sinh của Trần thị cũng được bế ra, hai người chọc cho đứa bé cười khanh khách. Đi đến ôm lấy tiểu chất tử trong tay Trần thị, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của nó: “Nhìn này, mấy ngày không gặp, có nhận ra thúc thúc không?”
Đứa bé chỉ chớp mắt nhìn hắn, ngoác miệng, khóc oa oa.
“Mới bấy nhiêu tuổi, sao mà nhận ra đệ được?” – Liễu thị cười nói: “Đệ như vậy đâu giống ôm con nít, giống ôm vò rượu hơn đó. Còn không mau trả lại cho nhị tẩu của đệ.”
Nhũ mẫu, nha hoàn bên cạnh cũng cười theo, Trần thị nhân tiện nói: “Chắc nó đói bụng rồi, để tỷ bế nó.” Nàng bế đứa bé từ tay Thôi Minh Húc rồi đi về phòng.
“Đại ca lại giáo huấn đệ.” – Trần thị rời đi, Thôi Minh Húc khom lưng ngồi xuống ghế đá, vừa lấy chung trà thị nữ để trên bàn vừa nói với nàng.
Hắn còn nhỏ đã tang mẹ, phụ thân dù có thương yêu bao nhiêu cũng không thể bù đắp, vị đại tẩu này từ sau khi về nhà, cử chỉ độ lượng dịu dàng, xử sự công chính liêm minh, được lòng trên dưới Thôi phủ. Hơn nữa, đối đãi với tiểu thúc Thôi Minh Húc này không nuông chiều bảo vệ như Thôi lão gia cũng không hơi chút là quát mắng nạt nộ như Thôi Minh Đường, do đó Thôi Minh Húc đối với nàng càng thêm kính yêu, thỉnh thoảng lại cáo trạng đại ca hắn trước mặt nàng, nói hết bực dọc, thậm chí có những chuyện không tiện nói cho người khác nghe, trước mặt nàng cũng có thể tự nhiên mà tỏ bày, Liễu thị đối với hắn vừa là tẩu tử vừa là mẫu thân vừa là bằng hữu.
Lúc này, thấy hắn lại tới kể khổ, Liễu thị không khỏi bật cười, sai người thay những đĩa trên bàn thành các món điểm tâm thường ngày Thôi Minh Húc thích ăn, tha thiết nói rằng: “Huynh ấy cũng vì suy nghĩ cho tương lai tiểu thúc. Huynh ấy cũng không phải thúc ép đệ, chẳng qua con cháu gia đình bình thường còn muốn nỗ lực đọc sách, kiến công lập nghiệp, tiểu thúc đệ tài trí hơn người lại có tiền đồ tốt, nếu không vào triều làm quan dốc hết sức vì nước thì sẽ rất đáng tiếc. Cổ nhân thường nói, nam nhi chí tại bốn phương, qua hai năm nữa đệ cũng nên thành gia lập thất đi, nếu không ngẫm nghĩ kĩ càng dự định mai sau, cứ chơi bời thế này thì tiểu thư nhà nào chịu gả cho đệ?”
“Ai nói đệ không nghĩ tới chứ?” – Thôi Minh Húc buông điểm tâm trong tay, vỗ tay phủi sạch những mảnh vụn dính ở đầu ngón tay: “Nếu sang năm đệ thi Hội đỗ trạng nguyên thì sao?”
“A? Như vậy quả thực là chí hướng tốt.”
Thôi Minh Húc thấy nàng gật đầu cho phép, khóe miệng nhếch lên cười đến kiêu ngạo: “Ai cũng nói chức thừa tướng của Lục gia là do Thái Tổ hoàng đế ngự khẩu thân phong mà có, đệ thấy Lục Hằng Tu này cũng tầm thường không có bản lĩnh, chẳng qua y chỉ dựa vào hư vinh của tổ tiên mà thôi. Đợi đệ vào triều sẽ khiến y mất đi tướng ấn, cho y thấy, Hiền tướng cũng không nhất thiết phải là người trong Lục gia y.”
“Lời này đã vượt quá.” – Liễu thị biết hắn cá tính cuồng vọng, muốn khuyên hắn kiềm chế: “Bây giờ không nói thi Hội, ngay cả thi Hương còn chưa qua đã nghĩ tới chức quan sau này. Hơn nữa, làm quan quan trọng ở chỗ biết thận trọng đặt cái lợi chung lên quyền lợi riêng…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thôi Minh Húc cắt ngang. Chỉ thấy hắn như nhớ lại chuyện gì đó, trong vẻ tươi cười kiêu ngạo lại có thêm vài phần ấm áp: “Đại tẩu, chờ đệ đỗ trạng nguyên sẽ lấy Phiêu Phiêu về nhà, có được không?”
