Tất cả đứng yên hóa đá, lặng phắc như tờ.

Chỉ còn ánh lửa rần rật trên đầu vô số ngọn đuốc cháy rực một góc trời đêm cùng những tia lửa nổ lách tách liên tục bắn ra như pháo hoa là cảnh tượng linh động cũng như thanh âm duy nhất hiện hữu.

Khuôn mặt như được tạc từ bạch ngọc lạnh lẽo băng hàn dưới ánh lửa bập bùng lại càng tuyệt trần diễm lệ, ánh lên sự cứng rắn kiên định, bất khuất quật cường. Chính giữa đôi chân mày thanh tú tựa viễn sơn, điểm nhẹ một vết chu sa thắm đỏ long lanh, ôn nhu kiều mị mà tràn ngập sát khí chết người, vòng kim tuyến óng ánh dịu dàng quấn quanh bàn tay trắng nõn tú lệ, tựa độc xà khép hờ mắt, sẵn sàng xuất thủ đoạt mạng bất cứ lúc nào.

Đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa hàm tiếu hơi nhếch lên, nửa như giễu cợt, nửa giống tự trào, đôi nhãn thần sâu thẳm nhìn xoáy vào cục diện trước mắt, tinh tường, thấu triệt …

Một bộ triều phục bằng gấm trắng tinh như tuyết thêu hoa văn ly vẫn hoa lệ chí tôn chí quý phủ lên dáng hình đơn bạc phong sương như muốn nhắc nhở tất cả mọi người rằng: nam nhân này, tuyệt đối không phải là một bách tính bình thường, mà là một người quyền thế vô song, dưới một người mà trên muôn vạn – Đại Khánh Hữu thừa tướng Tiếu Khuynh Vũ!

Y ôn nhuận nho nhã, y thanh khiết thoát tục, y hư nhược yếu đuối, nhưng cũng chính y, đã muốn làm gì tuyệt không ai có thể ngăn cản, thậm chí, ngay cả Hoàng đế cao cao tại thượng cũng chưa chắc có được chút kính trọng nơi đôi mắt đen láy sâu thẳm của y!

Nhìn một Tiếu Khuynh Vũ như thế trước mặt, trong lòng Thái tử điện hạ mơ hồ dâng lên một sự hối hận, hối hận khi chính mình đã rất xông xáo, rất hăm hở nhận lệnh Phụ hoàng dẫn binh tróc nã Phương Quân Càn. Biết bao nhiêu việc có thể làm nếu muốn gỡ gạc thể diện bản thân hoặc lấy lòng Phụ hoàng, hà cớ gì mình phải chọn đúng việc này, để rồi giờ đây, tiến không được, thoái chẳng xong, cứ ngây ra như nghê như phỗng vậy chứ?

Hối hận vẫn chỉ là hối hận, tay đã nhúng chàm thì vô phương tẩy rửa, đã leo lưng hổ thì đừng nghĩ bước xuống bình an, Phương Giản Huệ đành nghiến răng cầm cự, cố gắng kiên trì nhẫn nại: “Tiếu Khuynh Vũ, có người cáo trạng ngươi chứa chấp khâm phạm triều đình. Bổn Thái tử vốn rất kính trọng Tiếu thừa tướng, không muốn gây khó dễ làm gì, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngươi biết điều thì hãy lập tức giao người ra đây, bằng không, cứ ngoan cố, đến lúc Ngự lâm quân tuân Thánh lệnh vào phủ tra xét, có hối cũng không kịp!”

Vô Song công tử mím môi, cố nén nụ cười mai mỉa: hắn đang muốn đe dọa đấy ư?

Bình thản tĩnh tọa nơi chiếc luân y hoa lệ, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng đáp trả: “Tiếu mỗ có vài chỗ không được thông tường, kính thỉnh Thái tử điện hạ chỉ giáo! Ai là người đã dâng sớ cáo trạng? Nhân chứng ấy có thể bước ra đối chất không? Và có bằng chứng rõ ràng Tiếu mỗ chứa chấp khâm phạm không?”

Phương Giản Huệ cứng họng, ấp a ấp úng: “Việc này…”

Vô Song công tử căn bản là chưa bao giờ để cho bất cứ ai có cơ hội suy tính đáp trả, Thái tử điện hạ đương nhiên không ngoại lệ, y thản nhiên tiếp tục: “Nói đi cũng phải nói lại, cho dù Phương tiểu hầu gia hiện tại đang làm khách của tiểu lâu thì sao chứ? Ngày hôm đó trên pháp trường, trước mặt bách tính thiên hạ, Phương tiểu hầu gia đã chứng tỏ một tấm lòng trung quân ái quốc, đại nghĩa diệt thân, ngay cả Bệ hạ cũng không ngớt lời ca ngợi, cho đến giờ phút này người đó vẫn đường đường là Chánh nhị phẩm Chinh Hung Anh Vũ hầu! Hy vọng Thái tử điện hạ nhớ rõ điều ấy, đừng có hễ mở miệng là nói người ta khâm phạm, để cho các nước lân cận nhìn vào chê cười Đại Khánh Thái tử ăn nói hồ đồ, không hiểu lễ giáo!”

