Điểu phục thú cùng (7) – Ta đã thành gia, là chủ một gia đình rồi.

Vọng Nam phủ và Vũ Nhiên đồng thời phát binh, nam bắc tiến công, Nam Cương trước và sau đều gặp địch, lại thêm Huống Chiếu giở trò bên trong, Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ mỗi người đánh một ngả, hình thế không hề lạc quan.

Chuyện này tuy Hoắc Quyết không nhắc tới, nhưng không có nghĩa là Tịch Đình Vân không biết.

Ngày hôm sau, Hoắc Quyết sáng sớm đã dậy sửa soạn quần áo.

Tịch Đình Vân nằm dài trên giường vờ ngủ.

Trước lúc đi, Hoắc Quyết nhịn không được kéo y dậy, hôn một cái thật sâu.

Mắt Tịch Đình Vân khép hờ nhìn hắn.

“Đợi ta trở về.” Hoắc Quyết nói.

Tịch Đình Vân xoa xoa tóc hắn, “Sao không buộc đuôi sam dựng nữa?”

Vẻ mặt Hoắc Quyết vừa đắc ý vừa ngạo mạn, “Ta đã thành gia, là chủ một gia đình rồi, thiên hạ còn kẻ nào dám xem thường ta?”

Tay Tịch Đình Vân thuận theo trán hắn trượt xuống bên má, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, “Thiên hạ vốn không có kẻ nào dám coi thường ngươi.”

Hoắc Quyết nhìn thần sắc lười nhác của y, hận không thể đè y xuống lần nữa, đáng tiếc Dương Vũ Hi cực kỳ đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng. “Đợi ta trở về, chúng ta cùng đến núi Bình Đỉnh, rồi cùng trở về Nam Cương.”

Tịch Đình Vân mím môi, một lúc lâu không nói.

Dương Vũ Hi bắt đầu nhỏ giọng gọi trước cửa.

Hoắc Quyết thấy Tịch Đình Vân không nói gì, trong lòng nhất thời có chút sốt ruột, bàn tay nắm tay y khẽ siết chặt, sắc mặt trầm xuống, “Huynh không chịu sao?” Hắn bất ngờ nhặt lên y phục tối qua ném trên đất của Tịch Đình Vân lên, nhét vào lòng y.

Tịch Đình Vân nghi hoặc nhìn hắn.

“Chúng ta cùng đi.” Hoắc Quyết nói.

Tịch Đình Vân thở dài nói: “Rất bất tiện.”

Hoắc Quyết càng tỏ ra không vui, “Bất tiện chỗ nào?”

“Ngươi muốn đánh Vọng Nam phủ, ta lại là tổng quản đại nội. Nếu như ta xuất hiện trong quân doanh, khó tránh khỏi tạo cơ hội cho kẻ xấu công kích.”

Hoắc Quyết híp mắt lại, “Huynh không tin ta?”

“Ta hứa với ngươi.” Tịch Đình Vân thấp đầu nắm lấy tay hắn, “Đợi ngươi trở về.”

Hoắc Quyết không dễ bị lừa, truy vấn: “Sau đó thì sao?”

“Cùng đi núi Bình Đỉnh, rồi lại cùng trở về…” Tịch Đình Vân ngẩng đầu lên, trên mặt tỏ ra hoàn toàn hướng tới viễn cảnh hắn đã vạch ra, “Sau đó ở lại Nam Cương vương phủ.”

Hoắc Quyết bổ sung: “Vĩnh viễn.”

“Ừm.”

“Ừm cái gì?” Hoắc Quyết cố chấp từng chữ.

Không biết có phải do tối qua hai người triền miên quá mức hay không, Tịch Đình Vân mệt đến nỗi không có sức lực để phản bác nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời Hoắc Quyết, hắn hỏi như thế, y liền ngoan ngoãn trả lời: “Vĩnh viễn.”

Hoắc Quyết hài lòng, lấy chiếc nhẫn bản ngọc ra đeo vào ngón tay cái của Tịch Đình Vân.

Tịch Đình Vân khẽ cứng người.

“Nhẫn bản ngọc này thế gian chỉ có một đôi. Ta và huynh cũng vậy.” Ngón tay của Hoắc Quyết nhè nhẹ vuốt qua chiếc nhẫn một lúc, dường như muốn để lại sự lưu luyến khôn cùng của mình đối với y, đến tận lúc Dương Vũ Hi không nhịn được nữa thúc giục lần nữa mới đứng dậy đi ra ngoài.

“A Quyết.” Tịch Đình Vân bất ngờ gọi.

Hoắc Quyết quay đầu lại.

