*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mặt trời treo cao, những tầng mây lưu động dường như muốn ép tới cực thấp, đứng ở nơi sườn núi hoang vu, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên một cái cũng có thể chạm tới được.

Phong vân biến huyễn bất định, nhưng lại không tiêu tán được tiêu yên hoàng sa (khói thuốc cát vàng) phiêu phiêu khắp trời, áp không được tiếng nổi trống hò hét đinh tai nhức óc.

Trên mảnh đất hoang vu trước Thiết Lang bảo, kỵ binh chi chít nhau tựa như một cơn hắc triều (thủy triều đen) tuôn trào khắp nơi, móng ngựa như cấp vũ, phi như bay về phía cửa thành, theo sát phía sau là trung quân trọng giáp binh, cùng nhau giẫm đạp như oanh lôi đánh trên đại địa trầm ổn, ầm — ầm —!

Mỗi một đạp, mặt đất dưới chân đều run lên.

Thống lĩnh thủ quân của Thiết Lang bảo đột nhiên bỏ mình một cách quỷ dị, khiến thủ quân trong thành loạn hết cả lên, may mà những thủ quân này cũng không như quân địa phương hay buông thả quân kỷ, trái lại bởi vì biên quan luôn xảy ra chiến sự mà kinh nghiệm tương đối phong phú.

“Kỵ binh! Đó là kỵ binh đột kích!”

“Kẻ Hủy Diệt! Các ngươi xem — đó là Thục Xuyên Kẻ Hủy Diệt!”

“Mau rút quân! Rút vào trong thành!”

“Xếp thành hàng! Tập hợp! Giữ nguyên vị trí!”

“Không được loạn! Tiền đội đứng vững! Đóng cửa thành —!”

Vô số mũi tên trên tường thành sớm đã bắn ra như vũ bão, thế nhưng bởi vì mảnh đất hoang phía trước vô cùng rộng, mà tốc độ của các kỵ binh Kẻ Hủy Diệt này tuyệt đối có thể xưng với kỵ binh hàng đầu thiên hạ, vì thế sĩ binh bị bắn trúng cũng rất ít, chẳng có bao nhiêu.

Hơn nữa khinh giáp trên thân bọn họ là được đặc chế từ binh công hán dưới Cát thành, độ mềm dẻo cực cao, chỉ cần tên không bắn trúng những chỗ yếu hại, vậy thì trên cơ bản sẽ không tạo ra thương tổn nào quá lớn.

Mấy phó tướng dưới trướng Chung Kính, cũng đã không kịp suy nghĩ xem đại nhân của bọn họ là bị thứ vũ khí nào giết chết rồi, một lão phó tướng cao tuổi đoạt lấy kèn lệnh của tên truyền lệnh binh cạnh đó, dồn sức thổi lên một tiếng báo công kích.

Dưới cục diện bị động mà chủ động nghênh kích, đây quả thật là một quyết định thập phần chính xác.

Cái mà thủ quân Thiết Lang bảo cần chính là thời gian!

Chỉ cần chủ lực rút lui vào phía trong, dựa vào lợi thế của tường thành và hai tiễn thai, đừng nói là ba vạn Kẻ Hủy Diệt, mười vạn cũng chẳng sợ!

— Dù sao thì kỵ binh cũng không phải dùng để công thành, ai mà chẳng biết.

Chỉ là dựa vào bảy vạn bộ binh kia, vậy thì hai cái tiễn thai này cũng đủ để chiêu đãi bọn họ rồi!

Đem kế hoạch ra suy nghĩ tới lui một lần, lão phó tướng từ từ hạ quyết tâm, một mặt trầm ổn mà chỉ huy binh sĩ lui lại, một mặt còn nhàn nhạt đưa mắt về phía tường thành, đắc ý nhìn một cái —

Không nhìn thì không sao, nhưng vừa mới liếc mắt qua, nhất thời con mắt lại trừng đến so với chuông đồng còn lớn hơn!

Chuyện gì xảy ra?!

Tiễn thai đâu?!

Ngay khi các phó tướng hai mặt nhìn nhau mà không rõ nguyên do, một tiếng kèn rõ to ở trên đầu thành Thiết Lang bảo đột nhiên vang lên —

“Ô ô ô —”

Đây rõ ràng là tiếng kèn của Đông Huyền quân!

Từ khi nào thì… Đông Huyền quân chạy vào trong Thiết Lang bảo vậy?!

Điều này sao có thể?

Nguyên lai đêm hôm qua, địa đạo bí mật phía sau đồi của Tiêu vương gia cuối cùng cũng đã đào xong, để giờ khắc này cùng với Thục Xuyên quân nội ứng ngoại hợp, đánh cho Thiết Lang bảo trở tay không kịp!

Một trận dự cảm chẳng lành cực kỳ kinh khủng dần dần ngoi lên trong lòng các vị phó tướng, cũng không rảnh để tự hỏi xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cửa thành vừa dày vừa nặng của Thiết Lang bảo đột nhiên — đóng lại!

Nhưng mà các binh sĩ lại đang ở chỗ trung gian, tiền bất tiền, hậu bất hậu.

Chỉ cần đại môn khép lại thôi, thì đầu và đuôi sẽ bị chặt thành hai đoạn!

“Không xong! Cửa thành sắp đóng! Mau rút —”

Lão phó tướng chỉ kịp rống lên một câu như thế, thanh âm đã chìm trong tiếng kêu rống kinh khủng của các binh sĩ.

Tiễn thai to lớn trên đầu tường bên trái đã bị hỏa thương bắn cho tan nát, Đông Huyền đặc công đội cạy mở cái cọc sắt cố định nó, cùng dùng lực đem cái vật to lớn đó đẩy hạ cửa thành!

“Ngã rồi! Tiễn thai ngã xuống rồi! Chạy mau —”

Binh sĩ đều hoảng loạn mà tránh đông né tây, tiễn thai to lớn ầm ầm sập xuống, người chết người thương vô số kể.

Bị trì hoãn như vậy, cửa thành đã hoàn toàn khép kín!

Các bộ tốt bị bỏ lại ngoài cửa thành lúc này tựa như những con sơn dương đang đợi làm thịt, tuyệt vọng mà nhìn Thục Xuyên kỵ binh ùa đến, nhìn thấy những thương khẩu đen nhánh kia, nhìn thấy những đóa pháo hoa sáng như ngọc mà rực lửa tới tận trời — cuối cùng lại bị trận thiết lưu hắc giáp ấy cuồn cuộn bao phủ lấy…

Diệu đế bệ hạ tọa trên lưng ngựa được các thị vệ tinh nhuệ nhất của Thiên Diệu vệ vây lấy bảo hộ, đứng xa xa ở bên lề chiến trường, một thân chiến bào đen sẫm như sắp dung nhập vào dòng thiết lưu hắc sắc ở xung quanh.

Ánh mắt bệ hạ chăm chú nhìn vào bóng người đỏ thắm duy nhất trong biển người tối đen nọ, chậm rãi giục ngựa lội ngược dòng mà đi về phía trước.

Các kỵ binh gần đó cũng không có quấy rầy đến Tiêu vương gia, tự nhiên mà rẽ sang hai bên chừa lại một con đường, sau đó lại tụ hợp phía sau hắn.

Thân là thống soái tam quân, nhiệm vụ của Thục Xuyên vương đương nhiên không có khả năng tự xông trận, đó là chuyện mà quân tiên phong nên làm. Nắm toàn bộ đại cục, điều động tứ phương mới là trách nhiệm của một thống soái.

Tiêu vương gia kéo dây cương, cùng Diệu đế bệ hạ sóng vai mà đứng, đưa mắt ngóng nhìn tình hình thảm liệt trên tường thành trước mắt, vân thê (thang mây, dùng để công thành) đã được dựng lên từng cái từng cái một, hỏa dược cỡ nhỏ cũng ném vào trong thành không ít, thủ quân của Thiết Lang bảo từ lâu đã bị trận đả kích mạnh mẽ này làm cho tổn thất trầm trọng, lung lay sắp đổ.

Giống như chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi là có thể triệt để phá hủy nó!

Chiến mã không ngừng hí vang, Tiêu Sơ Lâu hơi nhíu nhíu mi đầu, trình độ ngoan cường của thủ quân Thiết Lang bảo tựa hồ vượt qua so với dự liệu của hắn.

Trên đầu tường, song phương từ lâu đã đánh đến đỏ cả mắt, Tây Sở quân mắt thấy thành sắp vong, ngược lại càng có dũng khí cùng lắm thì chết, chỉ trong chốc lát mà thây ngã khắp nơi, còn Đông Huyền đặc công đội vì lập đại công mà cũng đã thương vong quá nửa.

Huyền Lăng Diệu đứng một bên xem xét đương nhiên cũng phát hiện, y quay đầu lại nói với Tiêu Sơ Lâu: “Sơ Lâu, quân ta ưu thế đã định, không bằng kêu gọi để bọn họ đầu hàng đi, số lượng Thục Xuyên quân của ngươi vốn đã không nhiều lắm, không thể chịu nổi thương vong quá lớn đâu.”

Tiêu Sơ Lâu đã sớm nghĩ như vậy, lập tức gật đầu, đưa tay cầm lấy một thứ giống như cái loa, vận nội lực của mình, ngưng mắt hướng về phía tường thành mà trầm thanh kêu lên: “Tàn binh bại tướng của Thiết Lang bảo nghe đây, hiện tại lập tức buông binh khí đầu hàng, sẽ không giết! Nếu còn ngoan cố không ngừng chống đối, sẽ —”

Tiếng vang trên mảnh đất hoang vắng truyền tới, khiến cho khí thế hừng hực của song phương cũng dần hoãn lại.

Tiêu Sơ Lâu dừng một chút, nói tiếp: “Nếu còn ngoan cố không ngừng chống đối, đồ.thành!” (đồ thành là phá thành, mà tàn sát giết chóc ko chừa 1 ai)

Lời này vừa nói ra, binh sĩ trên tường thanh nhất thời rơi vào một loại trầm mặc tĩnh mịch mà phẫn nộ, ngay cả quân đội Đông Huyền cũng kinh ngạc mà có chút rối loạn.

Huyền Lăng Diệu nhíu mày, thấp giọng nói: “Tàn sát dân trong thành cũng không tránh khỏi có chút thái quá, sau này còn dựa vào cái gì mà đánh đây?”

Tiêu Sơ Lâu nhàn nhạt nhìn y một cái, giương giọng nói tiếp: “Nghĩ lại phụ mẫu thân nhân của các ngươi trong thành đi, các ngươi đã thất bại rồi! Bỏ vũ khí xuống chính là lối thoát duy nhất của các ngươi, cho dù các ngươi có muốn trung quân báo quốc, lẽ nào cũng muốn kéo theo phụ lão thân nhân của mình chết theo sao?!”

Thục Xuyên quân không có biểu thị gì, đều mang một vẻ mặt quả đúng như thế mà diện vô biểu tình, còn về phía quân Đông Huyền thì khỏi phải nói — Thục Xuyên vương điện hạ còn nói thêm một câu trắng trợn nữa chứ “Nếu như phụ lão thân nhân trong thành đều bị giết, thì đó là do các ngươi làm hại! Không đầu hàng chính là phạm tội! Mau bỏ vũ khí xuống đi, bổn vương sẽ tha thứ cho các ngươi nhất thời hồ đồ…”

Đem cái câu “Giết toàn gia ngươi” để uy hiếp ngươi tự sát, lại còn có thể nói năng hùng hồn ngay thẳng như vậy, quang minh chính đại như vậy, từ đầu đến cuối đều mang một bộ dáng hiệp nghĩa.

Tiêu vương gia à, xin hỏi người có thể bớt vô sỉ hơn một chút được không?

Lời uy hiếp thẳng thắn này trên chiến trường tàn khốc đương nhiên là có lực sát thương rất lớn, tàn binh Tây Sở ở trong thành còn đang ngập trong phẫn nộ, nhất thời lộ vẻ do dự.

Cảm giác sỉ nhục, tựa như bàn ủi mà làm bỏng cả lòng các tàn binh bại tướng, nếu như có cơ hội cùng địch nhân đồng quy vu tận, chắc chắn bọn họ sẽ không tiếc, thế nhưng đại môn dưới tường thành dưới sự nỗ lực của đặc công đội Đông Huyền, đã sắp mở ra rồi.

Vong thành ngay trước mắt!

Mình chết thì không sao, thế nhưng các phụ lão hương thân trong thành nên làm sao bây giờ đây?!

Vẻ mặt phẫn nộ của Tây Sở thủ quân dần dần bị tuyệt vọng cùng ưu buồn bao phủ lấy, cuối cùng, trên tường thành trầm mặc quỷ dị cũng đã có người leng keng buông binh khí xuống —

Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba… càng ngày càng nhiều.

Tuy rằng vẫn còn suy nghĩ muốn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại kẻ địch, thế nhưng dù sao cũng chỉ có số ít người không sợ chết, rất nhanh đều bị trấn áp xuống.

Cửa thành đã hoàn toàn mở ra, Thiết Lang bảo cuối cùng cũng được mở rộng trước mặt liên quân Huyền Thục.

Tây Sở tinh kỳ vốn còn đang lay động trên tường thành không biết từ bao giờ đã bị chém ngã, nhiễm đầy ô huyết cùng bùn đất, giống như một miếng giẻ rách vậy, không bao giờ mang vẻ vinh quang như ngày xưa nữa, bao phủ trong bụi mù.

Ngoại trừ các binh sĩ Tây Sở thất hồn lạc phách bị đưa xuống tường thành, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người lộ ra một tia đau thương phức tạp, thế nhưng cũng chẳng ai chú ý tới họ nữa…

Thiết Lang bảo ngăn trở đường đi của đại quân hết nửa tháng, cuối cùng lại dùng phương thức tựa như một vở hài kịch để đánh dấu chấm hết.

Chạng vạng, tà dương như máu chậm rãi lui về nơi chân trời, ánh hoàng hôn ảm đạm rọi vào gương mặt uể oải của các binh sĩ, vàng vọt mà thảm liệt.

Sa trường đẫm máu cũng trải qua một ngày đầy kích thích, theo đó là biết bao hư thoát cùng mỏi mệt, trên thân thể, cũng như trên tinh thần.

Trong tòa thành, đâu đâu cũng là cảnh tiêu điều cùng với những vết ô huyết khô cạn và gạch ngói vỡ vụn, hoang tàng đầy vết tích.

Càng nghĩ đến, nếu không phải là Tây Sở tử, thì tương lai chính là Thục Xuyên vong.

Cảm giác bi thương lại như bóng với hình.

Thiết Lang bảo vẫn như trước mà cứng cỏi kiên cố, tựa như một bức ảnh thu nhỏ của cuộc chiến tranh tam quốc, cho dù ngươi có tường đồng vách sắt như thế nào đi nữa, vẫn sẽ không chạy khỏi kết cục bại vong…

Thanh âm gào thét thê lương cùng với tiếng nức nức nở nở vang lên bên tai, Tây Sở vốn là người xung phong trước, hôm nay lại bị Đông Huyền và Thục Xuyên thu binh.

Thường Bùi tướng quân ngay ngắn rõ ràng mà thu nạp những binh sĩ tản loạn, từng nhóm vào thành, tiếp quản thủ phủ và kho lương trong bảo.

Chờ cho tất cả mọi việc đã được an bài xong xuôi, Diệu đế bệ hạ và Thục Xuyên vương sớm đã vào trong thủ bị phủ (phủ phòng giữ) trong bảo rồi.

Kiến trúc trong bảo trên cơ bản cũng giống với Đông Huyền và Thục Xuyên, bất quá thủ bị phủ có thể là để dành cho những người có địa vị đặc biệt, nóc nhà lại có hình tròn, mái vòm được chống đỡ bằng một thiên viên trụ (cột trụ tròn), có vài phần tượng trưng cho tín ngưỡng của cổ nhân.

Bích họa (tranh vẽ trên tường) dưới mái hiên cũng thập phần tinh xảo đẹp mắt, không kể còn có ngũ bộ nhất lang, thập bộ nhất các(*), cũng xem như là cực kỳ xa hoa rồi.

(*) Ngũ bộ nhất lang, thập bộ nhất các: 5 bước một cái hành lang, 10 bước một lầu các, ý chỉ số lượng nhiều, cứ cách 5 10 bước là có 1 cái 

Tấm thảm đỏ thẫm trong chủ thính trải dài một đường vào trong đại sảnh, hai bình ngọc sứ men xanh được đặt ở hai bên cửa, xung quanh đều lộ ra một cổ khí tức hoa quý lâu đời.

Bên cạnh đại môn chạm rỗng hiện lên một góc áo choàng đỏ rực, một cặp chân thon dài liền bước qua bậc cửa của đại sảnh, dừng một chút, như là đang thưởng thức cách trang trí ở trong phòng, lại tiếp tục đi tiếp.

Người này đương nhiên là đạo diễn tài giỏi đã thu thập được Thiết Lang bảo – Tiêu vương gia.

Trong nội thất mơ hồ truyền đến thanh âm nam nhân đang nói chuyện, Tiêu Sơ Lâu vươn tay vén lên sa liêm đang rũ xuống, chậm rãi đi vào bên trong.

Không ngờ lại thuận lợi đánh hạ Thiết Lang bảo như vậy, mọi thời cơ đều đúng lúc, tựa như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, lưu loát mạch lạc mà xâu thành một chuỗi, bao gồm cả việc phải trấn an tù binh bị bắt và hàng dân trong bảo.

May mà Thục Xuyên quân xưa nay kỷ luật nghiêm minh, đốt giết đánh cướp là chuyện không ai làm, lại có Diệu đế bệ hạ tọa trấn, Đông Huyền quân càng không thể có chút hành vi phóng đãng nào.

Khi liên quân càng ngày càng ổn định, thế lực tạo phản trong thành cũng từ từ sụp đổ.

Tất cả tựa hồ đều phát triển theo hướng tốt nhất, nhưng Tiêu Sơ Lâu cũng không có cảm thấy vui sướng như trong tưởng tượng.

Tuy nói Thục Xuyên quân thương vong cũng không lớn, vẫn có thể khống chế trong phạm vi, thậm chí tình huống so với dự tính còn tốt hơn một chút, thế nhưng thân là người ở phía sau màn chủ đạo trận chiến này, Tiêu Sơ Lâu dọc đường đi tới, nhìn thấy những thanh niên nhiệt huyết phấn chấn nọ dưới sự đầu độc của hắn mà quên mình hi sinh tất cả, thậm chí là sinh mệnh, trong lòng hắn vẫn có chút gì đó không rõ tư vị.

Dù sao, đây vốn là một hồi chiến tranh có thể kéo dài đến nhiều năm nữa, thậm chí cũng không thể tránh được — thế nhưng hắn đã quyết tuyệt ích kỷ mà đánh vỡ đi sự cân bằng này.

Không phải vì Tiêu vương phủ, không phải vì Thục Xuyên, càng không phải vì Huyền Lăng Diệu, mà chỉ vì chính hắn — vì một cơn ác mộng hư huyễn.

Thế nhưng việc đã đến nước này, đã không cho phép hắn rút lui nữa rồi, đối xử với những người được cho là địch nhân, Tiêu Sơ Lâu cũng không có chút nương tay nào, nếu Tây Sở quân không chịu đầu hàng ngay tại chỗ, có thể, hắn thật sự sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng không chừng.

Tiêu Sơ Lâu vừa đi, vừa vô thức cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình — mười ngón khớp xương phân minh mà thon dài, móng tay được cắt sửa mượt mà sạch sẽ, không có nhiễm lấy một giọt huyết sắc.

Nhìn chỉ trong chốc lát, Tiêu vương gia lại xem như không có việc gì mà ngẩng đầu, mang theo vẻ mặt đạm đạm, tràn đầy tự tin.

Hắn biết, trong lòng hắn, có ma chướng.

Có thể một ngày nào đó, chờ hắn thực hiện xong chấp niệm trong lòng, hoặc là triệt để buông tha cái chấp niệm ấy, thì mới có thể giải thoát được…

Tiêu Sơ Lâu hiện tại, lại tựa như một kẻ tù tội đang chờ đợi hình phạt, cô độc mà họa địa vi lao (*), yên lặng chờ đợi cái kết cục đang ngày càng tới gần, vô luận là trọng sinh (sống lại), hay là tử vong.

(*) Họa địa vi lao: bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp; không được ra khỏi phạm vi quy định

Tạm thời đem tất cả những thứ này ném ra sau đầu, Tiêu Sơ Lâu đứng ở cửa cũng có thể nghe được thanh âm dong dài của Thường Bùi.

Mi đầu Tiêu Sơ Lâu khẽ nhướng, lại là cái tên gia hỏa này, cứ ba ngày hai bữa là lại đem mấy cái chuyện lặt vặt cỏn con chạy lại đây, có biết là ngăn trở tình nhân người ta thân mật với nhau sẽ bị lừa đá hay không hả?!

“…Bệ hạ, mấy tên quan lớn trong thủ bị phủ nguyên lai đã sớm đào tẩu được mấy người, đều bị quân ta bắt vào đại lao rồi, còn có ba vị phó tướng đều chết ở cửa thành, lúc này, quan cao nhất ở đây là chủ bộ (quan ghi chép) nho nhỏ, cũng xem như là biết nghe lời…”

“…Còn có, Bắc Đường tướng quân truyền tin chúc mừng bệ hạ kỳ khai đắc thắng, hắn cũng sẽ không chậm trễ chút nào nữa, rất nhanh là có thể đuổi theo…”

“Ân, không sai, trẫm tin tưởng năng lực của Bắc Đường.” Diệu đế bệ hạ đau đầu mà nhẫn nại cái tên Thường Bùi tính tình không bình thường này bô bô nói một trận, cuối cùng cũng tìm được chỗ hở mà cắt lời hắn, “Những việc nhỏ khác ngươi tự mình quyết định đi, Thường Bùi, ngươi hiện tại đã là tướng quân của Đông Huyền ta, phải có chủ kiến của chính mình chứ.”

“Bệ hạ giáo huấn chí phải, Thường Bùi ắt phải vâng theo.” Trên mặt Thường tướng quân thoáng ửng hồng, vội vàng xin cáo lui, nhưng bởi vì đi quá nhanh mà thiếu chút nữa đụng vào mặt Tiêu vương gia đang đi tới.

Tiêu Sơ Lâu ôm cánh tay, trêu cười nói: “Đi cũng gấp, nói cũng gấp, Thường tướng quân, ngươi nên học hỏi bệ hạ nhà ngươi đi.”

“Tham kiến Vương gia thiên tuế.” Thường Bùi tướng quân mấy ngày nay liên tiếp nhiều lần đều bị người chọc ghẹo, biểu tình trên mặt ngày càng sầu mi khổ kiểm, rốt cuộc đành phải nhịn xuống, vội vàng lui ra ngoài.

Tiêu Sơ Lâu quay đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ đang bình tĩnh uống trà, cười dài mà nghĩ cuối cùng cũng được thanh tĩnh một chút, ai ngờ còn chưa đi được hai bước, một trận tiếng gõ cửa gấp gáp lại đột ngột vang lên —

“Bệ hạ…”

Gương mặt tuấn lãng của Tiêu vương gia chợt vặn vẹo một chút, nghiến răng nghiến lợi mà xoay người đi về phía cửa.

Giây lát, mạnh mở cửa ra, âm trầm nói: “Thường tướng quân có chuyện gì?”

Thường Bùi ngây thơ nói: “Ty chức muốn hỏi bệ hạ —”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Tiêu Sơ Lâu nhanh chóng cắt ngang, trịnh trọng mà nghiêm túc nói: “Bệ hạ đi nhà xí rồi, ra ngoài quẹo trái, không tiễn.”

Ngay sau đó, cánh cửa liền đóng làm cái “rầm”, thiếu chút nữa đã đập vào mũi hắn, gương mặt của Thường Bùi triệt để xụ xuống, mặt ủ mày chê mà âm thầm nghĩ, hắn chỉ là muốn hỏi bệ hạ và vương gia bữa tối muốn ăn gì thôi mà…

Bên trong phòng, Diệu đế bệ hạ đang uống trà đột nhiên nghe được câu nói xạo tràn ngập oán niệm của người nọ, khóe miệng vặn thành một độ cung đầy quỷ dị, cuối cùng cũng không nhịn được, liền phum một ngụm trà lên bàn.

Thừa dịp Tiêu Sơ Lâu còn chưa quay lại, Diệu bệ hạ nhanh chóng lau khô khóe miệng, tiện tay đem ấm trà đẩy ngã xuống bàn, quay đầu lại vừa lúc nhận được ánh mắt kỳ quái của Tiêu vương gia, bình tĩnh nói: “Không cẩn thận làm đổ ấm trà mà thôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play