Muốn đấu khẩu với Vô Song công tử? Muốn trước mặt y lên giọng trịch thượng? Chuyện đùa! Chẳng phải tự tìm cái chết sao?

Phương Gian Huệ nghẹn họng, nộ khí xung thiên, sắc mặt tái mét, trán vã mồ hôi vì uất hận đến cực độ: “Ngươi!!!”

“Còn nữa…!” – Trái ngược với phản ứng dữ tợn của Thái tử, thanh âm Tiếu Khuynh Vũ vẫn đều đều như nước chảy, chẳng có chút nào run sợ khẩn trương, thậm chí còn trầm mặt xuống, “Thái tử điện hạ rốt cuộc xem tiểu lâu của Tiếu mỗ là nơi nào? Tưởng muốn đến là đến muốn xét là xét muốn đi là đi dễ dàng ư? Tiếu mỗ cho dù vô đức vô năng chăng nữa cũng đường đường là Đại Khánh Hữu thừa tướng, há có thể vờ câm giả điếc để mặc người khác ở đây diễu võ dương oai, làm xằng làm bậy?”

Mấy tiếng cuối cùng vừa thoát hết khỏi môi, khuôn mặt y đanh lại nghiêm nghị, ánh mắt sắc như điện, thần dung lạnh lẽo khắc nghiệt tựa hàn băng không chút cảm xúc!

Phương Giản Huệ điếng người vì sợ, tay chân run rẩy đổ đầy mồ hôi lạnh. Khi phút kinh động qua đi, trong lòng gã lửa giận bỗng bừng bừng trào lên không cách nào ngăn cản!

Chính mình, chính mình, Thái tử điện hạ cao cao tại thượng lại bị một kẻ tàn phế áp chế, uy hiếp!

Nực cười!

Đôi tay gã run rẩy cố trấn tĩnh, lần mò trong túi áo ngực… Đây rồi, pháp bảo hộ thân! Phương Giản Huệ mừng rơn hệt như người chết đuối vớ được cọc, hít một hơi sâu bất giác thấy dũng khí gia tăng gấp bội!

“Thánh chỉ ở đây!” – Dưới ánh sáng rừng rực của hàng trăm ngọn đuốc, sắc vàng kim ti hoàng đoạn của cuộn thánh chỉ lại càng nhức mắt, tỏ rõ uy nghiêm cùng quyền lực chí tôn vô thượng, làm cho trong thoáng chốc, mọi hoạt động ngưng bặt, chỉ còn hiện hữu sức mạnh của vương quyền nói một không hai, bất khả kháng nghịch!

“Hoàng thượng có chỉ, Anh Vũ hầu Phương Quân Càn mưu đồ tạo phản, nay đặc lệnh Ngự lâm quân tróc nã quy án, giam vào thiên lao điều tra rõ ràng. Bất cứ kẻ nào ngang nhiên kháng chỉ, ngăn cản công vụ cũng đều khép vào tội thông đồng mưu loạn.” Phương Giản Huệ đọc xong chiếu chỉ, giương mặt lên đắc ý, “Thế nào Tiếu thừa tướng, ngươi dám kháng chỉ không?”

Điều tra rõ ràng? Nói nghe mới thật là xuôi tai! Người đó, chỉ cần vừa bước vào thiên lao, e rằng ngay cả đến xương cốt cũng không còn một mảnh!

Vốn không nghĩ rằng Gia Duệ đế lại có thể quyết tuyệt đến cùng như vậy! Lão thực sự quyết ý, dù có chết cũng phải lưỡng bại câu thương với Anh Vũ hầu, phải lôi cho bằng được hắn cùng xuống âm ty địa ngục gặp Diêm La Vương ư?

Quả thật, Phương Quân Càn một ngày chưa diệt, Gia Duệ đế một ngày khó lòng ngủ yên.

Các tử sĩ hộ vệ tiểu lâu trước sau vẫn bất động trầm mặc, không nhúc nhích, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào dù nhỏ, chỉ có hết thảy ánh mắt chú mục vào người đang tĩnh tọa trước đại môn – Tiếu Khuynh Vũ.

Vì, cho dù phải xuôi tay khuất phục, họ cũng phải chờ hiệu lệnh của Vô Song công tử.

Khóe môi xinh đẹp của Vô Song nhếch một nét cười băng giá: Gia Duệ đế, lão đã điên đến cực hạn rồi!

Bên tai y chợt văng vẳng lời diễn giải thiên cơ của Huyền Cơ Tử ngày nào…

Thoảng như tiếng gió, mơ hồ ẩn hiện, như có như không…

“Bảo toàn một người mà hy sinh Đại Khánh, hoặc giết một người mà được cả thiên hạ…”

Bảo toàn một người mà hy sinh Đại Khánh…

Giết một người mà được cả thiên hạ…

Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?

Khuôn mặt vẫn điềm tĩnh không chút gợn sóng, Vô Song công tử thản nhiên mân mê vòng kim tuyến lóng lánh trên tay.

Thời khắc chậm chạp trôi qua, tất cả mọi người ở đó nín thở theo dõi từng động thái nhỏ nhất, chờ đợi một câu trả lời…

Bỗng nhiên,

Tiếu Khuynh Vũ tao nhã phất tay, bình thản hạ lệnh:

“Chặn bọn chúng lại!”

Bốn chữ đanh, gọn, bình tĩnh, nhưng nội tâm Tiếu Khuynh Vũ thì không. Lúc này, nơi ấy đang cuộn lên từng đợt sóng ngầm!

Y run run khép mi mắt, giấu đi đôi nhãn thần đang dần nhòa đi, khung cảnh trước mắt giờ chỉ như một bức tranh màu sắc nhòe nhoẹt, hỗn loạn không rõ hình thù, y biết rằng, cuối cùng thì mình đã lựa chọn ‘Bảo toàn một người mà hy sinh Đại Khánh’

Đứng giữa một bên là Phương Quân Càn, một bên là thiên hạ, y lựa chọn Phương Quân Càn!

Không có lựa chọn khác, cũng không có cách để thoái lui!

Bởi vì, y có thể nào trơ mắt nhìn người trước mặt mình biến mất?

Y, nhất định phải bảo vệ nam nhân ấy vẹn toàn.

Cho nên, không hối hận, không tiếc nuối bất cứ thứ gì!

Chẳng sợ phản nghịch Đại Khánh, chẳng tiếc khuynh đảo thiên hạ!

Vì hắn, là Phương Quân Càn, vì y, là Tiếu Khuynh Vũ!

“Tiếu thừa tướng, là ngươi đã quyết ý vì hắn mà phạm thượng tác loạn, đừng trách bổn Thái tử hạ thủ bất lưu tình! Người đâu! Xông lên cho ta!”

Tiếu Khuynh Vũ đập mạnh tay vịn, mắt long lên sáng rực.

“Dám?”

Chỉ một chữ.

Một vĩ nhân chân chính, căn bản không cần ngôn từ thừa thãi.

Chỉ một chữ, là đủ địa chấn thiên kinh, nhân thần khiếp hãi.

Không rõ vì sao, bất giác Phương Giản Huệ lại nhớ lại những lời bàn luận của văn võ bá quan trong triều về Tiếu Khuynh Vũ: Tiếu Khuynh Vũ không bao giờ gây thù kết oán với ai, cho dù có xảy ra hiểu lầm với bất cứ người nào, sau đó cũng sẽ dùng trăm phương nghìn cách mà tháo gỡ vướng mắc, giải thích trước sau, xóa tan hiềm khích, luôn luôn giữ quan hệ hữu hảo với mọi người.

Tuy vậy, một khi đã xác định, quan hệ với kẻ nào đó đã vô pháp cứu vãn, oán khích không thể tiêu trừ, Vô Song công tử nhất định sẽ đem không chỉ người đó, mà cả thân bằng quyến thuộc, tri giao hảo hữu của hắn đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc! Một khi đã ra tay báo oán, nhất quyết không chừa lại bất cứ cơ hội phản kích nào dù chỉ manh nha. Tuyệt đối không để âm ỉ tro tàn, Đông Sơn tái khởi! (1)

Thường ngày, y mang vẻ tĩnh lặng nhu hòa của xử nữ khuê trung. Có động, lập tức chuyển thân làm trời long đất lở.

Lấy tĩnh chế động, không đánh mà thắng. Mà, đã đánh, là phải giết!

Đáng sợ thay Vô Song công tử!

Đại cường đại lực thay Tiếu Khuynh Vũ!



—oOo—

(1): Đông Sơn tái khởi: nói về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, ông là trụ cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc)

Tình hình phía Bắc Trung Quốc lúc đó là ‘quần Hồ tranh thực’, Tạ An cứ về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước. Nên ý của câu ‘Đông Sơn tái khởi’ có nghĩa là tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu tốt hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play