“Chúc cho kỳ khai đắc thắng.” (Thắng từ ngay trận đầu.)

Hoắc Quyết tự tin cười nói: “Điều đó là tất nhiên.”

Nhìn theo bóng lưng dời đi của hắn, Tịch Đình Vân bất chợt cảm thấy bản thân đã chứng kiến sự trưởng thành của một vương giả. Nhớ lúc đầu mới gặp, Hoắc Quyết một thân thiếu niên ngạo khí, sự sắc bén tỏa ra tứ phía, không để ai trong mắt, mà hiện tại, hắn đã học được cách giấu đi sự sắc bén của mình.

Y nhớ đến thanh kiếm truyền nhiều đời của Nam Cương vương phủ.

Ách Thanh.

Sau khi lặng lẽ vô thanh, lúc cất tiếng liền khiến người đời sợ hãi.

Hoắc Quyết xuất chinh, Xá Quang đi theo, Dương Vũ Hi được để lại hậu phương tiếp viện.

Tịch Đình Vân như thường lệ rời giường rửa mặt.

Dương Vũ Hi cho người an bài mọi việc chu đáo gọn gàng, cho đến lúc y ăn xong bữa sáng, mới chạy đến hỏi: “Tịch đại nhân định lúc nào khởi hành về vương phủ?”

Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Cứ theo ý Dương tổng quản là được.”

Trong lòng Dương Vũ Hi đã có chủ ý từ trước, hỏi một chút chẳng qua là để bày tỏ sự tôn trọng mà thôi. Quả nhiên, ông ta nghe thấy y trả lời như vậy, lập tức nói: “Nếu như Tịch đại nhân thấy không có vấn đề, sáng sớm mai chúng ta xuất phát được chứ?”

Tịch Đình Vân đáp: “Rất tốt.”

Dương Vũ Hi hài lòng rời khỏi.

Tịch Đình Vân đóng cửa lại, lấy hai lọ nhỏ từ trong ngực, rồi lấy chậu rửa mặt lại, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ lên mặt.

Rời khỏi Nam Cương, rời khỏi vương phủ, rời khỏi Hoắc Quyết.

Ngày hôm đó y đã lãnh tĩnh hơn rất nhiều trong làn nước lạnh, lòng liền đưa ra quyết định này.

Quyết định lúc đó mang theo sự oán trách và hối hận. Sự rời đi lúc đó là bởi vì đã bị tổn thương.

Nhưng hiện giờ…

Tịch Đình Vân vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, trong lòng khẽ xót xa.

Cho dù điều Hoắc Quyết nói là thật hay giả, đời này y cũng không có gì để tiếc nuối. Kỳ thực là giả cũng tốt, như vậy sau khi rời khỏi, Hoắc Quyết mới có thể yên tâm là Nam Cương vương, lòng không vướng bận. Nếu như là thật… vậy thì tất cả những gì mình làm càng xứng đáng.

“Quân gia từ đâu đến vậy?”

Hai bàn phía sau bất chợt nhiệt tình bắt chuyện.

Tịch Đình Vân quay đầu lại.

Một bàn là thương nhân lang bạt, một bàn là binh sĩ dáng vẻ nhếch nhác.

Binh sĩ ừng ực ừng ực uống từng ngụm rượu lớn, “Từ đâu á? Còn có thể từ đâu nữa? Còn không phải từ Tả Lâm thành!”

Đồng bạn đá đá chân hắn, không muốn hắn nói nhiều. Thế nhưng binh sĩ đó hoàn toàn không hiểu, hung hăng đá lại một cái, “Nói một chút thì chết ai, Bàng Tiểu Đại cũng chết trận rồi, ai quản chúng ta nữa?”

Quán trà ồn ào.

Thương nhân vội hỏi: “Huynh nói thủ lĩnh Bàng Tiểu Đại làm sao cơ?”

Binh sĩ kêu lớn: “Chết rồi chết rồi, bị Vọng Nam phủ đánh chết hết rồi.”

Lòng Tịch Đình Vân sửng sốt, không khỏi bắt đầu đánh giá mấy người binh sĩ kia. Chỉ thấy bọn họ mặt mũi đầy bùn đất, bụi bặm, giống như vừa lăn trong bùn ra. Trên mặt có vài vết thương nhỏ, nhưng không sâu.

Tên binh sĩ thấy có người nghe, càng có hứng nói, rêu rao: “Đánh thế nào á, Vọng Nam phủ tên nào tên nấy đều là thần binh, bọn ta căn bản không thể tiến nên nổi, vừa tiến lại gần, thân thể liền bị bật ra ngoài. Tay muốn nhấc đao, thân thể lập tức đã bị giữ chặt rồi, giương mắt nhìn bọn hắn cắt đầu người như gặt lúa. Tình cảnh đó khủng khiếp vô cùng!”

Thương nhân chất vấn: “Vậy ngươi làm sao thoát ra được?”

Đồng bạn của binh sĩ pha trò: “Giả chết chứ sao nữa.”

Trong quán trà lại không ai có thể cười nổi.

Bàng Tiểu Đại chiến bại, bình phong của Nam Cương liền bị phá tan hoàn toàn, lúc đó, cả Nam Cương đều sẽ mặc cho Vọng Nam phủ ức hiếp.

Thương nhân uống trà xong, vội vàng rời khỏi, phương hướng chính là đường lúc tới, có lẽ muốn về nhà thu xếp.

Đám binh sĩ rất nhanh liền cáo từ, tên uống nhiều nhất được đồng bạn dìu đỡ, có chút loạng choạng. Những người khách còn lại trong quán trà nhìn theo bóng lưng rời khỏi của họ, trong ánh mắt lộ vẻ xem thường.

Tịch Đình Vân lấy xu bỏ trên bàn, thong thả ra khỏi quán trà, không xa không gần đi theo sau bọn chúng.

Đi khoảng mười xích, tên binh sĩ uống say kia bất ngờ rút đao ra chém tới.

Đường đao của người này sắc bén, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Thân thể Tịch Đình Vân khẽ nghiêng đi, một chiêu tay không đoạt đao cướp được đao từ trong tay hắn, xoay tay gác lên cổ hắn, thản nhiên hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Những tên binh sĩ khác lần lượt vây lại, vừa ngạc nhiên vừa sợ nhìn y.

Tịch Đình Vân nói: “Các ngươi không phải người Nam Cương.”

Tên binh sĩ bị khống chế ha ha cười lớn: “Bọn ta tất nhiên không phải người Nam Cương, chẳng lâu nữa, bọn ta đều trở thành chó của Vọng Nam phủ rồi.”

Tịch Đình Vân gật đầu nói: “Thì ra ngươi là người của Vọng Nam phủ.”

Tên binh sĩ ngây ra một lúc nói: “Nói bậy!”

“Ngươi vừa rồi thừa nhận rất dứt khoát mà, sao chớp mắt đã đổi ý rồi?”

“Ta tuy rằng là quân đào ngũ, nhưng không bị bắt làm tù binh, đương nhiên không thể coi là người của Vọng Nam phủ!” Tên binh sĩ ngừng một lát, dùng tiếng địa phương của Nam Cương bắt đầu chửi bới.

Tịch Đình Vân chẳng thèm để ý, đợi hắn chửi bới thoải mái xong mới thu đao lại, nói: “Phản ứng của ngươi tuy rằng không tồi, thế nhưng quá dễ bị kích động. Đã là đào ngũ, đáng ra phải ham sống sợ chết, chứ sao lại dũng cảm không sợ sệt gì châm chọc người cầm đao muốn giết mình?”

Tên binh sĩ sửng sốt.

Tịch Đình Vân thu đao lại, nhấc hắn lên, nhảy lên nhảy xuống vài cái lui vào trong bụi rậm bên đường, tìm được một chỗ yên tĩnh, móc ra một tấm lệnh bài trước mặt tên binh sĩ còn đang hoảng sợ.

Binh sĩ mờ mịt nhìn y.

Tịch Đình Vân nói: “Ta đến từ đại nội hoàng cung.”

Binh sĩ vẻ mặt chấn kinh. Nơi Nam Cương vương ở gọi là vương phủ, tại Trang Triều, có thể gọi là hoàng cung đại nội chỉ có một nơi, chính là nơi ở của hoàng đế.

Tịch Đình Vân nói: “Bao nhiêu năm như vậy, Hình đại nhân không chút chí tiến thủ, ngồi yên nhìn Nam Cương vương lớn mạnh, khiến Hoàng thượng cực kỳ không hài lòng. Nếu như không phải có Phương đại nhân bảo lãnh cho Hình đại nhân, hừ, Hình đại nhân lúc này chỉ sợ đã trên đường áp giải đến kinh thành rồi.”

Binh sĩ cục xúc hỏi: “Ngươi nói những điều này với ta làm gì?”

“Ta vừa từ Vọng Nam phủ đến, Hình đại nhân nói ông ta đã phái tinh binh rêu rao tin đồn, lay động hậu phương, thâu tóm được Nam Cương chỉ trong nay mai. Bởi vậy ta mới tới kiểm tra, không ngờ gặp được các ngươi.” Tịch Đình Vân chỉ chỉ vào cái cằm bị cứa hai đường mảnh nói, “Sau này đóng giả quân đào ngũ, đừng sửa soạn cằm sạch sẽ như vậy.”

Mặt binh sĩ khẽ đỏ lên, lúng ta lúng túng hỏi: “Chẳng lẽ ngài là Giám quân?” Hoàng đế Đại Trang tính tình đa nghi, phái thân tín bên người đi giám sát tướng soái dẫn quân bên ngoài cũng là chuyện thường. Tên binh sĩ bán tín bán nghi.

Tịch Đình Vân hỏi: “Lệnh bài đại nội ngươi không nhận ra, chắc cái này phải nhận ra chứ?” Y lại lấy ra một tấm lệnh bài khác, là tấm lệnh bài Vọng Nam phủ Phương Hoành Tà tặng cho y trước lúc đi, nghe nói có thể dùng cái này để điều động nha môn địa phương. Tịch Đình Vân vốn không muốn dùng, nhưng để lấy được lòng tin của binh sĩ, đành phải lấy ra.

Tên binh sĩ quả nhiên không nghi ngờ gì nữa, vội ôm quyền nói: “Mạt tướng Khương Hà Đào, bái kiến Giám quân đại nhân.”

Tịch Đình Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ vận khí của bản thân lại tốt như vậy, gặp đúng một tên sĩ quan. “Nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?”

Khương Hà Đào đáp: “Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch. Mạt tướng đã rêu rao tin tức Bàng Tiểu Đại binh bại bị giết dọc sông Thanh Hoa theo lời dặn, không lâu nữa sẽ truyền đến tai Nhan Sơ Nhất. Nhan Sơ Nhất là cháu họ của Bàng Tiểu Đại, sau khi biết tin nhất định sẽ rối loạn tâm trí. Mạt tướng sẽ sách động nội ứng, nội ứng ngoại hợp với Huống Chiếu, nhất định một phát trúng đích!”

Tịch Đình Vân trong lòng chấn động, không ngờ bọn chúng đã liên kết với Huống Chiếu, hơn nữa đã vạch sẵn kế hoạch phản công. Tên Hình Kỳ Chương này quả nhiên không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định trí mạng! “Rất tốt. Đợi ta trở về gặp Hình đại nhân, nhất định sẽ nói tốt cho ngươi.”

Khương Hà Đào nhỏ giọng hỏi: “Không biết Giám quân đại nhân tiếp theo có dự định gì?”

Tịch Đình Vân nói: “Tất nhiên là quan sát xem kế hoạch của các ngươi thực hiện thế nào rồi.”

Khương Hà Đào cười đáp: “Vậy thì tốt. Có ngài ở đây, mối lo của Hình đại nhân bớt đi phần nào rồi.”

Tịch Đình Vân dựng đứng hai tai: “Mối lo của Hình đại nhân?”

“Chính là…” Khương Hà Đào thận trọng nhìn trái nhìn phải, tiến lên một bước.

Tịch đình vân phối hợp khom người xuống.

Khương Hà Đào bất ngờ rút đao, chém tới eo của Tịch Đình Vân, thân thể Tịch Đình Vân nhanh chóng lùi lại, Khương Hà Đào một đao chém vào khoảng không, cũng không định tiếp tục, quay người chạy đi.

Tịch Đình Vân sợ hắn để lộ tin tức, nhặt hòn đá làm ám khí ném vào mắt cá chân của hắn.

Khương Hà Đào võ công tuy không bằng Tịch Đình Vân, nhưng cũng có chút bản lĩnh, trong chớp mắt xoay người một cái liền tránh được, giơ đao lên liền chém tới cần cổ của Tịch Đình Vân đang xông tới. Tịch Đình Vân nghiêng người tránh khỏi, xoay cổ tay nắm được đao, thuận thế chém tới, cổ Khương Hà Đào máu phun như suối.

Tịch Đình Vân vứt đao xuống, lấy ra khăn tay lau mặt mũi của Khương Hà Đào, sau đó móc ra lọ lớn lọ bé, bắt đầu loay hoay với thi thể.

Lúc đầu y không hề có ý định đóng giả Khương Hà Đào, thế nhưng phản ứng của Khương Hà Đào khiến y thấy kỳ lạ. Y tự thấy trong lời nói của bản thân vừa rồi không để lộ bất cứ kẽ hở lớn nào, tại sao Khương Hà Đào không nói hai lời đã hạ độc thủ, dường như biết chắc rằng y đang nói dối. Trong này nhất định còn có chuyện y chưa biết.

Sau khi y dịch dung xong, đổi y phục với Khương Hà Đào, mới cầm lấy đại đao dính máu, học theo dáng vẻ đi lại của Khương Hà Đào, ngang tàng đường hoàng trở về tìm đồng bạn.

Toàn thân y thấm đẫm máu, bộ dạng dữ dằn dọa người, không chỉ người đi đường tránh né, ngay cả đồng bạn nhìn thấy y cũng phải sửng sốt, nhao nhao tiến lên hỏi han.

Tịch Đình Vân nói: “Tên đó lừa ta, ta giả vờ mắc lừa, nhân lúc hắn không phòng bị liền giết chết hắn rồi.” Nói lại y nguyên nôi dung cuộc nói chuyện giữa mình và Khương Hà Đào một lượt, chỉ giấu đi tình tiết hai tấm lệnh bài, quan sát phản ứng của bọn chúng.”

Những người khác nhìn thấy bả đao đẫm máu đều tin tưởng không chút nghi ngờ. Một người trong đó cười nói: “Tên đó thật không có mắt! Những lời này gặp phải người khác còn có thể gạt được, nhưng Khương đại nhân là hộ vệ thiếp thân của Hình đại nhân, tên đó tìm tới đại nhân, không phải là tự tìm đường chết rồi sao?”

Tịch Đình Vân lần này mới biết thì ra bản thân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không ngờ lại đụng phải thị vệ thiếp thân của Hình Kỳ Chương.

Người khác nói: “Đúng vậy, còn nói trở về sẽ nói tốt với Hình đại nhân, đúng là mắc cười! Hình đại nhân không phải đang ở đây sao?”

Những người khác cũng cười lớn.

Tịch Đình Vân trên mặt cũng cười theo, trong lòng lại dậy sóng. Như lời hắn nói, lời nói dối của mình từ đầu đã đầy rẫy lỗ hổng rồi, chẳng trách đối phương không tin. Có điều bọn chúng nói Hình Kỳ Chương đang ở đây… Chẳng lẽ là nói trong số những binh sĩ này có một người là Hình Kỳ Chương?

Ánh mắt y liếc nhanh qua khuôn mặt những người khác, dường như muốn tìm ra dấu vết của “Hình Kỳ Chương”, thế nhưng biểu cảm của người nào cũng đều rất chất phác bộc trực, thực sự không có chút nào giống với Hình Kỳ Chương biết co biết duỗi năng văn năng võ trong truyền thuyết.

Cũng may, rất nhanh có người đã giải nỗi nghi hoặc của y, “Đại nhân, chỗ này người đông phức tạp, chúng ta vẫn nên sớm trở về gặp Hình đại nhân thôi?”

“Được.” Tịch Đình Vân thu đao về, trà trộn vào giữa bọn họ, thuận theo đường lớn, đi xuống thị trấn dưới. Nếu như y nhớ không nhầm, hẳn là trấn Giang Liễu.

Trần Giang Liễu vẫn đẹp như trước. Nhìn non nước nơi đây tuyệt không ngờ được Nam Cương đang khói lửa ngày đêm.

Tịch Đình Vân khệnh khạng theo bọn họ đi vào thanh lâu thị trấn.

Đây là lần thứ hai y tới, cũng mang diện cụ, nhưng bên cạnh lại không có Hoắc Quyết.

Tịch Đình Vân tự giễu cười cười. Đã lựa chọn rồi, sao còn mãi trăn trở?

Tú bà đi ra chào mời, cười tủm tỉm đưa bọn họ lên lầu vào một gian phòng riêng.

Tịch Đình Vân cảm thấy hiếu kỳ với vị tú bà này. Lúc trước y và Hoắc Quyết nghe trộm Na Phi Long giao dịch, tú bà rõ ràng biết nhưng làm ra vẻ không biết, y còn tưởng rằng tú bà là người của Nam Cương vương phủ, lúc này nhìn lại, chỉ sợ không đơn giản như thế.

Tú bà lại đưa y phục đến, Tịch Đình Vân ngay trước mặt tất cả mọi người, thoải mái thay y phục.

Có đồng bạn hỏi: “Không thay đồ trong sao?”

Tịch Đình Vân không để tâm phất phất tay nói: “Đàn ông con trai sạch sẽ như thế làm cái gì?”

Người người khác cười lớn.

Cửa bất ngờ bị mở ra, một cái đầu thò vào, cười hi hi nói: “Các ngươi đều ở hết đây à.”

Tịch Đình Vân nhìn thấy hắn, trong lòng chợt trầm xuống.

Tiểu Sơn. Nếu như hắn ở đây, Phương Hoành Tà còn ở xa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play