“Ra là đệ đã có chủ ý chuyện tốt thành đôi.” Chuyện đi tìm Ngọc Phiêu Phiêu Thôi Minh Húc từ trước đến nay không hề dối gạt Liễu thị, Liễu thị chỉ tưởng hắn thiếu niên phong lưu, tương giao với danh kỹ hoa khôi hiếm có cũng là chuyện bình thường nên không can thiệp nhiều, không ngờ hắn đã có suy nghĩ rước người ta vào cửa, không khỏi ngẩn ra: “Chỉ là Ngọc cô nương, cô ấy…”
Phát hiện lời nói không ổn liền chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Không phải nói hôm nay cùng tiểu hầu gia của Trung Tĩnh hầu gia dạo chơi hồ sao? Sao lại về sớm như vậy?”
“À, tự nhiên bị mất hứng thì về thôi.” Thôi Minh Húc thầm nghĩ, chuyện cưới Ngọc Phiêu Phiêu cũng không phải gấp gáp ngay bây giờ, sẽ không phiền hà thêm nữa, đem chuyện hôm nay dạo hồ gặp được kể với nàng, chỉ nói cứu được người nhưng không nói đó là bạn học chung thư viện. Chỉ cảm thấy nói mình và tên ngốc Tề Gia ngu đần kia có liên quan thì trong lòng rất không thoải mái, tựa như mảng bùn đen dính lên mảnh vải gấm trắng.
Đang nói đến lúc cứu người lên thì có hạ nhân tới báo, có người mang thiếp tới muốn bái kiến tam công tử.
Thôi Minh Húc rời khỏi hoa viên, không vội vàng mà đi đến chính đường, lúc đứng ở cạnh cửa thoáng liếc mắt nhìn, người trên ghế ngồi nghiêm chỉnh. Người đầu tiên hắn nghĩ tới trong đầu dĩ nhiên là Tề Gia.
Người nọ thấy Thôi Minh Húc sải bước vào cửa vội đứng dậy chắp tay nói: “Đa tạ công tử trượng nghĩa cứu tiểu chủ nhân nhà nô tài.”
Ra là không phải Tề Gia mà là quản gia Tề phủ. Thôi Minh Húc thầm cười suy đoán vừa rồi nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vị tổng quản này khen nhầm rồi, tại hạ bất quá chỉ nhấc tay chút mà thôi.”
Lại thấy có người đem mấy rương đồ đến, quản gia tóc hoa râm nhưng tinh thần sung mãn khom người nói với hắn: “Một chút lễ tạ ơn không thể hiện hết sự tôn kính, mong công tử vui lòng nhận cho.”
Thôi Minh Húc đảo mắt đánh giá, bất quá chỉ là chút vải vóc, các loại vật dụng đựng đồ, vật phẩm không nhiều, chế tác rất tinh xảo. Từ nhỏ hắn sinh trưởng trong gia đình phú quý, các loại kì trân dị bảo trước đây đã xem qua vô số lần, luôn luôn mắt cao hơn trời, ngay cả Giang Vãn Tiều cũng có lúc phải nửa thật nửa giả oán giận hắn: “Trong những thứ Chức Cẩm Đường ta thu thập khắp chốn, nếu Thôi tam thiếu gia ngươi có thể coi trọng hai ba món thì đã là phúc phận lớn lắm rồi. Ngươi xem ngươi, chọn đông lựa tây, nếu ngươi sinh ra trong một gia đình bình thường có người trên kẻ dưới, ngươi nói ngươi sống thế nào đây?”
Thôi Minh Húc nheo mắt nói: “Ngươi chỉ có thể nói vậy, mấy món ở Chức Cẩm Đường ngươi cũng chỉ thường thôi.”
Lúc này những thứ Tề phủ đưa tới ngoài ý muốn lại hợp ý của hắn. Có thứ nào tốt hơn nghiên mực trên tay, màu sắc xanh tím, hoa văn ngay ngắn, nặng trĩu nhẵn mịn, xung quanh nghiên mực chạm khắc hoa văn đài sen búp hoa, tạo hình toàn thể như lá sen giương rộng giữa hồ sen, chạm trổ tinh tế, sống động như thật. Đặt trên bàn, cứ như hương vị giữa mùa hè, gần như còn ngửi được hương sen thoang thoảng.
Không ngờ chủ tử chẳng ra gì nhưng hạ nhân làm việc rất thoả đáng. Thôi Minh Húc hai mắt nhìn lão quản gia, lão quản gia vẫn đứng cung kính, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có khí phách. Không khỏi có ý khen ngợi, liền thuận miệng hỏi ông ta: “Chẳng hay chủ nhân nhà ông hiện nay ra sao?”
“Nhờ công tử cứu, tiểu chủ nhân đã không còn gì đáng lo, chỉ là hoảng sợ quá độ, cần nằm trên giường mấy ngày, không thể tự mình đến đây bái tạ, có chỗ nào không đúng lễ nghĩa mong công tử chớ trách.”
Lúc đó, nếu không phải Ngọc Phiêu Phiêu khẩn cầu, Thôi Minh Húc căn bản không quan tâm đến việc rỗi hơi này, hiện tại thấy Tề phủ mang ơn như vậy, coi hắn như ân nhân cứu mạng dù có máu chảy đầu rơi cũng có ý muốn báo đáp, nhưng hắn cứ đối đáp như vậy lại sinh ra chút chột dạ nên mới tỉ mỉ hỏi han tình hình Tề Gia, nghe nói là thỉnh lang trung trong thành, không khỏi cúi đầu trầm ngâm: “Đám người vô danh trong thành sợ là y thuật thấp kém. Tôn đại phu của Tế Thiện Đường trước đây là ngự y trong cung, có thể nói là hạnh lâm diệu thủ [10], không phiền thì mời ông ấy đến khám thử xem.”
Dứt lời, từ trong tay áo rút ra danh thiếp của mình, đưa cho ông ta: “Ngày trước ông ấy và gia phụ là bạn tốt, Tế Thiện Đường và tệ phủ cũng có vài phần giao tình, ông cầm danh thiếp của ta đến đó, ông ấy sẽ nhận lời.”
Lão quản gia Tề phủ cung kính nhận lấy, khom lưng nói: “Đợi sau khi tiểu chủ nhân nhà nô tài lành bệnh sẽ tự mình đến nhà bái tạ đại ân của công tử.”
Thôi Minh Húc xua tay: “Không cần.”
Vốn hắn muốn nói mấy câu khách sáo như “Chúng ta là đồng môn” nhưng trong lòng lăn qua lộn lại rốt cuộc cũng không lời nào ra khỏi miệng.
Những vải vóc đưa tới được đưa qua hai vị tẩu tẩu, hắn cố ý chọn ra những cuộn tốt nhất đưa đến cho Ngọc Phiêu Phiêu, Thôi Minh Húc chọn hai thứ thấy thuận mắt để lại, còn lại đều thưởng cho hạ nhân. Sau đó bọn Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu cười hắn mấy lần: “Người cũng không phải ngươi cứu, ngươi dựa vào cái gì mà nhận lễ tạ ơn của người ta?”, Thôi Minh Húc vài ngày sau đem sự việc quăng ra sau đầu. Chỉ là thỉnh thoảng thấy nghiên mực trên bàn lại nhớ tới cái người tên Tề Gia kia, còn có đôi môi vô ý mà hé một nửa của y, giống như đóa hoa đào chớm nở trước cửa sổ phòng hắn. Đảo mắt đã qua một tháng, kỳ thực hoa đào từ lâu đã nở đến rực rỡ, ngay lúc đó, sự ngượng ngùng mềm mại đã rời đi không hề quay lại.
Chú thích:
[1] Đây là câu thơ thứ hai trong bài thơ Thành đông tảo xuân của Dương Cự Nguyên.
[2] Bài nhạc được phổ từ bài từ Yết kim môn của Phùng Duyên Tị.
Nguyên tác:
风乍起,
吹皱一池春水.
闲引鸳鸯香径里,
手捋红杏蕊.
斗鸭阑干独倚,
碧玉搔头斜坠.
终日望君君不至,
举头闻鹊喜.
[3] Lễ bộ hay Bộ Lễ là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam, tương đương với Bộ giáo dục ngày nay. Quan đứng đầu Lễ bộ là Lễ bộ thượng thư, tương đương với Bộ trưởng Bộ giáo dục và Bộ trưởng Bộ ngoại giao ngày nay.
[4] Giai khách: khách quý.
[5] Thiên kiêu: trích từ cụm Thiên kiêu chi tử (đứa con của trời, chỉ một người kiêu ngạo, tài giỏi).
[6] Luận Ngữ là một cuốn sách do Khổng Tử và những đệ tử của mình biên soạn. Luận Ngữ là một quyển sách trong bốn sách gọi là Tứ thư. Ngoài Luận Ngữ, Tứ Thư cũng gồm có Đại Học, Mạnh Tử và Trung Dung. Luận Ngữ là sách sưu tập ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời.
[7] Đại Học nguyên là một chương trong Lễ Kí, được xem là một trong những sách chủ yếu của Nho Gia.
[8] Tây tịch: ghế tây, dùng để chỉ khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây.
[9] Kim tỏa phiến, ngọc hồ lô: những món trang sức cho trẻ con đeo để cầu mong đứa bé sẽ lớn lên mạnh khỏe, sống thọ.
[10] Hạnh lâm diệu thủ: bàn tay diệu kỳ trong rừng hạnh, ý nói những người tài giỏi. Trong đoạn văn đó tác giả muốn nói đến người thầy thuốc giỏi y thuật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT